Cặp Đôi Siêu Quậy - Nganlun1312

Chap 54 : Cuộc Thi (3)



- Quen biết mày lâu vậy mà giờ mới biết mày hát hay quá chừng luôn á. - Nhỏ ôm chầm lấy tôi.

- Tao hét à nhầm hát đại ấy mà. - Tôi cười.

Hắn mỉa mai:

- Cô rùa của tôi cũng biết hát cơ đấy. 

- Điều đó là tất nhiên, đương nhiên và hiển nhiên. Ai như cậu, heo mọi chết tiệt. 

- Hễ gặp nhau là cãi. Thôi thì hai đứa bây dắt nhau về nhà đóng cửa cãi cho đã rồi hãy thi. - Thành Huy cười sặc sụa.

- Good idea.

Tôi búng tay một cái rồi lôi hắn đi. Bọn nó hốt hoảng, kêu lên "ế ế"

- Tui chưa có bồ chứ không phải ế đâu nha. Kì cục. - Tôi bĩu môi.

Nhỏ thục cù trỏ Thành Huy rồi bảo:

- Mày tính làm thiệt hả?

- Hehe, đùa tí mà. - Tôi cười.

Bọn nó bay lại quánh tôi tới tấp. Tôi cười có điều muốn lộn ruột ra luôn ấy.

Tiếp theo lại là hát, hát, hát và hát. Nhưng phải công nhận khi tôi cất giọng hát như bò rống lên, hay mà phải không? =))). Sao chữ hát nó cứ ám tôi hoài vầy nè? Sao ám hoài vậy ta?  o(╥﹏╥)o

Ngọc nói :

- Còn hai vòng nữa. Cố lên.

- Tao biết rồi. Mà không biết có cố nổi không thôi. - Tôi cười.

Nhỏ nhăn mặt, cáu kỉnh.

- Không nổi cũng phải nổi. Chuyến đi biển yêu vấu của lớp trông chờ hai con gà điên tụi bây đó.

Hừ, cái bọn lô la này chỉ giỏi áp đặt tôi.  ॓_॔

- Mày hát bài gì? - Ngọc hỏi tôi.

- Tao biết, tao chết hổng liền. - Tôi nhoẻn miệng cười.

- Thế cơ à? Bố không quan tâm. - Nhỏ cười khì.

Tôi :

- (ò_ô) ...

- Hay bài Cha của Karik đi. - Duy Lâm đề nghị.

- Được đó. - Cả đám đồng thanh

Cái bọn lô la đáng ghét tới đáng chết này. Cái gì cũng tự ý sắp đặt, làm như tôi là con rối không bằng. Hề hề, nói chứ tôi cũng thích bài đó lắm. Bởi Karik là thần tượng số 3 trong lòng tôi mà (anh đợp zai đó chỉ đứng sau mỗi anh Rô cute và Tsubasa thôi) ≥^.^≤ muhahaha.

- Cô rùa của tôi hát bài đó được không? - Hắn mỉa mai.

- Xin lỗi à. Tôi còn hát hay hơn mặt heo của cậu. Xíííí ! - Tôi chề môi.

- Ok. Vậy giờ hát thử nghe coi.

Tôi nhìn nhỏ như muốn nói :"Tao-giết-mày".

Tôi đằng hắng một cái rồi cố hét:

"Làn da cháy nắng, vai còng nhấp nhô,

cuống đôi chân, ông đạp qua bao phố phường.

Giọt mồ hôi rơi, cho con lớn khôn, bữa cơm no,

chiếc áo mới đến trường."

Hắn tiếp lời:

"Đứa con nào đâu thèm nghĩ suy,

ngày qua chỉ trách cha cơ hàn,

nó luôn mong ước như chúng bạn,

và cha của nó không là ông."

Tôi cố hét lên :

"Thời gian cứ thế vô tình lướt qua,

đứa con nay lại làm cha như bao người.

Chợt trong ký ức,

bóng người cha già,

gánh cho con bao năm tháng nhọc nhằn."

Hắn ung dung hát:

"Dáng cha giờ đây đã khất xa,

còn chăng là ký ức nhạt nhoà,

nỗi đau từng đêm dày xéo con,

chỉ mong được thứ tha một lần."

Tôi và hắn song ca. Chúng tôi là chị em song sinh cùng cha khác ông nội mà.

"Dáng cha giờ đây đã khuất xa còn chăng là ký ức nhạt nhoà.

Ước mong một ngày trời nắng hồng, tuổi thơ về với bóng hình cha" .....

Đoạn rap, tôi và hắn chia nhau rap. Giọng hát của cả hai cứ như thế cất lên ....

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi cầm lấy bộ đầm cute mà Ngọc quăng cho tôi và xem thử. Chuchoa, phải công nhận, gu xì thẩm mỹ của tôi quá ư là gút. Bộ đầm voan màu hồng nhợt có chiếc dây nịch đính liền trông rất thanh lịch. Có chút gì đó dịu dàng nhưng không nữ tính. Nếu là người bình thường thì chắc họ mặc sẽ trông rất dễ thương. Nhưng hôm nay, tôi - người không được bình thường mặc nó nên thành ra như vậy đấy. ►_◄

Tôi lon ton chạy vào wc, thay xong và bước ra. Một chùm con mắt vây quanh trên người tôi. Chỗ nào cũng bị dòm ngó tuốt tuồn tuột (hey, đừng nghĩ bây nha) ツ

- Nè, làm gì tụi bây nhìn dữ vậy? Bộ tao người ngoài hành tinh à? - Tôi nổi cáu.

- Calm down and listen to me (bình tĩnh và nghe tao nói). - Nhỏ cười. - Mày xinh nên tụi nó mới la hét như mấy con điên ấy mà.

Con này thiệt tình, làm tôi ngượng chín cả mặt.

Cạch! Lần nữa tôi như chôn chân tại chỗ. Con gì vừa bay qua mặt tôi vầy nè? Hình như là con khỉ đít đỏ bị bò tót đá ấy. Vâng, chính anh Thanh Phong - hot boy số 0 trường tôi. 

Hắn bước ra cùng với chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ áo màu đen trông rất lịch thiệp, lại còn mang theo mùi hương thoang thoảng nữa. Hắn như thu hút gần hết mọi ánh nhìn từ mọi người, bao gồm cả tôi. 

Hắn cười đểu:

- Thấy tôi đẹp quá nên thích rồi phải không?

Tôi nghiến răng, cười e lệ:

- Hờ hờ, cậu ảo tưởng sức mạnh quá rồi đấy. Đúng rồi, tôi thích cậu. 

Hắn nhếch môi cười đểu làm tôi sôi máu.

- Cậu thích tôi? - Hắn hỏi.

Đột nhiên hắn nghiêm túc làm tôi hơi rờn rợn người. 

- Làm gì mà nghiêm túc vậy? Tôi đùa thôi mà. - Tôi xua tay.

- Mọi người nghe rõ rồi nhé. Nguyễn Ngọc Khả Ngân nói thích tôi - Trần Thanh Phong này đấy. - Hắn nhếch mép.

- Tôi... - Tôi cứng họng. Không ngờ hắn lại giở trò thúi này.

Bọn lớp tôi cùng các lớp khác vỗ tay rần rần. Đứa nào cũng luôn miệng chọc quê tôi. Lời tôi nói ra thì không coi ra gì. Còn lời hắn thì coi như thánh chỉ. Có phải là bất công quá không? 凸(¬‿¬)凸 

Tui cũng thuộc hàng "hot boy" chứ ít ỏi gì. Cũng đợp zai cute lắm chớ bộ. Tui đâu có xấu hơn hắn. Chẳng nhẽ người ta trọng Phong hơn Ngân hả? Huhu, bất công thật ><"

Hắn xoa xoa đầu tôi, cười đểu. Lần này thì tôi không thể nhịn nổi nữa rồi !!  ̿’\̵͇̿̿\з=(•̪●)=ε/̵͇̿̿/’̿’̿ ̿. Tôi đã chuẩn bị vũ khí để chống lại tên heo mập này rồi, kakaka. Và tôi cũng đã sẵn sàng luôn rồi. Lần này thì nhà mi chết chắc rồi tên heo mọi vô tích sự, hahaha.

Bây giờ tôi đánh cậu nha, chịu không? - Tôi ngây thơ hỏi.

Hắn đơ người. Cả phòng đơ người rồi ai nấy bật cười hả hê con dê làm tôi quê 360 độ. Quê một cục luôn. Huhuhu.

- Muốn đánh thì đánh đi, bao trước cho tôi làm gì? - Hắn cười.

- Ờ thì...tôi...tôi... - Tôi ấp úng.

- Cậu làm sao? - Hắn cười đểu.

- Tôi...không làm sao hết. - Tôi gắt.

Hắn búng tráng tôi cái bóc.

Tôi lườm hắn cho bỏ ghét rồi quay phắt đi chỗ khác. 

Hắn thấy vậy, xuống nước năn nỉ ngược lại tôi:

- Rùa à, cho tôi xin lỗi được không?

- Không bao giờ và đừng có mong chờ! - Tôi đáp thẳng thừng.

- Chắc chứ? - Hắn hỏi lại.

- Quân tử nhất ngôn. 

Hắn chu mõ ra làm tôi ngượng đỏ cả mặt. Ai đời hot boy số 1 trường tôi lại làm chuyện quái cơ thế. Chắc chỉ có một tên hot boy mà bị điên Trần Thanh Phong mới cả gan làm chuyện điên loạn đó thôi. Làm tổn hại thanh danh tôi nghiêm trọng, híc híc.

Và thế là cả phòng náo nhiệt và ồn ào hơn hẳn. Người bàn, người tán làm tôi đinh tai nhức óc. Chung quy cũng tại tên sao chổi này mà ra. Hắn cứ như con ma ấy. Suốt ngày theo ám tôi miết.

- Tụi bây ngày càng...à nha. - Nhỏ cười.

- Người ta đang yêu nhau mà. - Ngọc cười khoái chí.

Nhỏ cười, nói với tôi và hắn:

- Được rồi. Chuẩn bị xong hết chưa? Sắp thi rồi đó.

Tôi gật đầu. Gì chứ chuyện thi cử thì tôi nghiêm túc lắm đó nha. Bởi vậy nên tôi mới được phong là học sinh nghiêm túc ấy (◡‿◡✿)

- Tiếp theo sau sẽ là phần thi song ca của các cặp đôi. Các em cho một tràn pháo tay cổ vũ tinh thần các bạn nào !! - Thầy Khôi nói, khơi nguồn cảm hứng cuồng nhiệt cho hội trường.

Các cặp đôi của mỗi lớp thi nhau khoe giọng hát. Giọng hát các cặp đôi trong và cao vút, khiến ít ai có thể rời mắt khỏi. Các phần trình diễn khá để lại ấn tượng sâu sắc. Tôi nhìn mà gato quá chừng :D.

Thầy Khanh cất tiếng nói. Bọn lớp tôi rào rú như điên. Và thế là tôi sắp bị đem ra hành hình nữa rồi. Tôi quay sang cóc đầu hắn một cái rồi ung dung tiến lên sân khấu. Mặc cho hắn xám mặt hay biến dạng gì đó. Tôi ăn phải gan hùm mà ^^.

Tôi hát, mang theo tình cảm của mình dành cho người ba mà tôi hằng kính yêu vào trong bài hát. Tôi thật không thể tưởng tượng nổi nếu một ngày người mà tôi kính yêu sẽ không còn bên cạnh tôi nữa thì tôi sẽ như thế nào. Tiếp tục sống hay chỉ là tồn tại? Thật là tồi tệ phải không?

Tôi hát - hắn hát. 

Cả hai cùng hòa chung nhịp điệu của bài hát. Nhẹ nhàng và sâu lắng đến nỗi tôi bị cuốn vào lúc nào không rõ. Và không hay.. khóe mi tôi đã ươn ướt tự lúc nào.

Giọng hát của tôi và hắn cứ hòa quyện vào nhau. Một chất giọng nhẹ nhàng...mang theo cả tình cảm vào trong đó...

Kết thúc phần thi. Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm. Tôi cảm nhận được tôi đang rất hồi hợp, cả người toát cả mồ hôi lạnh nhưng bàn tay thì lại ấm áp vô cùng. Tôi tự hỏi chẳng lẽ là ma rồi nhìn xuống. Tôi đang tay trong tay với tên sao chổi đáng ghét. 

- Cô hỏi Ngân, Khả Ngân nha. Từ đâu mà em tìm được cảm xúc để hát bài này? - Cô hiệu phó hỏi tôi.

- Dạ từ lời bài hát ạ. - Tôi nói.

- Đêm nay hai em đã làm rất tốt phần thi của mình. - Thầy hiệu trưởng nói.

- Thanh Phong, em có chất giọng rất khỏe. Còn Khả Ngân, giọng trong và cao. Giọng của hai em hoàn toàn đối nghịch nhau nhưng lại hòa quyện vào một bài hát. Nó có gì đó nhẹ và đi sâu vào trái tim mọi người ở đây. Phải nói đêm nay các em hoàn thành phần thi của mình rất tốt. Chúc mừng cả hai em. - Cô hiệu phó mỉm cười.

Tôi nhìn hắn, khẽ mỉm cười...
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...