Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ
Chương 144: Phiên ngoại 1 (1)
Khi Tề Tranh lái xe về đến nhà thì đã là hơn mười giờ tối rồi.
Chiếc xe việt dã nhỏ chuyên dùng trong thành phố này được cô và Bùi Thanh Phi mua đã hơn hai năm nay. Trong hai người thì cô cũng là người đầu tiên lấy được bằng lái xe, nhưng mà số lần được đụng vào xe lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cái lúc tiến vào bãi đỗ xe nằm dưới tầng hầm của chung cư Minh Nguyệt, thật đúng là Tề Tranh đã phải phí không ít sức lực mới đưa được xe tiến vào chỗ đỗ của hai người bọn họ.
Vị trí đỗ xe này vốn là của dì Trương, ban đầu dì cho người khác thuê, sau khi nghe được kế hoạch mua xe của hai nha đầu, ngay sau khi vừa qua năm mới dì Trương liền thu hồi vị trí kia lại, để không như vậy đến hơn nửa năm trời, chỉ là chuẩn bị trước cho hai người bọn họ.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Tề Tranh đều không khỏi cảm khái. Cô cảm thấy đại khái là nhờ vào kiếp trước Bùi Thanh Phi đã làm được nhiều chuyện tốt, nên đời này mới có thể gặp được một chủ cho thuê nhà như dì Trương vậy a. Còn về phần mình, cô nhất định cho là vì đi theo Bùi Thanh Phi nên mới được thơm lây.
Vào thang máy, về đến trước cửa ra vào Tề Tranh liếc nhìn đồng hồ một cái. Vào giờ này khẳng định là Bùi Thanh Phi lại đang ôm máy tính ngồi trên ghế sô pha mà khua khua gõ gõ, chờ mình trở về đây mà.
Người này vẫn luôn như thế, chờ mình trở về rồi mới chịu đi ngủ, khi nghĩ đến điều này, Tề Tranh cảm thấy trong lòng lại càng ấm áp.
Lấy chìa khóa mở cửa ra, Tề Tranh trung khí đủ mười: "Bảo Bảo, mình đã trở về!"
Không có giọng nói quen thuộc truyền đến như mọi lần. Điều này làm cho Tề Tranh có chút ngoài ý muốn. Cô vừa đổi giày vừa thò đầu vào phía trong dò xét. Ngay sau đó cô thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra, trên người Bùi Thanh Phi là một thân đồ ngủ bằng ren màu đen, có lồi có lõm đứng ở nơi đó.
Đại khái là chính bản thân mình không quen với điều này, nên Bùi Thanh Phi có chút ngượng ngùng.
Hai con mắt Tề Tranh còn sáng hơn cả đèn pha, cô lập tức bổ nhào tới ôm chặt lấy người trước mặt: "Bảo Bảo!"
Bàn tay của Bùi Thanh Phi đặt lên trên eo của Tề Tranh. Không hề nói một câu, cô lần lượt lột bỏ hết áo rồi đến quần của Tề Tranh.
Tề Tranh cực kỳ hưởng thụ. Phải biết rằng số lần chủ động như vậy của Bùi Thanh Phi là rất hiếm thấy. Vậy nên cần phải nắm chắc, phải biết quý trọng a.
Hai người cùng nhau ấp ấp ôm ôm cùng dịch chuyển tới bên chiếc giường.
Sau một đêm ngủ ngon giấc, sáng sớm ngày hôm sau Tề Tranh mắt mở ra, duỗi lưng một cái.
Sau một tuần bận rộn giờ mới có được ngày nghỉ nên Tề Tranh muốn ngủ nướng một chút. Đáng tiếc là cái đồng hồ sinh học lại không cho phép, mới hơn bảy giờ sáng cô đã tỉnh lại.
Thường ngày, so với Tề Tranh thì Bùi Thanh Phi vẫn luôn là người tham ngủ hơn một ít, vậy nhưng hôm nay lại có chút kỳ quái. Tề Tranh vừa lật người sang thì nhận ra cái người vẫn thường nằm ở bên cạnh mình không thấy đâu, trong khi đó từ trong phòng tiếp khách lại truyền đến tiếng động tĩnh.
Tề Tranh ngồi dậy, rời khỏi giường, đi ra cửa nhìn thử. Đập vào mắt cô là trên sàn nhà của phòng khác có một chiếc valy đang được mở ra, còn Bùi Thanh Phi thì đang cầm từng bộ quần áo xếp vào bên trong thật chỉnh tề.
Đối với cái cảnh này Tề Tranh cũng đã tập mãi thành thói quen, sự nghiệp của hai người bọn họ xem như đã bước vào thời kỳ ổn định, việc trong một tháng ngồi trên mấy tầng không trung bay tới bay lui đã trở thành chuyện thường ngày.
Tề Tranh ôm lấy Bùi Thanh Phi từ phía sau rồi xiết vòng tay của mình lại thật chặt. Cô hôn lên vành tai của người này rồi hỏi: "Đi công tác hay sao?"
Bùi Thanh Phi gật đầu nhưng không nói thêm một lời nào.
Động tác này xem ra có chút không thích hợp rồi nha. Tề Tranh ngẩn người ra. Nếu như là bình thường thì tiếp đó người này sẽ phải chuẩn bị thời gian làm cái báo cáo: đi nơi nào, khi nào thì đi, lúc nào trở về.
Đây là theo lệ cũ, thế nhưng lần này Bùi Thanh Phi lại không nói gì.
Người ta không chủ động nói ra nên Tề Tranh đành phải chính mình tự hỏi lấy: "Đi đâu vậy?"
"Khảm Bỉ."
"Ồ!"
Vì mới rời giường vào đầu sáng sớm, đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm nên Tề tiểu thư phải mất một lúc mới có phản ứng lại, tiếp đó là tiếng kêu kinh ngạc của cô vang vọng từ phòng khách.
"Cái gì? Khảm Bỉ? Cậu chạy tới nơi đó để làm cái gì vậy hả?" Hai con mắt của Tề Tranh trợn trừng.
Không thể trách vì sao Tề Tranh lại có phản ứng mạnh đến như thế. Khảm Bỉ là một quốc gia bé nhỏ nằm ở phía nam bán cầu. Nơi đó chỉ có nóng bức, nghèo khó. Nếu chỉ được dùng một từ để miêu tả về nó thì đó là lạc hậu. Nó tiếp nhận viện trợ đến từ nhiều quốc gia trên thế giới, nhưng dù có như vậy thì sự trợ giúp này cũng có hạn, không thể chỉ trong thời gian ngắn đã lập tức thay đổi được hiện trạng của nó.
Ánh mắt Tề Tranh nhìn Bùi Thanh Phi có chút phức tạp. Kỳ thật, cô rất thấu hiểu vì sao Bùi Thanh Phi lại muốn đi tới nơi đó, nhưng mà thấu hiểu lại không có nghĩa là cô không phản đối.
"Nơi đó quá nguy hiểm!" Tề Tranh nói.
Bùi Thanh Phi buông đồ vật trong tay mình xuống, cô quay sang nở nụ cười dịu dàng với Tề Tranh: "Cũng không phải chỉ có một mình mình đi, có mình và tổ chức viện trợ cùng đi."
Công ty truyền thông Hoa Hoan muốn phái một số nhân viên của mình đi theo tổ chức viện trợ cùng tiến vào Khảm Bỉ, tiến hành một số bài phỏng vấn, cung cấp cho khán giả tình hình thực tế nơi này. Vốn là cơ hội này không đến lượt Bùi Thanh Phi, nhưng sau một thời gian rối rắm cuối cùng cô đã quyết định một lần tranh thủ vì chính bản thân mình.
Từ trước đến nay Bùi Thanh Phi vẫn chưa từng một lần quên đi ước nguyện ban đầu của mình khi chọn nghề báo chí. Cô cũng vẫn nhớ như in câu nói vẫn được truyền tụng giữa những người làm nghề báo: nếu thước phim của bạn chưa đủ thuyết phục, đó là vì khoảng cách của bạn chưa đủ gần. Làm tin tức về giới giải trí lâu như vậy rồi, lại nhớ đến quyết tâm lúc ban đầu của bản thân mình, thậm chí Bùi Thanh Phi không khỏi hoảng hốt. Tuy biết trước Tề Tranh sẽ phản đối, nhưng lần này Bùi Thanh Phi vẫn quyết định làm như vậy.
"Cậu sẽ ủng hộ mình đấy chứ?" Bùi Thanh Phi ôm lấy gương mặt của Tề Tranh, bắt người này phải nhìn thẳng vào mắt của mình.
Mình không ủng hộ! Cậu dù có nghĩ cùng đừng nghĩ! Làm sao mình lại có thể để cho cậu rời khỏi tầm mắt của mình mà đi vào chỗ nguy hiểm như vậy được đây...
Những lời cự tuyệt choán hết suy nghĩ của Tề Tranh, nhưng khi phải đối diện với ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong của Bùi Thanh Phi, thì dù chỉ là một chữ, cô lại không có nói ra thành lời.
"Ôi!"
Cuối cùng Tề Tranh cũng chỉ có thể thở dài một hơi.
*************
Sau khi tiễn Bùi Thanh Phi đi rồi, hầu như suốt một đêm Tề Tranh không chợp mắt, sang ngày hôm sau cô mang theo đôi mắt quầng thâm đi làm.
Khảm Bỉ là một nước nhỏ xíu, cả nước cũng chỉ có một sân bay duy nhất. Ngay sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Bùi Thanh Phi lập tức gọi điện thoại cho Tề Tranh báo tin bình an, hi vọng làm cho cậu ấy an tâm hơn.
Tề Tranh điều chỉnh hai cái đồng hồ trong nhà thành hai múi giờ khác nhau, một cái theo giờ Bắc kinh, cái còn lại theo giờ nơi Bùi Thanh Phi đang có mặt, chính là để thuận tiện cho mình một ngày ba lượt sáng, trưa, chiều gọi điện thoại cho Bùi Thanh Phi.
Một tuần đi qua, đến lúc Bùi Thanh Phi được trở về. Tề Tranh đã phải chịu đựng quá nhiều ngày rồi, bây giờ lại phải vất vả kiềm chế cơn cao hứng bừng bừng chờ đợi bạn gái trở về.
Thời gian Bùi Thanh Phi đăng ký lên máy bay là sau nửa đêm theo giờ Bắc kinh, trước đó Tề Tranh lại một lần nữa yêu cầu cho dù có trễ đến mấy đi chăng nữa, người này cũng phải gọi cho mình. Nhưng rồi chờ mãi, chờ mãi, chờ cho đến khi Tề Tranh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, vẫn không hề nhận được bất cứ cuộc gọi nào từ cô ấy.
Sau khi thức dậy, Tề Tranh đã thầm trách hận mình vì đã ngủ quên mất. Cô vội vàng cầm điện thoại lên xem thì lại phát hiện ra không hề có cuộc gọi nhỡ nào, ngay cả tin nhắn cũng không có. Bấm máy gọi đi lại thì thấy không hề có tiếng đổ chuông điện thoại từ phía bên kia. Tiếng nhắc nhở cũng rất kỳ quái, sau khi phát âm nhắc nhở thì đến tiếng tắt máy cũng là khác biệt.
Trái tim của Tề Tranh như treo lên tận cổ họng, trước sau gì cũng không tâm trí nào để làm việc được. Trong cái nghề kiến trúc này sẽ không cho phép bạn phân tâm dù chỉ là một chút. Không còn cách nào hơn, Tề Tranh đành phải xin phép chủ quản nghỉ một ngày.
Nếu như dựa theo kế hoạch ban đầu, buổi chiều hôm nay máy bay của Bùi Thanh Phi sẽ về đến sân bay. Nhớ đến điều này Tề Tranh lập tức chạy tới sân bay, trong lòng ôm một chút may mắn, hy vọng là tại cửa dành cho khách đến từ nước ngoài sẽ nhìn thấy thân hình quen thuộc kia. Chờ cô ấy nói với mình câu xin lỗi, bởi vì đã làm cho mình phải lo lắng.
Chỉ tiếc là mọi chuyện lại không như mong muốn. Vừa đến sân bay, Tề Tranh liền chạy tới phòng lễ tân hỏi thăm một lúc mới biết được tin tức là mọi chuyến bay từ Khảm Bỉ trung chuyển qua Châu Âu về nước đều đã bị hủy, mà nguyên nhân khiến cho chuyến bay bị hủy, hành khách bị bỏ lại càng làm cho trước mắt Tề Tranh trở nên tối om, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất.
Tại Khảm Bỉ, theo giờ Bắc Kinh là rạng sáng, vào lúc khoảng chừng hai giờ sáng, đã xảy ra một trận động đất, mọi chuyến bay đi đến nơi này đều bị hủy bỏ toàn bộ, thông tin bị gián đoạn, hiện tại vẫn chưa ai biết được tình huống cụ thể nơi đó như thế nào.
Tề Tranh nhận được tin tức này mà trở nên hồ đồ. Cô lập tức móc chứng minh thư cùng thẻ ngân hàng ra, đi thẳng về phía quầy bán vé, đăng ký mua vé chuyến bay sớm nhất tới Khảm Bỉ.
Cô gái đứng trong quầy bán vé hết sức khó xử, cô cầm cái giấy chứng nhận đẩy trả trở lại cho Tề Tranh: "Thật xin lỗi, nữ sĩ. Ban nãy tôi cũng đã giải thích với ngài rồi, tất cả mọi chuyến bay bay đến nước Khảm Bỉ của công ty hàng không chúng tôi đều đã bị hủy."
Tề Tranh cực kỳ bối rối: "Tôi phải đi! Người yêu của tôi đang ở đó. Đáng lý ra hôm nay cô ấy đã trở về rồi."
Cô gái tỏ ra rất thông cảm khi nhìn Tề Tranh một hồi lâu: "Có lẽ ngài nên đi hỏi thăm những công ty hàng không khác xem sao, biết đâu họ có thể sắp xếp được chuyến bay cũng nên. Nói không chừng sẽ có đường bay ở những quốc gia có đường biển gần đó có thể tiếp cận được với Khảm Bỉ." Chỉ là ngay sau đó cô gái lại nói thêm: "Có điều ngài cũng đừng hy vọng quá nhiều. Trong hai ngày tới đây đại khái sẽ không có công ty hàng không nào chịu bất chấp nguy hiểm đi đến những vùng vẫn bị ảnh hưởng địa chấn xung quanh đó."
Hai con mắt của Tề Tranh vừa vụt sáng lên lại vì những lời này mà ảm đạm xuống.
Cô gái lại đưa ra một khả năng khác: "Còn có một lựa chọn nữa đó là tìm chuyến bay tư nhân, ngài có thể đi hỏi thăm xem sao."
Tề Tranh cố gắng trấn tĩnh bản thân, bàn tay của cô run rẩy khi đem giấy chứng minh nhân dân của mình bỏ trở lại trong túi. Cô hiểu được người này đã tận lực giúp mình rồi. Cô miễn cưỡng cười cười: "Cám ơn cô."
Ngay sau đó, gần như Tề Tranh đã đi tới khắp tất cả các quầy bán vé của các công ty hàng không. Cho dù cô đã hỏi đến miệng đắng lưỡi khô thì cuối cùng cũng chỉ nhận được một câu trả lời giống nhau: mọi chuyến bay đều đã bị tạm dừng.
Tề Tranh ngẩn ngơ đi ra khỏi sân bay.
Hy vọng cuối cùng còn sót lại chính là chuyến bay tư nhân. Nhưng khi mà các công ty hàng không cũng biết nơi đó đã xảy ra động đất, tất cả mọi chuyến bay đều tránh xa Khảm Bỉ, thì làm sao còn có ai lại chọn nơi đó để bay đến nữa đây?
Hơn nữa, bản thân Tề Tranh lại chưa phải hạng người có thể biết đến những người có cấp bậc như vậy.
Bùi Thanh Phi...
Nếu như cô ấy, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...
Tề Tranh dừng chân ở trước quảng trường trống trải của sân bay, không thèm quan tâm đến ánh mắt tò mò của những người đi đường, cô khóc rống lên.
Hiện tại cô không thể tưởng tượng được cảnh tới đây mình sẽ không còn được gặp lại Bùi Thanh Phi, thật sự là không thể.
"Tề Tranh?"
Có người nào đó nhận ra Tề Tranh từ phía sau lưng nên lên tiếng chào hỏi.
Bởi vì vẫn đắm chìm trong cảm giác bi thương không cách nào kiềm chế được, nên Tề Tranh không thể nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào từ bên ngoài vọng tới.
"Tề Tranh!"
Cô vẫn không một chút phản ứng như cũ.
Tận cho đến khi người nọ đi tới phía sau rồi vỗ vỗ lên bờ vai của mình, Tề Tranh mới chú ý tới việc có người đang gọi tên mình.
Cặp mắt của cô đã trở nên sưng đỏ, trên mặt cũng toàn là nước mắt.
Vừa nhìn thấy người này, Tề Tranh như thể gặp được cây cỏ cứu mạng duy nhất còn sót lại: "Cố tổng! Cố tổng! Ngài có thể giúp tôi một chút được không? Tôi muốn tới Khảm Bỉ, hoặc là bất kỳ quốc gia nào xung quanh đó đều được. Tôi phải đi vào trong đó để tìm một người. Người yêu của tôi đang ở đó."
Bị Tề Tranh gắt gao nắm lấy cánh tay, bỗng nhiên Cố Nguyên cười rộ lên: "Thật trùng hợp nha. Tôi cũng đang định tới đó!"
Tề Tranh sửng sốt, đến nỗi nước mắt cũng quên lau đi. Ban nãy cô nói với Cố Nguyên những lời kia cũng chỉ vì không còn nơi nào để mà bấu víu. Vào cái lúc tuyệt vọng thế này cô sẵn lòng thử bất cứ điều gì, dù trong lòng không có hy vọng được đáp lại, kết quả...
Cố Nguyên cũng muốn đi Khảm Bỉ? Anh đi nơi đó làm cái gì?
Một nửa giờ sau, Tề Tranh đã theo Cố Nguyên lên được máy bay. Phó Chiếu Đình đã có mặt ở đây từ trước. Cố Nguyên nhanh chóng giải đáp thắc mắc của Tề Tranh.
Tại sao Cố Nguyên lại muốn đi Khảm Bỉ?
"Bởi vì tôi có một người bạn ở đó đang bị mất liên lạc."
Vậy là những người đang có mặt tại đây cùng lên đường vì cùng chung một mục đích. Bởi vì những quốc gia xung quanh Khảm Bỉ cũng bị ảnh hưởng cơn dư chấn từ trận động đất kia, cho nên xuất phát từ cân nhắc cho sự an toàn, máy bay không thể hạ cánh xuống nơi này được. Bọn họ chỉ có thể chuẩn bị hạ cánh xuống một trong những quốc gia khác tương đối an toàn, tại đó đoàn người sẽ chuyển sang phương tiện giao thông khác để tới đó.
Cơn địa chấn do trận động đất từ Khảm Bỉ truyền đến cũng không cao lắm, chỉ là trước khi mấy người bọn họ đặt chân đến nơi này cũng đã xảy ra nhiều lần dư chấn. Khi nghe dân bản xứ nói như vậy, trái tim của Tề Tranh lại như bị treo lên.
Nếu như trận động đất này xảy ra ở một quốc gia giàu có và đông đúc, có thể nó sẽ không tạo thành hậu quả quá mức nghiêm trọng. Nhưng nền kinh tế của Khảm Bỉ lạc hậu quá xa so với phần còn lại của thế giới, hoàn cảnh sinh hoạt của người dân nơi đây, vì vậy, thê thảm đến không tưởng tượng nổi, những ngôi nhà ở nơi này chẳng qua chỉ đủ để che gió tránh mưa, không thể vượt qua được những trận động đất.
Trên đường cùng nhau đi qua, khi nhìn những đống gạch đá cùng ngói vỡ vụn, nước mắt Tề Tranh lại ngăn không được mà rơi xuống.
Cô không biết hiện tại đến cùng là Bùi Thanh Phi đang ở nơi nào, cũng không biết tình hình cô ấy ra sao.
Cô cứ như thế đi theo Cố Nguyên tới đây, còn kết quả ra sao thì cô không biết.
Nhưng nhất định là cô phải tới nơi này, phải mang cho được người yêu của mình về nhà.
"Chúng ta nên đi thẳng tới Ô Đô Tư là trung tâm chính trị của Khảm Bỉ. Đó là thành phố lớn nhất, là thủ đô của quốc gia này, vậy nên cậu ấy cũng chỉ có thể đi tới nơi đó mà thôi." Cố Nguyên và Tề Tranh ngồi ở hàng ghế sau, anh nói với Phó Chiếu Đình đang ngồi ở ghế phụ phía trước.
Phó Chiếu Đình gật gật đầu, anh cũng cho rằng trước hết đi tới nơi đó thì khả năng tìm thấy người sẽ khả quan hơn.
Đến lúc này Cố Nguyên mới quay đầu lại nhìn về phía Tề Tranh: "Tề Tranh, còn cô thì sao?"
"Tôi đi theo các anh. Cô ấy và tổ chức viện trợ cũng tới nơi này. Bởi vì trước đó bọn họ đã làm xong thủ tục đăng ký trở về rồi, cho nên nhất định là bọn họ cũng đang ở tại vùng gần Ô Đô Tư này mà thôi." Tề Tranh nói.
Mọi người cùng đạt thành nhất trí, lập tức chiếc xe thẳng tiến về phía thủ đô Ô Đô Tư của Khảm Bỉ.
Chiếc xe việt dã nhỏ chuyên dùng trong thành phố này được cô và Bùi Thanh Phi mua đã hơn hai năm nay. Trong hai người thì cô cũng là người đầu tiên lấy được bằng lái xe, nhưng mà số lần được đụng vào xe lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cái lúc tiến vào bãi đỗ xe nằm dưới tầng hầm của chung cư Minh Nguyệt, thật đúng là Tề Tranh đã phải phí không ít sức lực mới đưa được xe tiến vào chỗ đỗ của hai người bọn họ.
Vị trí đỗ xe này vốn là của dì Trương, ban đầu dì cho người khác thuê, sau khi nghe được kế hoạch mua xe của hai nha đầu, ngay sau khi vừa qua năm mới dì Trương liền thu hồi vị trí kia lại, để không như vậy đến hơn nửa năm trời, chỉ là chuẩn bị trước cho hai người bọn họ.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Tề Tranh đều không khỏi cảm khái. Cô cảm thấy đại khái là nhờ vào kiếp trước Bùi Thanh Phi đã làm được nhiều chuyện tốt, nên đời này mới có thể gặp được một chủ cho thuê nhà như dì Trương vậy a. Còn về phần mình, cô nhất định cho là vì đi theo Bùi Thanh Phi nên mới được thơm lây.
Vào thang máy, về đến trước cửa ra vào Tề Tranh liếc nhìn đồng hồ một cái. Vào giờ này khẳng định là Bùi Thanh Phi lại đang ôm máy tính ngồi trên ghế sô pha mà khua khua gõ gõ, chờ mình trở về đây mà.
Người này vẫn luôn như thế, chờ mình trở về rồi mới chịu đi ngủ, khi nghĩ đến điều này, Tề Tranh cảm thấy trong lòng lại càng ấm áp.
Lấy chìa khóa mở cửa ra, Tề Tranh trung khí đủ mười: "Bảo Bảo, mình đã trở về!"
Không có giọng nói quen thuộc truyền đến như mọi lần. Điều này làm cho Tề Tranh có chút ngoài ý muốn. Cô vừa đổi giày vừa thò đầu vào phía trong dò xét. Ngay sau đó cô thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra, trên người Bùi Thanh Phi là một thân đồ ngủ bằng ren màu đen, có lồi có lõm đứng ở nơi đó.
Đại khái là chính bản thân mình không quen với điều này, nên Bùi Thanh Phi có chút ngượng ngùng.
Hai con mắt Tề Tranh còn sáng hơn cả đèn pha, cô lập tức bổ nhào tới ôm chặt lấy người trước mặt: "Bảo Bảo!"
Bàn tay của Bùi Thanh Phi đặt lên trên eo của Tề Tranh. Không hề nói một câu, cô lần lượt lột bỏ hết áo rồi đến quần của Tề Tranh.
Tề Tranh cực kỳ hưởng thụ. Phải biết rằng số lần chủ động như vậy của Bùi Thanh Phi là rất hiếm thấy. Vậy nên cần phải nắm chắc, phải biết quý trọng a.
Hai người cùng nhau ấp ấp ôm ôm cùng dịch chuyển tới bên chiếc giường.
Sau một đêm ngủ ngon giấc, sáng sớm ngày hôm sau Tề Tranh mắt mở ra, duỗi lưng một cái.
Sau một tuần bận rộn giờ mới có được ngày nghỉ nên Tề Tranh muốn ngủ nướng một chút. Đáng tiếc là cái đồng hồ sinh học lại không cho phép, mới hơn bảy giờ sáng cô đã tỉnh lại.
Thường ngày, so với Tề Tranh thì Bùi Thanh Phi vẫn luôn là người tham ngủ hơn một ít, vậy nhưng hôm nay lại có chút kỳ quái. Tề Tranh vừa lật người sang thì nhận ra cái người vẫn thường nằm ở bên cạnh mình không thấy đâu, trong khi đó từ trong phòng tiếp khách lại truyền đến tiếng động tĩnh.
Tề Tranh ngồi dậy, rời khỏi giường, đi ra cửa nhìn thử. Đập vào mắt cô là trên sàn nhà của phòng khác có một chiếc valy đang được mở ra, còn Bùi Thanh Phi thì đang cầm từng bộ quần áo xếp vào bên trong thật chỉnh tề.
Đối với cái cảnh này Tề Tranh cũng đã tập mãi thành thói quen, sự nghiệp của hai người bọn họ xem như đã bước vào thời kỳ ổn định, việc trong một tháng ngồi trên mấy tầng không trung bay tới bay lui đã trở thành chuyện thường ngày.
Tề Tranh ôm lấy Bùi Thanh Phi từ phía sau rồi xiết vòng tay của mình lại thật chặt. Cô hôn lên vành tai của người này rồi hỏi: "Đi công tác hay sao?"
Bùi Thanh Phi gật đầu nhưng không nói thêm một lời nào.
Động tác này xem ra có chút không thích hợp rồi nha. Tề Tranh ngẩn người ra. Nếu như là bình thường thì tiếp đó người này sẽ phải chuẩn bị thời gian làm cái báo cáo: đi nơi nào, khi nào thì đi, lúc nào trở về.
Đây là theo lệ cũ, thế nhưng lần này Bùi Thanh Phi lại không nói gì.
Người ta không chủ động nói ra nên Tề Tranh đành phải chính mình tự hỏi lấy: "Đi đâu vậy?"
"Khảm Bỉ."
"Ồ!"
Vì mới rời giường vào đầu sáng sớm, đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm nên Tề tiểu thư phải mất một lúc mới có phản ứng lại, tiếp đó là tiếng kêu kinh ngạc của cô vang vọng từ phòng khách.
"Cái gì? Khảm Bỉ? Cậu chạy tới nơi đó để làm cái gì vậy hả?" Hai con mắt của Tề Tranh trợn trừng.
Không thể trách vì sao Tề Tranh lại có phản ứng mạnh đến như thế. Khảm Bỉ là một quốc gia bé nhỏ nằm ở phía nam bán cầu. Nơi đó chỉ có nóng bức, nghèo khó. Nếu chỉ được dùng một từ để miêu tả về nó thì đó là lạc hậu. Nó tiếp nhận viện trợ đến từ nhiều quốc gia trên thế giới, nhưng dù có như vậy thì sự trợ giúp này cũng có hạn, không thể chỉ trong thời gian ngắn đã lập tức thay đổi được hiện trạng của nó.
Ánh mắt Tề Tranh nhìn Bùi Thanh Phi có chút phức tạp. Kỳ thật, cô rất thấu hiểu vì sao Bùi Thanh Phi lại muốn đi tới nơi đó, nhưng mà thấu hiểu lại không có nghĩa là cô không phản đối.
"Nơi đó quá nguy hiểm!" Tề Tranh nói.
Bùi Thanh Phi buông đồ vật trong tay mình xuống, cô quay sang nở nụ cười dịu dàng với Tề Tranh: "Cũng không phải chỉ có một mình mình đi, có mình và tổ chức viện trợ cùng đi."
Công ty truyền thông Hoa Hoan muốn phái một số nhân viên của mình đi theo tổ chức viện trợ cùng tiến vào Khảm Bỉ, tiến hành một số bài phỏng vấn, cung cấp cho khán giả tình hình thực tế nơi này. Vốn là cơ hội này không đến lượt Bùi Thanh Phi, nhưng sau một thời gian rối rắm cuối cùng cô đã quyết định một lần tranh thủ vì chính bản thân mình.
Từ trước đến nay Bùi Thanh Phi vẫn chưa từng một lần quên đi ước nguyện ban đầu của mình khi chọn nghề báo chí. Cô cũng vẫn nhớ như in câu nói vẫn được truyền tụng giữa những người làm nghề báo: nếu thước phim của bạn chưa đủ thuyết phục, đó là vì khoảng cách của bạn chưa đủ gần. Làm tin tức về giới giải trí lâu như vậy rồi, lại nhớ đến quyết tâm lúc ban đầu của bản thân mình, thậm chí Bùi Thanh Phi không khỏi hoảng hốt. Tuy biết trước Tề Tranh sẽ phản đối, nhưng lần này Bùi Thanh Phi vẫn quyết định làm như vậy.
"Cậu sẽ ủng hộ mình đấy chứ?" Bùi Thanh Phi ôm lấy gương mặt của Tề Tranh, bắt người này phải nhìn thẳng vào mắt của mình.
Mình không ủng hộ! Cậu dù có nghĩ cùng đừng nghĩ! Làm sao mình lại có thể để cho cậu rời khỏi tầm mắt của mình mà đi vào chỗ nguy hiểm như vậy được đây...
Những lời cự tuyệt choán hết suy nghĩ của Tề Tranh, nhưng khi phải đối diện với ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong của Bùi Thanh Phi, thì dù chỉ là một chữ, cô lại không có nói ra thành lời.
"Ôi!"
Cuối cùng Tề Tranh cũng chỉ có thể thở dài một hơi.
*************
Sau khi tiễn Bùi Thanh Phi đi rồi, hầu như suốt một đêm Tề Tranh không chợp mắt, sang ngày hôm sau cô mang theo đôi mắt quầng thâm đi làm.
Khảm Bỉ là một nước nhỏ xíu, cả nước cũng chỉ có một sân bay duy nhất. Ngay sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Bùi Thanh Phi lập tức gọi điện thoại cho Tề Tranh báo tin bình an, hi vọng làm cho cậu ấy an tâm hơn.
Tề Tranh điều chỉnh hai cái đồng hồ trong nhà thành hai múi giờ khác nhau, một cái theo giờ Bắc kinh, cái còn lại theo giờ nơi Bùi Thanh Phi đang có mặt, chính là để thuận tiện cho mình một ngày ba lượt sáng, trưa, chiều gọi điện thoại cho Bùi Thanh Phi.
Một tuần đi qua, đến lúc Bùi Thanh Phi được trở về. Tề Tranh đã phải chịu đựng quá nhiều ngày rồi, bây giờ lại phải vất vả kiềm chế cơn cao hứng bừng bừng chờ đợi bạn gái trở về.
Thời gian Bùi Thanh Phi đăng ký lên máy bay là sau nửa đêm theo giờ Bắc kinh, trước đó Tề Tranh lại một lần nữa yêu cầu cho dù có trễ đến mấy đi chăng nữa, người này cũng phải gọi cho mình. Nhưng rồi chờ mãi, chờ mãi, chờ cho đến khi Tề Tranh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, vẫn không hề nhận được bất cứ cuộc gọi nào từ cô ấy.
Sau khi thức dậy, Tề Tranh đã thầm trách hận mình vì đã ngủ quên mất. Cô vội vàng cầm điện thoại lên xem thì lại phát hiện ra không hề có cuộc gọi nhỡ nào, ngay cả tin nhắn cũng không có. Bấm máy gọi đi lại thì thấy không hề có tiếng đổ chuông điện thoại từ phía bên kia. Tiếng nhắc nhở cũng rất kỳ quái, sau khi phát âm nhắc nhở thì đến tiếng tắt máy cũng là khác biệt.
Trái tim của Tề Tranh như treo lên tận cổ họng, trước sau gì cũng không tâm trí nào để làm việc được. Trong cái nghề kiến trúc này sẽ không cho phép bạn phân tâm dù chỉ là một chút. Không còn cách nào hơn, Tề Tranh đành phải xin phép chủ quản nghỉ một ngày.
Nếu như dựa theo kế hoạch ban đầu, buổi chiều hôm nay máy bay của Bùi Thanh Phi sẽ về đến sân bay. Nhớ đến điều này Tề Tranh lập tức chạy tới sân bay, trong lòng ôm một chút may mắn, hy vọng là tại cửa dành cho khách đến từ nước ngoài sẽ nhìn thấy thân hình quen thuộc kia. Chờ cô ấy nói với mình câu xin lỗi, bởi vì đã làm cho mình phải lo lắng.
Chỉ tiếc là mọi chuyện lại không như mong muốn. Vừa đến sân bay, Tề Tranh liền chạy tới phòng lễ tân hỏi thăm một lúc mới biết được tin tức là mọi chuyến bay từ Khảm Bỉ trung chuyển qua Châu Âu về nước đều đã bị hủy, mà nguyên nhân khiến cho chuyến bay bị hủy, hành khách bị bỏ lại càng làm cho trước mắt Tề Tranh trở nên tối om, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất.
Tại Khảm Bỉ, theo giờ Bắc Kinh là rạng sáng, vào lúc khoảng chừng hai giờ sáng, đã xảy ra một trận động đất, mọi chuyến bay đi đến nơi này đều bị hủy bỏ toàn bộ, thông tin bị gián đoạn, hiện tại vẫn chưa ai biết được tình huống cụ thể nơi đó như thế nào.
Tề Tranh nhận được tin tức này mà trở nên hồ đồ. Cô lập tức móc chứng minh thư cùng thẻ ngân hàng ra, đi thẳng về phía quầy bán vé, đăng ký mua vé chuyến bay sớm nhất tới Khảm Bỉ.
Cô gái đứng trong quầy bán vé hết sức khó xử, cô cầm cái giấy chứng nhận đẩy trả trở lại cho Tề Tranh: "Thật xin lỗi, nữ sĩ. Ban nãy tôi cũng đã giải thích với ngài rồi, tất cả mọi chuyến bay bay đến nước Khảm Bỉ của công ty hàng không chúng tôi đều đã bị hủy."
Tề Tranh cực kỳ bối rối: "Tôi phải đi! Người yêu của tôi đang ở đó. Đáng lý ra hôm nay cô ấy đã trở về rồi."
Cô gái tỏ ra rất thông cảm khi nhìn Tề Tranh một hồi lâu: "Có lẽ ngài nên đi hỏi thăm những công ty hàng không khác xem sao, biết đâu họ có thể sắp xếp được chuyến bay cũng nên. Nói không chừng sẽ có đường bay ở những quốc gia có đường biển gần đó có thể tiếp cận được với Khảm Bỉ." Chỉ là ngay sau đó cô gái lại nói thêm: "Có điều ngài cũng đừng hy vọng quá nhiều. Trong hai ngày tới đây đại khái sẽ không có công ty hàng không nào chịu bất chấp nguy hiểm đi đến những vùng vẫn bị ảnh hưởng địa chấn xung quanh đó."
Hai con mắt của Tề Tranh vừa vụt sáng lên lại vì những lời này mà ảm đạm xuống.
Cô gái lại đưa ra một khả năng khác: "Còn có một lựa chọn nữa đó là tìm chuyến bay tư nhân, ngài có thể đi hỏi thăm xem sao."
Tề Tranh cố gắng trấn tĩnh bản thân, bàn tay của cô run rẩy khi đem giấy chứng minh nhân dân của mình bỏ trở lại trong túi. Cô hiểu được người này đã tận lực giúp mình rồi. Cô miễn cưỡng cười cười: "Cám ơn cô."
Ngay sau đó, gần như Tề Tranh đã đi tới khắp tất cả các quầy bán vé của các công ty hàng không. Cho dù cô đã hỏi đến miệng đắng lưỡi khô thì cuối cùng cũng chỉ nhận được một câu trả lời giống nhau: mọi chuyến bay đều đã bị tạm dừng.
Tề Tranh ngẩn ngơ đi ra khỏi sân bay.
Hy vọng cuối cùng còn sót lại chính là chuyến bay tư nhân. Nhưng khi mà các công ty hàng không cũng biết nơi đó đã xảy ra động đất, tất cả mọi chuyến bay đều tránh xa Khảm Bỉ, thì làm sao còn có ai lại chọn nơi đó để bay đến nữa đây?
Hơn nữa, bản thân Tề Tranh lại chưa phải hạng người có thể biết đến những người có cấp bậc như vậy.
Bùi Thanh Phi...
Nếu như cô ấy, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...
Tề Tranh dừng chân ở trước quảng trường trống trải của sân bay, không thèm quan tâm đến ánh mắt tò mò của những người đi đường, cô khóc rống lên.
Hiện tại cô không thể tưởng tượng được cảnh tới đây mình sẽ không còn được gặp lại Bùi Thanh Phi, thật sự là không thể.
"Tề Tranh?"
Có người nào đó nhận ra Tề Tranh từ phía sau lưng nên lên tiếng chào hỏi.
Bởi vì vẫn đắm chìm trong cảm giác bi thương không cách nào kiềm chế được, nên Tề Tranh không thể nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào từ bên ngoài vọng tới.
"Tề Tranh!"
Cô vẫn không một chút phản ứng như cũ.
Tận cho đến khi người nọ đi tới phía sau rồi vỗ vỗ lên bờ vai của mình, Tề Tranh mới chú ý tới việc có người đang gọi tên mình.
Cặp mắt của cô đã trở nên sưng đỏ, trên mặt cũng toàn là nước mắt.
Vừa nhìn thấy người này, Tề Tranh như thể gặp được cây cỏ cứu mạng duy nhất còn sót lại: "Cố tổng! Cố tổng! Ngài có thể giúp tôi một chút được không? Tôi muốn tới Khảm Bỉ, hoặc là bất kỳ quốc gia nào xung quanh đó đều được. Tôi phải đi vào trong đó để tìm một người. Người yêu của tôi đang ở đó."
Bị Tề Tranh gắt gao nắm lấy cánh tay, bỗng nhiên Cố Nguyên cười rộ lên: "Thật trùng hợp nha. Tôi cũng đang định tới đó!"
Tề Tranh sửng sốt, đến nỗi nước mắt cũng quên lau đi. Ban nãy cô nói với Cố Nguyên những lời kia cũng chỉ vì không còn nơi nào để mà bấu víu. Vào cái lúc tuyệt vọng thế này cô sẵn lòng thử bất cứ điều gì, dù trong lòng không có hy vọng được đáp lại, kết quả...
Cố Nguyên cũng muốn đi Khảm Bỉ? Anh đi nơi đó làm cái gì?
Một nửa giờ sau, Tề Tranh đã theo Cố Nguyên lên được máy bay. Phó Chiếu Đình đã có mặt ở đây từ trước. Cố Nguyên nhanh chóng giải đáp thắc mắc của Tề Tranh.
Tại sao Cố Nguyên lại muốn đi Khảm Bỉ?
"Bởi vì tôi có một người bạn ở đó đang bị mất liên lạc."
Vậy là những người đang có mặt tại đây cùng lên đường vì cùng chung một mục đích. Bởi vì những quốc gia xung quanh Khảm Bỉ cũng bị ảnh hưởng cơn dư chấn từ trận động đất kia, cho nên xuất phát từ cân nhắc cho sự an toàn, máy bay không thể hạ cánh xuống nơi này được. Bọn họ chỉ có thể chuẩn bị hạ cánh xuống một trong những quốc gia khác tương đối an toàn, tại đó đoàn người sẽ chuyển sang phương tiện giao thông khác để tới đó.
Cơn địa chấn do trận động đất từ Khảm Bỉ truyền đến cũng không cao lắm, chỉ là trước khi mấy người bọn họ đặt chân đến nơi này cũng đã xảy ra nhiều lần dư chấn. Khi nghe dân bản xứ nói như vậy, trái tim của Tề Tranh lại như bị treo lên.
Nếu như trận động đất này xảy ra ở một quốc gia giàu có và đông đúc, có thể nó sẽ không tạo thành hậu quả quá mức nghiêm trọng. Nhưng nền kinh tế của Khảm Bỉ lạc hậu quá xa so với phần còn lại của thế giới, hoàn cảnh sinh hoạt của người dân nơi đây, vì vậy, thê thảm đến không tưởng tượng nổi, những ngôi nhà ở nơi này chẳng qua chỉ đủ để che gió tránh mưa, không thể vượt qua được những trận động đất.
Trên đường cùng nhau đi qua, khi nhìn những đống gạch đá cùng ngói vỡ vụn, nước mắt Tề Tranh lại ngăn không được mà rơi xuống.
Cô không biết hiện tại đến cùng là Bùi Thanh Phi đang ở nơi nào, cũng không biết tình hình cô ấy ra sao.
Cô cứ như thế đi theo Cố Nguyên tới đây, còn kết quả ra sao thì cô không biết.
Nhưng nhất định là cô phải tới nơi này, phải mang cho được người yêu của mình về nhà.
"Chúng ta nên đi thẳng tới Ô Đô Tư là trung tâm chính trị của Khảm Bỉ. Đó là thành phố lớn nhất, là thủ đô của quốc gia này, vậy nên cậu ấy cũng chỉ có thể đi tới nơi đó mà thôi." Cố Nguyên và Tề Tranh ngồi ở hàng ghế sau, anh nói với Phó Chiếu Đình đang ngồi ở ghế phụ phía trước.
Phó Chiếu Đình gật gật đầu, anh cũng cho rằng trước hết đi tới nơi đó thì khả năng tìm thấy người sẽ khả quan hơn.
Đến lúc này Cố Nguyên mới quay đầu lại nhìn về phía Tề Tranh: "Tề Tranh, còn cô thì sao?"
"Tôi đi theo các anh. Cô ấy và tổ chức viện trợ cũng tới nơi này. Bởi vì trước đó bọn họ đã làm xong thủ tục đăng ký trở về rồi, cho nên nhất định là bọn họ cũng đang ở tại vùng gần Ô Đô Tư này mà thôi." Tề Tranh nói.
Mọi người cùng đạt thành nhất trí, lập tức chiếc xe thẳng tiến về phía thủ đô Ô Đô Tư của Khảm Bỉ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương