Cặp Đôi Siêu Quậy - Nganlun1312
Chap 62: Khe Khẽ Lời Yêu (Ngoại Truyện).
Đám cưới của chúng tôi năm ấy có lẽ là đám cưới dở khóc dở cười nhất quả đất này. Những bà cô gà móng đỏ, những em gái mưa, những bạn gái trạc tuổi crush hắn, những em trai mưa, những ông chú bò tót, những bạn trai bằng tuổi crush tôi...họ đều tập trung lại, hội ngộ tại đám cưới của tôi và hắn.Tôi năm đó đẹp tuyệt (hắn khen) trong bộ váy cưới màu trắng cúp ngực. Đuôi váy cưới mỗi khi tắt đèn hiện lên đèn led màu rực rỡ chạy xung quanh đuôi váy. Hắn năm đó không khác gì một bạch mã hoàng tử trong bộ vest đen lịch lãm và quyến rũ, thu hút mọi ánh nhìn.Từ lúc đó tôi chợt nhận ra, tôi sắp là một bà cô già có chồng rồi.Tôi và hắn trong sang trọng và lãng mạn vậy thôi chứ nhạc lên là quẫy sml (sấp mặt luôn). Nói là đám cưới vậy chứ "đám cười" mới đúng. Có đám cưới nào mà làm nghi lễ rồi các thứ nghiêm túc lắm, đến khi kết thúc nghi lễ là cô dâu chú rể quay ra đá đểu nhau, rượt nhau chạy khí thế, đám bạn thân bỏ cả việc ăn uống đứng lên hưởng ứng, cổ vũ nhiệt liệt, đến cả bánh kem là biểu tượng đẹp trong ngày cưới cũng bị lôi ra trét nát bét, rồi nhạc lên thì nguyên đám quẫy nhiệt như một buổi concert chính thống không?Đêm tân hôn thì ôi thôi khỏi nói. Tôi và hắn thi nhau uống say bí tỉ. Hắn bế tôi vào phòng, thoạt nhìn trông cool và lãng mạn lắm. Ba mẹ tôi, ba mẹ chồng, vợ chồng nhỏ, vợ chồng Duy Ngọc và mọi người nhìn chúng tôi cười tủm tỉm đầy ẩn ý. Vừa vào phòng là tôi lôi ngay bộ bài ra, hai đứa tôi ngồi chơi bài cào, ai thua sẽ bị cắn vào tai ấy. Tôi thua sấp mặt, không cam tâm quay ra quánh hắn. Hai đứa quánh nhau túi bụi rồi hồn nhiên ôn lại kỉ niệm cái thời mà "ở truồng tắm mưa", ôm nhau chìm vào giấc ngủ.**************Chúng tôi bây giờ đã về chung một nhà. Đến tận bây giờ, cuộc sống, tính chất công việc có đôi lúc làm tôi và hắn mệt mỏi hay những lần giành giựt lại hắn từ tay mấy bà cô móng đỏ đầy rẫy ngoài kia, thậm chí là những lần tưởng chừng như mất nhau mãi mãi nhưng không lúc nào chúng tôi bỏ cuộc. Chúng tôi vẫn luôn động viên nhau, cùng nhau cố gắng, cùng vun vén hạnh phúc cho cả hai. Và con trai Nam ra đời là kết tinh tình yêu của tôi và hắn.Khe khẽ bên tai tôi, một người khẽ nói:- Anh yêu em.Tôi mỉm cười, đáp trả một cách nhẹ nhàng:- Kệ nhà ngươi. Ta thương Nam hơn.Hắn quê ra mặt. Cắn, nhéo, ngắt tôi đủ kiểu làm tôi không khỏi buồn cười. Đường đường từng là hot boy số 1 trường Nguyễn La mà có lúc lại trẻ con, ghen với cả con trai cơ đấy. Tôi cười khí thế làm hắn càng quê hơn. Hắn choàng tay lên vai tôi và bất chợt kéo tôi vào lòng hắn. Tôi nín bặt, không dám hó hé nửa lời.- Bắt được em rồi. Xem em còn dám trêu anh nữa không. - Hắn cười"Tên sao chổi đáng ghét". - Tôi bĩu môi, nói nhỏ vừa đủ tôi nghe.- Đáng ghét gì cơ? - Hắn nhướng mày.- Hả? À..à, ý em là con mèo nhà hàng xóm đáng ghét lắm. - Tôi nhăn răng ra cười với hắn.Hắn đưa bản mặt xấu xí xù xì của hắn vào sát mặt tôi. Nụ cười trên môi tôi tắt hẳn. Thay vào đó là tim đập nhanh, mặt nóng ran. Hic, suốt mấy năm nay, khi nào ở cạnh hắn cũng thế, "bệnh" tim tôi không lúc nào là không "tái phát". Tôi đang không biết làm sao thì môi hắn cách môi tôi chỉ vỏn vẹn vài căng-ti-mét. Khổ quá, não tôi lại ngưng hoạt động nữa rồi. Làm sao đây??- Nèèèèè!!! - Tôi hét lên, đẩy hắn ra xa.Hắn phì cười vì bộ dạng ngượng ngịu của tôi. Mặt tôi đỏ hơn bao giờ hết, tôi còn cảm nhận rõ mồn một tim tôi đang đập thình thịch, thình thịch, rất nhanh. Aiss, tên đáng ghét này, sao cứ phải làm tôi đau tim thế kia chứ. Hắn chả đáng yêu tí nào cả, híc híc.Tôi vội nhìn đồng hồ. >11h đêm<. - Anh cứ tiếp tục tự kỉ một mình đi nhé. Em ngủ đây. Mai có cuộc họp quan trọng đó giám đốc của tôi. - Tôi nói, không quên kèm theo nụ cười "thiên thần" trêu hắn.- Gác lại một bên đã. Em rùa của tôi sợ ma không? - Hắn cười đểuHuhu, cái tên điên này, đang yên đang làng tự dưng lại nhắc chữ đó làm gì. - Anh không ác ai ác. - Tôi mếu - Ngủ thôi bà xã. - Hắn chỉ chiếc giường.- Ai thèm ngủ chung với tên sao chổi như anh- Ờ, ma... - Hắn nhoẻn miệng cười khí thế.- Hơ, thôi thôi, chắc là em đổi ý rồi. Ngủ thì ngủ. - Tôi chu mỏ.- Em đừng đáng yêu thế nữa, có được không? - Hắn nhìn tôi, nói với giọng nhỏ nhẹ.- Anh này... - Tôi xấu hổ, quay mặt ra phía cửa sổ.Cái tên này chỉ giỏi làm tôi đỏ mặt thôi. Tôi chợt cười. Nụ cười của sự hạnh phúc..- Anh đùa đấy. Ngủ thôi. - Hắn phá lên cười.Tôi hậm hực nhìn hắn. Quơ lấy cái gối, tôi đánh túi bụi vào tên sao chổi.Các bạn không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng lúc này đâu. Nó quái dị lắm cơ. Nhìn ngại ngại vậy thôi chứ khi tôi và hắn lên giường thì....chúng tôi ra sức giành giựt gối, mền của nhau, cắn xé, quằn quại còn hơn cún dại, đánh nhau túi bụi một lúc lâu rồi dửng dưng nắm tay nhau rồi đi ngủ (còn cảnh bí mật đêm chủ nhật gì đó thì mọi người tưởng tượng giúp mình nhé).
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương