Câu Chuyện Mật Ngọt
Chương 23
Nàng khẽ run khi nhìn vào giao diện nhắn tin, cố gắng đọc lại hai chữ này thêm nhiều lần, hàng trăm kiểu cảm xúc ngổn ngang trong lòng, tràn lên cổ họng, nhưng không biết nói như thế nào, vì vậy mới nghẹn đến khó chịu.
Có lẽ là khi con người ở một độ tuổi nhất định nào đó sẽ cảm thấy rất dễ nao núng, không hiểu sao nàng có chút hơi đa sầu đa cảm, chỉ với một câu nói vô cùng bình thường, đối với nàng, giống như gọi người vô gia cư về nhà, nói câu nhớ thương với người cô đơn, câu nói quá ngắn nhưng phân lượng lại quá nặng, chỉ hai chữ, nàng chỉ là một người tầm thường đến vô vị, có được sự yêu thương của ai đó, là món quà quý trọng đến dường nào.
Lâu lắm rồi chưa từng cảm nhận được sự nôn nao như vậy, cuối cùng vẫn có chút động tâm, nhưng chỉ vỏn vẹn trong một cái nháy mắt.
Nàng gõ chữ 'Ừm', gửi đi.
Vừa mới gửi tin xong, bỗng nhiên có một nhân viên đến vỗ vai nàng, nàng cất di động vào, vẻ mặt nhân viên đầy khó khăn: "Giám đốc Vân qua đây thị sát, đang tìm ngài."
Vân Hi Ninh cùng Trương Tổng đứng trong khu vực triển lãm, kế bên có vài người nhân viên vây quanh, cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì, biểu cảm của Vân Hi Ninh khá nghiêm túc, mày cau chặt, dáng vẻ thoạt nhìn thấy bất mãn vô cùng.
Vừa nhìn qua, Hà Thanh Nhu liền biết là ăn khổ rồi đây.
Nàng đi tới: "Giám đốc Vân, Trương Tổng."
Trương Tổng cười gật đầu với nàng, đối lập với bộ mặt lạnh của Vân Hi Ninh, mở miệng là bắt đầu trách móc: "Nghe nhân viên Bộ phận hậu cần nói cô tự ý thu một chiếc xe."
Chuyện xe vừa mới xử lý xong, chưa gì đã truyền xa đến như vậy, đúng là nhanh thật, Hà Thanh Nhu bình tĩnh lại, không kiêu ngạo không cúi mình, trả lời: "Đúng, là một chiếc xe vô chủ, đã qua xác nhận, cũng đã thông báo với bên Ban tổ chức, mới vừa kéo xuống để bên Bộ phận hậu cần tạm quản lý.
Nàng cố gắng đem từng câu từng chữ nói đến thật gọn ghẽ, mọi chuyện đều đã xử lý xong, chắc chắn sẽ không vấn đề gì, nếu không nàng cũng đâu dám giữ lại chiếc xe kia.
Thế nhưng Vân Hi Ninh vẫn tiếp tục đánh sâu vào vấn đề này, lúc này cô tức giận, trách mắng: "Vì sao không xin chỉ thị từ cấp trên, tự mình làm chủ, nếu xảy ra chuyện, cô phụ trách? Nếu xe là cho bên chuyển hàng chuyển sai thì sao? Nói thu xe liền thu xe, còn dám đưa qua bên hậu cần, có biết năng lực của mình đáng bao nhiêu không, sao không nhờ bên Ban tổ chức xử lý, cô là cảm thấy mình bản lĩnh cao lắm rồi, có thể tự mình gánh hết trách nhiệm rồi sao?"
Hà Thanh Nhu siết chặt nắm tay, đối phương là lãnh đạo, tranh luận là chuyện thiếu sáng suốt nhất, nàng khẽ cúi đầu, nhưng giọng nói lại rất bình thản: "Đã gây phiền phức cho ngài."
Nàng chính là người phụ trách khu triển lãm trong nhà, chút chuyện nhỏ này hoàn toàn có quyền xử lý, không cần xin chỉ thị từ cấp trên, nếu giao cho người bên Ban tổ chức xử lý, một đống quy định thêm trình tự kèm theo, ít nhất phải mất một đến hai tiếng đồng hồ, huống chi bên kia cũng không muốn dính vào mấy chuyện thị phi như vậy, thái độ khẳng định nước đôi, hiệu suất cực thấp, Vân Hi Ninh không rõ tình huống hiện trường cụ thể cho lắm, có giải thích thêm cũng vô dụng, nếu nói xe không phải là do bên Quốc tế Hòa Tín cố ý đặt ở đó, là do bên vận chuyển đặt sai, thì cũng đâu thể nào đổ hết lên đầu nàng được, đánh rơi đồ có thể trách người nhặt sao?
Vân Hi Ninh là cố ý gây chuyện.
Thế nhưng địa vị của mình là quan nhỏ thấp bé, lấy trứng chọi đá, bị gây chuyện cũng chỉ có thể nhẫn.
"Cô cũng biết." Vân Hi Ninh lạnh lùng nói, cô cực kỳ bực bội trong người, đối với Hội đồng quản trị, đối với Lâm Nại, bao gồm cả tất cả những người có liên quan đến Lâm Nại, nói xong liền cảm thấy trào phúng, đối với ai cũng đều cảm thấy bất mãn vô cùng.
Trước khi cô tới, gặp được Dương Hưng Nghi mới từ Nam Thành về, Dương Hưng Nghi châm chọc khiêu khích cô một phen, nói Lâm Nại thế nào thế nào, thật ra thì mấy lời đó cô hoàn toàn không tin một chút nào cả, nhưng lần này đến đây, Lâm Nại luôn trốn trốn tránh tránh không muốn gặp, cô cũng không muốn xuống nước, vì vậy hai người một lần cũng chưa từng đụng mặt qua.
Nóng lắm rồi, nóng đến muốn bùng nổ.
Cô luôn nhất quán quan tâm hướng đi của Lâm Nại, biết người này quay về Bắc Kinh cũng không về nhà, biết cô nhận dự án nào, cũng biết cô có tiếp xúc với người nào, giúp đỡ người nào, cả thảy mọi chuyện, đền nằm ngay trong tầm mắt của cô, bao quát cả Hà Thanh Nhu.
Lâm Nại kiêu ngạo như vậy, một người dã tâm bừng bừng, vậy mà lại gửi đơn xin ở lại Nam Thành, nói là học tập rèn luyện, Vân Hi Ninh tuyệt đối không tin, trước đây khi Lâm Nại vừa mới vào Tổng công ty, công ty để cô làm từ chức thư ký làm lên cô cũng không muốn, cơ hội cùng đãi ngộ ở Nam Thành căn bản là không thể nào so với Bắc Kinh được, không gian phát triển thua kém nhau một trời một vực, có thể học tập, rèn luyện được cái gì ra hồn?
Cô nhận thấy có lẽ mọi chuyện không thể nào đơn giản đến vậy được, liền lần theo sợi tơ nhện, cuối cùng cũng tìm được trên người Hà Thanh Nhu, Lâm Nại đối với nàng ta thật sự là quá đặc thù rồi, muốn tra không được cũng khó.
Vân Hi Ninh vô luận như thế nào cũng không hiểu, lý do Lâm Nại làm tất cả mọi chuyện này là gì, người như Hà Thanh Nhu vậy, đến gần cửa Lâm gia còn không đủ tư cách, đơn giản là khác nhau một trời một vực, đang chơi trò cô bé lọ lem à? Hơn nữa, chuyện khiến cô phải nổi giận, chính là tất cả mọi chuyện này đều đã được mưu tính từ trước, khí thế bừng bừng, khiến cô đột nhiên đến không kịp chuẩn bị, cô rất hiểu Lâm Nại, người này từ trước đến nay làm việc đầu có mục đích rõ ràng, chuyện tới Nam Thành, không phải là ngẫu nhiên.
Cô nén cơn giận, quan sát Hà Thanh Nhu, cao giọng mỉa mai: "Khu vực trưng bày bừa bộn, xe chưa chuyển ra, bảng quảng cáo cũng không thấy, thân là người phụ trách, một chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, công ty chọn cô đến đây là để làm bù nhìn à?"
Giáo huấn xong, lại nhìn qua những người chung quanh: "Tính đợi ngày mai bắt đầu triển lãm mới làm việc?"
Các nhân viên hai mắt nhìn nhau, không ngừng dạ dạ vâng vâng rồi tản ra làm việc, rất sợ bị vạ lây đến bản thân mình.
Trương Tổng cười gượng, xoa dịu không khí: "Tổ trường Hà cũng là lần đầu tiên tiếp xúc, khó tránh khỏi sẽ có một số chuyện suy nghĩ chưa được chu toàn, mong ngài bỏ qua cho."
Ông nháy nháy mắt với Hà Thanh Nhu, ý bảo nàng mau cúi đầu nhận lỗi đi, đừng đứng yên đó, nhưng Hà Thanh Nhu lại không mảy may cử động, mắt nhìn xuống không lên tiếng.
"Thật không biết mấy người suy nghĩ như thế nào, cuối cùng chọn ra một cái người không chút kinh nghiệm, xem thường công việc được giao." Vân Hi Ninh nói, từ trước đến nay cô vốn không bao giờ ủng hộ người mới tham gia vào, thế nhưng mấy năm nay cấp trên thay đổi chiến lược mới, kết quả luôn xảy ra nhiều chuyện không như ý.
Trương Tổng có chút xấu hổ, cấp trên đề chính sách, cấp dưới làm thí điểm, tất cả đều phải trải qua suy xét thận trọng, đều có tính toán hết cả, Vân Hi Ninh nói những lời này... Ông cũng không tiện lên tiếng, chỉ biết cười trừ.
"Lần tới nhất định chú ý hơn." Ông tươi cười hớn hở nói, "Còn có một khu triển lãm ở ngoài trời, đã chuẩn bị xong hết cả rồi, ngài có muốn qua bên đấy xem xét thử hay không?"
Ông quen nhìn sắc mặt người khác để nói chuyện, một ý kiến nhẹ nhàng đưa ra, cũng là cách cho Vân Hi Ninh một bậc thang đi xuống.
Sắc mặt Vân Hi Ninh có hơi chút tốt lên một xíu, ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua Hà Thanh Nhu một cái: "Tối nay tôi sẽ qua đây thị sát thêm lần nữa, nếu không làm tốt thì ngày mai cô cũng không cần có mặt ở đây nữa, sẽ có người làm thay cô."
Hà Thanh Nhu cau mày, giương mắt, bình tĩnh nhìn thẳng vào cô.
Trương Tổng nghe xong, trong lòng cũng lộp bộp một tiếng, vội vàng liếc nhìn Hà Thanh Nhu, ông làm sao tiếp lời đây trời, một người là cấp trên, một người là cấp trên dặn dò phải 'chăm sóc' thật tốt, ông kẹp giữa hai người, đầu nào cũng kẹt.
"Đi thôi." Vân Hi Ninh thu hẹp tầm mắt lại, nói với ông.
Ông âm thầm lau mồ hôi, thầm nghĩ may mà Hà Thanh Nhu kiềm nén cơn giận, bằng không thì mất toi công việc.
Thế nhưng một khắc sau, hai người bọn họ còn chưa kịp xoay người đi, đột nhiên Hà Thanh Nhu mở miệng: "Làm phiền Giám đốc Vân bận tâm."
Vân Hi Ninh ngừng lại, chân mày nhấc cao, giọng nói cũng cao hơn: "Cô vừa nói cái gì?"
Hà Thanh Nhu bình tĩnh, ung dung, từng chữ từng chữ một, phát âm rõ ràng: "Bên này tôi sẽ phụ trách, Lâm Tổng đã giao phó, công việc của ngài bận rộn, không cần đích thân đến đây một chuyến."
Các nàng làm việc đều có kế hoạch, thời gian, có sắp xếp cụ thể, mà không phải là quyết định nhất thời, khinh suất. Vân Hi Ninh không một chút lý giải liền khoa tay múa chân, vênh mặt hất hàm sai khiến, muốn thay người làm việc, thật sự quá đáng.
"Cô là lấy Lâm Nại ra hù dọa tôi?" Vân Hi Ninh hỏi ngược lại, quanh mình như quấn bởi một lớp sương lạnh, dáng vẻ như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
"Không ạ." Hà Thanh Nhu đối mặt trực tiếp với cô, bình tĩnh, giọng nói vững vàng.
Khoảng hơn chính giờ tối, công việc sắp xếp gian hàng kết thúc.
Tiểu Ngô đã chạy đến hỏi Hà Thanh Nhu có muốn đi ăn cùng mọi người hay không. Hà Thanh Nhu cảm ơn ý tốt của mọi người, nàng có hẹn, uyển chuyển từ chối, cũng nhắc nhở mọi người nhớ đi nghỉ sớm, ngày mai còn bận khá nhiều chuyện bên khu triển lãm.
Tiểu Ngô đồng ý, cùng mọi người đi ăn trước.
Bên trong mặc dù có ánh đèn sáng rực, nhưng số người ở lại cũng thưa thớt, không còn bao nhiêu, đa số đền phân tán ra các khu, hoặc là cắm cúi làm việc, hoặc là đang trò chuyện với nhau. Lâm Nại còn chưa gửi tin nhắn qua, Hà Thanh Nhu liền ở bên trong chờ cô.
Thỉnh thoảng gặp phải người quen, mọi người đều chào hỏi lẫn nhau.
Đợi khoảng nửa tiếng, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, nàng vuốt vuốt điện thoại, do dự một chút, đang định gửi tin nhắn qua cho đối phương, Lâm Nại lại hành động trước hơn nàng. . đam mỹ hài
Cô đang ở trước cửa.
Hà Thanh Nhu đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu đen dừng sát bên đường, cửa ghế lái mở ra, Lâm Nại ngồi trong xe, một thân quần áo màu gạo thoải mái, khá giống với bộ nàng đang mặc, nhưng kiểu dáng hơi khác nhau một chút.
Khi đến gần, nhìn thấy hàng ghế sau bày nhiều hộp thức ăn đóng gói, hộp trong suốt, bên trong có rất nhiều món, trong rất tinh xảo. Nàng cúi người đi vào, ngồi xuống, mới vừa đóng cửa lại, Lâm Nại liền lái xe đi.
Tòa tháp chim yến đèn đuốc sáng trưng, có chút oai phong mang theo hơi hướng xưa cũ, đối lập hoàn toàn với nơi các nàng đậu xe, chỗ này ánh sáng u ám, lại vô cùng tĩnh lặng.
"Chú Tống muốn gặp chị." Lâm Nại tháo dây an toàn ra, mới lên tiếng.
Hà Thanh Nhu sửng sốt, Tống Tổng tìm nàng làm gì, chẳng lẽ là bởi vì chuyện hợp tác giữa hai công ty? Nghĩ lại thì cũng có thể, dù sao người tiếp nhận ban đầu cũng là nàng.
Nàng nhìn nhìn màn đêm bên ngoài xe, chần chừ, nói: "Đi nhanh thôi, gần mười giờ rưỡi rồi."
Nơi đây hẻo lánh vắng vẻ, quạnh quẽ quá mức, bầu không khí thu hẹp trong xe lại càng tăng thêm tính quái dị, nàng có chút không được tự nhiên.
"Không gấp," Lâm Nại tắt toàn bộ đèn, ngồi dậy, nhích người sang ghế kế bên, nắm lấy bàn tay Hà Thanh Nhu hôn một cái, ở bên tai nàng, trầm giọng xuống, "Một chút nữa hẵng đi..."
Hết chương 23.
- --------------
∠( ᐛ 」∠)_
Có lẽ là khi con người ở một độ tuổi nhất định nào đó sẽ cảm thấy rất dễ nao núng, không hiểu sao nàng có chút hơi đa sầu đa cảm, chỉ với một câu nói vô cùng bình thường, đối với nàng, giống như gọi người vô gia cư về nhà, nói câu nhớ thương với người cô đơn, câu nói quá ngắn nhưng phân lượng lại quá nặng, chỉ hai chữ, nàng chỉ là một người tầm thường đến vô vị, có được sự yêu thương của ai đó, là món quà quý trọng đến dường nào.
Lâu lắm rồi chưa từng cảm nhận được sự nôn nao như vậy, cuối cùng vẫn có chút động tâm, nhưng chỉ vỏn vẹn trong một cái nháy mắt.
Nàng gõ chữ 'Ừm', gửi đi.
Vừa mới gửi tin xong, bỗng nhiên có một nhân viên đến vỗ vai nàng, nàng cất di động vào, vẻ mặt nhân viên đầy khó khăn: "Giám đốc Vân qua đây thị sát, đang tìm ngài."
Vân Hi Ninh cùng Trương Tổng đứng trong khu vực triển lãm, kế bên có vài người nhân viên vây quanh, cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì, biểu cảm của Vân Hi Ninh khá nghiêm túc, mày cau chặt, dáng vẻ thoạt nhìn thấy bất mãn vô cùng.
Vừa nhìn qua, Hà Thanh Nhu liền biết là ăn khổ rồi đây.
Nàng đi tới: "Giám đốc Vân, Trương Tổng."
Trương Tổng cười gật đầu với nàng, đối lập với bộ mặt lạnh của Vân Hi Ninh, mở miệng là bắt đầu trách móc: "Nghe nhân viên Bộ phận hậu cần nói cô tự ý thu một chiếc xe."
Chuyện xe vừa mới xử lý xong, chưa gì đã truyền xa đến như vậy, đúng là nhanh thật, Hà Thanh Nhu bình tĩnh lại, không kiêu ngạo không cúi mình, trả lời: "Đúng, là một chiếc xe vô chủ, đã qua xác nhận, cũng đã thông báo với bên Ban tổ chức, mới vừa kéo xuống để bên Bộ phận hậu cần tạm quản lý.
Nàng cố gắng đem từng câu từng chữ nói đến thật gọn ghẽ, mọi chuyện đều đã xử lý xong, chắc chắn sẽ không vấn đề gì, nếu không nàng cũng đâu dám giữ lại chiếc xe kia.
Thế nhưng Vân Hi Ninh vẫn tiếp tục đánh sâu vào vấn đề này, lúc này cô tức giận, trách mắng: "Vì sao không xin chỉ thị từ cấp trên, tự mình làm chủ, nếu xảy ra chuyện, cô phụ trách? Nếu xe là cho bên chuyển hàng chuyển sai thì sao? Nói thu xe liền thu xe, còn dám đưa qua bên hậu cần, có biết năng lực của mình đáng bao nhiêu không, sao không nhờ bên Ban tổ chức xử lý, cô là cảm thấy mình bản lĩnh cao lắm rồi, có thể tự mình gánh hết trách nhiệm rồi sao?"
Hà Thanh Nhu siết chặt nắm tay, đối phương là lãnh đạo, tranh luận là chuyện thiếu sáng suốt nhất, nàng khẽ cúi đầu, nhưng giọng nói lại rất bình thản: "Đã gây phiền phức cho ngài."
Nàng chính là người phụ trách khu triển lãm trong nhà, chút chuyện nhỏ này hoàn toàn có quyền xử lý, không cần xin chỉ thị từ cấp trên, nếu giao cho người bên Ban tổ chức xử lý, một đống quy định thêm trình tự kèm theo, ít nhất phải mất một đến hai tiếng đồng hồ, huống chi bên kia cũng không muốn dính vào mấy chuyện thị phi như vậy, thái độ khẳng định nước đôi, hiệu suất cực thấp, Vân Hi Ninh không rõ tình huống hiện trường cụ thể cho lắm, có giải thích thêm cũng vô dụng, nếu nói xe không phải là do bên Quốc tế Hòa Tín cố ý đặt ở đó, là do bên vận chuyển đặt sai, thì cũng đâu thể nào đổ hết lên đầu nàng được, đánh rơi đồ có thể trách người nhặt sao?
Vân Hi Ninh là cố ý gây chuyện.
Thế nhưng địa vị của mình là quan nhỏ thấp bé, lấy trứng chọi đá, bị gây chuyện cũng chỉ có thể nhẫn.
"Cô cũng biết." Vân Hi Ninh lạnh lùng nói, cô cực kỳ bực bội trong người, đối với Hội đồng quản trị, đối với Lâm Nại, bao gồm cả tất cả những người có liên quan đến Lâm Nại, nói xong liền cảm thấy trào phúng, đối với ai cũng đều cảm thấy bất mãn vô cùng.
Trước khi cô tới, gặp được Dương Hưng Nghi mới từ Nam Thành về, Dương Hưng Nghi châm chọc khiêu khích cô một phen, nói Lâm Nại thế nào thế nào, thật ra thì mấy lời đó cô hoàn toàn không tin một chút nào cả, nhưng lần này đến đây, Lâm Nại luôn trốn trốn tránh tránh không muốn gặp, cô cũng không muốn xuống nước, vì vậy hai người một lần cũng chưa từng đụng mặt qua.
Nóng lắm rồi, nóng đến muốn bùng nổ.
Cô luôn nhất quán quan tâm hướng đi của Lâm Nại, biết người này quay về Bắc Kinh cũng không về nhà, biết cô nhận dự án nào, cũng biết cô có tiếp xúc với người nào, giúp đỡ người nào, cả thảy mọi chuyện, đền nằm ngay trong tầm mắt của cô, bao quát cả Hà Thanh Nhu.
Lâm Nại kiêu ngạo như vậy, một người dã tâm bừng bừng, vậy mà lại gửi đơn xin ở lại Nam Thành, nói là học tập rèn luyện, Vân Hi Ninh tuyệt đối không tin, trước đây khi Lâm Nại vừa mới vào Tổng công ty, công ty để cô làm từ chức thư ký làm lên cô cũng không muốn, cơ hội cùng đãi ngộ ở Nam Thành căn bản là không thể nào so với Bắc Kinh được, không gian phát triển thua kém nhau một trời một vực, có thể học tập, rèn luyện được cái gì ra hồn?
Cô nhận thấy có lẽ mọi chuyện không thể nào đơn giản đến vậy được, liền lần theo sợi tơ nhện, cuối cùng cũng tìm được trên người Hà Thanh Nhu, Lâm Nại đối với nàng ta thật sự là quá đặc thù rồi, muốn tra không được cũng khó.
Vân Hi Ninh vô luận như thế nào cũng không hiểu, lý do Lâm Nại làm tất cả mọi chuyện này là gì, người như Hà Thanh Nhu vậy, đến gần cửa Lâm gia còn không đủ tư cách, đơn giản là khác nhau một trời một vực, đang chơi trò cô bé lọ lem à? Hơn nữa, chuyện khiến cô phải nổi giận, chính là tất cả mọi chuyện này đều đã được mưu tính từ trước, khí thế bừng bừng, khiến cô đột nhiên đến không kịp chuẩn bị, cô rất hiểu Lâm Nại, người này từ trước đến nay làm việc đầu có mục đích rõ ràng, chuyện tới Nam Thành, không phải là ngẫu nhiên.
Cô nén cơn giận, quan sát Hà Thanh Nhu, cao giọng mỉa mai: "Khu vực trưng bày bừa bộn, xe chưa chuyển ra, bảng quảng cáo cũng không thấy, thân là người phụ trách, một chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, công ty chọn cô đến đây là để làm bù nhìn à?"
Giáo huấn xong, lại nhìn qua những người chung quanh: "Tính đợi ngày mai bắt đầu triển lãm mới làm việc?"
Các nhân viên hai mắt nhìn nhau, không ngừng dạ dạ vâng vâng rồi tản ra làm việc, rất sợ bị vạ lây đến bản thân mình.
Trương Tổng cười gượng, xoa dịu không khí: "Tổ trường Hà cũng là lần đầu tiên tiếp xúc, khó tránh khỏi sẽ có một số chuyện suy nghĩ chưa được chu toàn, mong ngài bỏ qua cho."
Ông nháy nháy mắt với Hà Thanh Nhu, ý bảo nàng mau cúi đầu nhận lỗi đi, đừng đứng yên đó, nhưng Hà Thanh Nhu lại không mảy may cử động, mắt nhìn xuống không lên tiếng.
"Thật không biết mấy người suy nghĩ như thế nào, cuối cùng chọn ra một cái người không chút kinh nghiệm, xem thường công việc được giao." Vân Hi Ninh nói, từ trước đến nay cô vốn không bao giờ ủng hộ người mới tham gia vào, thế nhưng mấy năm nay cấp trên thay đổi chiến lược mới, kết quả luôn xảy ra nhiều chuyện không như ý.
Trương Tổng có chút xấu hổ, cấp trên đề chính sách, cấp dưới làm thí điểm, tất cả đều phải trải qua suy xét thận trọng, đều có tính toán hết cả, Vân Hi Ninh nói những lời này... Ông cũng không tiện lên tiếng, chỉ biết cười trừ.
"Lần tới nhất định chú ý hơn." Ông tươi cười hớn hở nói, "Còn có một khu triển lãm ở ngoài trời, đã chuẩn bị xong hết cả rồi, ngài có muốn qua bên đấy xem xét thử hay không?"
Ông quen nhìn sắc mặt người khác để nói chuyện, một ý kiến nhẹ nhàng đưa ra, cũng là cách cho Vân Hi Ninh một bậc thang đi xuống.
Sắc mặt Vân Hi Ninh có hơi chút tốt lên một xíu, ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua Hà Thanh Nhu một cái: "Tối nay tôi sẽ qua đây thị sát thêm lần nữa, nếu không làm tốt thì ngày mai cô cũng không cần có mặt ở đây nữa, sẽ có người làm thay cô."
Hà Thanh Nhu cau mày, giương mắt, bình tĩnh nhìn thẳng vào cô.
Trương Tổng nghe xong, trong lòng cũng lộp bộp một tiếng, vội vàng liếc nhìn Hà Thanh Nhu, ông làm sao tiếp lời đây trời, một người là cấp trên, một người là cấp trên dặn dò phải 'chăm sóc' thật tốt, ông kẹp giữa hai người, đầu nào cũng kẹt.
"Đi thôi." Vân Hi Ninh thu hẹp tầm mắt lại, nói với ông.
Ông âm thầm lau mồ hôi, thầm nghĩ may mà Hà Thanh Nhu kiềm nén cơn giận, bằng không thì mất toi công việc.
Thế nhưng một khắc sau, hai người bọn họ còn chưa kịp xoay người đi, đột nhiên Hà Thanh Nhu mở miệng: "Làm phiền Giám đốc Vân bận tâm."
Vân Hi Ninh ngừng lại, chân mày nhấc cao, giọng nói cũng cao hơn: "Cô vừa nói cái gì?"
Hà Thanh Nhu bình tĩnh, ung dung, từng chữ từng chữ một, phát âm rõ ràng: "Bên này tôi sẽ phụ trách, Lâm Tổng đã giao phó, công việc của ngài bận rộn, không cần đích thân đến đây một chuyến."
Các nàng làm việc đều có kế hoạch, thời gian, có sắp xếp cụ thể, mà không phải là quyết định nhất thời, khinh suất. Vân Hi Ninh không một chút lý giải liền khoa tay múa chân, vênh mặt hất hàm sai khiến, muốn thay người làm việc, thật sự quá đáng.
"Cô là lấy Lâm Nại ra hù dọa tôi?" Vân Hi Ninh hỏi ngược lại, quanh mình như quấn bởi một lớp sương lạnh, dáng vẻ như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
"Không ạ." Hà Thanh Nhu đối mặt trực tiếp với cô, bình tĩnh, giọng nói vững vàng.
Khoảng hơn chính giờ tối, công việc sắp xếp gian hàng kết thúc.
Tiểu Ngô đã chạy đến hỏi Hà Thanh Nhu có muốn đi ăn cùng mọi người hay không. Hà Thanh Nhu cảm ơn ý tốt của mọi người, nàng có hẹn, uyển chuyển từ chối, cũng nhắc nhở mọi người nhớ đi nghỉ sớm, ngày mai còn bận khá nhiều chuyện bên khu triển lãm.
Tiểu Ngô đồng ý, cùng mọi người đi ăn trước.
Bên trong mặc dù có ánh đèn sáng rực, nhưng số người ở lại cũng thưa thớt, không còn bao nhiêu, đa số đền phân tán ra các khu, hoặc là cắm cúi làm việc, hoặc là đang trò chuyện với nhau. Lâm Nại còn chưa gửi tin nhắn qua, Hà Thanh Nhu liền ở bên trong chờ cô.
Thỉnh thoảng gặp phải người quen, mọi người đều chào hỏi lẫn nhau.
Đợi khoảng nửa tiếng, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, nàng vuốt vuốt điện thoại, do dự một chút, đang định gửi tin nhắn qua cho đối phương, Lâm Nại lại hành động trước hơn nàng. . đam mỹ hài
Cô đang ở trước cửa.
Hà Thanh Nhu đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu đen dừng sát bên đường, cửa ghế lái mở ra, Lâm Nại ngồi trong xe, một thân quần áo màu gạo thoải mái, khá giống với bộ nàng đang mặc, nhưng kiểu dáng hơi khác nhau một chút.
Khi đến gần, nhìn thấy hàng ghế sau bày nhiều hộp thức ăn đóng gói, hộp trong suốt, bên trong có rất nhiều món, trong rất tinh xảo. Nàng cúi người đi vào, ngồi xuống, mới vừa đóng cửa lại, Lâm Nại liền lái xe đi.
Tòa tháp chim yến đèn đuốc sáng trưng, có chút oai phong mang theo hơi hướng xưa cũ, đối lập hoàn toàn với nơi các nàng đậu xe, chỗ này ánh sáng u ám, lại vô cùng tĩnh lặng.
"Chú Tống muốn gặp chị." Lâm Nại tháo dây an toàn ra, mới lên tiếng.
Hà Thanh Nhu sửng sốt, Tống Tổng tìm nàng làm gì, chẳng lẽ là bởi vì chuyện hợp tác giữa hai công ty? Nghĩ lại thì cũng có thể, dù sao người tiếp nhận ban đầu cũng là nàng.
Nàng nhìn nhìn màn đêm bên ngoài xe, chần chừ, nói: "Đi nhanh thôi, gần mười giờ rưỡi rồi."
Nơi đây hẻo lánh vắng vẻ, quạnh quẽ quá mức, bầu không khí thu hẹp trong xe lại càng tăng thêm tính quái dị, nàng có chút không được tự nhiên.
"Không gấp," Lâm Nại tắt toàn bộ đèn, ngồi dậy, nhích người sang ghế kế bên, nắm lấy bàn tay Hà Thanh Nhu hôn một cái, ở bên tai nàng, trầm giọng xuống, "Một chút nữa hẵng đi..."
Hết chương 23.
- --------------
∠( ᐛ 」∠)_
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương