Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ
Chương 22: Có rất nhiều kỷ niệm chung để cùng nhớ lại
Suốt một buổi tối này của Tề Tranh, trừ đi 20 phút để cùng người nhà ăn bữa cơm chiều ra, thời gian còn lại cô đều dốc sức cùng đống mảnh ghép hình đấu trí đấu dũng.
Người nhà họ Tề cũng tỏ ra rất phối hợp. Người một nhà cùng nghiêm túc ngồi trên ghế sofa xem tivi, không một ai đi quấy rầy cô. Ngay đến cả Tề Hồng cũng tỏ ra rất biết điều. Dù sao thì cậu cũng đã thu được tối hậu thư từ ông bố: đây là buổi tối cuối cùng cậu được làm người tự do. Bắt đầu từ ngày mai trở đi cậu sẽ phải mọi thời mọi khắc tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, phục tùng sự sắp xếp của cấp trên, bắt đầu chịu sự huấn luyện đặc biệt.
Đây là nguyên văn lời nói của ba Tề. Thiếu chút nữa Tề Hồng mới không phát khóc lên.
Mọi người hãy nghe đi! Mọi người hãy nghe đi! Hiện tại rõ ràng là thời đại hòa bình rồi nha. Lẽ nào không thể cho tiểu đồng chí mùa xuân ấm áp được hay sao?
Tính đến hơn mười giờ tối, Tề Tranh đã ngồi trên sàn nhà của phòng khách được hơn ba giờ đồng rồi.
Cho dù là như vậy thì trên mặt đất, các mảnh ghép hình vẫn cứ lộn xộn như trước. Tề Tranh đã phế đi sức của chín trâu hai hổ rồi vậy mà cũng chỉ mới xếp được một phần nhỏ của góc bên trái mà thôi, bên cạnh đó là toàn bộ mảnh ghép với rất nhiều màu sắc cùng hình vẽ nằm ngổn ngang ở một bên.
Ban đầu mẹ Tề còn cảm thấy chuyện này không mấy quan trọng. Chơi đùa một chút với mảnh ghép hình, tìm một chút việc để làm cũng có thể phân tán đi một chút Tề Tranh của lực chú ý. Con gái của mình ra sao bà biết rất rõ, lần này không đi thành phố S được sợ là trong lòng sẽ cảm thấy cực kỳ tiếc nuối. . Ngôn Tình Xuyên Không
Nhưng bây giờ nhìn cái tư thế này của Tề Tranh, mẹ Tề thực sự sợ là vài ngày sắp tới con gái mình sẽ không ăn không uống bởi chỉ muốn đem ba nghìn tấm hình ghép này ghép một lần cho xong.
Vừa định mở miệng khích lệ con gái đôi câu thì ở phía bên kia phòng khách có tiếng điện thoại vang lên. Rất nhanh cậu con trai của nhà họ Tề chạy tới nghe rồi quay đầu lại hô lên một câu.
"Tề Tranh, của chị này."
"Không thấy đang vội hay sao?" Tề Tranh cũng không ngẩng đầu lên, cô cầm trong tay một mảnh ghép hình, bốn phía khoa tay múa chân.
"Hử, là chị Thanh Phi nha. Chị ấy cũng đang vội đây này." Tề Hồng lớn tiếng.
Tề Tranh nghe được hai chữ Thanh Phi, cái tai liền như dựng đứng cả lên. Cô vội vàng từ dưới đất đứng dậy, vì ngồi xếp bằng quá lâu, bắp đùi có hơi tê tê, bất quá Tề Tranh vẫn chỉ cần hai ba bước chạy là đã đến bên cạnh Tề Hồng, đoạt lấy cái điện thoại di động.
"Tránh sang một bên! Tránh sang một bên đi!"
Tề Hồng làm cái mặt quỷ, cậu trở lại tiếp tục xem truyền hình.
"Này, Thanh Phi!" Tề Tranh nói.
"Ừ, tớ đây." Giọng của Bùi Thanh Phi rất nhẹ, đại khái là vì người trong nhà đều đã nghỉ ngơi.
"Bà nội thế nào rồi?" Tề Tranh nói.
"Đã đỡ hơn rồi. Nghe ba nói chờ quan sát thêm hai ngày nữa, ổn định là có thể đón về nhà mừng năm mới được rồi." Bùi Thanh Phi hỏi: "Cậu đang bận cái gì?"
"Mảnh ghép hình a."
"La Mã không phải chỉ một ngày là xây dựng thành nha."
"Tớ biết. Nhưng không phải là cậu đã hứa với mình, rằng chỉ cần tớ ghép xong thì cậu sẽ trở lại hay sao. Lời này cậu có giữ hay không?"
Bùi Thanh Phi trầm mặc một hồi lâu: "Thôi được rồi! Chỉ cần cậu ghép xong thì tớ lập tức trở về."
Tề Tranh cười cười không nói tiếp về cái đề tài này nữa, mà cô bắt đầu nói đến chuyện lý thú xảy ra trong nhà mình: "Thanh Phi, tớ đã nói với cậu rồi đấy, cái tên tiểu tử Tề Hồng này lúc này xem như đã bại..."
Ngồi ở trong phòng tiếp khách Tề Hồng cảm thấy chóp mũi có chút ngưa ngứa, nên đánh hẳn mấy cái nhảy mũi. Cậu đâu biết rằng, giờ này khắc này mình đã trở thành liều thuốc tốt để cho hai bà chị vui vẻ, điều tiết bầu không khí giữa hai người.
Sau khi cùng Bùi Thanh Phi nói chuyện qua điện thoại xong, Tề Tranh từ trong phòng đi ra.
Mẹ Tề nhìn thấy trong ánh mắt của con gái có chút căng thẳng.
"Để mẹ giúp con thu dọn nhé. Thật vất vả mới được nghỉ ngơi, con đi nghỉ sớm một chút. Nếu có thể thì cứ ngủ đến lúc nào muốn dậy thì dậy." Mẹ Tề nói.
Tề Tranh cảm thấy có chút kỳ quái. Phải biết rằng cái câu muốn dậy lúc nào thì dậy thốt ra từ miệng của mẫu thân đại nhân nhà mình là có bao nhiêu khó khăn nha. Mẹ Tề thừa hành chính sách là người một nhà thì luôn phải nghiêm túc chấp hành: buổi sáng nhất định phải cùng nhau ăn điểm tâm. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, mặc kệ ngày hôm đó là ngày cuối tuần hay là kỳ nghỉ. Hơn nữa hai vợ chồng nhà họ Tề, người làm bác sĩ, người làm cảnh sát, đều là những người luôn phải đúng giờ, là điển hình của mẫu người nghiêm túc tuân thủ thời gian biểu. Cho nên từ nhỏ đến lớn cơ bản là Tề Tranh cùng Tề Hồng sẽ không bao giờ biết đến cảm giác ngủ nướng là gì.
Nếu như đã bị mẹ Tề gọi đến ba lượt rồi mà vẫn còn nằm ườn ở trên giường không chịu dậy, lập tức mẫu thân đại nhân liền ra tay xử lý ngay. Nếu như đến lúc đó rồi mà bạn lại còn có bất kỳ biểu hiện phản kháng nào, dù là bằng thái độ hay hành động, vậy thì kế tiếp sẽ là màn nam nữ phối hợp đồng thời ra tay.
Tề Tranh coi như là đứa trẻ biết nghe lời, chỉ cần một hai lần như vậy về sau liền triệt để chấp hành, cam chịu cúi đầu trước thế lực cường quyền.
Ngay đến cái đầu Tề Hồng dù cứng hơn cả cục sắt, lại cũng không tin tà, vậy mà mặc kệ cậu có làm sao nằm ỳ cuối cùng vẫn sẽ là bị lôi ra từ trong chăn, bắt tới cùng cả nhà ăn cơm.
Trước sau gì luôn là người một nhà, cực kỳ nề nếp a...
"Không, không cần đâu mẹ." Tề Tranh nhớ tới một vài ký ức không mấy tươi đẹp, một vài hình ảnh bạo lực trước kia thì không khỏi kinh sợ.
Đem phần mảnh ghép đã ghép xong để nguyên một chỗ, Tề Tranh đem tất cả những mảnh ghép còn đang bày ra tán loạn khắp nơi bỏ lại vào trong túi, sau khi sắp xếp gọn gàng, cô làm động tác chuẩn bị đi ngủ.
Ơ?
Lúc trước còn bày ra một bộ trắng đêm hăng hái chiến đấu, làm sao chỉ sau một cú điện thoại lại đã ngoan ngoãn thu tay lại rồi?
Mẹ Tề thật có chút tò mò: đến cùng là hai đứa nhóc này đã nói gì với nhau vậy?
Tề Tranh có chút mệt. Cô ngáp một cái, nói xong câu ngủ ngon liền về phòng của mình.
Nằm ở trên giường, Tề Tranh nhắm mắt lại.
Đương nhiên là cô biết rõ Bùi Thanh Phi là một người nói được thì làm được. Nếu như cô thật sự đem đống mảnh ghép hình ki ghép xong, bảo cậu ấy trở về thì cậu sẽ làm ngay.
Nhưng mà...
Tề Tranh vẫn còn nhớ rõ bà nội của Bùi Thanh Phi.
Người bà nội này mỗi khi cười lên đều trông rất dịu dàng.
Lúc trước Bùi Thanh Phi là ở bên cạnh bà nội mà lớn lên, cho nên cô cũng đi theo mà được hưởng thụ không ít lòng yêu mến đến từ người bà này.
Khi đó người lớn của hai nhà họ Bùi và họ Tề đều luôn vội vàng công tác, may nhờ có bà nội từ phương Bắc xa xôi tới đây, giúp đỡ con trai con dâu trông coi cháu nhỏ. Bà không chỉ có chăm sóc cháu gái của mình, ngay cả hai con khỉ nghịch ngợm của nhà hàng xóm cũng phải nhờ đến một tay bà chăm chút.
Đến bây giờ Tề Tranh vẫn còn nhớ rõ, có rất nhiều lần đều là do bà nội đi nhà trẻ tiếp ba người bọn họ trở về. Sau khi về đến nhà bà nội sẽ làm cho bọn trẻ mỗi người một chén đường phèn ngọt ngào. Từ nhỏ Tề Tranh đã không thích đồ ngọt, mỗi lần như vậy cô sẽ chờ cho Bùi Thanh Phi uống hết, cô lại đem chén nước đường tràn đầy của mình đổi cho cậu ấy. Hiện tại nhớ lại cái hương vị đã vô cùng xa xôi ấy, Tề Tranh bỗng thấy có chút hoài niệm, chỉ tiếc là cái mùi vị đó, từ khi bà nội đi rồi mình đã không còn được gặp lại nữa.
Về sau, khi các cô đã lớn hơn, bà nội cũng già hơn, bà lại trở về quê nhà đi giúp những đứa con khác chăm sóc các cháu.
Cái ngày bà nội về quê ấy, mấy đứa các cô ai cũng không biết.
Bà nội không nói gì đã đành, mà đám ba mẹ cũng không ai nói gì. Kể từ khi lên tiểu học mấy đứa trẻ đã qua không cần có người đưa đón, mỗi ngày đều tự mình đi về.
Ngày đó các cô vô cùng cao hứng chạy về nhà thì bà nội đã không còn thấy đâu. Căn phòng dành cho bà trở nên trống rỗng. Lúc ấy Bùi Thanh Phi ngẩn người ra không hề nhúc nhích.
Cái tên gia hỏa Bùi Thanh Phi kia từ nhỏ đã không thích khóc. Trong ấn tượng của Tề Tranh thì đây là lần đầu tiên cô thấy người này khóc đến lợi hại như vậy, dù có làm cách nào để dỗ dành cũng dỗ không được, chỉ duy nhất một lần ấy.
Bùi Thanh Phi khổ sở, Tề Tranh cũng khổ sở theo, hai đứa trẻ cùng bộc phát ôm lấy nhau ở trong phòng bà nội mà khóc thật lâu.
Tề Tranh mở mắt ra.
Nhớ tới chuyện hồi nhỏ, hốc mắt của cô vẫn là không tự chủ được mà nóng lên, phát nhiệt. Đột nhiên cô phát hiện ra lúc đó mình cùng Bùi Thanh Phi có rất nhiều kỷ niệm chung để cùng nhớ lại, có rất nhiều người cả hai đều khó mà quên được.
Đại khái là Bùi Thanh Phi sẽ được ở lại bên cạnh bà nội lâu thêm mấy ngày a. Vậy thì mình nên để cho cậu ấy được thanh thản ở lại mà ăn tết. Tề Tranh tự an ủi mình như vậy, rồi rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Kỳ nghỉ đông của Tề Tranh cứ như vậy bắt đầu. Nếu như nhất định phải tìm một chữ để hình dung, thì đó chính là: vô cùng buồn chán.
Bởi vì kết quả của kỳ thi học kỳ đạt thành tích xuất chúng, vậy nên người trong nhà cơ hồ là không đem đến cho Tề Tranh bất luận áp lực nào: muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, muốn chơi thì cứ thế chơi.
Nhưng Tề Hồng lại không được như vậy. Cái gọi là chuẩn bị trạng thái chiến tranh chính là: sáng sớm bị kéo lên chạy bộ, ăn điểm tâm xong liền bắt tay ngay vào học bài, xế chiều đi học lớp phụ đạo, buổi tối lại một đường mưa gió gấp gáp trở về.
Kỳ thật, nếu đem so sánh với những người bạn khác mà nói, cuộc sống của Tề Hồng trong những ngày nghỉ này cũng không tính là gian khổ. Lớp phụ đạo là chính bản thân muốn tham gia, ai bảo thành tích môn toán học của cậu thật đúng là chưa xứng với năng lực của cậu chứ. Khi đem so sánh với những bạn học khác, trong khi bọn họ phải sáng trưa chiều ba ca thay phiên, thì Tề Hồng lại chỉ cần học thêm mỗi một môn toán học đã là chuyện rất dễ thở rồi. Huống chi thời gian buổi tối lại thuộc về chính bản thân cậu hoàn toàn: xem tivi, chơi game... chỉ cần không vượt quá mười một giờ, cơ bản người trong nhà cũng sẽ không hạn chế. Những học trò khác ngưỡng mộ cậu còn không kịp nữa là.
Những lúc đi ra ngoài đối mặt với đám bạn kia, Tề Hồng cực kỳ vui vẻ. Dù sao khi so sánh với những người này thì đúng là mình thật sự thoải mái. Nhưng mà về đến nhà, đối mặt với bà chị... thật sự là trong lòng Tề Hồng khó có thể giữ được vẻ thản nhiên.
Buổi sáng, vào thời điểm cậu đi ra bên ngoài, Tề Tranh là cái dạng gì, buổi tối trở về, người này vẫn đúng là cái dạng đó: trong nhà luôn một bộ chán chường, đến tóc cũng không thèm chải, cứ để nguyện một mớ lộn xộn, rối tung ở sau lưng, mỗi ngày đều một bộ ngủ không tỉnh táo...
Tạo nghiệt a!
Tức giận a!
Tề Hồng hâm mộ Tề Tranh không có việc để làm. Thế nhưng chỉ có trời mới biết, Tề Tranh cũng lại hâm mộ sự bận rộn của cậu em trai mình. Dù sao cô cũng đang phải trải qua những ngày nhàm chán sắp chết này rồi.
Bùi Thanh Phi thì đang ở trong nhà bà nội tại phương Bắc, Tề Hồng dù ngày nghỉ cũng được xếp lịch kín mít. Ngay đến tên gia hỏa Giang Sở kia cũng không biết đã chạy đi nơi nào, trong cả thời gian này từ đầu đến cuối đều không thấy cậu ta có một chút động tĩnh nào.
Mỗi ngày Tề Tranh đều bưng chén sữa nóng đối mặt với mảnh ghép hình mà ngẩn người ra. Cô không thể ghép quá nhanh, cũng không được phép quá chậm. Có đôi khi thật sự quá nhàm chán, cô lại dựa người vào bên tường rồi ngủ thiếp đi.
Vào một ngày cuối tuần của kỳ nghỉ đông, rút cuộc Tề Tranh cũng nhận được cú điện thoại từ Giang Sở.
"Đi ra chuyển chuyển một chút?" Giang Sở mở miệng chính là một câu như vậy.
Tề Tranh không biết nói gì hơn: "Tui là cẩu hay sao? Lại còn phải chuyển chuyển."
Giang Sở vội vàng đổi giọng: "Thôi đươc! Thôi được rồi! Là đi ra đi loanh quanh, đi ra đi loanh quanh thôi a."
Đây là lần đầu tiên Tề Tranh đi ra ngoài trong kỳ nghỉ đông.
Vào mùa đông tại thành phố Lăng Giang là nhìn không thấy tuyết, nhưng mà vì bờ sông gần cửa biển, khí hậu ẩm ướt, vì vậy mà vào mùa đông nơi này cũng không tốt cho lắm.
Tề Tranh đem quần áo bao kín cả người thật kín rồi mới ra cửa.
Địa điểm hai người chạm mặt cũng không có gì phải quá ưu tâm, vẫn là trường học. Mấy thứ được gọi là quán ăn vặt, quán café gì đó hết thảy đều đi không nổi, bởi vì không có tiền. Tề Tranh là vì hôm nay đang ở vào trạng thái mắc nợ, Nhưng còn Giang Sở...
"Tui lại còn tưởng rằng ông đã bị chú Giang cấm cửa suốt cả kỳ nghỉ đông nha." Tề Tranh nhìn cậu với vẻ hả hê.
Nghe nhắc đến phụ thân nhà mình, cả người Giang Sở liền có chút mất tự nhiên.
Lúc này nếu đem so với Tề Hồng, Giang Sở còn té ngã triệt để hơn. Nếu chỉ vì hành tích trong kỳ thi học kỳ không tốt thì cũng không đến mức như thế. Ai bảo Giang Sở trước khi kì thi bắt đầu cậu còn bị bắt quả tang chơi điện thoại trong giờ tự học, bị mời gia trưởng tới gặp mặt đây.
Trong cả thời gian một tuần này, thật sự là một lời khó nói hết. Nghĩ đến đây, cả người Giang Sở đều mất hết cả tinh thần.
Nhìn người bạn thân không có một chút nghĩa khí nào này, Giang Sở không nhịn được phàn nàn: "Bà cũng không biết đến tìm tui trước hay sao. Nếu vậy thì tui cũng đã sớm được đi ra bên ngoài thông khí vài ngày rồi."
"Quên mất." Tề Tranh vừa cười vừa nói.
"Lại nói, có đúng là Thanh Phi một ngày nghỉ cũng không trở về hay không?" Giang Sở không cam lòng hỏi.
"Đúng vậy a. Thân thể bà nội không được tốt cho lắm." Tề Tranh nói.
Giang Sở tò mò: "Ừm, tui hỏi này, hai người các bà ngày nào cũng xưng hô không phân biệt như vậy, đều gọi bàn nội của người kia là bà nội hay sao?"
Tề Tranh nhún nhún vai: "Hai đứa bọn tui từ nhỏ liền ở cùng nhau, việc gì phải phân biệt ra nữa đây?"
Giang Sở thở dài một tiếng: "Cùng còn may là bà không phải là con trai đấy."
"Này! Này! Này! Như vậy là kỳ thị giới tính đó nha." Tề Tranh trừng mắt.
Giang Sở xua xua tay: "Ý của tui không phải là như vậy. Tui chỉ là cảm thấy, đã cảm thấy a. Giữa hai người các bà tốt đến nỗi có chút gì đó quá phận. Nếu bà mà là con trai, thì trên đoạn đường hai chúng ta đang bước đi này sẽ toàn là những mảnh tim thủy tinh bị tan nát của đám con trai trường Thượng Thanh rồi."
"Là như vậy sao?" Tề Tranh sờ sờ cái cằm.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sẽ phải vào v á..., vì lên cái kẹp thời điểm con số có thể thoáng nhìn đẹp mắt một điểm, 17, 18, 19 ba ngày tạm thời sửa tại buổi sáng 11 điểm đổi mới cáp, về sau vẫn như cũ là muộn tám giờ. Hy vọng các bảo bảo sẽ ủng hộ nhiều hơn, yêu mọi người rất nhiều.
Có bảo bảo hỏi Tề Tranh chọn học ngành gì, mọi người có thể đoán một cái, vạn nhất có người đoán đúng thì sao. Tui chỉ có thể ní một chút gợi ý tư duy ở mức độ chung chung mà thôi: có liên quan đến quà tặng của Thanh Phi, hơn nữa cùng liên quan đến hai thiên văn do tác giả đã đăng lúc trước. Ha ha ha ha ha, bảo bảo nào đoán đúng sẽ có hồng bao rơi xuống, đoán không trúng người sẽ phải sẽ chờ văn a, không thể lộ trước được nha.
Edit:Soát lại các chương đã edit xong mới phát hiện ra 4 chương 20, 21, 22, 23 lạcđi đâu mất tiêu khi chuyển từ máy nọ sang kia. Vậy là phải edits lại... Khóckhông ra nước mắt luôn!
Người nhà họ Tề cũng tỏ ra rất phối hợp. Người một nhà cùng nghiêm túc ngồi trên ghế sofa xem tivi, không một ai đi quấy rầy cô. Ngay đến cả Tề Hồng cũng tỏ ra rất biết điều. Dù sao thì cậu cũng đã thu được tối hậu thư từ ông bố: đây là buổi tối cuối cùng cậu được làm người tự do. Bắt đầu từ ngày mai trở đi cậu sẽ phải mọi thời mọi khắc tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, phục tùng sự sắp xếp của cấp trên, bắt đầu chịu sự huấn luyện đặc biệt.
Đây là nguyên văn lời nói của ba Tề. Thiếu chút nữa Tề Hồng mới không phát khóc lên.
Mọi người hãy nghe đi! Mọi người hãy nghe đi! Hiện tại rõ ràng là thời đại hòa bình rồi nha. Lẽ nào không thể cho tiểu đồng chí mùa xuân ấm áp được hay sao?
Tính đến hơn mười giờ tối, Tề Tranh đã ngồi trên sàn nhà của phòng khách được hơn ba giờ đồng rồi.
Cho dù là như vậy thì trên mặt đất, các mảnh ghép hình vẫn cứ lộn xộn như trước. Tề Tranh đã phế đi sức của chín trâu hai hổ rồi vậy mà cũng chỉ mới xếp được một phần nhỏ của góc bên trái mà thôi, bên cạnh đó là toàn bộ mảnh ghép với rất nhiều màu sắc cùng hình vẽ nằm ngổn ngang ở một bên.
Ban đầu mẹ Tề còn cảm thấy chuyện này không mấy quan trọng. Chơi đùa một chút với mảnh ghép hình, tìm một chút việc để làm cũng có thể phân tán đi một chút Tề Tranh của lực chú ý. Con gái của mình ra sao bà biết rất rõ, lần này không đi thành phố S được sợ là trong lòng sẽ cảm thấy cực kỳ tiếc nuối. . Ngôn Tình Xuyên Không
Nhưng bây giờ nhìn cái tư thế này của Tề Tranh, mẹ Tề thực sự sợ là vài ngày sắp tới con gái mình sẽ không ăn không uống bởi chỉ muốn đem ba nghìn tấm hình ghép này ghép một lần cho xong.
Vừa định mở miệng khích lệ con gái đôi câu thì ở phía bên kia phòng khách có tiếng điện thoại vang lên. Rất nhanh cậu con trai của nhà họ Tề chạy tới nghe rồi quay đầu lại hô lên một câu.
"Tề Tranh, của chị này."
"Không thấy đang vội hay sao?" Tề Tranh cũng không ngẩng đầu lên, cô cầm trong tay một mảnh ghép hình, bốn phía khoa tay múa chân.
"Hử, là chị Thanh Phi nha. Chị ấy cũng đang vội đây này." Tề Hồng lớn tiếng.
Tề Tranh nghe được hai chữ Thanh Phi, cái tai liền như dựng đứng cả lên. Cô vội vàng từ dưới đất đứng dậy, vì ngồi xếp bằng quá lâu, bắp đùi có hơi tê tê, bất quá Tề Tranh vẫn chỉ cần hai ba bước chạy là đã đến bên cạnh Tề Hồng, đoạt lấy cái điện thoại di động.
"Tránh sang một bên! Tránh sang một bên đi!"
Tề Hồng làm cái mặt quỷ, cậu trở lại tiếp tục xem truyền hình.
"Này, Thanh Phi!" Tề Tranh nói.
"Ừ, tớ đây." Giọng của Bùi Thanh Phi rất nhẹ, đại khái là vì người trong nhà đều đã nghỉ ngơi.
"Bà nội thế nào rồi?" Tề Tranh nói.
"Đã đỡ hơn rồi. Nghe ba nói chờ quan sát thêm hai ngày nữa, ổn định là có thể đón về nhà mừng năm mới được rồi." Bùi Thanh Phi hỏi: "Cậu đang bận cái gì?"
"Mảnh ghép hình a."
"La Mã không phải chỉ một ngày là xây dựng thành nha."
"Tớ biết. Nhưng không phải là cậu đã hứa với mình, rằng chỉ cần tớ ghép xong thì cậu sẽ trở lại hay sao. Lời này cậu có giữ hay không?"
Bùi Thanh Phi trầm mặc một hồi lâu: "Thôi được rồi! Chỉ cần cậu ghép xong thì tớ lập tức trở về."
Tề Tranh cười cười không nói tiếp về cái đề tài này nữa, mà cô bắt đầu nói đến chuyện lý thú xảy ra trong nhà mình: "Thanh Phi, tớ đã nói với cậu rồi đấy, cái tên tiểu tử Tề Hồng này lúc này xem như đã bại..."
Ngồi ở trong phòng tiếp khách Tề Hồng cảm thấy chóp mũi có chút ngưa ngứa, nên đánh hẳn mấy cái nhảy mũi. Cậu đâu biết rằng, giờ này khắc này mình đã trở thành liều thuốc tốt để cho hai bà chị vui vẻ, điều tiết bầu không khí giữa hai người.
Sau khi cùng Bùi Thanh Phi nói chuyện qua điện thoại xong, Tề Tranh từ trong phòng đi ra.
Mẹ Tề nhìn thấy trong ánh mắt của con gái có chút căng thẳng.
"Để mẹ giúp con thu dọn nhé. Thật vất vả mới được nghỉ ngơi, con đi nghỉ sớm một chút. Nếu có thể thì cứ ngủ đến lúc nào muốn dậy thì dậy." Mẹ Tề nói.
Tề Tranh cảm thấy có chút kỳ quái. Phải biết rằng cái câu muốn dậy lúc nào thì dậy thốt ra từ miệng của mẫu thân đại nhân nhà mình là có bao nhiêu khó khăn nha. Mẹ Tề thừa hành chính sách là người một nhà thì luôn phải nghiêm túc chấp hành: buổi sáng nhất định phải cùng nhau ăn điểm tâm. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, mặc kệ ngày hôm đó là ngày cuối tuần hay là kỳ nghỉ. Hơn nữa hai vợ chồng nhà họ Tề, người làm bác sĩ, người làm cảnh sát, đều là những người luôn phải đúng giờ, là điển hình của mẫu người nghiêm túc tuân thủ thời gian biểu. Cho nên từ nhỏ đến lớn cơ bản là Tề Tranh cùng Tề Hồng sẽ không bao giờ biết đến cảm giác ngủ nướng là gì.
Nếu như đã bị mẹ Tề gọi đến ba lượt rồi mà vẫn còn nằm ườn ở trên giường không chịu dậy, lập tức mẫu thân đại nhân liền ra tay xử lý ngay. Nếu như đến lúc đó rồi mà bạn lại còn có bất kỳ biểu hiện phản kháng nào, dù là bằng thái độ hay hành động, vậy thì kế tiếp sẽ là màn nam nữ phối hợp đồng thời ra tay.
Tề Tranh coi như là đứa trẻ biết nghe lời, chỉ cần một hai lần như vậy về sau liền triệt để chấp hành, cam chịu cúi đầu trước thế lực cường quyền.
Ngay đến cái đầu Tề Hồng dù cứng hơn cả cục sắt, lại cũng không tin tà, vậy mà mặc kệ cậu có làm sao nằm ỳ cuối cùng vẫn sẽ là bị lôi ra từ trong chăn, bắt tới cùng cả nhà ăn cơm.
Trước sau gì luôn là người một nhà, cực kỳ nề nếp a...
"Không, không cần đâu mẹ." Tề Tranh nhớ tới một vài ký ức không mấy tươi đẹp, một vài hình ảnh bạo lực trước kia thì không khỏi kinh sợ.
Đem phần mảnh ghép đã ghép xong để nguyên một chỗ, Tề Tranh đem tất cả những mảnh ghép còn đang bày ra tán loạn khắp nơi bỏ lại vào trong túi, sau khi sắp xếp gọn gàng, cô làm động tác chuẩn bị đi ngủ.
Ơ?
Lúc trước còn bày ra một bộ trắng đêm hăng hái chiến đấu, làm sao chỉ sau một cú điện thoại lại đã ngoan ngoãn thu tay lại rồi?
Mẹ Tề thật có chút tò mò: đến cùng là hai đứa nhóc này đã nói gì với nhau vậy?
Tề Tranh có chút mệt. Cô ngáp một cái, nói xong câu ngủ ngon liền về phòng của mình.
Nằm ở trên giường, Tề Tranh nhắm mắt lại.
Đương nhiên là cô biết rõ Bùi Thanh Phi là một người nói được thì làm được. Nếu như cô thật sự đem đống mảnh ghép hình ki ghép xong, bảo cậu ấy trở về thì cậu sẽ làm ngay.
Nhưng mà...
Tề Tranh vẫn còn nhớ rõ bà nội của Bùi Thanh Phi.
Người bà nội này mỗi khi cười lên đều trông rất dịu dàng.
Lúc trước Bùi Thanh Phi là ở bên cạnh bà nội mà lớn lên, cho nên cô cũng đi theo mà được hưởng thụ không ít lòng yêu mến đến từ người bà này.
Khi đó người lớn của hai nhà họ Bùi và họ Tề đều luôn vội vàng công tác, may nhờ có bà nội từ phương Bắc xa xôi tới đây, giúp đỡ con trai con dâu trông coi cháu nhỏ. Bà không chỉ có chăm sóc cháu gái của mình, ngay cả hai con khỉ nghịch ngợm của nhà hàng xóm cũng phải nhờ đến một tay bà chăm chút.
Đến bây giờ Tề Tranh vẫn còn nhớ rõ, có rất nhiều lần đều là do bà nội đi nhà trẻ tiếp ba người bọn họ trở về. Sau khi về đến nhà bà nội sẽ làm cho bọn trẻ mỗi người một chén đường phèn ngọt ngào. Từ nhỏ Tề Tranh đã không thích đồ ngọt, mỗi lần như vậy cô sẽ chờ cho Bùi Thanh Phi uống hết, cô lại đem chén nước đường tràn đầy của mình đổi cho cậu ấy. Hiện tại nhớ lại cái hương vị đã vô cùng xa xôi ấy, Tề Tranh bỗng thấy có chút hoài niệm, chỉ tiếc là cái mùi vị đó, từ khi bà nội đi rồi mình đã không còn được gặp lại nữa.
Về sau, khi các cô đã lớn hơn, bà nội cũng già hơn, bà lại trở về quê nhà đi giúp những đứa con khác chăm sóc các cháu.
Cái ngày bà nội về quê ấy, mấy đứa các cô ai cũng không biết.
Bà nội không nói gì đã đành, mà đám ba mẹ cũng không ai nói gì. Kể từ khi lên tiểu học mấy đứa trẻ đã qua không cần có người đưa đón, mỗi ngày đều tự mình đi về.
Ngày đó các cô vô cùng cao hứng chạy về nhà thì bà nội đã không còn thấy đâu. Căn phòng dành cho bà trở nên trống rỗng. Lúc ấy Bùi Thanh Phi ngẩn người ra không hề nhúc nhích.
Cái tên gia hỏa Bùi Thanh Phi kia từ nhỏ đã không thích khóc. Trong ấn tượng của Tề Tranh thì đây là lần đầu tiên cô thấy người này khóc đến lợi hại như vậy, dù có làm cách nào để dỗ dành cũng dỗ không được, chỉ duy nhất một lần ấy.
Bùi Thanh Phi khổ sở, Tề Tranh cũng khổ sở theo, hai đứa trẻ cùng bộc phát ôm lấy nhau ở trong phòng bà nội mà khóc thật lâu.
Tề Tranh mở mắt ra.
Nhớ tới chuyện hồi nhỏ, hốc mắt của cô vẫn là không tự chủ được mà nóng lên, phát nhiệt. Đột nhiên cô phát hiện ra lúc đó mình cùng Bùi Thanh Phi có rất nhiều kỷ niệm chung để cùng nhớ lại, có rất nhiều người cả hai đều khó mà quên được.
Đại khái là Bùi Thanh Phi sẽ được ở lại bên cạnh bà nội lâu thêm mấy ngày a. Vậy thì mình nên để cho cậu ấy được thanh thản ở lại mà ăn tết. Tề Tranh tự an ủi mình như vậy, rồi rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Kỳ nghỉ đông của Tề Tranh cứ như vậy bắt đầu. Nếu như nhất định phải tìm một chữ để hình dung, thì đó chính là: vô cùng buồn chán.
Bởi vì kết quả của kỳ thi học kỳ đạt thành tích xuất chúng, vậy nên người trong nhà cơ hồ là không đem đến cho Tề Tranh bất luận áp lực nào: muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, muốn chơi thì cứ thế chơi.
Nhưng Tề Hồng lại không được như vậy. Cái gọi là chuẩn bị trạng thái chiến tranh chính là: sáng sớm bị kéo lên chạy bộ, ăn điểm tâm xong liền bắt tay ngay vào học bài, xế chiều đi học lớp phụ đạo, buổi tối lại một đường mưa gió gấp gáp trở về.
Kỳ thật, nếu đem so sánh với những người bạn khác mà nói, cuộc sống của Tề Hồng trong những ngày nghỉ này cũng không tính là gian khổ. Lớp phụ đạo là chính bản thân muốn tham gia, ai bảo thành tích môn toán học của cậu thật đúng là chưa xứng với năng lực của cậu chứ. Khi đem so sánh với những bạn học khác, trong khi bọn họ phải sáng trưa chiều ba ca thay phiên, thì Tề Hồng lại chỉ cần học thêm mỗi một môn toán học đã là chuyện rất dễ thở rồi. Huống chi thời gian buổi tối lại thuộc về chính bản thân cậu hoàn toàn: xem tivi, chơi game... chỉ cần không vượt quá mười một giờ, cơ bản người trong nhà cũng sẽ không hạn chế. Những học trò khác ngưỡng mộ cậu còn không kịp nữa là.
Những lúc đi ra ngoài đối mặt với đám bạn kia, Tề Hồng cực kỳ vui vẻ. Dù sao khi so sánh với những người này thì đúng là mình thật sự thoải mái. Nhưng mà về đến nhà, đối mặt với bà chị... thật sự là trong lòng Tề Hồng khó có thể giữ được vẻ thản nhiên.
Buổi sáng, vào thời điểm cậu đi ra bên ngoài, Tề Tranh là cái dạng gì, buổi tối trở về, người này vẫn đúng là cái dạng đó: trong nhà luôn một bộ chán chường, đến tóc cũng không thèm chải, cứ để nguyện một mớ lộn xộn, rối tung ở sau lưng, mỗi ngày đều một bộ ngủ không tỉnh táo...
Tạo nghiệt a!
Tức giận a!
Tề Hồng hâm mộ Tề Tranh không có việc để làm. Thế nhưng chỉ có trời mới biết, Tề Tranh cũng lại hâm mộ sự bận rộn của cậu em trai mình. Dù sao cô cũng đang phải trải qua những ngày nhàm chán sắp chết này rồi.
Bùi Thanh Phi thì đang ở trong nhà bà nội tại phương Bắc, Tề Hồng dù ngày nghỉ cũng được xếp lịch kín mít. Ngay đến tên gia hỏa Giang Sở kia cũng không biết đã chạy đi nơi nào, trong cả thời gian này từ đầu đến cuối đều không thấy cậu ta có một chút động tĩnh nào.
Mỗi ngày Tề Tranh đều bưng chén sữa nóng đối mặt với mảnh ghép hình mà ngẩn người ra. Cô không thể ghép quá nhanh, cũng không được phép quá chậm. Có đôi khi thật sự quá nhàm chán, cô lại dựa người vào bên tường rồi ngủ thiếp đi.
Vào một ngày cuối tuần của kỳ nghỉ đông, rút cuộc Tề Tranh cũng nhận được cú điện thoại từ Giang Sở.
"Đi ra chuyển chuyển một chút?" Giang Sở mở miệng chính là một câu như vậy.
Tề Tranh không biết nói gì hơn: "Tui là cẩu hay sao? Lại còn phải chuyển chuyển."
Giang Sở vội vàng đổi giọng: "Thôi đươc! Thôi được rồi! Là đi ra đi loanh quanh, đi ra đi loanh quanh thôi a."
Đây là lần đầu tiên Tề Tranh đi ra ngoài trong kỳ nghỉ đông.
Vào mùa đông tại thành phố Lăng Giang là nhìn không thấy tuyết, nhưng mà vì bờ sông gần cửa biển, khí hậu ẩm ướt, vì vậy mà vào mùa đông nơi này cũng không tốt cho lắm.
Tề Tranh đem quần áo bao kín cả người thật kín rồi mới ra cửa.
Địa điểm hai người chạm mặt cũng không có gì phải quá ưu tâm, vẫn là trường học. Mấy thứ được gọi là quán ăn vặt, quán café gì đó hết thảy đều đi không nổi, bởi vì không có tiền. Tề Tranh là vì hôm nay đang ở vào trạng thái mắc nợ, Nhưng còn Giang Sở...
"Tui lại còn tưởng rằng ông đã bị chú Giang cấm cửa suốt cả kỳ nghỉ đông nha." Tề Tranh nhìn cậu với vẻ hả hê.
Nghe nhắc đến phụ thân nhà mình, cả người Giang Sở liền có chút mất tự nhiên.
Lúc này nếu đem so với Tề Hồng, Giang Sở còn té ngã triệt để hơn. Nếu chỉ vì hành tích trong kỳ thi học kỳ không tốt thì cũng không đến mức như thế. Ai bảo Giang Sở trước khi kì thi bắt đầu cậu còn bị bắt quả tang chơi điện thoại trong giờ tự học, bị mời gia trưởng tới gặp mặt đây.
Trong cả thời gian một tuần này, thật sự là một lời khó nói hết. Nghĩ đến đây, cả người Giang Sở đều mất hết cả tinh thần.
Nhìn người bạn thân không có một chút nghĩa khí nào này, Giang Sở không nhịn được phàn nàn: "Bà cũng không biết đến tìm tui trước hay sao. Nếu vậy thì tui cũng đã sớm được đi ra bên ngoài thông khí vài ngày rồi."
"Quên mất." Tề Tranh vừa cười vừa nói.
"Lại nói, có đúng là Thanh Phi một ngày nghỉ cũng không trở về hay không?" Giang Sở không cam lòng hỏi.
"Đúng vậy a. Thân thể bà nội không được tốt cho lắm." Tề Tranh nói.
Giang Sở tò mò: "Ừm, tui hỏi này, hai người các bà ngày nào cũng xưng hô không phân biệt như vậy, đều gọi bàn nội của người kia là bà nội hay sao?"
Tề Tranh nhún nhún vai: "Hai đứa bọn tui từ nhỏ liền ở cùng nhau, việc gì phải phân biệt ra nữa đây?"
Giang Sở thở dài một tiếng: "Cùng còn may là bà không phải là con trai đấy."
"Này! Này! Này! Như vậy là kỳ thị giới tính đó nha." Tề Tranh trừng mắt.
Giang Sở xua xua tay: "Ý của tui không phải là như vậy. Tui chỉ là cảm thấy, đã cảm thấy a. Giữa hai người các bà tốt đến nỗi có chút gì đó quá phận. Nếu bà mà là con trai, thì trên đoạn đường hai chúng ta đang bước đi này sẽ toàn là những mảnh tim thủy tinh bị tan nát của đám con trai trường Thượng Thanh rồi."
"Là như vậy sao?" Tề Tranh sờ sờ cái cằm.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sẽ phải vào v á..., vì lên cái kẹp thời điểm con số có thể thoáng nhìn đẹp mắt một điểm, 17, 18, 19 ba ngày tạm thời sửa tại buổi sáng 11 điểm đổi mới cáp, về sau vẫn như cũ là muộn tám giờ. Hy vọng các bảo bảo sẽ ủng hộ nhiều hơn, yêu mọi người rất nhiều.
Có bảo bảo hỏi Tề Tranh chọn học ngành gì, mọi người có thể đoán một cái, vạn nhất có người đoán đúng thì sao. Tui chỉ có thể ní một chút gợi ý tư duy ở mức độ chung chung mà thôi: có liên quan đến quà tặng của Thanh Phi, hơn nữa cùng liên quan đến hai thiên văn do tác giả đã đăng lúc trước. Ha ha ha ha ha, bảo bảo nào đoán đúng sẽ có hồng bao rơi xuống, đoán không trúng người sẽ phải sẽ chờ văn a, không thể lộ trước được nha.
Edit:Soát lại các chương đã edit xong mới phát hiện ra 4 chương 20, 21, 22, 23 lạcđi đâu mất tiêu khi chuyển từ máy nọ sang kia. Vậy là phải edits lại... Khóckhông ra nước mắt luôn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương