Cao Thủ Thâu Hương
Chương 67: Thử Thì Thử (1)
"Cái Di Hồn Đại Pháp này thật sự lợi hại như vậy?" Hồ phu nhân âm thầm kinh hãi. "Đối phó người công lực không bằng mình hoặc là lòng có tà dị thường thường có hiệu quả." Tống Thanh Thư giải thích, "Ví dụ như đối với người như tẩu tẩu võ công cao cường, lại nội tâm thuần khiết mà nói thì không có tác dụng gì." Tống Thanh Thư thầm hô may mắn, trước đó kinh mạch đứt đoạn, dẫn đến ngồi ôm Cửu Âm Chân Kinh tuyệt thế kỳ công mà không cách nào tu luyện, hắn không cam lòng lật qua lật lại nghiên cứu, cuối cùng mừng rỡ phát hiện tu luyện Di Hồn Đại Pháp bên trong căn bản không cần nội kình lưu chuyển, hoàn toàn là dựa vào lực lượng tinh thần, cũng là khi đó, Tống Thanh Thư đã biết chỉ cần tu luyện điều kiện đạt được, bản thân mình có thể trong nháy mắt học thành võ công. "Ta không tin, giấu đầu hở đuôi." Âm thanh của Hồ phu nhân trở nên ngây thơ không gì sánh được. "Vậy tẩu có muốn thử hay không?" Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, nhìn chằm chằm đối phương. Hồ phu nhân nhìn hắn một cái, va chạm vào ánh mắt cực nóng của hắn, trong lòng rung động, ma xui quỷ khiến đáp trở về một câu: "Thử thì thử." "Tẩu tẩu, nhìn con mắt của ta. . ." Được giai nhân cho phép, Tống Thanh Thư còn có thể khách khí sao. Ánh mắt của Hồ phu nhân vừa tiếp xúc cùng hắn, nhất thời cảm thấy lâm vào một dòng suối thật lớn, thần trí bắt đầu mê man. "Tẩu tẩu, đến đây ôm ta." Mặc dù có nhiều cái muốn làm, bất quá lý trí của Tống Thanh Thư vẫn còn, cũng không dám ra lệnh quá phận. "Ừm ~" Hồ phu nhân kiều mị dị thường đáp, quả nhiên đi bước một bước, giãn đôi tay ngọc, đem Tống Thanh Thư ôm chặt lấy, trán khẽ tựa vào trong ngực hắn. Ôn hương trong ngực, Tống Thanh Thư nghĩ thầm lần này chơi lớn, cuống quít nhanh chóng búng tay một cái, Hồ phu nhân tỉnh táo lại phát hiện tư thế của hai người, nổi giận đẩy Tống Thanh Thư ra. "Sai lầm sai lầm," Tống Thanh Thư xấu hổ giải thích nói, "Ta đã quên ta vừa luyện thành Thần Chiếu Kinh, nội lực có thể cao hơn một chút so với tẩu tẩu. . ." Hồ phu nhân yếu ớt thở dài, thần sắc phức tạp nhìn hắn một cái: "Thanh Thư, Di Hồn Đại Pháp của thúc thật sự là một môn tà công, nếu như thúc. . . Nhất thời nghĩ bậy, không biết sẽ phá hủy bao nhiêu danh tiết đàng hoàng." "Tẩu tẩu chớ nên hiểu lầm, ta không phải người như vậy." Tống Thanh Thư vội vã phủi sạch bản thân mình, "Võ công không phân tà ác, chỉ có người sử dụng công phu mới có chính tà chi phân. Môn công phu này phu phụ Quách Tĩnh Hoàng Dung cũng biết, chẳng lẽ chị dâu cho rằng bọn họ cũng là kẻ xấu hay sao." "Được rồi, ta cuối cùng nói không lại thúc." Hồ phu nhân cười nhạt một tiếng, "Bất quá thúc phải đáp ứng ta, sau này không thể dùng Di Hồn Đại Pháp cái gì đối với tẩu tẩu." Trong lòng cũng một trận nổi giận, nếu như hắn nhất thời cầm giữ không ngừng, khiến cho ta thị tẩm, ta chẳng phải là. . . "Tẩu tẩu yên tâm, ta tuyệt sẽ không dùng đến trên người tẩu." Tống Thanh Thư thần sắc nghiêmchỉnh, trịnh trọng đáp ứng. "Vậy tẩu tẩu an tâm, " Hồ phu nhân thản nhiên cười, ánh dương ban ngày rọi lên trên gương mặt thanh lệ của nàng, Tống Thanh Thư nhìn không khỏi ngây dại. Chú ý tới ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, Hồ phu nhân trong lòng đã có quyết định: "Thanh Thư, tẩu tẩu sợ rằng muốn cáo từ." Mấy âm thanh thanh thúy dễ nghe vào đến trong tai Tống Thanh Thư nghe như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, "Tẩu tẩu, ta sai rồi, không nên dùng một ít tà môn ma đạo tới trêu đùa tẩu." " Không quan hệ với cái này, " Hồ phu nhân yếu ớt thở dài, "Ta là một goá phụ, trước đó bởi vì giúp thúc tìm kiếm phương pháp trị liệu kinh mạch, đồng hành với thúc báo đáp ân tình còn có thể chấp nhận, bây giờ kinh mạch của thúc đã chữa tốt, ta sao có thể đồng hành với thúc được nữa?" "Vậy ta tình nguyện kinh mạch vẫn trị không hết." Tống Thanh Thư nổi giận nói. "Nói bậy cái gì đó, " Thấy hắn ngẫu nhiên lộ ra hình thái tiểu hài tử, Hồ phu nhân cũng thấy có chút buồn cười, do dự một chút, vẫn là khuyên nhủ, "Thanh Thư, mấy ngày này, bởi vì các loại nguyên nhân, giữa chúng ta. . . thân mật hơn so với giữa thúc tẩu bình thường." "Chúng ta trong sáng như trăng sao, cũng không có gì phải thấy thẹn với lương tâm." Tống Thanh Thư vội la lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương