Cặp Đôi Trời Định

Chương 7: Tâm sự của Thiên Kiều



Trên căn phòng ở lầu ba của Tửu lâu, vẫn là tấm màn trúc màu xanh ngọc bích, mùi rượu váng vất bốn phía, Lục Thiên Kiều vén tấm màn trúc lên, không khỏi sửng sốt —— không thấy Mi Sơn quân, chỉ có một chàng trai xa lạ, dựa vào trước chiếc bàn thấp tà tà rót rượu, đột nhiên có hai người lạ xông vào, y không ngạc nhiên cũng không nổi giận, chỉ khẽ cười nhợt nhạt.

"A..." Tân Mi cũng không biết nên tỏ ra vui mừng hay có thái độ gì khác, Mi Sơn đại nhân không có ở đây, gã kia, hình như tên là ... Phó Cửu Vân thì phải?

"Mi Sơn đã đi rồi." Nhìn y giống như đang xem một vở kịch hay, chậm rãi phun ra mấy con chữ, "Các ngươi đến chậm một bước."

Lục Thiên Kiều nãy giờ không nói gì, lập tức xoay người bước đi, bất ngờ Phó Cửu Vân ở phía sau nói: "Chờ một chút, tìm y có chuyện gì?"

"Không liên quan đến ngươi."

Tấm màn trúc nhoáng lên một cái, người đã ở ngoài.

"Ta biết rõ y đang ở đâu."

Chỉ một câu nhẹ nhàng như nước, nhưng đã khiến anh chàng toàn thân lạnh lẽo như băng giá bên ngoài dừng bước. Phó Cửu Vân thò đầu ra từ tấm màn trúc, thờ ơ như không, cười nói: "Ngươi thực hiện cho ta một chuyện, ta sẽ nói cho ngươi biết y đang ở đâu."

.........

Gió xuân quấn quanh cuốn những cánh hoa lả tả bay vào cửa sổ, Tân Mi chịu không nổi nữa ngáp một cái, phía đối diện lập tức vang lên giọng nói dịu dàng của Phó Cửu Vân: "Đừng động đậy, vẫn chưa vẽ xong."

Nàng đành phải chỉnh lại tư thế khiến cả người mình cứng đơ cứng ngắc một lần nữa—— đứng ở trước cửa sổ, nhặt một cành hoa đào, cười đến độ gò má đau muốn cứng đơ luôn.

Vừa rồi, lúc bọn họ bàn điều kiện, nàng chỉ mong hai người bọn họ đánh nhau một trận để mình có cơ hội chuồn đi, ai biết được Phó Cửu Vân chỉ vào nàng nói: "Để tiểu cô nương này làm người mẫu cho ta vẽ một bức tranh, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết Mi Sơn đang nghỉ ngơi ở xó xỉnh nào."

Tân Mi thực không biết phải nói gì.

Lục Thiên Kiều ngồi đối diện với Phó Cửu Vân, bưng chén rượu, lẳng lặng ngắm nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ, cũng không biết hắn đang nghĩ gì mà mấy cánh hoa đào rơi vào chén rượu liền mà hắn không hề có cảm giác, cầm chén rượu uống cạn.

"Ta nghe nói..." Trong không khí trầm mặc ấy, Phó Cửu Vân đột nhiên nói, "Vùng Cực Tây có huyết thống của bộ tộc chiến quỷ thượng cổ, tất cả bọn họ đều có đôi đồng tử màu đỏ, vóc dáng cao lớn hơn so với người thường, tính tình cực kỳ cao ngạo, không dễ dàng kết thân với người khác. Người trong tộc bất luận là nam hay nữ, đến năm hai mươi lăm tuổi, đều phải trải qua biến kiếp cực kỳ nguy hiểm, hơn một nửa người trong tộc đều chết ở tuổi hai mươi lăm. Không biết có thật không?"

Lục Thiên Kiều im lặng không nói gì.

"Bộ tộc Chiến quỷ thời thượng cổ, trong cuộc đại chiến giữa Thần - Ma đã cống hiến hết mình, nên được thần tộc ban ân, giao cho bọn họ năng lực kinh thiên động địa. Đáng tiếc bây giờ đã là thời đại Thần ẩn, không có Thần tộc che chở, bộ tộc Chiến quỷ cũng dần dần lụi tàn, biến kiếp năm hai mươi lăm tuổi trở thành vết thương trí mạng của họ. Có lẽ bộ tộc Chiến quỷ cũng đang lo lắng vì cục diện này?"

Rốt cục Lục Thiên Kiều cũng có phản ứng, hắn đặt chén rượu xuống, cất giọng rất bình tĩnh: "Ngươi nói với ta những chuyện này là có ý gì?"

Phó Cửu Vân cười cười: "Không có ý gì khác, chỉ vì ta không phải Mi Sơn, không hiểu rõ những chuyện bí ẩn. Đối với chuyện người mang dòng máu của bộ tộc chiến quỷ làm cách nào để vượt qua biến kiếp lại càng không hiểu rõ. Chuyện này ngươi chỉ có thể tìm y để hỏi."

Nói đến đây, y bỗng nhiên vỗ vỗ tay: "Cầm nương đâu rồi? Mang rượu, mang đàn vào."

Phía sau màn trúc quả nhiên có một người phụ nữ dung nhan xinh đẹp bước vào, rót đầy rượu cho ba người rồi lui về, một lát sau, tiếng đàn trong như suối nước chảy xuôi réo rắt vang lên, khẽ hòa tan vào bầu không khí sắp đông cứng của gian phòng.

Cha nàng đã từng nói, những người đàn ông chuyên ôm tiền, tìm phụ nữ ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài đều không phải là người tốt, nhưng dạng người này lại chiếm đa số. Tân Mi tỏ rõ thái độ xem thường Phó Cửu Vân.

Phó Cửu Vân gõ gõ chiếc bàn thấp: "Tiểu cô nương bên kia, không được liếc mắt như thế, rất khó coi."

A a a! Thật muốn nhảy từ cửa sổ xuống cho rồi!

Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn sau dãy núi phía tây, rốt cục Phó Cửu Vân cũng vẽ xong bức tranh, dường như y cũng cảm thấy rất vừa lòng, vừa ngắm vừa cười lâu ơi là lâu, mới vẫy tay gọi Tân Mi: "Cô bé qua đây xem thử đi."

Tân Mi lết lết hai bàn chân tê cứng bước qua nhìn thử, không khỏi rung động.

Đại mỹ nhân đang ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tràn đầy tự tin trong bức tranh này là ai?!

Phó Cửu Vân cười đắc ý: "Bây giờ bé con còn rất non nớt, chẳng hề có chút phong tình quyến rũ nào cả. Bức tranh này, ta tốt bụng tăng thêm hai tuổi cho bé con rồi đấy, bé con phải lấy nó làm mục tiêu, cố gắng lớn lên trở thành như thế này, biết chưa?"

Tân Mi cảm động đến mức hai mắt rưng rưng: "Tuy rằng ngài ôm một bụng suy nghĩ xấu xa, nhưng không ngờ lại vẽ tranh đẹp như vậy! Thật lợi hại quá!"

Phó Cửu Vân chợt dừng động tác chuẩn bị đưa bức tranh cho Tân Mi, cười hiền hòa hỏi: "... Bé con mới vừa nói gì?"

"Thật lợi hại quá!"

"Trước đó một câu."

"Nhưng không ngờ lại vẽ tranh đẹp như vậy!"

"Tua nữa."

"Tuy rằng ngài ôm một bụng suy nghĩ xấu xa."

Phó Cửu vân lập tức cuộn bức tranh lại thật nhanh gọn, thu vào trong tay áo mình, mất hết hứng thú tiễn khách: "Hôm nay đến đây được rồi. Mi Sơn hiện ở tại Mi Sơn cư, ở phía nam núi Bạch Đầu, các ngươi tự đi tìm đi."

Y làm sao thế nhỉ? Đột nhiên khó ở hay không thoải mái chỗ nào hay sao? Tân Mi buồn rầu lắc lắc đầu, ngay sau đó đã bị Lục Thiên Kiều kéo xuống lầu.

Phó Cửu Vân quay đầu lại hỏi Cầm nương: "Có gương không?"

Cầm nương đỏ mặt đưa cho y một cái gương đồng nhỏ, y soi vào, soi nghiêng soi thẳng, soi tới soi lui, rồi lại điên cuồng soi lại.

Rốt cuộc là y ôm một bụng suy nghĩ xấu xa chỗ nào?

Thực là một vấn đề khiến người ta buồn bực mà...

***

Lục Thiên Kiều di chuyển cực nhanh, vừa ra khỏi tửu lâu liền đi thẳng một đường về phía nam, Tân Mi không thể đi theo hắn mà chậm chạp được, vừa chạy vừa ôm bụng, nàng đói... Nhưng nàng biết cái tên Phiêu kỹ tướng quân vô lương tâm này nhất định sẽ không có lòng tốt cho nàng ăn gì đâu.

Lúc này, quả thực là phải dựa vào sự tự lực cánh sinh của mình mà thôi.

Nàng liếc mắt, nhìn thấy sạp bánh nướng ven đường, ông chủ vừa mới đem bánh nướng ra khỏi lò xếp thành từng chồng thật gọn gàng, những chiếc bánh còn nóng bốc khói nghi ngút. Tân Mi thò một tay bốc lấy bốn cái, tay còn lại chưa kịp lấy lại tiền thối, đã bị kéo về phía trước, nàng còn cố gắng quay đầu lại kêu: "Ta đã trả tiền rồi nha!"

Nàng cúi đầu cắn một miếng bánh nướng, là vị vịt quay nguyên chất đây mà, ông chủ này thật phúc hậu. Nàng ăn liền một lúc ba cái, hai tay dính đầy dầu mỡ, đang định tìm cái khăn tay để lau thì bất chợt nhìn thấy ống tay áo Lục Thiên Kiều tung bay ở phía trước, giống như... giống như mảnh vải dệt rất mềm mại, ôi chao...

Nàng lén lút cầm một góc ống tay áo của Thiên Kiều, ra sức lau sạch tay mình, cúi đầu xuống đang định lau miệng, bất thình lình hắn dừng chân lại, Tân Mi không tránh kịp, đập mạnh vào lưng hắn một cái, vừa va vào lại bị lùi về phía sau mấy bước, nhưng lại bị cái thứ dây trói yêu trong tay hắn kéo trở về, cuối cùng vẫn bị hắn giữ chặt lại.

Ngước đầu lên nhìn, thấy trước mặt là một khách điếm. Tân Mi che mặt kinh hoàng, hắn, hắn, hắn ... Chẳng lẽ sẽ lập tức trình diễn một màn cô nam quả nữ ở chung một phòng vào ban đêm, ân ái, triền miên, tim đập ầm ầm cả ngàn nhịp sao?!

Không được, tên này mạnh quá, không được, bắt đầu có tình ý rồi sao! Phải cảnh giác, cảnh giác...

Lục Thiên Kiều lườm nàng một cái, thấy sắc mặt thay đổi xoành xoạch của nàng liền nói: "Ta biết rõ cô đang nghĩ cái gì."

Cái gì? Nàng chợt cảm thấy trái tim đáng thương của mình bắt đầu nhảy múa loạn xạ...

Hắn cười cười hơi mỉa mai: "Đáng tiếc lại khiến cho cô thất vọng rồi."

Hắn tiếp tục dắt nàng đi, đi và đi... Sau đó cả hai ra khỏi thành.

...

Vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc như vậy, khó trách lại bị hoàng đế đày đi trông coi hoàng lăng ... Tân Mi ấm ức, nước mắt nóng hổi tuôn ra, ngồi bên cạnh đống lửa trong rừng sâu núi thẳm ở vùng ngoại ô, dây trói yêu bị hắn cột quanh một cây đại thụ hơn mười người ôm không hết, trừ phi nàng có thần công cái thế phá tan ngọn núi này, nếu không thì nên ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa đi.

Lúc Lục Thiên Kiều trở về, cầm theo một túi da đựng nước, đống lửa đang cháy hừng hực, hắn gở chiếc túi da nhỏ tầm thường đeo bên hông xuống, lấy từ bên trong ra một cái khung sắt, một cái nồi gang nhỏ, một túi bột mì, mấy miếng thịt, cùng với chén đũa và đồ gia vị linh tinh, Tân Mi nhìn không chớp mắt.

Nghe nói thế gian có một thứ bảo bối gọi là túi càn khôn, là bảo vật do một người thợ thủ công tên là Chu Việt Quốc đắc đạo thành tiên may thành từ mấy trăm năm trước, bề ngoài tầm thường, không chút thu hút, giống như một chiếc túi đựng tiền cũ kỹ, bên trong lại có khả năng chứa đựng cả đất trời. Vị tiên nhân này làm tổng cộng không đến mười chiếc túi càn khôn, ngoại trừ hoàng cung Quỳnh quốc đang bảo tồn một chiếc thì những chiếc còn lại không biết tung tích, không ngờ tên tướng quân mặt than kia lại sở hữu một cái.

Hắn rót nước vào trong nồi, đặt trên ngọn lửa, nhào bột thành từng viên nhỏ thả vào trong nước, sau đó thêm một ít rau dại và thịt khô. Lúc hắn làm chuyện này rất tự nhiên, rất thành thạo, giống như đã làm chuyện này cả trăm ngàn lần rồi vậy. Hình ảnh Phiêu Kỵ tướng quân lợi hại như lời đồn đại của mọi người, hay là người mang dòng máu của chiến quỷ, chuyên vươn vai múa vuốt, tàn ác như lang sói thổ phỉ làm hại thiếu nữ trong trắng, dường như trở nên xa xôi, mịt mờ.

Nêm gia vị vào trong nồi, nấu thêm một lát nữa đã ngửi thấy hương thơm tỏa ra bốn phía. Tân Mi chợt cảm thấy thèm ăn đến độ hai mắt không rời khỏi cái nồi kia, nhưng suy nghĩ tử tế lại thì nhất định gã này sẽ không cho nàng ăn, nàng đành phải lấy cái bánh nướng vịt quay duy nhất còn sót lại ra, do dự suy nghĩ có nên ăn luôn hay không.

"Ăn cơm." Hắn múc thêm một chén bánh canh vừa nấu xong, đặt bên chân nàng.

Tân Mi sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại được: "Ôi, tạ... Cám ơn..."

Cẩn thận húp một miếng canh nóng bốc hơi nghi ngút trong chén, dường như hơi cay, tuy rằng ăn chưa quen khẩu vị, nhưng cũng dễ ăn đến bất ngờ. Tân Mi vừa ăn bát canh nóng đến rát mặt vừa lén lút nhìn ánh lửa nhảy múa trên mặt hắn.

Hình như hắn có rất nhiều tâm sự, chao ôi...

Nàng hắng giọng nói: "Trên đời không có khó khăn gì là không vượt qua được..."

Cho nên, ngươi mau thả ta ra đi aaaaaaaa! Nàng điên cuồng gào thét trong lòng.

Lục Thiên Kiều bất chợt nhìn nàng, thấy hai mắt nàng sáng long lanh, tràn đầy chờ mong. Hắn quay đầu lại, nói tỉnh bơ: "Ăn xong thì ngủ."

Được rồi! Ta không tin ngươi không có sơ hở!

Tân Mi nhích xa khỏi đống lửa, trải tấm thảm trên mặt đất, cuộn tròn người giả vờ ngủ, sau đó he hé mắt, lén nhìn bóng lưng hắn. Hắn vẫn ngồi yên dưới tàng cây không nhúc nhích, quay lưng về phía nàng, đêm khuya trong núi rừng yên tĩnh vô cùng, chỉ nghe thấy tiếng lửa nổ lách tách. Không bao lâu sau, Tân Mi nghĩ rằng có lẽ là hắn đã đi ngủ, liền lặng lẽ đưa tay vào trong ngực, quyết định thả Thu Nguyệt ra đánh hắn choáng váng bất tỉnh nhân sự.

Mới vừa động đậy, hắn giống như có mắt sau lưng vậy, quay đầu nhìn nàng. mỉa mai

"Cô muốn làm gì?" Tâm trạng hắn dường như tốt hơn hay sao á, câu hỏi này vẫn cứng nhắc như mọi khi nhưng có phần ung dung, thong thả hơn.

Tân Mi ngượng ngùng cười: "Không, không làm gì... Hình như bị con kiến cắn một phát..."

"Ta biết rõ cô có một con linh thú lợi hại." Lục Thiên Kiều khe khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại đằng đằng sát khí, "Không muốn ngày mai ăn bồ nông nướng thì mau yên lặng ngủ đi."

Bồ nông nướng, ý hắn là muốn nướng Thu Nguyệt ăn sao?! Thu Nguyệt hóa thành lá bùa nằm trong ngực nàng cũng run cầm cập, cố gắng hết sức lui lui vào trong.

Tân Mi nước mắt tràn trề xoay người lại nhắm mắt ngủ, ai bảo hắn lợi hại quá làm chi.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...