Cậu Chủ Nhà Ta Là Phú Hào
Chương 3: Vay nặng lãi?
Tới buổi chiều, Trần Hạo Vân đã thu hồi tổng cộng một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, tổng cộng số tiền của năm công ty đã nợ, hiệu suất này quả thực so với công ty thu hồi nợ chuyên nghiệp còn lợi hại hơn.
Trong lúc đó chú Hải gọi điện thoại tới, nói công ty xảy ra chuyện nên anh phải đến thẳng tập đoàn Hưng Thịnh.
Khi đến nơi, anh thấy cửa ra vào là một đài phun nước hình tròn với một con rồng bằng đá dài đang không ngừng uốn lượn, tư thế muốn bay lên trời, nước trong miệng phun ra vừa lúc lại bọc lấy hai chữ Hưng Thịnh.
Vừa bước vào bên trong, Trần Hạo Vân lập tức nhìn thấy đám người trong đại sảnh, rất nhiều người trên quần áo đều mang phù hiệu Hưng Thịnh, trong khi nhóm còn lại thì dáng vẻ như là côn đồ, mặt mũi bặm trợn thiếu kiên nhẫn.
"Tôi không quan tâm. Nếu hôm nay không trả tiền, chúng tôi sẽ không rời đi."
"Đúng thế, đúng thế, ngày hôm nay chúng tôi sẽ ở lại luôn Hưng Thịnh!"
Nói như vậy, một đám người cứ như vậy ngồi xuống trước đại sảnh, mỗi người tùy ý làm việc riêng của mình không quan tâm đến hình tượng.
“Nếu các người cứ làm như vậy, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát.” Đột nhiên, một giọng nữ phát ra từ đám đông, thu hút sự chú ý của Trần Hạo Vân.
Người phụ nữ có lông mày rậm, mắt to đeo kính gọng đen, da trắng, mũi nhỏ, môi mỏng đỏ mọng, tóc dài ngang vai, cổ áo buông lỏng đôi ba cúc, thấp thoáng có thể thấy được bóng núi giấu bên trong, bên dưới mặc váy chữ A, còn đôi chân thon dài thì được bao phủ bởi đôi tất đen kín đáo.
"Hừ, thiếu nợ thì phải trả, đây là chuyện đương nhiên, cho dù cảnh sát tới chúng tôi cũng không sợ!"
Nghe đến đây, người phụ nữ cau mày, âm thầm nghiến răng, mắt đảo nhìn xung quanh: “Tổng giám đốc Hà đâu?"
"Thư ký Đình, mấy ngày nay tổng giám đốc Hà không đến công ty!" Một nhân viên vội vàng đáp.
"Các người nghe thấy rồi chứ, tổng giám đốc Hà không ở công ty." Thư ký Đình chưa kịp nói xong, người đàn ông mặc áo hoa lập tức cắt ngang: "Tôi mặc kệ, cho dù Dương Hà không có ở đây thì cô cũng phải trả tiền."
“Tại sao?” Thư ký Đình sửng sốt, tại sao Dương Hà mượn tiền mà tập đoàn Hưng Thịnh lại phải trả nợ?
"Bởi vì Dương Hà mượn dưới danh nghĩa của tập đoàn Hưng Thịnh." Người đàn ông nói rất có lý: "Vì vậy hãy nhanh chóng trả lại tiền cho chúng tôi, như vậy sẽ tốt cho cả đôi bên."
"Thật xin lỗi, chuyện này chúng tôi không có cách nào giải quyết được!"
Dù gì cô ấy cũng chỉ là thư ký, tuy là thư ký chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng việc này liên quan đến vấn đề quỹ công ty, ít nhất cũng phải có chỉ thị của chú Hải.
"Rốt cuộc là cô có ý gì, định quỵt nợ?"
Người đàn ông chỉ kịp thốt lên lời thì một nhóm đông người ở phía sau đã gào lên: "Trả tiền, trả tiền, trả tiền!"
"Mau trả tiền đây!"
Khí thế mạnh mẽ vang dội, các nhân viên của Hưng Thịnh không khỏi lùi lại hai bước, thấy vậy, Trần Hạo Vân bước lên trước, bỏ qua đám người, đến bên người mặc áo hoa, vỗ vai hắn: "Này!"
“Anh là ai?” Người đàn ông quay đầu, kinh ngạc nhìn Trần Hạo Vân.
"Không quan trọng tôi là ai. Mấu chốt là anh đang gây chuyện ở đây, ảnh hưởng rất xấu đến tập đoàn Hưng Thịnh, anh biết không?" Trần Hạo Vân nhìn quanh, phát hiện sắc mặt của nhiều nhân viên rất khó coi, chưa bao giờ từng có người dám bất kính như thế với tập đoàn Hưng Thịnh.
“Ồ, anh cũng là người của Hưng Thịnh à?” Người mặc áo hoa lập tức hất bàn tay Trần Hạo Vân trên vai mình ra, chỉ vào anh: “Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay các người không trả tiền, thì tât cả đồ ở đây, tôi thấy cái gì thì bê đi cái đó.”
"Anh dám?" Tuy nhiên, Trần Hạo Vân nhanh chóng đáp lại lời khiến người nọ giật mình.
Sự xuất hiện của Trần Hạo Vân khiến đám đòi nợ thấy hoang mang đồng thời cũng khiến cho nhân viên của Tập đoàn Hưng Thịnh cảm thấy bối rối, bọn họ cũng không nhớ công ty có một vị lãnh đạo như vậy.
Đôi mắt long lanh của thư ký Đình nhìn chằm chằm vào anh ta, nhưng vẫn không nhìn ra được thân phận của đối phương: "Thưa anh, đây là việc của tập đoàn Hưng Thịnh chúng tôi. Trước khi chúng tôi có thể chứng minh anh là quản lý cao của tập đoàn Hưng Thịnh, mọi hành động của anh đều sẽ không liên quan đến tập đoàn chúng tôi!"
Trần Hạo Vân hiểu được tâm tư của thư ký Đình, cũng không trách được, dù sao mọi người ở đây cũng không ai biết anh.
“Về chuyện của tôi, cô có thể tự gọi điện thoại cho chú Hải để hỏi, sau đó lại quyết định có để tôi tiếp quản chuyện ở nơi đây hay không.” Vốn định tự mình giải thích, nhưng nghĩ chắc sẽ không ai tin, nên cứ để cô ấy tự mình hỏi chú Hải sẽ tốt hơn.
"Người này còn biết chú Hải?"
Thư ký Đình không nghĩ nhiều, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho chú Hải, người mặc áo hoa chỉ vào Trần Hạo Vân quát lớn: "Cái quái gì vậy, anh không phải người của Hưng Thịnh?"
"Có phải hay không, chờ lúc sau mọi chuyện sẽ rõ." Nở nụ cười, Trần Hạo Vân âm thầm quan sát nhóm người áo hoa và phát hiện nhiều người có hình xăm trên cổ hoặc mu bàn tay, nhiều người trông rất dữ tợn và xấu xa, hoàn toàn không giống nhân viên của bất kỳ công ty cho vay chính thống nào.
"Cậu chủ, chú Hải nói mọi chuyện ở đây sẽ toàn quyền giao cho anh xử lí."
Đột nhiên, giọng nói của thư ký Đình vang lên khiến cho tất cả mọi người trong hội trường đều bị sốc. Không phải cô chủ hay tân chủ tịch gì đó là Đặng Lan sao? Tại sao lại là nam? Chủ tịch hội đồng quản trị của bọn họ lại có đứa con trai ở đâu ra vậy?
Người khác có thể không biết rõ, nhưng Đình Liễu, là thư ký của chủ tịch, có lẽ cô ấy sẽ nhận ra, bởi vì cô ấy thường nhìn thấy chủ tịch cầm một tấm ảnh ảnh chụp một cậu bé mà ngẩn ngơ.
"Đã nghe chưa?"
Nhìn lại người mặc áo sơ mi hoa, Trần Hạo Vân tiếp tục nói: "Dương Hà mượn bao nhiêu?"
"Không nhiều, một nghìn không trăm năm mươi tỷ!" Người mặc áo hoa giơ tay lên cười nói: "Nếu anh là chủ tịch tân nhiệm thì mau thu xếp tiền đi."
“Còn hợp đồng cho vay thì sao?” Trần Hạo Vân ngoáy lỗ tai, cảm thấy Dương Hà có vẻ hơi quá đáng, cứ như vậy tạo thêm cho công ty một khoản nợ bên ngoài vô cùng lớn.
“Đây, hợp đồng của anh!” Người mặc áo sơ mi móc hợp đồng trong người ra đưa qua, Trần Hạo Vân mở ra xem, phát hiện tiền gốc thực ra chỉ có một trăm bảy lăm tỷ, nhưng cho vay lãi nặng kinh khủng, từ lúc mượn tiền tới giờ mới được năm tháng, khoản vay lúc đầu giờ lên tới hơn một nghìn tỷ, mặt khác người mượn tiền dĩ nhiên lại dùng con dấu chính thức của công ty.
Thảo nào đám người này dám đến công ty đòi tiền, thực chất đều dựa vào con dấu này.
"Tôi đã đọc hợp đồng, số tiền này..." nhìn chằm chằm một đám đông người trước mặt, Trần Hạo Vân cố ý mất hứng nói: "Tôi sẽ không trả tiền."
“Anh đùa tôi?” Người mặc áo sơ mi hoa giận dữ: “Anh có biết số tiền này là của anh Đào không? Anh mà không trả lại, đừng nói là tập đoàn Hưng Thịnh, cho dù là doanh nghiệp nhà họ Vương, thì chúng tôi cũng vẫn phải đòi lại bằng được. "
“Tôi đã nói sẽ không trả tiền, sao còn chưa cút?” Trần Hạo Vân mặt đối mặt xé đôi hợp đồng, ném lên không trung, để mặc cho nó rơi xuống.
"Anh..."
Nhìn thấy cảnh này, tất cả nhân viên của Hưng Thịnh đều thầm ngưỡng mộ vị chủ tịch tân nhiệm trẻ tuổi này, khí thế này quả thật không giống ai, hợp đồng mượn tiền vậy mà nói xé là xé, thậm chí sẵn sàng không trả tiền.
“Rất tốt, rất tốt, các người cứ đợi đấy.” Người mặc áo hoa gật đầu, chỉ vào Trần Hạo Vân, vô cùng tức giận: “Đây chẳng qua chỉ là bản sao của hợp đồng. Các người chuẩn bị sẵn sàng nhận giấy triệu tập của tòa án đi”.
"Đi thong thả, không tiền!" Trần Hạo Vân không quan tâm đến sự uy hiếp của người áo hoa này.
"Anh cứ chờ đấy!"
Khi người mặc áo sơ mi hoa đang định dẫn theo đám người rời đi, Trần Hạo Vân quay người lại, nhìn thư ký Đình, lập tức lạnh giọng hỏi: "Dương Hà đang ở đâu?"
Trong lúc đó chú Hải gọi điện thoại tới, nói công ty xảy ra chuyện nên anh phải đến thẳng tập đoàn Hưng Thịnh.
Khi đến nơi, anh thấy cửa ra vào là một đài phun nước hình tròn với một con rồng bằng đá dài đang không ngừng uốn lượn, tư thế muốn bay lên trời, nước trong miệng phun ra vừa lúc lại bọc lấy hai chữ Hưng Thịnh.
Vừa bước vào bên trong, Trần Hạo Vân lập tức nhìn thấy đám người trong đại sảnh, rất nhiều người trên quần áo đều mang phù hiệu Hưng Thịnh, trong khi nhóm còn lại thì dáng vẻ như là côn đồ, mặt mũi bặm trợn thiếu kiên nhẫn.
"Tôi không quan tâm. Nếu hôm nay không trả tiền, chúng tôi sẽ không rời đi."
"Đúng thế, đúng thế, ngày hôm nay chúng tôi sẽ ở lại luôn Hưng Thịnh!"
Nói như vậy, một đám người cứ như vậy ngồi xuống trước đại sảnh, mỗi người tùy ý làm việc riêng của mình không quan tâm đến hình tượng.
“Nếu các người cứ làm như vậy, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát.” Đột nhiên, một giọng nữ phát ra từ đám đông, thu hút sự chú ý của Trần Hạo Vân.
Người phụ nữ có lông mày rậm, mắt to đeo kính gọng đen, da trắng, mũi nhỏ, môi mỏng đỏ mọng, tóc dài ngang vai, cổ áo buông lỏng đôi ba cúc, thấp thoáng có thể thấy được bóng núi giấu bên trong, bên dưới mặc váy chữ A, còn đôi chân thon dài thì được bao phủ bởi đôi tất đen kín đáo.
"Hừ, thiếu nợ thì phải trả, đây là chuyện đương nhiên, cho dù cảnh sát tới chúng tôi cũng không sợ!"
Nghe đến đây, người phụ nữ cau mày, âm thầm nghiến răng, mắt đảo nhìn xung quanh: “Tổng giám đốc Hà đâu?"
"Thư ký Đình, mấy ngày nay tổng giám đốc Hà không đến công ty!" Một nhân viên vội vàng đáp.
"Các người nghe thấy rồi chứ, tổng giám đốc Hà không ở công ty." Thư ký Đình chưa kịp nói xong, người đàn ông mặc áo hoa lập tức cắt ngang: "Tôi mặc kệ, cho dù Dương Hà không có ở đây thì cô cũng phải trả tiền."
“Tại sao?” Thư ký Đình sửng sốt, tại sao Dương Hà mượn tiền mà tập đoàn Hưng Thịnh lại phải trả nợ?
"Bởi vì Dương Hà mượn dưới danh nghĩa của tập đoàn Hưng Thịnh." Người đàn ông nói rất có lý: "Vì vậy hãy nhanh chóng trả lại tiền cho chúng tôi, như vậy sẽ tốt cho cả đôi bên."
"Thật xin lỗi, chuyện này chúng tôi không có cách nào giải quyết được!"
Dù gì cô ấy cũng chỉ là thư ký, tuy là thư ký chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng việc này liên quan đến vấn đề quỹ công ty, ít nhất cũng phải có chỉ thị của chú Hải.
"Rốt cuộc là cô có ý gì, định quỵt nợ?"
Người đàn ông chỉ kịp thốt lên lời thì một nhóm đông người ở phía sau đã gào lên: "Trả tiền, trả tiền, trả tiền!"
"Mau trả tiền đây!"
Khí thế mạnh mẽ vang dội, các nhân viên của Hưng Thịnh không khỏi lùi lại hai bước, thấy vậy, Trần Hạo Vân bước lên trước, bỏ qua đám người, đến bên người mặc áo hoa, vỗ vai hắn: "Này!"
“Anh là ai?” Người đàn ông quay đầu, kinh ngạc nhìn Trần Hạo Vân.
"Không quan trọng tôi là ai. Mấu chốt là anh đang gây chuyện ở đây, ảnh hưởng rất xấu đến tập đoàn Hưng Thịnh, anh biết không?" Trần Hạo Vân nhìn quanh, phát hiện sắc mặt của nhiều nhân viên rất khó coi, chưa bao giờ từng có người dám bất kính như thế với tập đoàn Hưng Thịnh.
“Ồ, anh cũng là người của Hưng Thịnh à?” Người mặc áo hoa lập tức hất bàn tay Trần Hạo Vân trên vai mình ra, chỉ vào anh: “Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay các người không trả tiền, thì tât cả đồ ở đây, tôi thấy cái gì thì bê đi cái đó.”
"Anh dám?" Tuy nhiên, Trần Hạo Vân nhanh chóng đáp lại lời khiến người nọ giật mình.
Sự xuất hiện của Trần Hạo Vân khiến đám đòi nợ thấy hoang mang đồng thời cũng khiến cho nhân viên của Tập đoàn Hưng Thịnh cảm thấy bối rối, bọn họ cũng không nhớ công ty có một vị lãnh đạo như vậy.
Đôi mắt long lanh của thư ký Đình nhìn chằm chằm vào anh ta, nhưng vẫn không nhìn ra được thân phận của đối phương: "Thưa anh, đây là việc của tập đoàn Hưng Thịnh chúng tôi. Trước khi chúng tôi có thể chứng minh anh là quản lý cao của tập đoàn Hưng Thịnh, mọi hành động của anh đều sẽ không liên quan đến tập đoàn chúng tôi!"
Trần Hạo Vân hiểu được tâm tư của thư ký Đình, cũng không trách được, dù sao mọi người ở đây cũng không ai biết anh.
“Về chuyện của tôi, cô có thể tự gọi điện thoại cho chú Hải để hỏi, sau đó lại quyết định có để tôi tiếp quản chuyện ở nơi đây hay không.” Vốn định tự mình giải thích, nhưng nghĩ chắc sẽ không ai tin, nên cứ để cô ấy tự mình hỏi chú Hải sẽ tốt hơn.
"Người này còn biết chú Hải?"
Thư ký Đình không nghĩ nhiều, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho chú Hải, người mặc áo hoa chỉ vào Trần Hạo Vân quát lớn: "Cái quái gì vậy, anh không phải người của Hưng Thịnh?"
"Có phải hay không, chờ lúc sau mọi chuyện sẽ rõ." Nở nụ cười, Trần Hạo Vân âm thầm quan sát nhóm người áo hoa và phát hiện nhiều người có hình xăm trên cổ hoặc mu bàn tay, nhiều người trông rất dữ tợn và xấu xa, hoàn toàn không giống nhân viên của bất kỳ công ty cho vay chính thống nào.
"Cậu chủ, chú Hải nói mọi chuyện ở đây sẽ toàn quyền giao cho anh xử lí."
Đột nhiên, giọng nói của thư ký Đình vang lên khiến cho tất cả mọi người trong hội trường đều bị sốc. Không phải cô chủ hay tân chủ tịch gì đó là Đặng Lan sao? Tại sao lại là nam? Chủ tịch hội đồng quản trị của bọn họ lại có đứa con trai ở đâu ra vậy?
Người khác có thể không biết rõ, nhưng Đình Liễu, là thư ký của chủ tịch, có lẽ cô ấy sẽ nhận ra, bởi vì cô ấy thường nhìn thấy chủ tịch cầm một tấm ảnh ảnh chụp một cậu bé mà ngẩn ngơ.
"Đã nghe chưa?"
Nhìn lại người mặc áo sơ mi hoa, Trần Hạo Vân tiếp tục nói: "Dương Hà mượn bao nhiêu?"
"Không nhiều, một nghìn không trăm năm mươi tỷ!" Người mặc áo hoa giơ tay lên cười nói: "Nếu anh là chủ tịch tân nhiệm thì mau thu xếp tiền đi."
“Còn hợp đồng cho vay thì sao?” Trần Hạo Vân ngoáy lỗ tai, cảm thấy Dương Hà có vẻ hơi quá đáng, cứ như vậy tạo thêm cho công ty một khoản nợ bên ngoài vô cùng lớn.
“Đây, hợp đồng của anh!” Người mặc áo sơ mi móc hợp đồng trong người ra đưa qua, Trần Hạo Vân mở ra xem, phát hiện tiền gốc thực ra chỉ có một trăm bảy lăm tỷ, nhưng cho vay lãi nặng kinh khủng, từ lúc mượn tiền tới giờ mới được năm tháng, khoản vay lúc đầu giờ lên tới hơn một nghìn tỷ, mặt khác người mượn tiền dĩ nhiên lại dùng con dấu chính thức của công ty.
Thảo nào đám người này dám đến công ty đòi tiền, thực chất đều dựa vào con dấu này.
"Tôi đã đọc hợp đồng, số tiền này..." nhìn chằm chằm một đám đông người trước mặt, Trần Hạo Vân cố ý mất hứng nói: "Tôi sẽ không trả tiền."
“Anh đùa tôi?” Người mặc áo sơ mi hoa giận dữ: “Anh có biết số tiền này là của anh Đào không? Anh mà không trả lại, đừng nói là tập đoàn Hưng Thịnh, cho dù là doanh nghiệp nhà họ Vương, thì chúng tôi cũng vẫn phải đòi lại bằng được. "
“Tôi đã nói sẽ không trả tiền, sao còn chưa cút?” Trần Hạo Vân mặt đối mặt xé đôi hợp đồng, ném lên không trung, để mặc cho nó rơi xuống.
"Anh..."
Nhìn thấy cảnh này, tất cả nhân viên của Hưng Thịnh đều thầm ngưỡng mộ vị chủ tịch tân nhiệm trẻ tuổi này, khí thế này quả thật không giống ai, hợp đồng mượn tiền vậy mà nói xé là xé, thậm chí sẵn sàng không trả tiền.
“Rất tốt, rất tốt, các người cứ đợi đấy.” Người mặc áo hoa gật đầu, chỉ vào Trần Hạo Vân, vô cùng tức giận: “Đây chẳng qua chỉ là bản sao của hợp đồng. Các người chuẩn bị sẵn sàng nhận giấy triệu tập của tòa án đi”.
"Đi thong thả, không tiền!" Trần Hạo Vân không quan tâm đến sự uy hiếp của người áo hoa này.
"Anh cứ chờ đấy!"
Khi người mặc áo sơ mi hoa đang định dẫn theo đám người rời đi, Trần Hạo Vân quay người lại, nhìn thư ký Đình, lập tức lạnh giọng hỏi: "Dương Hà đang ở đâu?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương