Cậu Là Ai? (Su)
Chương 17
Nhật Nam định gõ cửa nhưng tiếng nói chuyện bên trong làm cậu dừng lại…- Ngọc…con bình tĩnh lại đi!- tiếng bác John- Không! Con không muốn nghe!- tiếng Bảo Ngọc đang khócNhật Nam thở dài, con bé lại bắt đầu hoảng loạn rồi.Tay đặt lên cửa, cậu định đẩy cửa bước vào….- Con không thể tiếp tục sống lừa dối như vậy!- ông John quát lênNhật Nam khựng lại….Đôi mắt cậu mở to…Bàn tay cậu dường như bị ai đó rút hết sức lực…- Con không muốn nghe!- Hãy nghe bác! Con không thể lừa dối Nhật Nam mãi được! Rồi cũng sẽ có lúc họ phát hiện ra con đang đóng kịch! Con không thể sống như một người bệnh khi con không có bệnh! Con cũng không thể giữ chân cậu ta bằng cách này mãi đượcTim Nhật Nam đập thật mạnh, trời đất xung quanh cậu đang chao đảo.- Bác đừng nói nữa! Nếu con không diễn như vậy…. anh ấy sẽ bỏ con mà đi!Con không muốn mất anh ấy!- Tất cả sẽ chỉ mang lại cho con đau khổ mà thôi!Con phải dừng ngay chuyện này đi!Bác không thể tiếp tục để con lừa dối mọi người, lừa dối chính mình! Bác sẽ đi tìm Nhật Nam và nói hết cho cậu ta biết!- Không! Con xin bác! Bác John!!!Cánh cửa trước mặt cậu bật mở….- Nhật Nam, ông Trung….- Anh Nam….Đôi mắt cậu nhìn vào hai người đang bàng hoàng nhìn mình. Bảo Ngọc bắt gặp cái nhìn lạnh giá của cậu thì bất giác lùi lại.- Nhật Nam… cháu hãy bình tĩnh- ông John đặt tay lên vai cậuNhật Nam không đáp lại, cậu đang cố giữ bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt tái mét run run của Bảo Ngọc. Đó là đứa em gái mà cậu đã hết mực yêu thương, hết mực chăm sóc, hết mực tin tưởng, hết mực bảo vệ…. Thế mà cuối cùng thì người làm cậu đau đớn nhất lại chính là nó!Cơn giận bùng lên trong lòng cậu! Chính vì nó mà ba cậu tìm cách chia rẽ cậu với Thanh Linh, vì nó mà Thanh Linh quyết định ra đi, vì nó mà biết bao người phải chịu dày vò… cuối cùng chỉ là một màn kịch, một lời nói dối trắng trợn.Cắn môi thật chặt, cậu cố nén cơn giận xuống, cậu nhìn Bảo Ngọc lạnh lùng:- Nếu tôi còn nhìn thấy cô một lần nữa…tôi sẽ đánh cô đấy! Vì vậy…. đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!Cậu nói rồi quay bước bỏ đi…- Nhật Nam! Khoan đã! Hãy nghe bác nói!- ông John chạy theo cậu.……..Nhìn dáng Nhật Nam bước đi vội vã, lời nói cuối cùng của cậu làm trái tim Bảo Ngọc rụng rời, con bé khuỵu xuống, đôi mắt đầy nước mắt đau khổ nhìn ra xa….Hỏi thế gian tình ái là chi?Đưa con người ta vào vòng xoay cám dỗ…Để một ngày bước chân trở nên lạc loàiKhông còn đường để lui…Cuối con đường lại chính là khổ đau….Ông Trung bước vào, ông nhìn Bảo Ngọc nửa cảm thông nửa thương hại….Ông thở dài , đỡ lấy con bé:- Nhật Nam sẽ hiểu cho con…- Bác….- Bảo Ngọc nhìn ông cầu cứu, nó ôm chầm lấy ông khóc nức nở.************************- Nhật Nam! Đứng lại!Nhật Nam dừng lại, cậu nhìn ông John, trái tim cậu chưa hết căm phẫn:- Cháu không muốn phải nổi giận với bác!Bác là người cháu luôn tôn trọng! Tại sao bác có thể làm những chuyện lừa dối lương tâm như vậy?- Bác hiểu!...Bác có lỗi với cháu, có lỗi với Bảo Ngọc… hãy nể cái mặt già này mà hãy nghe ta nói được không?Nhật Nam thở dài, cuối cùng cậu cũng gật đầu bước theo ông John………………………….Tại phòng ông John……………………….- Con bé thực ra chỉ bị hở van tim nhẹ… bác đã rất ngạc nhiên khi nó cứ xin bác nói với mọi người là nó bị suy tim… nhưng nhìn ánh mắt hạnh phúc của nó khi được cháu quan tâm chăm sóc bác đã hiểu! Bác chỉ muốn con bé được vui vẻ và hạnh phúc, bác cũng đã từng mong cháu sẽ là người mang đến hạnh phúc cho con bé… Bác thực sự mong hai đứa sẽ yêu nhau….Nhật Nam nhìn ông, suy nghĩ của ông cũng giống như của ba cậu.- Con bé còn quá nông nổi, nó chỉ nghĩ đến điều nó mong muốn mà không nghĩ kĩ đến hậu quả ! Bác là một người già cả, chính bác mới là người có lỗi khi đã dung túng nó làm điều sai trái…- Bảo Ngọc nó chỉ mong được cháu yêu thương, đó là một mong muốn chính đáng xuất phát từ một trái tim yêu cháu thật lòng và trong sáng…. Cháu đừng quá tàn nhẫn với con bé! Nó sẽ không thể chịu được…Nỗi giận trong lòng Nhật Nam nhẹ đi dần. Cậu cũng không muốn trách Bảo Ngọc nữa, quan trọng là cậu đã tìm thấy Thanh Linh, điều đó có ý nghĩa hơn tất cả… Dù Bảo Ngọc làm cậu thực sự phẫn nộ nhưng nó vẫn là em của cậu, cậu luôn mong nó sẽ tìm được hạnh phúc của mình…. Dù con bé có làm gì sai thì nó vẫn cứ là gia đình của cậu….- Cháu hiểu rồi!- Nhật Nam nhìn ông John- Cháu cũng không muốn trách con bé! Hãy nói với con bé là cháu luôn yêu quý và mong nó được vui vẻ, hạnh phúc… Còn bây giờ cháu phải đi tìm Thanh Linh! Bác hãy chăm sóc con bé hộ cháu!Ông John mỉm cười:- Ừm!- Cảm ơn bác!- Cậu nhìn ông cười rồi bước đi.Con đường phía trước….Có một người đang chờ cậu….
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương