Cậu Ấy...từng Là Thanh Xuân Của Tôi.
Chương 2: Cậu Là Một Người Thông Minh
Sau đợt kiểm tra đó, Thế Anh lại trở về với chức vị học sinh cá biệt.- Ê ê, cậu không định cố gắng học nữa à?- Không.- Tại sao?- Tớ học ngu lắm.- Thôi nào, cậu thông minh mà.- Thật à?- Chứ còn gì, bài kiểm tra vừa rồi cậu được 7 mà.Đang lúc cảm hoá bạn ấy thì cô giáo đã gằn giọng:- Thế Anh, nói chuyện lên bảng đứng.Eo, tôi cứ gọi là giật mình thon thót ấy, giống như mình là đồng phạm ý. Chột dạ đưa tay lên che miệng mình, quay đầu sangCậu ta còn cười. Cười gì mà cười, cười hở mười cái răng! Không thèm chấp nữa, tôi lại cắm cúi viết bài, thế nào có kẻ bên cạnh không hề để yên, ngồi chọc ngoáy tôi cho bằng được. Hết quay ngang quay ngửa rồi lại lấy bút của tôi. Cáu, tôi vươn mình theo tay cậu ta lấy bút thì lại đẩy xừ nó cái tẩy rơi xuống đất. Tôi lườm nguýt chán chê rồi cúi người xuống nhặt cái tẩy, chợt nhìn thấy một trang giấy chép nhạc nắn nót.Của cậu ấy à?Tôi nhặt lên, ngâm nga theo nốt nhạc, quả thật rất hay.Nhìn lên bảng, lại quay sang nhìn cậu ta, tay gãi đầu ngái ngủ, tôi phì cười.- Khánh Linh, lên bảng đứng.Đơ. Tôi đau khổ ghê ghớm.Sau ngày hôm đó, trong cuốn sổ tay của tôi có viết: ''Lần đầu tiên lên bảng đứng" kèm theo cái icon khóc lóc rất thương tâm. Chuyện, học sinh nghiêm túc cả một thời mà, giờ lại phải đứng bảng, phá hỏng hết cả hình tượng. Cũng từ đó mà tên ai kia bị tôi ghim rõ sau rồi nhé. Lên bảng, lên bảng, lên bảng... nhắc đến chuyện lên bảng, hôm sau nữa nữa, tôi và cậu ấy cùng lên bảng làm bài tập về nhà môn Văn. Khác mỗi cái là tôi làm bài sao, cậu ấy làm bài siêu dễ trong các bài dễ.Trời đất, vở trống huếch thế kia mà cũng lên bảng chém lia lịa được. Một lúc thì tôi thấy đầu cậu ấy dính bụi phấn, tôi kiễng chân lên thổi hộ, vấp suýt cắm răng vào ngực Thế Anh luôn á.- Thế Anh, sai rồi kìa, chữa lại đi.Tôi thì thầm nhắc nhở.- À ừ. - Nhắc bài cho bạn là tôi chia điểm đấy.Tiếng thầy Văn đó.Tôi đành im thin thít, quay lại bài làm của mình. Một lúc sau tôi thấy bài cậu ấy ngứa mắt quá lại khe khẽ.- Chỗ kia không đúng đâu...- Khánh Linh!Thầy ấy nhắc tên rồi. Chết toi!- Thôi, đừng nhắc nữa, làm bài cậu đi.Cuối cùng, Thế Anh được tôi nhắc cho hai chỗ, ăn con 2.Tôi được 9, trừ 1 điểm vì tội nhắc bài cho bạn.- Hôm nay xin lỗi vì làm cậu bị trừ điểm nhá.- Muốn xin lỗi thì học hành cho tử tế vào.Cậu ấy chẳng trả lời luôn, lại lăn ra ngủ. Chán thế chứ lại.Hai tuần sau thì chúng tôi đi lao động đầu năm. Chủ yếu là đi xáo cỏ ở sân bóng đá.Tổ bọn tôi làm xong trước, tôi ngồi xuống bãi cỏ vừa lôi bài tập học thêm ra làm vừa nghe nhạc.Đeo tai nghe ngồi được một lúc thì tự nhiên Thế Anh lại gần, áp tai cậu ấy vào tai tôi, hình như cậu ấy muốn xem xem tôi nghe cái gì , làm tim tôi đánh thót một cái.- C..Cậu làm cái gì...?- Nghe nhạc à?Tôi gật gật.- Nghe với nhé.- Không.- Why?- Có cậu tớ sẽ không tập trung làm bài được.- Tớ hấp dẫn thế cơ á?- No no, cậu ồn lắm- Vậy tớ sẽ nhẹ nhàng thôi.- Thế thì được.Cậu ta nói thế đó, vậy mà một lúc sau luôn miệng hỏi tôi:- Linh này, cậu thích nhạc của Bettoven à?- Ừm- Linh này, cậu có định chuyển trường nữa không?Tôi lắc đầu.-Linh này cậu thích nghe bài nhạc nào nhất? Tớ thích Sô nát ánh trăng nhất.- Ừm.Tôi sắp phát khung lên rồi đây này, cái đồ hâm.- Linh này, thế cậu..- Ôi trời ạ, cậu có để tớ làm bài không?Cậu ấy bặm môi gật gật.Một lúc sau thì chạy đi.Một lúc sau nữa cậu ấy lại quay lại, giơ giơ cái kẹo mút trước mặt tôi.-Ăn không?- Có, cậu bóc đi.Tôi nghe thấy loạt soạt rồi cái kẹo mút nó nằm trong mồm tôi, một lúc sau lại bị lấy mất, lúc sau tôi lại ngậm nó, rôi lại bị cậu ấy lấy mất.... quái, thế là thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương