Cậu Chủ Nhà Ta Là Phú Hào
Chương 17: Lăng Thanh Nguyệt tham gia
Mọi người lần lượt đến bên ngoài biệt thự, người của anh Hùng lái ra hai chiếc GTR từ gara, một màu trắng và một màu đen, dàn người mẫu đẹp không thua kém gì những chiếc siêu xe giới hạn này.
“Vì sự công bằng, chúng ta hãy sử dụng cùng một chiếc xe.” Chỉ vào hai chiếc xe, anh Hùng giải thích: “Hai chiếc xe hoàn toàn giống nhau về hiệu suất và trình độ, vì vậy cậu không phải lo lắng về sự công bằng.”
"Được."
Đi đến bên cạnh chiếc GTR màu đen, Trần Hạo Vân nhìn kỹ chiếc xe và thấy rằng toàn bộ khung xe đã được thay đổi, về động cơ cũng có những thay đổi khác một trăm phần trăm. Anh cũng nhìn thấy thiết bị nitơ bên trong, có vẻ như họ nghiện chơi xe.
“Cậu chủ, đừng so đo, ở Hà Nội này, thật sự có ít người có thể chạy thắng được anh Hùng.” Ông Khiêm đi tới, lo lắng thuyết phục: "Nghe nói có tay đua chuyên nghiệp thách thức anh ta, cũng tại đây, ở đường đua này mà thất thủ, bị trầy xước là nhẹ, nặng phải nằm viện vài tháng."
“Không sao đâu, đừng lo lắng.” Anh vỗ vai ông Khiêm, Trần Hạo Vân vươn tay lấy chìa khóa xe từ tay anh Hùng.
Anh mở cửa đi vào chỗ ngồi, Trần Hạo Vân trước tiên khởi động xe, nghe được tiếng động cơ, quả nhiên không tồi.
"Tôi sẽ lên đường và thử xe trước."
Nghe thấy vậy, anh Hùng làm động tác tùy ý, Trần Hạo Vân lập tức đạp chân ga, GTR màu đen lập tức vọt ra ngoài.
Khi đi, Trần Hạo Vân âm thầm quan sát đường đua, nhận thấy góc cua ở đây không quá gấp, nói về độ khó, trên vỉa hè lại có người, đây là khu đô thị, sẽ kiểm tra khả năng thích ứng của người lái.
Bởi vì biệt thự ở lưng chừng núi, anh Hùng và những người khác đang đứng trên đó, bọn họ có thể quan sát toàn bộ đường đi, nên khi Trần Hạo Vân đi thử xe, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng.
"Anh Hùng, anh kiếm được ba nghìn năm trăm tỷ, đừng quên đổi xe cho anh em đó."
"Đúng vậy, đừng quên em." Bên cạnh anh Hùng, hai người đàn ông khác lần lượt lên tiếng, nhưng anh Hùng xua tay: "Đi đi, hai người đừng khóc tội nghiệp với tôi. Nếu là Thanh Nguyệt thì cũng như vậy."
"Chẹp, Thanh Nguyệt không cần anh mua cho, anh sao có thể so thân phận mình với nhà họ Lăng của cô ấy?"
Ba người đàn ông to lớn nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh mình, nhưng họ không dám trêu đùa quá nhiều, và dường như đang ghen tị với cô ta.
Ngay sau đó, Trần Hạo Vân trở về, theo anh cảm nhận thì mọi thứ đều ổn, anh Hùng mỉm cười đoạn nhảy lên GTR màu trắng: "Quy tắc trò chơi rất đơn giản, ai đi đến lối ra trước sẽ chiến thắng."
“Không thành vấn đề.” Tay lái rung lên, Trần Hạo Vân không hề hoảng sợ, nếu những gì ông Khiêm nói là sự thật thì trong cuộc đua anh sẽ càng phải cảnh giác hơn, những tay đua chuyên nghiệp lúc trước đều gặp rắc rối, sợ rằng có âm mưu.
"Chờ một chút, tôi cũng đua với các anh."
Lăng Thanh Nguyệt- người nãy giờ im lặng bỗng nhiên giơ tay, sau đó lập tức cho người lái một chiếc GTR màu đỏ ra khỏi ga ra, những chiếc xe này chỉ để dành riêng cho các cuộc đua của họ cho nên họ đã chuẩn bị rất nhiều.
“Không thể, Thiên Nguyệt, em đang làm cái quái gì vậy?” Anh Hùng đột nhiên lo lắng: “Đây là trận đấu của anh với Trần Hạo Vân, em dính vào làm cái gì?"
"Thiên Nguyệt, cô đừng làm loạn, để cho hai người bọn họ so tài cho thật tốt đi." Có người bên cạnh tới thuyết phục cô ta.
“Cô lấy gì để cược với tôi?” Trần Hạo Vân nhìn chằm chằm cô gái trên xe, một chiếc xe không được chăm sóc kỹ lưỡng thì không được gọi là xe đua.
Đua xe cũng giống như cưỡi ngựa vậy, càng quen thuộc với xe bao nhiêu thì tỉ lệ thắng càng nhiều bấy nhiêu.
Anh có thể không cần quen thuộc với xe, nhưng vẫn có thể đua được, nhưng người khác thì chưa hẳn.
"Một yêu cầu…" Lăng Thanh Nguyệt đưa ngón trỏ lên: "Ai thua, đồng ý yêu cầu của bên kia."
"Cô…"
"Cô có thể vì yêu cầu của tôi mà làm được những gì?" Trần Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Nói cách khác, tại sao cô nghĩ mình có thể đáp ứng yêu cầu của tôi?"
"Chỉ bằng việc tôi là người đứng đầu của Ngụy Nghĩa hội."
"Ngụy Nghĩa hội!" Nghe được cái tên này, Trần Hạo Vân lập tức nghĩ đến ảnh hưởng của ông chủ Ngụy, ước chừng đây là tên của đám người bọn họ, nếu là như vậy thì cũng có phần thuyết phục.
"Nếu anh cho rằng cái này còn chưa đủ.” Thấy Trần Hạo Vân không nói lời nào, Lăng Thanh Nguyệt tiếp tục nói: “Tôi lấy danh nghĩa cô chủ nhà họ Lăng so với anh.”
“Cô chủ nhà họ Lăng?” Trần Hạo Vân có chút bối rối, cô chủ nhà họ Lăng này là cái quái gì vậy?
May mà có ông Khiêm, thấy Trần Hạo Vân không biết gì, vội vàng đi tới bên cửa sổ xe giải thích: "Cậu chủ, nhà họ Lăng rất mạnh. Nghe nói gia tộc của họ là một gia tộc siêu cấp ở Kyoto, chi nhánh ở Hà Nội so với tập đoàn chúng ta cũng không thua kém chút nào."
Nghe được lời giải thích này, Trần Hạo Vân liếc mắt nhìn Lăng Thanh Nguyệt, đúng là nhìn không ra, cô ta tuy rằng có chút khí chất đặc biệt, nhưng không thể nói là đặc biệt gì cho cam, cùng lắm là được xưng một tiếng chị đại mà thôi.
"Cho dù thế nào tôi cũng muốn tham gia."
“Tùy cô.” Lần này Trần Hạo Vân không có ý kiến gì, chỉ có anh Hùng vẻ mặt bất an quay đầu nhìn về phía hai chủ nhân của Ngụy Nghĩa hội kia, như muốn cầu cứu, nhưng hai người kia cũng đành bất lực quay đầu đi, không dám nhìn anh ta.
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, chúng ta hãy bắt đầu."
Theo lệnh của Lăng Thanh Nguyệt, ba chiếc xe phóng ra xếp thành hàng, sau đó một người phụ nữ đứng trong khe hở giữa xe, tay phải cầm một chiếc khăn lụa, tay trái chỉ vào ba chiếc xe. Đồng thời cả ba xe đạp ga báo hiệu rằng mình đã sẵn sàng, người phụ nữ tay trái chống nạnh, tay phải hất sang trái, lặng lẽ đếm ba giây, thô bạo giật chiếc khăn xuống.
"Pằng..."
Đúng lúc này, ba chiếc xe giống như bò húc ầm ầm lao thẳng về phía trước với tốc lực cực lớn khiến những người chưa quen nhanh chóng bịt tai lại, còn những người đã quen thì cứ huýt sáo, bắt đầu theo dõi trận đấu này...
Có thể là do anh chưa quen đường đua, nên lúc đầu anh Hùng đã vượt xa, kéo giãn cách biệt giữa ba chiếc xe, trong khi ấy Lăng Thanh Nguyệt nhân lúc không ai để ý đưa tay ra hiệu với Trần Hạo Vân. Trần Hạo Vân nhanh chóng mở cửa sổ xe hơi.
"Làm sao?"
Dù gió rất to nhưng vì ở cự ly gần nên anh miễn cưỡng có thể nghe được người bên kia đang nói gì.
"Sau này anh nên cẩn thận với anh Hùng."
“Cẩn thận với anh ta?” Không choTrần Hạo Vân có cơ hội nghĩ kỹ lại, Lăng Thanh Nguyệt đã nhanh chóng đóng cửa sổ xe và lao về phía trước.
Nhìn chiếc GTR màu đỏ phía trước, Trần Hạo Vân như hiểu ra điều gì đó, có lẽ việc mấy tay lái chuyên nghiệp đó bị thương đúng là có vấn đề, quả thật hiểm độc, còn anh Hùng này thì rất lo lắng khi nghe tin Lăng Thanh Nguyệt tham gia cuộc thi, có lẽ là lo liệu có vô tình làm tổn thương Lăng Thanh Nguyệt hay không?
Tại biệt thự lưng chừng núi, rất nhiều người bắt đầu cùng bạn bè cá cược, nhưng không ai nghĩ Trần Hạo Vân sẽ thắng.
Trên đường đua, Trần Hạo Vân sang số, tăng tốc và áp sát Lăng Thanh Nguyệt. Hai góc cua đầu tiên không sao, nhưng Lăng Thanh Nguyệt bị vượt qua ở góc cua thứ ba. Cô gái này có vẻ đối với việc thi đấu không đặc biệt quen thuộc. Một đường còn có thể, nhưng một khi liên tục, sẽ lực bất tòng tâm.
Ngoài Lăng Thanh Nguyệt, mục tiêu của Trần Hạo Vân là anh Hùng, nhưng tại thời điểm này, anh Hùng đã kéo dài khoảng cách, cũng không phải chỉ cần thời gian là có thể thắng được.
Tuy nhiên, Trần Hạo Vân cũng không vội, nhớ lại lúc nãy khi lái thử xe, chỉ cần qua ngã rẽ tiếp theo sẽ có một đường thẳng, đến lúc đó chính là thời cơ kéo gần khoảng cách, nhưng không phải dùng khí nitơ để tăng tốc, mà là...
“Vì sự công bằng, chúng ta hãy sử dụng cùng một chiếc xe.” Chỉ vào hai chiếc xe, anh Hùng giải thích: “Hai chiếc xe hoàn toàn giống nhau về hiệu suất và trình độ, vì vậy cậu không phải lo lắng về sự công bằng.”
"Được."
Đi đến bên cạnh chiếc GTR màu đen, Trần Hạo Vân nhìn kỹ chiếc xe và thấy rằng toàn bộ khung xe đã được thay đổi, về động cơ cũng có những thay đổi khác một trăm phần trăm. Anh cũng nhìn thấy thiết bị nitơ bên trong, có vẻ như họ nghiện chơi xe.
“Cậu chủ, đừng so đo, ở Hà Nội này, thật sự có ít người có thể chạy thắng được anh Hùng.” Ông Khiêm đi tới, lo lắng thuyết phục: "Nghe nói có tay đua chuyên nghiệp thách thức anh ta, cũng tại đây, ở đường đua này mà thất thủ, bị trầy xước là nhẹ, nặng phải nằm viện vài tháng."
“Không sao đâu, đừng lo lắng.” Anh vỗ vai ông Khiêm, Trần Hạo Vân vươn tay lấy chìa khóa xe từ tay anh Hùng.
Anh mở cửa đi vào chỗ ngồi, Trần Hạo Vân trước tiên khởi động xe, nghe được tiếng động cơ, quả nhiên không tồi.
"Tôi sẽ lên đường và thử xe trước."
Nghe thấy vậy, anh Hùng làm động tác tùy ý, Trần Hạo Vân lập tức đạp chân ga, GTR màu đen lập tức vọt ra ngoài.
Khi đi, Trần Hạo Vân âm thầm quan sát đường đua, nhận thấy góc cua ở đây không quá gấp, nói về độ khó, trên vỉa hè lại có người, đây là khu đô thị, sẽ kiểm tra khả năng thích ứng của người lái.
Bởi vì biệt thự ở lưng chừng núi, anh Hùng và những người khác đang đứng trên đó, bọn họ có thể quan sát toàn bộ đường đi, nên khi Trần Hạo Vân đi thử xe, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng.
"Anh Hùng, anh kiếm được ba nghìn năm trăm tỷ, đừng quên đổi xe cho anh em đó."
"Đúng vậy, đừng quên em." Bên cạnh anh Hùng, hai người đàn ông khác lần lượt lên tiếng, nhưng anh Hùng xua tay: "Đi đi, hai người đừng khóc tội nghiệp với tôi. Nếu là Thanh Nguyệt thì cũng như vậy."
"Chẹp, Thanh Nguyệt không cần anh mua cho, anh sao có thể so thân phận mình với nhà họ Lăng của cô ấy?"
Ba người đàn ông to lớn nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh mình, nhưng họ không dám trêu đùa quá nhiều, và dường như đang ghen tị với cô ta.
Ngay sau đó, Trần Hạo Vân trở về, theo anh cảm nhận thì mọi thứ đều ổn, anh Hùng mỉm cười đoạn nhảy lên GTR màu trắng: "Quy tắc trò chơi rất đơn giản, ai đi đến lối ra trước sẽ chiến thắng."
“Không thành vấn đề.” Tay lái rung lên, Trần Hạo Vân không hề hoảng sợ, nếu những gì ông Khiêm nói là sự thật thì trong cuộc đua anh sẽ càng phải cảnh giác hơn, những tay đua chuyên nghiệp lúc trước đều gặp rắc rối, sợ rằng có âm mưu.
"Chờ một chút, tôi cũng đua với các anh."
Lăng Thanh Nguyệt- người nãy giờ im lặng bỗng nhiên giơ tay, sau đó lập tức cho người lái một chiếc GTR màu đỏ ra khỏi ga ra, những chiếc xe này chỉ để dành riêng cho các cuộc đua của họ cho nên họ đã chuẩn bị rất nhiều.
“Không thể, Thiên Nguyệt, em đang làm cái quái gì vậy?” Anh Hùng đột nhiên lo lắng: “Đây là trận đấu của anh với Trần Hạo Vân, em dính vào làm cái gì?"
"Thiên Nguyệt, cô đừng làm loạn, để cho hai người bọn họ so tài cho thật tốt đi." Có người bên cạnh tới thuyết phục cô ta.
“Cô lấy gì để cược với tôi?” Trần Hạo Vân nhìn chằm chằm cô gái trên xe, một chiếc xe không được chăm sóc kỹ lưỡng thì không được gọi là xe đua.
Đua xe cũng giống như cưỡi ngựa vậy, càng quen thuộc với xe bao nhiêu thì tỉ lệ thắng càng nhiều bấy nhiêu.
Anh có thể không cần quen thuộc với xe, nhưng vẫn có thể đua được, nhưng người khác thì chưa hẳn.
"Một yêu cầu…" Lăng Thanh Nguyệt đưa ngón trỏ lên: "Ai thua, đồng ý yêu cầu của bên kia."
"Cô…"
"Cô có thể vì yêu cầu của tôi mà làm được những gì?" Trần Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Nói cách khác, tại sao cô nghĩ mình có thể đáp ứng yêu cầu của tôi?"
"Chỉ bằng việc tôi là người đứng đầu của Ngụy Nghĩa hội."
"Ngụy Nghĩa hội!" Nghe được cái tên này, Trần Hạo Vân lập tức nghĩ đến ảnh hưởng của ông chủ Ngụy, ước chừng đây là tên của đám người bọn họ, nếu là như vậy thì cũng có phần thuyết phục.
"Nếu anh cho rằng cái này còn chưa đủ.” Thấy Trần Hạo Vân không nói lời nào, Lăng Thanh Nguyệt tiếp tục nói: “Tôi lấy danh nghĩa cô chủ nhà họ Lăng so với anh.”
“Cô chủ nhà họ Lăng?” Trần Hạo Vân có chút bối rối, cô chủ nhà họ Lăng này là cái quái gì vậy?
May mà có ông Khiêm, thấy Trần Hạo Vân không biết gì, vội vàng đi tới bên cửa sổ xe giải thích: "Cậu chủ, nhà họ Lăng rất mạnh. Nghe nói gia tộc của họ là một gia tộc siêu cấp ở Kyoto, chi nhánh ở Hà Nội so với tập đoàn chúng ta cũng không thua kém chút nào."
Nghe được lời giải thích này, Trần Hạo Vân liếc mắt nhìn Lăng Thanh Nguyệt, đúng là nhìn không ra, cô ta tuy rằng có chút khí chất đặc biệt, nhưng không thể nói là đặc biệt gì cho cam, cùng lắm là được xưng một tiếng chị đại mà thôi.
"Cho dù thế nào tôi cũng muốn tham gia."
“Tùy cô.” Lần này Trần Hạo Vân không có ý kiến gì, chỉ có anh Hùng vẻ mặt bất an quay đầu nhìn về phía hai chủ nhân của Ngụy Nghĩa hội kia, như muốn cầu cứu, nhưng hai người kia cũng đành bất lực quay đầu đi, không dám nhìn anh ta.
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, chúng ta hãy bắt đầu."
Theo lệnh của Lăng Thanh Nguyệt, ba chiếc xe phóng ra xếp thành hàng, sau đó một người phụ nữ đứng trong khe hở giữa xe, tay phải cầm một chiếc khăn lụa, tay trái chỉ vào ba chiếc xe. Đồng thời cả ba xe đạp ga báo hiệu rằng mình đã sẵn sàng, người phụ nữ tay trái chống nạnh, tay phải hất sang trái, lặng lẽ đếm ba giây, thô bạo giật chiếc khăn xuống.
"Pằng..."
Đúng lúc này, ba chiếc xe giống như bò húc ầm ầm lao thẳng về phía trước với tốc lực cực lớn khiến những người chưa quen nhanh chóng bịt tai lại, còn những người đã quen thì cứ huýt sáo, bắt đầu theo dõi trận đấu này...
Có thể là do anh chưa quen đường đua, nên lúc đầu anh Hùng đã vượt xa, kéo giãn cách biệt giữa ba chiếc xe, trong khi ấy Lăng Thanh Nguyệt nhân lúc không ai để ý đưa tay ra hiệu với Trần Hạo Vân. Trần Hạo Vân nhanh chóng mở cửa sổ xe hơi.
"Làm sao?"
Dù gió rất to nhưng vì ở cự ly gần nên anh miễn cưỡng có thể nghe được người bên kia đang nói gì.
"Sau này anh nên cẩn thận với anh Hùng."
“Cẩn thận với anh ta?” Không choTrần Hạo Vân có cơ hội nghĩ kỹ lại, Lăng Thanh Nguyệt đã nhanh chóng đóng cửa sổ xe và lao về phía trước.
Nhìn chiếc GTR màu đỏ phía trước, Trần Hạo Vân như hiểu ra điều gì đó, có lẽ việc mấy tay lái chuyên nghiệp đó bị thương đúng là có vấn đề, quả thật hiểm độc, còn anh Hùng này thì rất lo lắng khi nghe tin Lăng Thanh Nguyệt tham gia cuộc thi, có lẽ là lo liệu có vô tình làm tổn thương Lăng Thanh Nguyệt hay không?
Tại biệt thự lưng chừng núi, rất nhiều người bắt đầu cùng bạn bè cá cược, nhưng không ai nghĩ Trần Hạo Vân sẽ thắng.
Trên đường đua, Trần Hạo Vân sang số, tăng tốc và áp sát Lăng Thanh Nguyệt. Hai góc cua đầu tiên không sao, nhưng Lăng Thanh Nguyệt bị vượt qua ở góc cua thứ ba. Cô gái này có vẻ đối với việc thi đấu không đặc biệt quen thuộc. Một đường còn có thể, nhưng một khi liên tục, sẽ lực bất tòng tâm.
Ngoài Lăng Thanh Nguyệt, mục tiêu của Trần Hạo Vân là anh Hùng, nhưng tại thời điểm này, anh Hùng đã kéo dài khoảng cách, cũng không phải chỉ cần thời gian là có thể thắng được.
Tuy nhiên, Trần Hạo Vân cũng không vội, nhớ lại lúc nãy khi lái thử xe, chỉ cần qua ngã rẽ tiếp theo sẽ có một đường thẳng, đến lúc đó chính là thời cơ kéo gần khoảng cách, nhưng không phải dùng khí nitơ để tăng tốc, mà là...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương