Cao Thủ Tu Chân

Chương 637



Nhìn sự tiếc nuối của Tô Mộ Nhu dành cho Diệp Thiên, Đàm Nguyệt Ảnh là bạn lâu năm nhưng cũng đảo mắt, cười nhạo nói: “Nói đi nói lại thì cậu năm nay đã 22 tuổi rồi, Cố Giai Lệ em họ cậu mới chỉ 18, ông cụ Tiêu đã bắt đầu sắp xếp chuyện hôn sự cho cô ấy rồi, còn cậu thì sao? Bao nhiêu năm nay chẳng nhẽ không ai vừa mắt cậu à?”.

Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của Đàm Nguyệt Ảnh, mặt Tô Mộ Nhu bỗng đỏ ửng lên, năm nay cô ta đã 22 tuổi, không biết có bao nhiêu chàng trai hào kiệt ở tỉnh Vân đến nhà họ Tiêu chỉ vì muốn bàn chuyện hôn sự với nhà họ Tiêu, để rước cô ta về nhà.

Trong những người này có không ít con nhà giàu có nhất thành phố, cho dù là người có chức vụ cao, hay những gia tộc có tiếng, người ở tầng lớp nào cũng có, nhưng tất cả cô ta đều không thích một ai, và đều bảo ông cụ Tiêu từ chối hết.

nào lọt vào mắt cô ta cả.

Đàm Nguyệt Ảnh nhìn thấy biểu cảm của Tô Mộ Nhu, mặt liền nghiêm chỉnh nói: “Tớ bảo này, Lạc Tư Đồ này được gọi là ‘thánh cổ phiếu nhỏ’, có thiên bẩm về thương nghiệp ngang bằng với cậu, hai người bọn cậu có thể nói là người cùng đẳng cấp đó!”.

“Ông cụ Tiêu vì sao không ghép cậu với Lạc Tư Đồ nhỉ? Nếu là như vậy các cậu một nam một nữ cùng quản lý thương nghiệp, như vậy cả tỉnh Vân này còn có doanh nghiệp nào có thể cạnh tranh được với hai người chứ?”.

Tô Mộ Nhu chỉ lắc đầu, lời nói của Đàm Nguyệt Ảnh thì ông cụ Tiêu cũng từng nói với cô ta, nhưng cuối cùng bị cô ta từ chối.

Trong mắt cô ta, Lạc Tư Đồ, “thánh cổ phiếu nhỏ” là cậu ấm số một Côn Thành này đều kém xa so với điều kiện mà cô ta yêu cầu.

“Nguyệt Ảnh, người chồng mà tớ cần tìm là một anh hùng trên mọi anh hùng khác, người đứng trên tất cả mọi người cơ!”.

“Những người như Lạc Tư Đồ, Hứa Thuần Canh tuy xung hùng ở tỉnh Vân, trấn áp một phương, nhưng so với cả Hoa Hạ thì chút tài năng đó của bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng coi như hạng nhất, nếu không có bậc cha chú đứng sau hậu thuẫn, thì thân phận bây giờ của bọn họ còn thấp hơn nữa!”.

“Dựa vào bọn họ thì còn lâu mới đạt đến tiêu chuẩn làm chồng tớ!”.

Thấy vẻ mặt kiên nghị của Tô Mộ Nhu, Đàm Nguyệt Ảnh chỉ bất lực lắc đầu.

“Phải, phải, phải, Tô Mộ Nhu của chúng ta rất kén chọn, những con nhà giàu như Lạc Tư Đồ, Hứa Thuần Canh, còn phải dựa vào gia tộc, làm sao lọt được vào mắt cậu?”.

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộ Nhu đảo một cái, đột nhiên phì cười.

“Cậu còn nói tớ à Đàm Nguyệt Ảnh, đại anh hùng Diệp Lăng Thiên trong lòng cậu sao rồi? Đến bây giờ cậu đã gặp cậu ấy chưa?”.

Cô gái lạnh lùng Đàm Nguyệt Ảnh này ngay lúc này hai má ửng đỏ, khẽ lắc đầu.

“Cậu ta là thiên tử thực thụ, là anh hùng đứng trên tất cả mọi người, xưa nay hiếm khi lộ mặt, tuy đã ngưỡng mộ cậu ta đã lâu, nhưng đến bây giờ tớ vẫn chưa nhìn thấy mặt cậu ta bao giờ!”.

“Nhưng không lâu trước đây tớ từng gặp Lí Thanh Du của phái Hồ Ngọc Nguyệt, cô ấy có duyên gặp Diệp Lăng Thiên một lần, với sự cao ngạo của Lí Thanh Du còn phải hình dung Diệp Lăng Thiên là ‘Anh hùng thời nay, tuấn kiệt vô song’, đủ để thấy được cậu ta còn mạnh lớn cả lời đồn, được gặp cậu ta một lần, tận mắt chứng kiến phong thái tuyệt thế của cậu ta, thì tớ cảm thấy đời này không còn gì phải hối hận nữa!”.

Ánh mắt Tô Mộ Nhu hơi chớp, nhìn cô bạn thân của mình lẩm bẩm, trong lòng cô ta vô cùng kinh ngạc.

Đàm Nguyệt Ảnh là người đầu tiên trong gần 50 năm nay của phái Lao Sơn có thiên bẩm xuất chúng, hơn nữa năng lực rất giỏi, năm nay 21 tuổi nhưng đã là có bóng dáng làm người kế nhiệm của phái Lao Sơn trong tương lai, các đệ tử nam của phái Lao Sơn đều kém cô ta một bậc, trong lớp người trẻ ở đó thì cô ta nghiễm nhiên đứng đầu.

Cô ta từng tận mắt chứng kiến, đến những thanh niên tuấn tú trấn áp một phương như Hứa Thuần Canh, Lạc Tư Đồ khi đứng trước mặt Đàm Nguyệt Ảnh đều phải tôn trọng và nhượng bộ, đây chính là sức mạnh của Đàm Nguyệt Ảnh và phái Lao Sơn đứng sau cô ta.

Người như Đàm Nguyệt Ảnh, tầm hiểu biết chỉ có cao chứ không thấp hơn cô ta, mỗi lần nhắc đến cậu ấm tài giỏi nào, Đàm Nguyệt Ảnh đều nghe như gió thoảng qua tai, không chút xao động, nhưng mỗi lần nhắc tới Diệp Lăng Thiên, hai mắt Đàm Nguyệt Ảnh lại sáng lên, long lanh đến lạ lùng.

Cô ta bất giác tò mò, rốt cuộc là nhân vật tuyệt thế đến mức nào mới có thể khiến cô bạn thân kiêu ngạo này của mình thương nhớ nhiều đến vậy?

Tô Mộ Nhu lên tiếng trêu đùa: “Nghe cậu nói vậy tớ lại thực sự muốn gặp Diệp Lăng Thiên lấy một lần!”.

“Nếu có cơ hội thì cậu cũng phải giới thiệu cho tớ đó, nếu Diệp Lăng Thiên thực sự lợi hại như cậu nói, biết đâu tớ cũng sẽ rung động cậu ấy, đến lúc đó tớ sẽ giành đàn ông với cậu đó nhé!”.

Câu nói này của cô ta nửa đùa nửa thật, Đàm Nguyệt Ảnh lại không hề quan tâm, chi mỉm cười.

Đúng lúc này, điện thoại của Tô Mộ Nhu đột nhiên reo lên, cô ta nhìn vào số điện thoại gọi đến, ánh mắt nheo lại.

“Lạc Tư Đồ đến rồi!”.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...