Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ
Chương 142: Thỏa hiệp
Khi Bùi Thanh Phi xoay người nhìn đến người cha của mình, cô đã bị giật mình.
Những dáng vẻ trước đây của ông thì cô đã nhìn thấy: trên bục giảng, trong sinh hoạt. Nhưng trong số đó lại không có cái hình ảnh đang ở ngay trước mắt này: khoác trên người bộ quần áo dành cho người bị bệnh.
Bùi Sĩ Phương đang ngồi trên giường, trên tay cầm một quyển sách. Thấy con gái đã đến, ông đặt cuốn sách trong tay sang một bên rồi bảo con gái đi tới ngồi bên cạnh mình.
Nhưng Bùi Thanh Phi vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề cử động.
Bùi Sĩ Phương chỉ còn biết thở dài, cùng người vợ của mình nhìn nhau một cái rồi mới nói với con gái: "Thanh Phi, ba sẽ không nói dối con. Từ hôm nay trở đi ba phải ở lại bệnh viện. Chỉ cần ba vẫn chịu nổi, nếu các chỉ tiêu vẫn bình thường, thì không lâu nữa ba sẽ được tiến hành giải phẫu."
"Giải phẫu... Có mạo hiểm hay không?" Bùi Thanh Phi khẽ hỏi.
Bùi Sĩ Phương nở nụ cười: "Đứa nhỏ ngốc này, chỉ cần là giải phẫu đương nhiên sẽ có mạo hiểm. Cho nên nếu như vạn nhất..."
Bùi Thanh Phi liền vội vàng lắc đầu: "Không đâu! Sẽ không có cái gì là vạn nhất. Ba sẽ tốt hơn thôi."
Con gái của mình rất giống mình, sẽ rất ít khi vì chuyện gì đó mà để lộ ra ngoài vẻ bối rối. Hình ảnh của Bùi Thanh Phi trước mắt tựa hồ đưa Bùi Sĩ Phương trở về với hơn mười năm trước kia, khi xảy ra chuyện không nên có vào cái ngày ấy. Khi đó hai vợ chồng ông vì được đi nâng cao trình độ chuyên môn mà đã có những ngày vô cùng ngột ngạt, thậm chí còn nói tới ly hôn. Vẻ mặt của con gái vào lúc ấy cũng giống hệt như lúc này: gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hốt hoảng, trắng bệch như một tờ giấy. Đôi mắt đầy vẻ bất an của nó gắt gao nhìn mình chằm chằm, dường như đó là chỗ dựa cũng như hy vọng duy nhất của nó vậy. Đó cũng chính là năm đã thay đổi cả cuộc đời Bùi Thanh Phi.
Bùi Sĩ Phương bỗng nhiên có chút không muốn nhẫn tâm nữa. Nhưng rồi sau một lúc trầm mặc, cuối cùng ông vẫn quyết định mở miệng: "Thanh Phi, kỳ thật ba có chuyện này phải nhờ cậy vào con."
"Là chuyện gì ạ?" Trái tim của Bùi Thanh Phi bỗng nhảy lên một cái.
"Thanh Phi, ba vẫn từng cho là mình còn có rất nhiều thời gian, cho dù tương lai rồi sẽ già đi, mái tóc trở nên bạc trắng, đi không được nữa thì ba vẫn có thể bảo vệ được vợ con mình, vẫn có thể chăm sóc được hai mẹ con con. Nhưng mà mọi chuyện vẫn luôn khó lường. Lần này ba phải lên bàn giải phẫu, sau đó thì không biết có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn hay không, cho nên điều ba muốn nhờ cậy con lúc này là, hãy rời khỏi Tề Tranh."
Lời của Bùi Sĩ Phương giống hệt như một tiếng sấm nổ vang trên đỉnh đầu Bùi Thanh Phi. Cô có cảm giác như trong tai của mình đang ù đi vì ảnh hưởng của nó. Nhất thời cô không biết mình nên trả lời ba mình như thế nào.
"Tuổi của con và Tề Tranh đều còn rất trẻ, cần gì phải đi vào con đường như vậy? Ba thật sự không mong cho cuộc sống con gái của ba ngay từ khi nhỏ đã được nâng niu ở lòng bàn tay lại có người giơ tay chỉ trích. Ba không muốn cho con phải gánh chịu trên lưng những điều mà con không đáng phải thừa nhận, lại càng không muốn cho con phải quá cực khổ."
Bùi Thanh Phi lắc đầu: "Con không khổ cực! Con không cảm thấy..."
"Nhưng còn mẹ con thì sao?" Bùi Sĩ Phương hỏi.
Mẹ?
Bùi Thanh Phi sững sờ.
Bùi Sĩ Phương nghiêm mặt nói: "Thanh Phi, thời gian ba và mẹ con mới đến ở còn chưa một tuần, nhưng khi mẹ con phải ra ra vào vào tiểu khu thì đã phải nghe từ miệng của những người không quen biết không ít lời ong tiếng ve."
Bùi Thanh Phi tức giận đến nỗi hai tay phát run. Những người này, những người này ở phía sau lưng mình chỉ chỉ trỏ trỏ còn chưa tính, bây giờ lại còn đê tiện đến mức lôi kéo cả ba mẹ mình vào nữa. Không cần phải nghĩ thì cô cũng đã biết lời những người này nói ra là cái gì. Hiểu đơn giản thì đó sẽ là cha mẹ của cô không biết dạy bảo con, cho nên cô mới đi con đường ngược đời như vậy, vân vân. Cha mẹ của cô chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy.
Sắc mặt của Bùi Thanh Phi tái nhợt đi, Bùi Sĩ Phương lại tiếp tục thêm vào một mồi lửa nữa: "Thanh Phi, nếu như ba gặp phải cái vạn nhất, người tương lai phải đối mặt với hết thảy những điều này thì cũng chỉ có một mình mẹ con mà thôi. Con có thể cảm thấy không khổ cực, con và Tề Tranh có thể hai bên cùng nâng đỡ lẫn nhau làm bạn cả đời, nhưng còn mẹ con thì sao? Giấy không thể gói được lửa, coi như là các con sẽ chỉ sống ở thành phố B này, nhưng rồi sẽ có một ngày nào đó tin tức sẽ truyền tới Lăng Giang, đến lúc đó mẹ của con sẽ bị những lời đồn đại này quấy nhiễu, con thật sự nhẫn tâm được sao?"
Bùi Thanh Phi cảm thấy vào giờ này, khắc này mình giống hệt như một người đang chết đuối, tìm không thấy đường ra cũng không nhìn thấy ánh sáng, lại không ai có thể đến kéo cô ra khỏi. Hết thảy chung quanh đều đang dần dần nhấn cô chìm xuống. Cô cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi.
"Lẽ nào ba đã cầu xin con đến như vậy rồi mà vẫn không cách nào khiến cho con có thể hồi tâm chuyển ý được hay sao?"
Ban đầu Bùi Thanh Phi vẫn quật cường đứng nguyên tại chỗ, nhưng rồi một câu cuối cùng này đã triệt để đánh tan phòng tuyến cuối cùng của cô.
"Con..." Bùi Thanh Phi chỉ thốt ra được một từ không rõ ý như vậy, rồi nước mắt như những hạt châu không ngừng rơi xuống.
Trước mắt là người thân, còn bên ngoài cánh cửa kia lại là tình yêu của mình.
Có lẽ nguyên nhân khiến cho Tề Tranh xuất hiện ở trong bệnh viện, chính là vì mình, thế nên cha mẹ mới đi tìm cậu ấy để nói chuyện.
Cậu ấy đã trả lời thế nào? Bùi Thanh Phi thầm nghĩ, nhất định là cậu ấy không nỡ để cho mình phải khó xử.
Bùi Thanh Phi có cảm giác như mình đã trải qua rất nhiều năm rồi nhưng chưa từng có lần nào lại cảm thấy bất lực như hiện tại. Cô đã từng khổ sở ngồi ở cạnh bồn hoa vì cuộc chiến tranh lạnh cùng tranh cãi của cha mẹ, lúc đó cô đã cho rằng đó sẽ là một lần cuối cùng. Bởi vì từ khi đó cô bắt đầu hiểu rõ lòng mình: cho dù có bao nhiêu gian khó đi nữa thì mình vẫn còn có Tề Tranh, nhưng mà bây giờ người thân của cô lại bức cô phải từ bỏ, bức cô phải tự tay cắt trái tim của mình, máu me đầm đìa.
Không có Tề Tranh, cô sẽ lại trở về cuộc sống một mình lẻ loi, cô độc.
Dường như bây giờ cô lại trở về ngày trước, thành một cô bé ngồi dưới bóng cây hợp hoan, hai tay ôm đầu gối tự sưởi ấm cho chính mình.
Không còn Tề Tranh, sẽ không còn những tiếng hoan thanh tiếu ngữ trêu đùa cho cô được vui vẻ, chỉ có một cái váy với những bông hoa nho nhỏ và một đôi giày da màu đỏ.
Một màu đỏ tươi, giống như trái tim đầm đìa máu của cô lúc này vậy.
Mẹ Bùi nhìn con gái ngơ ngác đứng ở nơi đó. Ban đầu thì thấy nó còn thật sự lắng nghe, nhưng càng về sau dường như nó lại càng không nghe ra được mình và chồng đang nói cái gì. Ánh mắt của nó dần dần mất đi tiêu cự, bờ môi mấp máy như thể đang muốn nói ra cái gì đó. Hai tay của nó nắm chặt lại như thể nó đã dùng hết khí lực toàn thân vậy nhưng vẫn không thể nói nên lời, dù chỉ là một câu mà thôi.
Mẹ Bùi lệ rơi đầy mặt. Bà đành phải thỏa hiệp. Sự thật là bà làm không được cái việc đi bức đứa con của mình phải làm việc này.
"Thôi được rồi! Thôi được rồi! Thanh Phi, không sao! Không sao đâu!" Mẹ Bùi tiến lên ôm lấy con gái vào trong ngực thật chặt.
Trong ngực bà, con gái đang run lên từng đợt một. Mặc kệ bà có làm cách nào để an ủi, thì trước sau gì Bùi Thanh Phi vẫn luôn cực kỳ căng thẳng. Hai bàn tay của cô nắm lại thật chặt, ánh mắt tán loạn, hơi thở dồn dập. Thậm chí mẹ Bùi còn cảm nhận được trái tim của Bùi Thanh Phi đang nhảy lên kịch liệt.
"Thanh Phi! Thanh Phi!" Mẹ Bùi liên tục gọi tên con, mong nó mau khôi phục lại thần trí.
Ba Bùi cũng vội vàng từ trên giường bệnh bước xuống: "Nhanh lên, nhanh đỡ nó lên trên giường đi."
Bùi Thanh Phi thấy ba Bùi tiến đến bên mình liền đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của ông.
Bùi Sĩ Phương sờ tay lên cái trán của con gái: "Thanh Phi, con sẽ không phải mất đi bất cứ cái gì. Ba sẽ không lại bức con phải chia tay nữa. Bệnh của ba cũng đã được chẩn đoán chính xác rồi... Là không sao cả."
(Khi edit đến đây tui đã phải bỏ ra bên ngoài để lau nước mắt và dừng cả edit luôn, mãi đến hôm sau mới lấy lại bình tĩnh để tiếp tục phục vụ mọi người. Hì, tui yếu đuối quá ha, phải không các chế?)
Tề Tranh ngồi ở trên chiếc ghế đặt ở bên ngoài hành lang. Thực tế thì cô đã nghĩ tới chuyện lặng lẽ rời đi, nhưng vì đã hứa với Bùi Thanh Phi rồi, cô không muốn vì sự lật lọng này của mình mà lại làm cho Bùi Thanh Phi bị thương tâm. Cô ngồi ở trên ghế tự tưởng tượng ra những khả năng có thể xảy ra ở phía bên kia cánh cửa.
Chính mình còn bối rối đến như thế thì việc Bùi Thanh Phi khó xử, không cần nghĩ cũng đã biết trước rồi.
Thời gian cứ chậm chạp từng giây từng phút trôi qua, bỗng nhiên từ trong phòng bệnh truyền ra tiếng la khóc đến tê tâm liệt phế.
Tề Tranh ngây ngẩn cả người. Cô đã quá quen thuộc với tiếng của người này, đồng thời cũng thấy hết sức xa lạ. Từ nhỏ đến lớn Bùi Thanh Phi sẽ chỉ yên lặng rơi lệ, nếu như bạn không nhìn trực diện vào cô ấy, thậm chí bạn sẽ còn cảm thấy người này hết thảy bình thường.
Tại sao cô ấy lại khóc thành như vậy? Tại sao cô ấy lại sẽ thương tâm đến như thế?
Căn bản là thân thể của Tề Tranh không chịu nghe theo sự chỉ huy đại não nữa. Đúng vào cái lúc trong đầu cô vẫn đang suy diễn lung tung thì thân thể của cô đã lao vọt vào trong phòng bệnh.
Bùi Thanh Phi đang được cha mẹ vây quanh, còn cô ấy thì liên tục chất vấn hai người này: "Vì cái gì? Vì cái gì mà hai người lại làm như vậy?"
Tề Tranh cũng không còn cách nào nhẫn nại thêm được nữa. Mặc cho hai người kia là cha mẹ của Bùi Thanh Phi, cô cũng không thèm quan tâm khi xông đi vào đem người này ôm vào trong ngực của mình thật chặt.
Cái ôm ấp quen thuộc cùng với nhiệt độ quen thuộc. Bùi Thanh Phi gắt gao nắm chặt lấy áo của Tề Tranh, khóc rống lên đến khàn cả giọng.
Tề Tranh có cảm giác như trái tim của mình cũng tan nát theo. Cô chỉ có thể liên tục vỗ về sau lưng Bùi Thanh Phi: "Bảo Bảo! Bảo Bảo! Là mình đây! Có mình ở đây!"
Tiếng khóc dần dần yếu đi, nhưng Tề Tranh lại có cảm giác người trong ngực mình càng ngày càng nặng. Cả người Bùi Thanh Phi bắt đầu trở nên run rẩy, cái trán giống như bị xối nước lên vậy, Tề Tranh đưa tay lên sờ thì thấy toàn là mồ hôi. Cô trơ ra mắt nhìn Bùi Thanh Phi đang từ từ mềm nhũn ra ở trong ngực của mình.
"Thanh Phi! Cậu đừng dọa mình! Thanh Phi!"
Người y tá trực đứng ở cách phòng bệnh không xa, khi nghe thấy bên này có tiếng ồn ào liền nhanh chóng chạy tới. Thấy có người bị té xỉu, người này lập tức yêu cầu thân nhân giãn ra: "Ôm cô ấy lên trên giường ngay! Mọi người đừng vây quanh cô ấy nữa. Được rồi, xem tôi này! Buông lỏng một chút! Điều chỉnh hơi thở!"
Người y tá trực cầm hai tay Bùi Thanh Phi nhấc lên rồi đặt xuống, bắt chước theo nhịp điệu hít thở. Nhưng Bùi Thanh Phi lại buông lỏng không được, ánh mắt của cô tuy không có tiêu cự nhưng lại vẫn luôn hướng về phía cha mẹ mình. Dường như người y tá đã hiểu ra cái gì, người này nói với Tề Tranh cùng hai vợ chồng nhà họ Bùi: "Trước hết mấy người nên đi ra ngoài một chút. Có quá nhiều người vây quanh ở nơi này như vậy sẽ khiến bệnh nhân càng thêm căng thẳng, không cách nào trấn tĩnh lại được."
Ba người ra khỏi phòng bệnh. Tề Tranh cực kỳ lo lắng. Cô dán tai lên cánh cửa, tập trung mọi giác quan hi vọng nghe được mọi động tĩnh ở bên trong.
Ba Bùi nhìn vẻ lo lắng này của Tề Tranh thì chỉ còn biết thở dài. Nhưng thần sắc của ông lúc này nhìn qua thì như không còn quá nhiều thất vọng.
Quãng thời gian hơn 10′ này đối với Tề Tranh mà nói, nó dài đằng đẵng như phải trôi qua đến cả một thế kỷ vậy. Thật vất vả rồi cũng đợi được đến lúc người y tá đi ra, Tề Tranh lập tức tiến lên cầm lấy tay của cô.
"Cô ấy thế nào rồi?" Tề Tranh hỏi.
Người y tá hết sức thoải mái: "À, không sao đâu! Cô ấy đã trở lại bình thường rồi. Vì lo lắng quá độ nên mới dẫn tới phản ứng sinh lý. Tuy rằng tôi không biết các người đã nói gì đó kích thích đến cô ấy, nhưng hiện tại cô ấy cần được nghỉ ngơi. Khi nói chuyện với cô ấy tốt nhất là người nhà nên lưu tâm một chút."
Tề Tranh gật đầu đáp ứng. Cô đã muốn ngay lập tức đẩy cửa xông vào, nhưng khi nhớ ra cha mẹ của Bùi Thanh Phi vẫn còn đứng ở sau lưng mình, bàn tay của Tề Tranh dừng một chút.
"Hãy đi vào thăm nó đi!" Giọng của ba Bùi từ phía sau truyền đến.
"Con... Con có thể chứ?" Tề Tranh quay người lại hỏi.
"Nếu như thấy nó đã đỡ hơn rồi thì con hãy mang nó về nhà đi! Lời dặn của y tá vừa nói ban nãy con cũng đã nghe thấy rồi đấy, lúc này nó cần phải được nghỉ ngơi thật tốt." Cuối cùng, Bùi Sĩ Phương lại trịnh trọng nói thêm một câu: "Tề Tranh, con gái của ta đành phải nhờ cậy cả vào con."
Mới buổi trưa hôm nay, bậc trưởng bối này của nhà họ Bùi còn yêu cầu mình hãy buông tha cho con gái họ, thế nhưng chỉ sau mấy giờ đồng hồ mà thôi, chuyện xảy ra lại biến hóa đến nghiêng trời lệch đất. Cô có cảm giác như tâm tình của mình đang ngồi trên xe cáp treo, đột nhiên lao lên, đột nhiên tụt xuống. Cô nhìn mà không hiểu ba Bùi nữa, hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của ông lúc này.
Hiển nhiên là người này không có ý định giải thích cho cô hiểu. Bùi Sĩ Phương quay lại nhìn vợ của mình: "Sợ là Thanh Phi không muốn gặp tôi lúc này. Tôi sẽ đi ra ngoài đi một chút, còn bà thì sao?"
Mẹ Bùi gật đầu rồi đi theo sau lưng chồng.
Khi Tề Tranh đẩy cửa đi vào, cô thấy Bùi Thanh Phi nằm đưa lưng về phía cửa ra vào, còn mặt thì nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Thanh Phi?"
Bùi Thanh Phi không trả lời cô, cũng không hề nhúc nhích. Thấy vậy Tề Tranh lại cho rằng có lẽ người này đã ngủ rồi. Cô rón ra rón rén đi đến bên cạnh cô ấy. Sau khi hai người cùng nhau mặt đối mặt, đến lúc này Tề Tranh mới phát hiện ra, chiếc gối kê đầu của Bùi Thanh Phi đã bị nước mắt làm ướt sũng một mảng nhỏ. Hóa ra cô ấy vẫn luôn khóc từ nãy đến giờ.
Lần đầu tiên trong đời Tề Tranh cảm thấy hơi oán trách ba Bùi. Cô thật sự rất muốn hỏi ông rằng, còn không phải ông vẫn luôn miệng nói mình rất yêu con gái hay sao, muốn cả đời bảo vệ con gái hay sao, vậy cớ sao lại có thể nhẫn tâm bức cô ấy đến thành như vậy?
Tề Tranh cảm thấy cực kỳ khó chịu, không phải vì chính mình, mà là vì người yêu. Hiện tại cô chỉ muốn ôm bảo bối của mình vào trong ngực, hết lòng an ủi cô ấy.
Nhưng khi bàn tay của Tề Tranh chỉ vừa mới va chạm vào thân thể Bùi Thanh Phi thì lại bị người này nhẹ nhàng tránh ra, ánh mắt cũng tránh né.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sẽ là đại kết cục rồi.
Mọi người có vấn đề gì muốn hỏi ư?
Về mỗi quyển sách, mỗi một vai, vấn đề cái gì cũng có thể. Ngày mai tui sẽ ở trả lời tất cả.
Những dáng vẻ trước đây của ông thì cô đã nhìn thấy: trên bục giảng, trong sinh hoạt. Nhưng trong số đó lại không có cái hình ảnh đang ở ngay trước mắt này: khoác trên người bộ quần áo dành cho người bị bệnh.
Bùi Sĩ Phương đang ngồi trên giường, trên tay cầm một quyển sách. Thấy con gái đã đến, ông đặt cuốn sách trong tay sang một bên rồi bảo con gái đi tới ngồi bên cạnh mình.
Nhưng Bùi Thanh Phi vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề cử động.
Bùi Sĩ Phương chỉ còn biết thở dài, cùng người vợ của mình nhìn nhau một cái rồi mới nói với con gái: "Thanh Phi, ba sẽ không nói dối con. Từ hôm nay trở đi ba phải ở lại bệnh viện. Chỉ cần ba vẫn chịu nổi, nếu các chỉ tiêu vẫn bình thường, thì không lâu nữa ba sẽ được tiến hành giải phẫu."
"Giải phẫu... Có mạo hiểm hay không?" Bùi Thanh Phi khẽ hỏi.
Bùi Sĩ Phương nở nụ cười: "Đứa nhỏ ngốc này, chỉ cần là giải phẫu đương nhiên sẽ có mạo hiểm. Cho nên nếu như vạn nhất..."
Bùi Thanh Phi liền vội vàng lắc đầu: "Không đâu! Sẽ không có cái gì là vạn nhất. Ba sẽ tốt hơn thôi."
Con gái của mình rất giống mình, sẽ rất ít khi vì chuyện gì đó mà để lộ ra ngoài vẻ bối rối. Hình ảnh của Bùi Thanh Phi trước mắt tựa hồ đưa Bùi Sĩ Phương trở về với hơn mười năm trước kia, khi xảy ra chuyện không nên có vào cái ngày ấy. Khi đó hai vợ chồng ông vì được đi nâng cao trình độ chuyên môn mà đã có những ngày vô cùng ngột ngạt, thậm chí còn nói tới ly hôn. Vẻ mặt của con gái vào lúc ấy cũng giống hệt như lúc này: gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hốt hoảng, trắng bệch như một tờ giấy. Đôi mắt đầy vẻ bất an của nó gắt gao nhìn mình chằm chằm, dường như đó là chỗ dựa cũng như hy vọng duy nhất của nó vậy. Đó cũng chính là năm đã thay đổi cả cuộc đời Bùi Thanh Phi.
Bùi Sĩ Phương bỗng nhiên có chút không muốn nhẫn tâm nữa. Nhưng rồi sau một lúc trầm mặc, cuối cùng ông vẫn quyết định mở miệng: "Thanh Phi, kỳ thật ba có chuyện này phải nhờ cậy vào con."
"Là chuyện gì ạ?" Trái tim của Bùi Thanh Phi bỗng nhảy lên một cái.
"Thanh Phi, ba vẫn từng cho là mình còn có rất nhiều thời gian, cho dù tương lai rồi sẽ già đi, mái tóc trở nên bạc trắng, đi không được nữa thì ba vẫn có thể bảo vệ được vợ con mình, vẫn có thể chăm sóc được hai mẹ con con. Nhưng mà mọi chuyện vẫn luôn khó lường. Lần này ba phải lên bàn giải phẫu, sau đó thì không biết có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn hay không, cho nên điều ba muốn nhờ cậy con lúc này là, hãy rời khỏi Tề Tranh."
Lời của Bùi Sĩ Phương giống hệt như một tiếng sấm nổ vang trên đỉnh đầu Bùi Thanh Phi. Cô có cảm giác như trong tai của mình đang ù đi vì ảnh hưởng của nó. Nhất thời cô không biết mình nên trả lời ba mình như thế nào.
"Tuổi của con và Tề Tranh đều còn rất trẻ, cần gì phải đi vào con đường như vậy? Ba thật sự không mong cho cuộc sống con gái của ba ngay từ khi nhỏ đã được nâng niu ở lòng bàn tay lại có người giơ tay chỉ trích. Ba không muốn cho con phải gánh chịu trên lưng những điều mà con không đáng phải thừa nhận, lại càng không muốn cho con phải quá cực khổ."
Bùi Thanh Phi lắc đầu: "Con không khổ cực! Con không cảm thấy..."
"Nhưng còn mẹ con thì sao?" Bùi Sĩ Phương hỏi.
Mẹ?
Bùi Thanh Phi sững sờ.
Bùi Sĩ Phương nghiêm mặt nói: "Thanh Phi, thời gian ba và mẹ con mới đến ở còn chưa một tuần, nhưng khi mẹ con phải ra ra vào vào tiểu khu thì đã phải nghe từ miệng của những người không quen biết không ít lời ong tiếng ve."
Bùi Thanh Phi tức giận đến nỗi hai tay phát run. Những người này, những người này ở phía sau lưng mình chỉ chỉ trỏ trỏ còn chưa tính, bây giờ lại còn đê tiện đến mức lôi kéo cả ba mẹ mình vào nữa. Không cần phải nghĩ thì cô cũng đã biết lời những người này nói ra là cái gì. Hiểu đơn giản thì đó sẽ là cha mẹ của cô không biết dạy bảo con, cho nên cô mới đi con đường ngược đời như vậy, vân vân. Cha mẹ của cô chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy.
Sắc mặt của Bùi Thanh Phi tái nhợt đi, Bùi Sĩ Phương lại tiếp tục thêm vào một mồi lửa nữa: "Thanh Phi, nếu như ba gặp phải cái vạn nhất, người tương lai phải đối mặt với hết thảy những điều này thì cũng chỉ có một mình mẹ con mà thôi. Con có thể cảm thấy không khổ cực, con và Tề Tranh có thể hai bên cùng nâng đỡ lẫn nhau làm bạn cả đời, nhưng còn mẹ con thì sao? Giấy không thể gói được lửa, coi như là các con sẽ chỉ sống ở thành phố B này, nhưng rồi sẽ có một ngày nào đó tin tức sẽ truyền tới Lăng Giang, đến lúc đó mẹ của con sẽ bị những lời đồn đại này quấy nhiễu, con thật sự nhẫn tâm được sao?"
Bùi Thanh Phi cảm thấy vào giờ này, khắc này mình giống hệt như một người đang chết đuối, tìm không thấy đường ra cũng không nhìn thấy ánh sáng, lại không ai có thể đến kéo cô ra khỏi. Hết thảy chung quanh đều đang dần dần nhấn cô chìm xuống. Cô cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi.
"Lẽ nào ba đã cầu xin con đến như vậy rồi mà vẫn không cách nào khiến cho con có thể hồi tâm chuyển ý được hay sao?"
Ban đầu Bùi Thanh Phi vẫn quật cường đứng nguyên tại chỗ, nhưng rồi một câu cuối cùng này đã triệt để đánh tan phòng tuyến cuối cùng của cô.
"Con..." Bùi Thanh Phi chỉ thốt ra được một từ không rõ ý như vậy, rồi nước mắt như những hạt châu không ngừng rơi xuống.
Trước mắt là người thân, còn bên ngoài cánh cửa kia lại là tình yêu của mình.
Có lẽ nguyên nhân khiến cho Tề Tranh xuất hiện ở trong bệnh viện, chính là vì mình, thế nên cha mẹ mới đi tìm cậu ấy để nói chuyện.
Cậu ấy đã trả lời thế nào? Bùi Thanh Phi thầm nghĩ, nhất định là cậu ấy không nỡ để cho mình phải khó xử.
Bùi Thanh Phi có cảm giác như mình đã trải qua rất nhiều năm rồi nhưng chưa từng có lần nào lại cảm thấy bất lực như hiện tại. Cô đã từng khổ sở ngồi ở cạnh bồn hoa vì cuộc chiến tranh lạnh cùng tranh cãi của cha mẹ, lúc đó cô đã cho rằng đó sẽ là một lần cuối cùng. Bởi vì từ khi đó cô bắt đầu hiểu rõ lòng mình: cho dù có bao nhiêu gian khó đi nữa thì mình vẫn còn có Tề Tranh, nhưng mà bây giờ người thân của cô lại bức cô phải từ bỏ, bức cô phải tự tay cắt trái tim của mình, máu me đầm đìa.
Không có Tề Tranh, cô sẽ lại trở về cuộc sống một mình lẻ loi, cô độc.
Dường như bây giờ cô lại trở về ngày trước, thành một cô bé ngồi dưới bóng cây hợp hoan, hai tay ôm đầu gối tự sưởi ấm cho chính mình.
Không còn Tề Tranh, sẽ không còn những tiếng hoan thanh tiếu ngữ trêu đùa cho cô được vui vẻ, chỉ có một cái váy với những bông hoa nho nhỏ và một đôi giày da màu đỏ.
Một màu đỏ tươi, giống như trái tim đầm đìa máu của cô lúc này vậy.
Mẹ Bùi nhìn con gái ngơ ngác đứng ở nơi đó. Ban đầu thì thấy nó còn thật sự lắng nghe, nhưng càng về sau dường như nó lại càng không nghe ra được mình và chồng đang nói cái gì. Ánh mắt của nó dần dần mất đi tiêu cự, bờ môi mấp máy như thể đang muốn nói ra cái gì đó. Hai tay của nó nắm chặt lại như thể nó đã dùng hết khí lực toàn thân vậy nhưng vẫn không thể nói nên lời, dù chỉ là một câu mà thôi.
Mẹ Bùi lệ rơi đầy mặt. Bà đành phải thỏa hiệp. Sự thật là bà làm không được cái việc đi bức đứa con của mình phải làm việc này.
"Thôi được rồi! Thôi được rồi! Thanh Phi, không sao! Không sao đâu!" Mẹ Bùi tiến lên ôm lấy con gái vào trong ngực thật chặt.
Trong ngực bà, con gái đang run lên từng đợt một. Mặc kệ bà có làm cách nào để an ủi, thì trước sau gì Bùi Thanh Phi vẫn luôn cực kỳ căng thẳng. Hai bàn tay của cô nắm lại thật chặt, ánh mắt tán loạn, hơi thở dồn dập. Thậm chí mẹ Bùi còn cảm nhận được trái tim của Bùi Thanh Phi đang nhảy lên kịch liệt.
"Thanh Phi! Thanh Phi!" Mẹ Bùi liên tục gọi tên con, mong nó mau khôi phục lại thần trí.
Ba Bùi cũng vội vàng từ trên giường bệnh bước xuống: "Nhanh lên, nhanh đỡ nó lên trên giường đi."
Bùi Thanh Phi thấy ba Bùi tiến đến bên mình liền đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của ông.
Bùi Sĩ Phương sờ tay lên cái trán của con gái: "Thanh Phi, con sẽ không phải mất đi bất cứ cái gì. Ba sẽ không lại bức con phải chia tay nữa. Bệnh của ba cũng đã được chẩn đoán chính xác rồi... Là không sao cả."
(Khi edit đến đây tui đã phải bỏ ra bên ngoài để lau nước mắt và dừng cả edit luôn, mãi đến hôm sau mới lấy lại bình tĩnh để tiếp tục phục vụ mọi người. Hì, tui yếu đuối quá ha, phải không các chế?)
Tề Tranh ngồi ở trên chiếc ghế đặt ở bên ngoài hành lang. Thực tế thì cô đã nghĩ tới chuyện lặng lẽ rời đi, nhưng vì đã hứa với Bùi Thanh Phi rồi, cô không muốn vì sự lật lọng này của mình mà lại làm cho Bùi Thanh Phi bị thương tâm. Cô ngồi ở trên ghế tự tưởng tượng ra những khả năng có thể xảy ra ở phía bên kia cánh cửa.
Chính mình còn bối rối đến như thế thì việc Bùi Thanh Phi khó xử, không cần nghĩ cũng đã biết trước rồi.
Thời gian cứ chậm chạp từng giây từng phút trôi qua, bỗng nhiên từ trong phòng bệnh truyền ra tiếng la khóc đến tê tâm liệt phế.
Tề Tranh ngây ngẩn cả người. Cô đã quá quen thuộc với tiếng của người này, đồng thời cũng thấy hết sức xa lạ. Từ nhỏ đến lớn Bùi Thanh Phi sẽ chỉ yên lặng rơi lệ, nếu như bạn không nhìn trực diện vào cô ấy, thậm chí bạn sẽ còn cảm thấy người này hết thảy bình thường.
Tại sao cô ấy lại khóc thành như vậy? Tại sao cô ấy lại sẽ thương tâm đến như thế?
Căn bản là thân thể của Tề Tranh không chịu nghe theo sự chỉ huy đại não nữa. Đúng vào cái lúc trong đầu cô vẫn đang suy diễn lung tung thì thân thể của cô đã lao vọt vào trong phòng bệnh.
Bùi Thanh Phi đang được cha mẹ vây quanh, còn cô ấy thì liên tục chất vấn hai người này: "Vì cái gì? Vì cái gì mà hai người lại làm như vậy?"
Tề Tranh cũng không còn cách nào nhẫn nại thêm được nữa. Mặc cho hai người kia là cha mẹ của Bùi Thanh Phi, cô cũng không thèm quan tâm khi xông đi vào đem người này ôm vào trong ngực của mình thật chặt.
Cái ôm ấp quen thuộc cùng với nhiệt độ quen thuộc. Bùi Thanh Phi gắt gao nắm chặt lấy áo của Tề Tranh, khóc rống lên đến khàn cả giọng.
Tề Tranh có cảm giác như trái tim của mình cũng tan nát theo. Cô chỉ có thể liên tục vỗ về sau lưng Bùi Thanh Phi: "Bảo Bảo! Bảo Bảo! Là mình đây! Có mình ở đây!"
Tiếng khóc dần dần yếu đi, nhưng Tề Tranh lại có cảm giác người trong ngực mình càng ngày càng nặng. Cả người Bùi Thanh Phi bắt đầu trở nên run rẩy, cái trán giống như bị xối nước lên vậy, Tề Tranh đưa tay lên sờ thì thấy toàn là mồ hôi. Cô trơ ra mắt nhìn Bùi Thanh Phi đang từ từ mềm nhũn ra ở trong ngực của mình.
"Thanh Phi! Cậu đừng dọa mình! Thanh Phi!"
Người y tá trực đứng ở cách phòng bệnh không xa, khi nghe thấy bên này có tiếng ồn ào liền nhanh chóng chạy tới. Thấy có người bị té xỉu, người này lập tức yêu cầu thân nhân giãn ra: "Ôm cô ấy lên trên giường ngay! Mọi người đừng vây quanh cô ấy nữa. Được rồi, xem tôi này! Buông lỏng một chút! Điều chỉnh hơi thở!"
Người y tá trực cầm hai tay Bùi Thanh Phi nhấc lên rồi đặt xuống, bắt chước theo nhịp điệu hít thở. Nhưng Bùi Thanh Phi lại buông lỏng không được, ánh mắt của cô tuy không có tiêu cự nhưng lại vẫn luôn hướng về phía cha mẹ mình. Dường như người y tá đã hiểu ra cái gì, người này nói với Tề Tranh cùng hai vợ chồng nhà họ Bùi: "Trước hết mấy người nên đi ra ngoài một chút. Có quá nhiều người vây quanh ở nơi này như vậy sẽ khiến bệnh nhân càng thêm căng thẳng, không cách nào trấn tĩnh lại được."
Ba người ra khỏi phòng bệnh. Tề Tranh cực kỳ lo lắng. Cô dán tai lên cánh cửa, tập trung mọi giác quan hi vọng nghe được mọi động tĩnh ở bên trong.
Ba Bùi nhìn vẻ lo lắng này của Tề Tranh thì chỉ còn biết thở dài. Nhưng thần sắc của ông lúc này nhìn qua thì như không còn quá nhiều thất vọng.
Quãng thời gian hơn 10′ này đối với Tề Tranh mà nói, nó dài đằng đẵng như phải trôi qua đến cả một thế kỷ vậy. Thật vất vả rồi cũng đợi được đến lúc người y tá đi ra, Tề Tranh lập tức tiến lên cầm lấy tay của cô.
"Cô ấy thế nào rồi?" Tề Tranh hỏi.
Người y tá hết sức thoải mái: "À, không sao đâu! Cô ấy đã trở lại bình thường rồi. Vì lo lắng quá độ nên mới dẫn tới phản ứng sinh lý. Tuy rằng tôi không biết các người đã nói gì đó kích thích đến cô ấy, nhưng hiện tại cô ấy cần được nghỉ ngơi. Khi nói chuyện với cô ấy tốt nhất là người nhà nên lưu tâm một chút."
Tề Tranh gật đầu đáp ứng. Cô đã muốn ngay lập tức đẩy cửa xông vào, nhưng khi nhớ ra cha mẹ của Bùi Thanh Phi vẫn còn đứng ở sau lưng mình, bàn tay của Tề Tranh dừng một chút.
"Hãy đi vào thăm nó đi!" Giọng của ba Bùi từ phía sau truyền đến.
"Con... Con có thể chứ?" Tề Tranh quay người lại hỏi.
"Nếu như thấy nó đã đỡ hơn rồi thì con hãy mang nó về nhà đi! Lời dặn của y tá vừa nói ban nãy con cũng đã nghe thấy rồi đấy, lúc này nó cần phải được nghỉ ngơi thật tốt." Cuối cùng, Bùi Sĩ Phương lại trịnh trọng nói thêm một câu: "Tề Tranh, con gái của ta đành phải nhờ cậy cả vào con."
Mới buổi trưa hôm nay, bậc trưởng bối này của nhà họ Bùi còn yêu cầu mình hãy buông tha cho con gái họ, thế nhưng chỉ sau mấy giờ đồng hồ mà thôi, chuyện xảy ra lại biến hóa đến nghiêng trời lệch đất. Cô có cảm giác như tâm tình của mình đang ngồi trên xe cáp treo, đột nhiên lao lên, đột nhiên tụt xuống. Cô nhìn mà không hiểu ba Bùi nữa, hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của ông lúc này.
Hiển nhiên là người này không có ý định giải thích cho cô hiểu. Bùi Sĩ Phương quay lại nhìn vợ của mình: "Sợ là Thanh Phi không muốn gặp tôi lúc này. Tôi sẽ đi ra ngoài đi một chút, còn bà thì sao?"
Mẹ Bùi gật đầu rồi đi theo sau lưng chồng.
Khi Tề Tranh đẩy cửa đi vào, cô thấy Bùi Thanh Phi nằm đưa lưng về phía cửa ra vào, còn mặt thì nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Thanh Phi?"
Bùi Thanh Phi không trả lời cô, cũng không hề nhúc nhích. Thấy vậy Tề Tranh lại cho rằng có lẽ người này đã ngủ rồi. Cô rón ra rón rén đi đến bên cạnh cô ấy. Sau khi hai người cùng nhau mặt đối mặt, đến lúc này Tề Tranh mới phát hiện ra, chiếc gối kê đầu của Bùi Thanh Phi đã bị nước mắt làm ướt sũng một mảng nhỏ. Hóa ra cô ấy vẫn luôn khóc từ nãy đến giờ.
Lần đầu tiên trong đời Tề Tranh cảm thấy hơi oán trách ba Bùi. Cô thật sự rất muốn hỏi ông rằng, còn không phải ông vẫn luôn miệng nói mình rất yêu con gái hay sao, muốn cả đời bảo vệ con gái hay sao, vậy cớ sao lại có thể nhẫn tâm bức cô ấy đến thành như vậy?
Tề Tranh cảm thấy cực kỳ khó chịu, không phải vì chính mình, mà là vì người yêu. Hiện tại cô chỉ muốn ôm bảo bối của mình vào trong ngực, hết lòng an ủi cô ấy.
Nhưng khi bàn tay của Tề Tranh chỉ vừa mới va chạm vào thân thể Bùi Thanh Phi thì lại bị người này nhẹ nhàng tránh ra, ánh mắt cũng tránh né.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sẽ là đại kết cục rồi.
Mọi người có vấn đề gì muốn hỏi ư?
Về mỗi quyển sách, mỗi một vai, vấn đề cái gì cũng có thể. Ngày mai tui sẽ ở trả lời tất cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương