Cao Thủ Tu Chân
Chương 652
Diệp Thiên hơi ngạc nhiên, Tiêu Trường Hà lại nói:“Tiểu Thiên, tôi biết cậu ít nhiều cũng thấy hơi kinh ngạc,nhưng nói thật với cậu, lần này tôi sẽ giao cả nhà họ Tiêucho cậu”.“Do tôi từng thống soái quân đội Vân Nam, nên ngườita gọi nhà họ Tiêu chúng tôi là nhà tướng, nhưng tôi đã rờivị trí đó hơn mười năm, cái gọi là “nhà tướng” chỉ là nóiđùa mà thôi”.“Bây giờ, đời thứ hai nhà họ Tiêu gần như lấy kinhdoanh làm chủ đạo, chỉ có vài người theo quân đội vàchính trị, hơn nữa đều gặp nhiều khó khăn, không thểvươn lên cao được. Sở dĩ nhà họ Tiêu vẫn còn mạnh lànhờ tầm ảnh hưởng của tôi ở tình Vân trước đó mà thôi”.“Một ngày nào đó tôi không còn nữa, thì nhà họ Tiêusẽ giậu đổ bìm leo, tuy không đến mức đạp phát là đồ, thìcũng sẽ lung lay, không còn được vinh quang như trước nữa!”.Diệp Thiên nghe thấy thế thì khẽ gật đầu, Tiêu TrườngHà nói đúng sự thật, hiện giờ nhà họ Tiêu vẫn có thể lớnmạnh như xưa là nhờ uy danh của ông ta vẫn còn, cácchiến hữu cũ nhiều không kề xiết, đây cũng là nguyênnhân nhà họ Tiêu đứng đầu tình Vân.Nhưng những mối quan hệ này đều do một tay TiêuTrường Hà gây dựng, một khi ông ta không còn, có lẽnhững người khác của nhà họ Tiêu còn không nói đượcnửa câu với những người kia. Không ai đoái hoài, conđường về sau sẽ càng ngày càng hẹp lại.“Ý của ông là?”.Diệp Thiên đã đoán được ý của Tiêu Trường Hà,nhưng vẫn mìm cười cố ý hỏi lại.“Lần này, Tiêu Trường Hà tôi giao cả nhà họ Tiêucho cậu!”.Tiêu Trường Hà nói đầy lẫm liệt, không chút vòng vo,khiến cho hộ vệ đứng sau thẩm run trong lòng.Chỉ thấy Tiêu Trường Hà nói tiếp: “Cậu còn trẻ mà đãlàm bá chủ, nắm trong tay tập đoàn trị giá trăm tỷ tệ, tiềnđồ tương lai vô cùng sáng sủa”.“Bất kể là quan hệ, quyền lực, tiền bạc, cậu đều có,hơn nữa cậu còn rất trẻ, cho cậu thêm mười năm, mấychục năm nữa, thì thành tựu tương lai của cậu không thểđong đếm được. Nếu nhà họ Tiêu có cậu giúp đỡ, chắcchắn sẽ vững vàng trăm năm”.“Đây chính là vụ cá cược của tôi, nên tôi muốn dùngtoàn bộ nguồn lực của nhà họ Tiêu để giúp cậu qua đượckiếp nạn này. Ít nhất cũng phải bào vệ được cậu khỏi taynhà họ Lạc và nhà họ Hứa”.Giây phút này, ánh mắt của ông lão gần cổ lai hy đầyhăng hái, khí thế hùng hồn, cả người tỏa ra luồng uy thếvô cùng bá đạo, dường như đã trở lại những năm thángrực rỡ trước kia.Lúc này, ngay cả Diệp Thiên cũng không khỏi cảmthấy kính nể, vị thống soái quân đội Vân Nam này đã mộttay nâng đỡ cả nhà họ Tiêu to lớn, khiến nó đứng vững vịtrí số một tình Vân, đúng là danh bất hư truyền!“Tiểu Thiên, cậu thấy sao?”.Tiêu Trường Hà nhìn thẳng Diệp Thiên: “Lần này, nhàhọ Tiêu tôi dốc sức giúp cậu, nhưng cậu phải hứa với tôi,sau này giúp đỡ nhà họ Tiêu, giữ cho nhà họ Tiêu đứng ởvị trí bá chủ của tỉnh Vân”.Diệp Thiên chưa trà lời, cậu nhấc ấm trà lên, rót mộtchén, nhấp một ngụm thường thức.Sau đó cậu đặt chén trà xuống, nhếch miệng cười.“Ông Tiêu, với tình hình sức khỏe hiện giờ của ông,sống thêm mười năm nữa chỉ là chuyện đon giàn, nhà họTiêu có ông thì đương nhiên sẽ không đồ được rồi”.Cậu búng ngón tay, giọng nói lạnh nhạt: “Về chuyệncủa nhà họ Lạc và nhà họ Hua, thì không cần phien đếnông đâu”.“Chuyện này do chính cháu gây ra, sao lại liên lụy đếnnhà họ Tiêu chứ?”“Ai làm người nấy chịu, bất kể nhà họ Lạc, nhà họ Hứaquyền thế che trời đến mức nào, thì Diệp Thiên cháu cũngsẽ chịu trách nhiệm một mình”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương