Cao Thủ Thâu Hương
Chương 79: Thiên Hạ Đệ Tam (1)
Mộc Uyển Thanh nghe vậy cứng lại, trong lòng có một loại cảm giác sai lầm thác loạn, cái đối thoại này sao quen thuộc như thế, rất nhanh liền làm mặt lạnh, cánh tay giương lên: "Bỏ đi, nếu không ta dùng tên độc bắn ngươi!" "Tỷ tỷ thật hung dữ! Cẩu đản nhi sợ sợ, " Tống Thanh Thư vội vã vọt đến một bên, trong miệng lẩm bẩm, " Hung dữ như thế, làm thê tử của ta ta cũng không thèm." Tuy rằng Tống Thanh Thư tận lực giảm thấp âm thanh, thế nhưng nội dung hắn nói lại có ý đắc khiến cho Mộc Uyển Thanh có thể nghe, nàng không khỏi hận đến nghiến răng, bất quá nghĩ đến bên cạnh còn có Vân Trung Hạc, vội vã sửa soạn lại tinh thần toàn lực đề phòng. "Mộc Uyển Thanh, ngươi theo ta có cái gì không tốt? Ca ca rất biết thương người." Vân Trung Hạc chớp chớp mắt, dùng ngữ khí hạ lưu nói. "Vô sỉ!" Mộc Uyển Thanh dương tay bắn ra một Hồ Điệp Ám Tiễn, Vân Trung Hạc sớm có phòng bị, một cái lắc mình liền gần tới bên cạnh nàng. Tống Thanh Thư một bên thấy thế trong lòng cả kinh, Vân Trung Hạc này võ công không được, nhưng khinh công này cũng là siêu nhất lưu, bản thân mình nếu muốn đuổi theo hắn, sợ rằng phải dựa vào nội lực thủ thắng. Mộc Uyển Thanh bị hắn tới gần người trước, mặt mày tái xanh, vội vã vung kiếm tự bảo vệ mình, Vân Trung Hạc lại ra tay như điện, một ngón tay điểm trúng huyệt đạo bên hông của nàng, Mộc Uyển Thanh trong khoảng thời gian này lúc đầu bởi vì Đoàn Dự biến thành thân ca ca tinh thần hoảng hốt, bây giờ bị Vân Trung Hạc bắt, nghĩ đến ác mộng sắp tới, tức giận công tâm, nhất thời ngất đi. "Đúng là một đại mỹ nhân, ngất xỉu đẹp như thế, " Vân Trung Hạc xoa xoa hai tay, nhìn giai nhân nằm trên mặt đất, nước bọt đều nhanh chảy ra, "Nên đánh thức nàng ta tỉnh lại rồi chiến đấu một phen, hay là khoái hoạt trước rồi hãy đánh thức sau?" "Nếu như tỉnh dậy nàng ta muốn chết muốn sống, đại sát phong cảnh, thế nhưng bây giờ như một khối gỗ, tựa như lại không có chút sức hấp dẫn. . ." Vân Trung Hạc trong lúc nhất thời lâm vào lưỡng nan. "Ai, danh tiếng của dâm tặc trên đời cũng là bị bại hoại như ngươi huỷ hoại." Lúc này một âm thanh bên cạnh vang lên, dọa Vân Trung Hạc nhảy dựng. Ngẩng đầu nhìn lại, thì ra chính là tên ngốc kia, Vân Trung Hạc mắt lộ ra hung quang: "Tiểu tử thối, thì ra là giả ngu trêu đùa gia gia ngươi." "Đoàn vương gia người ta mới chính là thượng phẩm trong dâm tặc, trước trộm nhân tâm, sau gạt thân thể, nữ tử người ta cũng nguyện ý, đến cuối cùng còn có thể được danh tiếng phong lưu lỗi lạc, ngươi như vậy chỉ gây ra tiếng xấu, khiến cho người người nghe được danh tiếng của ngươi chỉ đều phỉ nhổ một phen." Tống Thanh Thư làm ra hình dạng vô cùng thất vọng khiến cho Vân Trung Hạc ngạc nhiên không ngớt. Bất quá lời nói của hắn lại chạm tới thần kinh đau đớn của Vân Trung Hạc, không khỏi phẫn uất nói: "Đoàn Chính Thuần cẩu tặc đường đường là Vương gia Đại Lý, cái thân phận này vừa lấy ra, bao nhiêu nữ nhân chờ yêu thương nhung nhớ. Hơn nữa, hắn ta lớn lên hào hoa phong nhã, võ công lại không tồi, tiền tài đầy túi, loại thảo dân giang hồ nhưng ta sao có thể so sánh với hắn." "Cho nên ngươi không ăn được thì đạp đổ?" Tống Thanh Thư chợt nhíu lông mi, đột nhiên hiếu kỳ nói, " Ngươi tai họa nữ nhân nhiều năm như vậy có một ai có tư sắc như tình nhân của Đoàn Chính Thuần hay không?" Sắc mặt của Vân Trung Hạc có chút xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là ăn ngay nói thật: "Không có. . ." "Ta biết mà, ngươi không lo lắng nâng cao trình độ nghiệp vụ của mình, ngược lại lầm nhập lạc lối, nhìn ngươi hiện tại mặt không da thịt, thân thể gầy như cây trúc, vừa nhìn là biết bị tửu sắc làm hư, diện mạo như vậy, cùng với ác danh của ngươi, nữ nhân mù mới có thể coi trọng ngươi." Tống Thanh Thư bĩu môi, khinh thường nói. "Lão tử không cần nữ nhân coi trọng. . ." Nói đến đây đột nhiên tỉnh ngộ, Vân Trung Hạc không khỏi giận dữ, "Tiểu tử thối chán sống, dám đùa giỡn gia gia!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương