Cậu - Điều Tuyệt Vời Nhất Của Tuổi Xuân

Chương 6: Ngốc Ạ



"Chào cô và các bạn. Như chúng ta đã biết Trái Đất của chúng ta là một trong các hành tinh trong hệ mặt trời, còn hệ mặt trời lại là một bộ phận nhỏ bé của vũ trụ. Đến với bài ngày hôm nay nhóm bọn em xin được thuyết trình khái quát về các khái niệm trên.

* * *

Bài thuyết trình của nhóm em đến đây là hết. Cảm ơn cô và các bạn đã lắng nghe. Không biết bạn nào có câu hỏi dành cho nhóm mình không ạ?"

Tôi đứng trên bục giảng, cố mỉm cười nhưng tôi có thể cảm nhận nhịp tim loạn xạ cùng với độ run nhẹ ở cánh tay đang cầm thước. Mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng lần đầu đứng trước đông người như này, tôi vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Cũng may vừa liếc mắt sang trái là thấy Minh đang ngồi bên cạnh tôi bấm máy. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy bớt sợ hơn, nụ cười bớt giả hơn.

Sau khi trả lời xong các câu hỏi của các bạn và mời nhóm tiếp theo lên thuyết trình, tôi trở lại chỗ ngồi, Hải Minh ôm laptop đi ngay sau tôi.

Chuyện là trường tôi bắt đầu giảng dạy theo phương pháp mới, hầu như thời gian trong tiết học sẽ dành cho học sinh thảo luận, thuyết trình, hỏi đáp, cuối tiết thì giáo viên bộ môn sẽ chốt lại kiến thức, giao bài tập và chấm điểm cho nhóm thuyết trình.

Trong lúc nhóm khác thuyết trình, tôi gục đầu xuống bàn nhìn Hải Minh. Cậu ấy cũng nhìn lại tôi rồi lấy cặp sách trong ngăn bàn ra, cất laptop và sau đó từ từ rút ra một tập đề. Tới đây, tôi quả quyết khôn ngoan lựa chọn quay đầu đi chỗ khác. Nếu nhìn thêm chút nữa chắc tôi sẽ bị ánh sáng chói lóa của tri thức nhân loại làm cho đui mù mất.

Bỗng ai đó khẽ vỗ đầu tôi, tôi giật mình quay lại thì thấy cậu ấy đưa cho tôi mấy cái kẹo sữa.

- Ăn đi, sáng nay cậu tới sớm để xem lại Power Point, chắc chưa ăn gì nhỉ?

Ể?

Sao tự nhiên lại quan tâm tôi rồi? Trời hôm nay liệu có giông bão gì không thế? Nhưng mà thật sự thì sáng nay tôi không có ăn sáng. Không nhắc tới thì không sao, cậu ấy vừa nói cái bụng tôi liền đánh trống liên hồi.

Tôi đưa tay cầm lấy kẹo trong tay cậu ấy, bóc vỏ. Mùi sữa ngọt ngào lan tỏa trong không khí, lại thêm đây là tiết đầu nên thời tiết còn khá mát khiến tâm trạng tôi cũng vì thế mà tốt lên. Thưởng thức hương vị của kẹo tan chảy trong miệng, không ngờ là kẹo sữa không chỉ thơm mà còn ngọt như này.

- Cảm ơn cậu.

Cậu ấy im lặng, tôi cũng không nói gì nữa. Chúng tôi lại tiếp tục mỗi người một việc, tựa như hành động vừa rồi chỉ là trong tưởng tượng. Khi trong miệng không còn vị ngọt nữa, tôi quay lại nhìn, khẽ lay cánh tay đang cầm máy tính của cậu ấy:

- Hải Minh, cậu còn kẹo không?

Cậu ấy buông bút, lại lấy ra mấy cái kẹo nữa, không nhìn mà đặt chúng lên vở tôi. Tôi nhìn kẹo rồi nhìn cậu ấy, hỏi nhỏ:

- Cậu không ăn à?

- Tớ không phải con nít.

Xí, ý cậu là tôi là con nít chứ gì? Có mà cậu là con nít, cả nhà cậu là con nít thì có. Ơ mà khoan, cậu không ăn thì mang kẹo theo làm gì? Để trưng bày chắc. Tôi không đáp lại, im lặng ăn kẹo. Sau đó tôi cúi mặt xuống, cố gắng không để người khác nhìn ra cảm xúc của tôi có gì không ổn:

- Xin lỗi.

Cậu ấy vẫn làm bài tập chẳng mảy may để ý tới tôi.

- Hôm qua tớ có việc nên không tìm tài liệu Power Point được. Xin lỗi.

- Ừ. - Cậu ấy vẫn chẳng nhìn tôi, dửng dưng đáp một chữ.

Tôi biết hôm qua chắc chắn cậu ấy đã thức rất khuya, vì hai chúng tôi đã phân công một người làm Power Point, một người tìm tài liệu kiêm thuyết trình.. Nhưng cuối cùng tôi lại lỡ hẹn. Nếu bạn cùng nhóm cả tôi mà giống như tôi hôm qua thì chắc chắn tôi sẽ nổi giận rồi. Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ chất vấn, sẽ mắng tôi, nhưng không ngờ một chữ cậu ấy cũng chẳng nói. À phải rồi, cậu ấy là người tiếc chữ như vàng mà. Ít nói cũng tốt, có gì sẽ kiên cường tự mình gánh vác, chẳng sợ một ngày nào đó người mình tin tưởng nhất lại chẳng còn là người tin tưởng để tâm sự nữa.

- Không sao. Tớ tin cậu.

Như cảm nhận được tâm trạng tôi không tốt, cậu ấy quay sang nghiêm túc nhìn tôi. Chẳng hiểu sao chỉ một câu ngắn ngủi ấy lại khiến tôi cảm thấy bản thân mềm yếu đi rất nhiều, bao nhiêu cố gắng bỗng biến đâu mất. Tôi càng cúi thấp đầu hơn, cố nén nước mắt trở lại. Không được khóc, không được khóc, không được khóc.

Đầu hơi nặng xuống, cảm giác ai đó đang xoa tóc mình, nhưng tôi không dám ngẩng đầu. Lại mấy cái kẹo nữa được đặt lên vở tôi.

- Ăn đi. Ngốc.
Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...