Cậu Chủ Nhà Ta Là Phú Hào
Chương 6: Lời mời của Vương Tử Nghiên
“Như thế nào, Trần Hạo Vân anh muốn tự mình động thủ sao?” Dương Hà nhìn thấy Trần Hạo Vân bộ dáng muốn ra tay, liền cảm thấy buồn cười: “Đừng trách tôi không nói cho anh biết trước, những người này đều vô cùng nổi tiếng ở karaoke Hoàng Gia, chỉ sợ sẽ gãy tay gãy chân mà thôi!”
Dương Hà cười, hiện tại đây cũng là địa bàn của ông chủ Vân, Trần Hạo Vân lấy cái gì mà đấu lại với hắn ta.
“Khụ khụ, tổng giám đốc Hà!” Ông chủ Vân hắng giọng, ý bảo Dương Hà chú ý, nhưng Dương Hà lại vỗ vỗ bả vai ông chủ Vân: “Ôi chao, ông chủ Vân, sự tình đã đến mức này, còn có cái gì mà giấu diếm chứ?”
“Xử lý thằng nhóc này sạch sẽ, tôi sẽ trả cho anh số tiền mà nó định lấy của anh, đến lúc đó, chờ tôi tiếp quản Hưng Thịnh, chẳng phải là một phần ba địa bàn Hà Nội này sẽ do hai ta định đoạt hay sao?”
Trần Hạo Vân sớm đã đoán được như vậy, cho nên cũng không quá kinh ngạc, đối mặt với hơn mười người cầm vũ khí, anh cũng không thèm để ý đến.
Chủ động xông vào đám người, sau đó giằng lấy cây thép sắt, một trận ẩu đả xảy ra, chưa đến một phút hơn mười người đều kêu đau đớn nằm quằn quại trên mặt đất.
Quơ quơ thanh sắt, Trần Hạo Vân cười nhìn Dương Hà, mà Dương Hà cảm thấy như có một con thú hoang đang nhìn mình chằm chằm, toàn thân trở nên run rẩy, ai mà ngờ được cậu chủ tập đoàn này, lại mạnh như vậy.
“Anh muốn làm gì” Dương Hà không ngừng lùi về phía sau, thủ đoạn của Trần Hạo Vân hắn ta không phải thấy lần đầu, đã có chút kiêng dè.
“Muốn làm gì” Trần Hạo Vân từng bước tới gần, cười nói, “Giúp anh nhớ cho kĩ”
“Bịch”
Thanh sắt nện xuống vai Dương Hà, hắn ta đau đến mức ngã nhào xuống sofa, Trần Hạo Vân đi lên phía trước, nắm lấy cổ áo hắn ta xách lên: “Tôi nói rồi, nếu có lần sau nữa, tôi không ngại cho anh xuống mồ đâu.”
“Hự!” Một cái húc gối, khiến cho bụng Dương Hà vô cùng đau đớn, toàn thân không cử động được.
“Trần Hạo Vân, anh dám động tới tôi, anh nhất định sẽ hối hận!” Dưới tình thế cấp bách, Dương Hà bất đắc dĩ phải lấy ra con át chủ bài cuối cùng.
“Nói cho tôi biết xem hai chữ hối hận viết như thế nào?” Nghe vậy anh lập tức dừng lại, với câu nói uy hiếp của Dương Hà, anh cảm thấy có chút hứng thú. “Anh nói cho tôi biết, anh gọi hối hận là cái gì đi?”
“Ha ha...” Dương Hà nửa chết nửa sống dựa vào ghế salon, cười lạnh hai tiếng không trả lời.
Thấy vậy, Trần Hạo Vân ném thanh sắt trong tay đi, nắm chặt cánh tay của Dương Hà, vặn mạnh.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thủ đoạn của Trần Hạo Vân, khiến cho mọi người ở đây kinh hồn bạt vía, không nghĩ tới thằng nhóc này lúc ra tay, lại độc ác như vậy.
“Nói, anh dựa vào cái gì để cho tôi hối hận?”
Trần Hạo Vân tiếp tục vặn tay hắn ta, khiến cho người ta không đành lòng nhìn phải quay đầu ra chỗ khác, không dám xem, tay này của hắn coi như vứt đi.
“Anh đang muốn giết tôi đấy à?” Dương Hà đã đau đớn đến cực hạn.
“Tôi đây chỉ muốn giúp anh thôi!”
Đột nhiên, Trần Hạo Vân lật bàn tay, không biết từ chỗ nào xuất hiện một con dao nhỏ, xoay 360 độ trên tay, sau đó trực tiếp đâm vào Dương Hà.
Giờ khắc này, toàn bộ căn phòng trở nên an tĩnh, mỗi người đều cảm thấy tim mình đập nhanh lạ thường.
Vào lúc bọn họ quay đầu lại, phát hiện Dương Hà đã hôn mê bất tỉnh, mà con dao nhỏ của Trần Hạo Vân, sớm đã không thấy đâu nữa.
Nhìn Dương Hà ngất đi, Trần Hạo Vân thu tay lại, bởi anh cảm thấy, con người Dương Hà này còn có điều khiến mình cần phải tìm hiểu rõ.
Nhìn về phía những người khác, Trần Hạo Vân thanh âm lạnh lùng nói: “Ngày mai các người đều rời khỏi tập đoàn Hưng Thịnh, có vấn đề gì nữa không?”
Lúc này không ai dám nói tiếp, không phải bọn họ không muốn nói, mà là không dám nói, sợ đắc tội Trần Hạo Vân, sẽ gặp phải kết cục như Dương Hà bây giờ.
“Cậu chủ, anh làm như vậy, bên trong Hưng Thịnh sẽ trống rất nhiều vị trí quan trọng.” Thư ký chủ tịch cũng hiểu được việc này sẽ có thiếu sót, dù sao tập đoàn Hưng Thịnh là một tập toàn lớn, nhân viên được tuyển dụng liên tục, nếu công ty tiếp tục vận hành một cách năng suất thì nhất định sẽ vượt qua được trở ngại lần này.
“Tôi đã có tính toán rồi!” Nói xong, Trần Hạo Vân đi tới bên cạnh ông chủ Vân: “Ông chủ Vân, không nghĩ tới chúng ta thật sự có duyên, buổi sáng vừa mới gặp, buổi tối đã gặp lại rồi!”
Ông chủ Vân không dám nói lời nào, chẳng qua là trên trán mồ hôi không ngừng chảy xuống, trải qua chuyện vừa rồi, lão ta nhận ra, Trần Hạo Vân người này, không động tới được.
Đây không phải là người kiêu ngạo, cuồng vọng bản thân, mà hoàn toàn là mười phần do thực lực, mặc cho người ta có giở thủ đoạn gì, anh đều có thể đối phó được, nhưng lại khiến cho người ta phải trả một cái giá rất đắt, với thủ đoạn này, đấu với anh khác nào lấy trứng chọi đá, tự làm tự chịu.
“Tôi cũng không nói nhiều nữa, nói nhiều cũng vô dụng!” Nhìn thấy ông chủ Vân không dám lên tiếng, Trần Hạo Vân lời nói như mệnh lệnh sắp xếp mọi việc: “Việc của đại ca Ngụy, ngày mai ông cho người đi giải quyết cho tôi, bằng không thì cái karaoke Hoàng Gia này của ông, cũng đừng nghĩ đến chuyện mở cửa nữa!”
“Cậu...” Ông chủ Vân muốn phản bác, nhưng có lẽ Trần Hạo Vân sẽ bỏ ngoài tai, điều này khiến lão ta đành tiếp tục im lặng.
Mười giây qua đi, nhìn thấy cái gật đầu rất nhẹ của ông chủ Vân, Trần Hạo Vân mới đứng dậy.
“Được rồi, nếu như lời cần nói đã nói xong, mọi người cứ việc bàn chuyện với nhau, tôi xin rời đi trước!”
Hướng về phía những người trong phòng cười cười, Trần Hạo Vân đưa thư ký chủ tịch ra ngoài, thậm chí còn chủ động giúp bọn chúng đóng cửa lại.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hạo Vân tạm thời dừng lại việc xem xét sổ sách, mà thay vào đó là chính thức nhận chức ở công ty, công khai, mục đích để cho những người làm trong Hưng Thịnh biết được, cha anh Trần Vạn Thiên ngã xuống cũng không gây ra ảnh hưởng gì lớn, còn có anh Trần Hạo Vân ở đây.
Tin tức tập đoàn Hưng Thịnh thay đổi chủ tịch truyền ra, các tầng lớp ở Hà Nội đều biết tin, nghi thức vào buổi sáng được sắp xếp, buổi chiều cũng có, Trần Hạo Vân đều nhận được điện thoại mời, đều muốn cùng anh đi ăn tối, mục đích cũng không cần nói nhiều, đều là muốn gặp anh, thuận tiện xem có cơ hội nào hay không để chớp lấy.
“Nơi này là tập đoàn Hưng Thịnh, xin hỏi anh là?”
“Vâng, xin chờ một chút!”
Không đợi thư ký chủ tịch nói, Trần Hạo Vân tiến lên trước một bước hỏi: “Lần này là công ty nào mời?”
“Tập đoàn Vương Thị!”
“Chính là tập đoàn phụ trách việc đấu giá một số khu đất trống đúng không?” Trần Hạo Vân cũng không có quên sự việc khu đất trống.
“Đúng vậy!” Tay che đi microphone, thư ký chủ tịch nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ muốn gặp không?”
Trần Hạo Vân không trả lời, trực tiếp đưa tay ra lấy điện thoại, áp vào bên tai, thản nhiên nói: “Tôi là Trần Hạo Vân.”
“Anh Vân, tôi là Vương Tử Nghiên của tập đoàn Vương Thị, buổi tối hôm nay muốn mời anh ăn tối, không biết anh có thời gian hay không?”
Nghe được đầu dây bên kia còn có một giọng nữ, Trần Hạo Vân lập tức cảnh giác: “Không biết là Vương tiểu thư tìm tôi, ngoại trừ việc ăn cơm bên ngoài, còn có chuyện gì khác không?”
“Nghe nói anh Vân mới từ nước ngoài trở về, hơn nữa thay vị trí chủ tịch quá cố của tập toàn Hưng Thịnh, cho nên muốn làm quen, thuận tiện bàn bạc một số việc, về mảnh đất trống...”
“Thời gian địa điểm?” Nếu như liên quan đến mảnh đất trống, Trần Hạo Vân không thể từ chối, chỉ sợ đối phương biết trong tay anh đang có mảnh đất trống số 2, đây là tình thế bắt buộc, phải thừa dịp chớp lấy thời cơ.
“Tám giờ tối, khách sạn Seaver, đến nói tên của tôi là được!”
“Được!” Gật đầu, Trần Hạo Vân vừa định ngắt máy, lại nghe thấy âm thanh truyền từ trong điện thoại: “Chúng ta không gặp không về, anh đừng để tôi thất vọng nha!”
Không trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại, thấy vẻ mặt Trần Hạo Vân, thư ký chủ tịch nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ, anh đã đồng ý sao?”
“Vương Tử Nghiên này có lai lịch như thế nào?” Trần Hạo Vân nhìn thư ký chủ tịch, hỏi.
“Cô ta là đại tiểu thư của tập đoàn Vương Thị, đã tiếp quản Vương Thị được một năm, Vương Thị phát triển vô cùng nhanh chóng, có thể nói đều là nhờ công của cô ta.”
Nghe những lời này xong, vẻ mặt của Trần Hạo Vân nguội lạnh, trong đầu suy nghĩ về mục đích thật sự của Vương Tử Nghiên, chắc chắn có mục đích sau lưng, không thể coi thường.
Dương Hà cười, hiện tại đây cũng là địa bàn của ông chủ Vân, Trần Hạo Vân lấy cái gì mà đấu lại với hắn ta.
“Khụ khụ, tổng giám đốc Hà!” Ông chủ Vân hắng giọng, ý bảo Dương Hà chú ý, nhưng Dương Hà lại vỗ vỗ bả vai ông chủ Vân: “Ôi chao, ông chủ Vân, sự tình đã đến mức này, còn có cái gì mà giấu diếm chứ?”
“Xử lý thằng nhóc này sạch sẽ, tôi sẽ trả cho anh số tiền mà nó định lấy của anh, đến lúc đó, chờ tôi tiếp quản Hưng Thịnh, chẳng phải là một phần ba địa bàn Hà Nội này sẽ do hai ta định đoạt hay sao?”
Trần Hạo Vân sớm đã đoán được như vậy, cho nên cũng không quá kinh ngạc, đối mặt với hơn mười người cầm vũ khí, anh cũng không thèm để ý đến.
Chủ động xông vào đám người, sau đó giằng lấy cây thép sắt, một trận ẩu đả xảy ra, chưa đến một phút hơn mười người đều kêu đau đớn nằm quằn quại trên mặt đất.
Quơ quơ thanh sắt, Trần Hạo Vân cười nhìn Dương Hà, mà Dương Hà cảm thấy như có một con thú hoang đang nhìn mình chằm chằm, toàn thân trở nên run rẩy, ai mà ngờ được cậu chủ tập đoàn này, lại mạnh như vậy.
“Anh muốn làm gì” Dương Hà không ngừng lùi về phía sau, thủ đoạn của Trần Hạo Vân hắn ta không phải thấy lần đầu, đã có chút kiêng dè.
“Muốn làm gì” Trần Hạo Vân từng bước tới gần, cười nói, “Giúp anh nhớ cho kĩ”
“Bịch”
Thanh sắt nện xuống vai Dương Hà, hắn ta đau đến mức ngã nhào xuống sofa, Trần Hạo Vân đi lên phía trước, nắm lấy cổ áo hắn ta xách lên: “Tôi nói rồi, nếu có lần sau nữa, tôi không ngại cho anh xuống mồ đâu.”
“Hự!” Một cái húc gối, khiến cho bụng Dương Hà vô cùng đau đớn, toàn thân không cử động được.
“Trần Hạo Vân, anh dám động tới tôi, anh nhất định sẽ hối hận!” Dưới tình thế cấp bách, Dương Hà bất đắc dĩ phải lấy ra con át chủ bài cuối cùng.
“Nói cho tôi biết xem hai chữ hối hận viết như thế nào?” Nghe vậy anh lập tức dừng lại, với câu nói uy hiếp của Dương Hà, anh cảm thấy có chút hứng thú. “Anh nói cho tôi biết, anh gọi hối hận là cái gì đi?”
“Ha ha...” Dương Hà nửa chết nửa sống dựa vào ghế salon, cười lạnh hai tiếng không trả lời.
Thấy vậy, Trần Hạo Vân ném thanh sắt trong tay đi, nắm chặt cánh tay của Dương Hà, vặn mạnh.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thủ đoạn của Trần Hạo Vân, khiến cho mọi người ở đây kinh hồn bạt vía, không nghĩ tới thằng nhóc này lúc ra tay, lại độc ác như vậy.
“Nói, anh dựa vào cái gì để cho tôi hối hận?”
Trần Hạo Vân tiếp tục vặn tay hắn ta, khiến cho người ta không đành lòng nhìn phải quay đầu ra chỗ khác, không dám xem, tay này của hắn coi như vứt đi.
“Anh đang muốn giết tôi đấy à?” Dương Hà đã đau đớn đến cực hạn.
“Tôi đây chỉ muốn giúp anh thôi!”
Đột nhiên, Trần Hạo Vân lật bàn tay, không biết từ chỗ nào xuất hiện một con dao nhỏ, xoay 360 độ trên tay, sau đó trực tiếp đâm vào Dương Hà.
Giờ khắc này, toàn bộ căn phòng trở nên an tĩnh, mỗi người đều cảm thấy tim mình đập nhanh lạ thường.
Vào lúc bọn họ quay đầu lại, phát hiện Dương Hà đã hôn mê bất tỉnh, mà con dao nhỏ của Trần Hạo Vân, sớm đã không thấy đâu nữa.
Nhìn Dương Hà ngất đi, Trần Hạo Vân thu tay lại, bởi anh cảm thấy, con người Dương Hà này còn có điều khiến mình cần phải tìm hiểu rõ.
Nhìn về phía những người khác, Trần Hạo Vân thanh âm lạnh lùng nói: “Ngày mai các người đều rời khỏi tập đoàn Hưng Thịnh, có vấn đề gì nữa không?”
Lúc này không ai dám nói tiếp, không phải bọn họ không muốn nói, mà là không dám nói, sợ đắc tội Trần Hạo Vân, sẽ gặp phải kết cục như Dương Hà bây giờ.
“Cậu chủ, anh làm như vậy, bên trong Hưng Thịnh sẽ trống rất nhiều vị trí quan trọng.” Thư ký chủ tịch cũng hiểu được việc này sẽ có thiếu sót, dù sao tập đoàn Hưng Thịnh là một tập toàn lớn, nhân viên được tuyển dụng liên tục, nếu công ty tiếp tục vận hành một cách năng suất thì nhất định sẽ vượt qua được trở ngại lần này.
“Tôi đã có tính toán rồi!” Nói xong, Trần Hạo Vân đi tới bên cạnh ông chủ Vân: “Ông chủ Vân, không nghĩ tới chúng ta thật sự có duyên, buổi sáng vừa mới gặp, buổi tối đã gặp lại rồi!”
Ông chủ Vân không dám nói lời nào, chẳng qua là trên trán mồ hôi không ngừng chảy xuống, trải qua chuyện vừa rồi, lão ta nhận ra, Trần Hạo Vân người này, không động tới được.
Đây không phải là người kiêu ngạo, cuồng vọng bản thân, mà hoàn toàn là mười phần do thực lực, mặc cho người ta có giở thủ đoạn gì, anh đều có thể đối phó được, nhưng lại khiến cho người ta phải trả một cái giá rất đắt, với thủ đoạn này, đấu với anh khác nào lấy trứng chọi đá, tự làm tự chịu.
“Tôi cũng không nói nhiều nữa, nói nhiều cũng vô dụng!” Nhìn thấy ông chủ Vân không dám lên tiếng, Trần Hạo Vân lời nói như mệnh lệnh sắp xếp mọi việc: “Việc của đại ca Ngụy, ngày mai ông cho người đi giải quyết cho tôi, bằng không thì cái karaoke Hoàng Gia này của ông, cũng đừng nghĩ đến chuyện mở cửa nữa!”
“Cậu...” Ông chủ Vân muốn phản bác, nhưng có lẽ Trần Hạo Vân sẽ bỏ ngoài tai, điều này khiến lão ta đành tiếp tục im lặng.
Mười giây qua đi, nhìn thấy cái gật đầu rất nhẹ của ông chủ Vân, Trần Hạo Vân mới đứng dậy.
“Được rồi, nếu như lời cần nói đã nói xong, mọi người cứ việc bàn chuyện với nhau, tôi xin rời đi trước!”
Hướng về phía những người trong phòng cười cười, Trần Hạo Vân đưa thư ký chủ tịch ra ngoài, thậm chí còn chủ động giúp bọn chúng đóng cửa lại.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hạo Vân tạm thời dừng lại việc xem xét sổ sách, mà thay vào đó là chính thức nhận chức ở công ty, công khai, mục đích để cho những người làm trong Hưng Thịnh biết được, cha anh Trần Vạn Thiên ngã xuống cũng không gây ra ảnh hưởng gì lớn, còn có anh Trần Hạo Vân ở đây.
Tin tức tập đoàn Hưng Thịnh thay đổi chủ tịch truyền ra, các tầng lớp ở Hà Nội đều biết tin, nghi thức vào buổi sáng được sắp xếp, buổi chiều cũng có, Trần Hạo Vân đều nhận được điện thoại mời, đều muốn cùng anh đi ăn tối, mục đích cũng không cần nói nhiều, đều là muốn gặp anh, thuận tiện xem có cơ hội nào hay không để chớp lấy.
“Nơi này là tập đoàn Hưng Thịnh, xin hỏi anh là?”
“Vâng, xin chờ một chút!”
Không đợi thư ký chủ tịch nói, Trần Hạo Vân tiến lên trước một bước hỏi: “Lần này là công ty nào mời?”
“Tập đoàn Vương Thị!”
“Chính là tập đoàn phụ trách việc đấu giá một số khu đất trống đúng không?” Trần Hạo Vân cũng không có quên sự việc khu đất trống.
“Đúng vậy!” Tay che đi microphone, thư ký chủ tịch nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ muốn gặp không?”
Trần Hạo Vân không trả lời, trực tiếp đưa tay ra lấy điện thoại, áp vào bên tai, thản nhiên nói: “Tôi là Trần Hạo Vân.”
“Anh Vân, tôi là Vương Tử Nghiên của tập đoàn Vương Thị, buổi tối hôm nay muốn mời anh ăn tối, không biết anh có thời gian hay không?”
Nghe được đầu dây bên kia còn có một giọng nữ, Trần Hạo Vân lập tức cảnh giác: “Không biết là Vương tiểu thư tìm tôi, ngoại trừ việc ăn cơm bên ngoài, còn có chuyện gì khác không?”
“Nghe nói anh Vân mới từ nước ngoài trở về, hơn nữa thay vị trí chủ tịch quá cố của tập toàn Hưng Thịnh, cho nên muốn làm quen, thuận tiện bàn bạc một số việc, về mảnh đất trống...”
“Thời gian địa điểm?” Nếu như liên quan đến mảnh đất trống, Trần Hạo Vân không thể từ chối, chỉ sợ đối phương biết trong tay anh đang có mảnh đất trống số 2, đây là tình thế bắt buộc, phải thừa dịp chớp lấy thời cơ.
“Tám giờ tối, khách sạn Seaver, đến nói tên của tôi là được!”
“Được!” Gật đầu, Trần Hạo Vân vừa định ngắt máy, lại nghe thấy âm thanh truyền từ trong điện thoại: “Chúng ta không gặp không về, anh đừng để tôi thất vọng nha!”
Không trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại, thấy vẻ mặt Trần Hạo Vân, thư ký chủ tịch nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ, anh đã đồng ý sao?”
“Vương Tử Nghiên này có lai lịch như thế nào?” Trần Hạo Vân nhìn thư ký chủ tịch, hỏi.
“Cô ta là đại tiểu thư của tập đoàn Vương Thị, đã tiếp quản Vương Thị được một năm, Vương Thị phát triển vô cùng nhanh chóng, có thể nói đều là nhờ công của cô ta.”
Nghe những lời này xong, vẻ mặt của Trần Hạo Vân nguội lạnh, trong đầu suy nghĩ về mục đích thật sự của Vương Tử Nghiên, chắc chắn có mục đích sau lưng, không thể coi thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương