Cao Thủ Thâu Hương
Chương 89: Một Cái Tát Nổi Giận (2)
Đồng dạng lực đạo, diện tích chịu lực của một chưởng đánh ra lớn hơn Tiên Thiên Kiếm Khí trên đầu ngón tay của đối phương, công thức phản lực chết tiệt! Tống Thanh Thư hung hăng chửi bới vật lý học một chút, đối phương sử dụng ưu thế, tất cả chưởng pháp đều bị khống chế. Tống Thanh Thư nhìn chuẩn khe hở, nội lực chấn động, kiếm gỗ phía sau bắn nhanh ra, tay phải chụp lấy, chém ra vài kiếm bắt đầu phản công. Phong Thanh Dương đã sớm chú ý tới kiếm gỗ của hắn, cũng cho rằng chỉ là một trang sức phẩm, lại không ngờ rằng hắn tuổi còn trẻ lại có thể đạt được vô kiếm chi cảnh, mặt ngoài kiếm gỗ mơ hồ nổi lên một tầng kiếm khí hơi mỏng, hơn nữa kiếm chiêu của hắn chính là chiêu thức khắc trên vách tường, rồi lại không có hoàn toàn cứng nhắc, mấy chiêu Ngũ Nhạc Kiếm Pháp bình thường sử dụng, kình lực cũng không quá cương mãnh, mà ngầm có mười loại thay đổi, chờ phản ứng của mình sẽ tùy thời biến chiêu. Phong Thanh Dương chân giẫm thất tinh, rất nhanh lui ra mấy trượng, vừa rồi ba chiêu trước của Tống Thanh Thư tuy rằng đã cũng đủ kinh diễm, nhưng cũng không có gây cho ông chấn động lớn, không thể tin tưởng mà hỏi thăm: "Ngươi vừa rồi tùy tiện nhìn vài lần đã đem đạo lí của những kiếm chiêu trên tường thông hiểu?" Tống Thanh Thư thần tình có chút nhăn nhó, thoáng ngại ngùng nói: "Hình như. . . Là như thế." Nghe lời nói của hắn, Phong Thanh Dương thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, ông đã là kỳ tài dụng kiếm mấy trăm năm mới gặp, ba mươi tuổi là có thể dùng kiếm hoành hành thiên hạ. Chính ông dựa vào bản lĩnh hơn mười năm sử dụng kiếm, mới có thể xem chiêu thức trên vách tường một chút, đem kiếm ý bên trong thông hiểu đạo lí, người thanh niên đối diện này, luyện kiếm không vượt qua ba năm, thuần túy lấy cảnh giới mà nói, lại có thể cân sức ngang tài với bản thân mình, có thể nào không khiến cho Phong Thanh Dương giật mình. "Rốt cục có phải là cuồng ngôn, phải thử qua mới biết được." Phong Thanh Dương trong lòng vẫn là không tin, quyết định đem hết toàn lực thử hắn một lần. Tống Thanh Thư vội vã nâng tinh thần, vận khí lên kiếm gỗ, nghênh đón. Trong lúc nhất thời kiếm khí ngang dọc trong sơn động, tuy rằng trên cơ bản đều là Phong Thanh Dương công Tống Thanh Thư phòng, hơn nữa Tống Thanh Thư còn bình thường bị buộc chật vật bất kham, thế nhưng Tống Thanh Thư lại như một chiếc thuyền lá lốc trong mưa dông, từ đầu đến cuối có thể bảo vệ cho bản thân mình, với Ngũ Nhạc Kiếm Pháp bình thường, chống đỡ Độc Cô Cửu Kiếm của Phong Thanh Dương mà bất bại, hơn nữa có lúc thậm chí có thể công ra vài kiếm khiến cho Phong Thanh Dương phải quay kiếm về phòng thủ, nếu như truyền tới giang hồ, cam đoan có thể oanh động thiên hạ. Bất quá Tống Thanh Thư cũng có khổ tự biết, hắn tuy rằng có thể cùng Phong Thanh Dương triền đấu trăm chiêu mà bất bại, nhưng vẫn đánh tiếp như vậy, bởi vì Phong Thanh Dương đã không hề lưu thủ, đến lúc đó kiếm khí xâm thể, bản thân mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nghĩ tới đây hắn nào muốn đánh tiếp, sử dụng một kiếm quyết cổ quái, trong miệng hô to: "Xem tuyệt chiêu của ta—— Vạn Kiếm Quy Tông." Phong Thanh Dương bị hù nhảy dựng, người thanh niên này gây cho ông kinh ngạc nhiều quá, thật sự sợ hãi bất cẩn, bị tổn thương dưới chiêu thức cổ quái của hắn, hai tay bốc lên kiếm quyết, trận địa sẵn sàng đón địch. Tống Thanh Thư thấy ông rút lui, còn dám chần chờ, đem khinh công Đạp Sa Vô Ngân thôi động đến mức tận cùng, ôm lấy Mộc Uyển Thanh bên cạnh gần như ngây người, "Còn không mau chạy!" Hai người gấp như sao băng lao ra ngoài động. Phong Thanh Dương ngạc nhiên qua đi không khỏi giận dữ một trận, vội vã thi triển khinh công đuổi theo, bất quá tiên cơ đã mất, Tống Thanh Thư mang Đạp Sa Vô Ngân tuyệt đỉnh khinh công, thành tâm muốn chạy, dù cho trong lòng còn ôm một người, Phong Thanh Dương cũng chỉ được mở mắt trừng trừng nhìn cự ly hai người càng ngày càng xa. . . Nhận thấy được rốt cục cắt đuôi Phong Thanh Dương, Tống Thanh Thư nhẹ nhàng đem Mộc Uyển Thanh thả xuống, trong miệng may mắn không ngớt: "Nương tử, may là tỷ mềm mại không xương, thân thể mềm mại, nếu không chúng ta thật đúng là chạy không thoát." Vậy mà đáp lại hắn chính là một cái tát vang dội của Mộc Uyển Thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương