Cậu - Điều Tuyệt Vời Nhất Của Tuổi Xuân
Chương 1: Bạn Cùng Bàn
- Chào cậu. Tôi hơi đỏ mặt vì xấu hổ. Chào hỏi người ta được một lúc rồi mà vẫn chưa được đáp lại. Ngay lập tức, bạn cùng bàn mới được cho ngay vào danh sách đen với ghi chú: Chảnh chó, khó ưa. Vừa mới vào năm học đã như vậy rồi, không biết sau này sẽ ra sao đây. Đúng là phiền lòng mà. Nhưng tôi cũng đâu mặt dày tới nỗi bị làm lơ vẫn xán lại gần chứ. Tôi ngồi ra mép bàn, cách xa cậu ta nhất, làm lúc xoay người suýt nữa ngã xuống đất. Tôi ổn định cơ thể, nhìn xung quanh tứ phía. Phù, vẫn may không ai thấy.Nhưng khi quay sang bên cạnh thì tôi thấy cậu ta từ từ rút tai nghe Bluetooth ra, nói hai chữ:- Ngu ngốc.Rốt cục thì mặt tôi cũng triệt để đỏ lựng lên, không cần nhìn cũng biết, hai má tôi nóng rực, nhiệt lượng còn lan tràn đến cả mang tai. Tôi đè ép nước mắt trong lòng, giơ tay vuốt tóc, con gái không thể mất mặt như vậy được. Tôi cười gượng một cái, định cứu vớt chút hình tượng với người bạn mới thì phát hiện cậu ta căn bản không hề quan tâm tôi. Cậu vẫn im lặng, chăm chú nhìn tờ đề trên bàn, tóc mái che khuất đi gần nửa khuôn mặt càng làm nổi bật nước da trắng của cậu. Thật sự rất rất đẹp trai đó. Nhưng mà không yêu được, vì tờ đề cậu ta làm là đề luyện thi học sinh giỏi Toán, là TOÁN đó, trời ạ. Tôi ỉu xìu gục lên bàn, quay đầu nhìn tán cây phía sau lớp, nhìn từng con chim sâu nhẹ nhàng lấp ló trong lá cây, những tia nắng vàng của tiết trời cuối hè rọi qua khung cửa sổ hắt lên bàn học. Tại sao học sinh lớp tôi tới muộn vậy nhỉ, còn hai mươi phút nữa vào lớp mà trong phòng học có mỗi ba bốn mống người. Chán quá, tôi quay người lại, nhìn bạn cùng bàn. Ừm, dù gì tôi ghét mấy tờ đề Toán, nhưng mà nhan sắc ấy cũng tạm được, còn hơn là nhìn mấy con chim sâu nhảy nhót. Mái tóc kia chắc là mềm lắm, lại còn mượt nữa. Mặt lại không có lấy cái mụn nào, mịn màng y như chị gái xinh đẹp kế bên nhà tôi. Thật muốn sờ, sờ một cái. Trong lúc trái tim và lí trí tôi đang đấu tranh thì cậu ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt dừng lại ở bàn tay đang đập bàn của tôi. Tôi biết ý, không dám động nữa, thấy vậy cậu ta mới quay đi. Cứ tưởng vậy là xong, ai dè tôi nghe thấy câu nói lẫn vào trong tiếng đài phát thanh: - Cậu ồn ào quá. Cậu mới ồn ào, cả nhà cậu đều ồn ào. Tớ chỉ là trượt tay thôi nhá, chứ tớ cũng chẳng rảnh mà ngồi đập bàn đâu. Tôi muốn đáp trả lại, nhưng nhìn tới tai nghe màu trắng ấy nên đành nuốt những lời định nói lại, thầm nhủ: Không được chấp nhặt với mấy người đáng ghét khó ưa như này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương