Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ
Chương 47: Ai mới là người thích ai?
Nam thần học trưởng Giang Sở tại ban bốn khối 12 mê con lai là học sinh mới chuyển trường đến. Bị chia tay, tinh thần Tề đại lớp trưởng trở nên chán nản, sắc mặt tiều tụy.
Kỳ thật chỉ cần một câu nói kia là đã có thể khái quát được nội dung thiếp mời rồi, nhưng những miêu tả tỉ mỉ bên trong lại quá mức kỹ càng, làm cho đại não người ta tức thì bị phình to.
Cái tên đồ ngốc gọi là Tề Tranh khốn khổ vì tình đây là ai vậy hả?
Thật là Tề Tranh thấy mình ngổn ngang trong gió.
Những hồi phục bên dưới thiếp mời cũng phải nói là rất đặc sắc.
34# có sự khác thường!
Tề học tỷ của nhà ta cùng Hà học trưởng lại càng xứng đôi.
Tề Tranh im lặng.
Ai là của nhà ngươi đó hả!
Hà học trưởng là ai? Là Hà Văn Hoa hay sao?
A a, cậu đang cùng tôi đùa cái gì vậy hả?
Thì ra còn có tầng này!
46# có sự khác thường!
Người nào lại không biết Giang học trưởng mê đắm bông hoa của Thượng Thanh đây?
Giang học trưởng tám phần chính là cái người có tên là Giang Sở kia rồi.
Bông hoa của Thượng Thanh lại là vị nào vậy ta?
Sau khi xoát đến hồi phục cuối cùng, rút cuộc Tề Tranh cũng đã tìm ra được đáp án. Chỉ có điều cái đáp án này thật sự giống như sét đánh, làm cho cô ngoài khê trong nhão.
Giang Sở thích Bùi Thanh Phi?
Tề Tranh thật muốn đem từ sau lưng internet tìm cho ra những người này. Phải lần lượt điều tra cho kỹ, xem thử mạch não bọn hắn rút cuộc là làm sao lớn lên được đến bây giờ.
Bùi Thanh Phi tha thướt đến trễ, vừa vào phòng liền thấy Tề Tranh bạnh cái cằm ngồi đó một mình hờn dỗi.
Cô đến gần chọt chọt khuôn mặt tức giận của Tề Tranh: "Đây là thế nào vậy?"
Tề Tranh nhìn thấy Bùi Thanh Phi thì bao nhiêu hờn dỗi đều tan thành mây khói. Cô tự thấy rằng những chuyện phiền lòng này tốt nhất vẫn là không nên để cho Bùi Thanh Phi biết thì hơn.
"Toán học thật là khó a." Giọng của Tề Tranh đầy vẻ ấm ức cùng làm nũng.
Bùi Thanh Phi lại thật tin người này gặp phải đề khó, cô dịu dàng hỏi lại: "Là vấn đề gì mà có thể làm khó bảo bảo Tề Tranh chúng ta được a? Để tớ xem một chút nào."
Tề Tranh lung tung tìm đại một bộ đề rồi bày ở trước mặt Bùi Thanh Phi, còn Bùi Thanh Phi lại hết sức kiên nhẫn đem bộ đề giải đến hết.
Tề Tranh làm một giấc ngủ đến tận hừng đông. Lại là một ngày mới đến.
Bao nhiêu bát quái xảy ra ở trên diễn đàn không đến hai ngày rồi cũng sẽ đi qua, Tề Tranh tự mình động viên như vậy.
Kết quả lại là, sau khi đến trường học, cô mới hậu tri hậu giác nhận ra được rằng, câu chuyện này còn lâu mới kết thúc.
Vào một sáng sớm, lúc trước lên lớp, lão Trương đem nửa người tiến vào dò xét, sau đó hướng về phía Tề Tranh vẫy tay.
"Tề Tranh, tới đây một chút."
Cứ như vậy Tề Tranh được lão Trương mời sang phòng bên uống trà.
Lão Trương nhấp một ngụm trà cho nhuần giọng rồi mới nói: "Khục, Tề Tranh a, con cùng với Giang Sở..."
Tề Tranh giật mình một cái. Cái thiếp mời ngày hôm qua đã làm cho cô phải ở trong đầu lựa chọn hết cách giải thích này cùng với đáp án kia, vì vậy liền vội vàng mở miệng giải thích: "Là bạn thân của con thôi ạ."
Lão Trương thiếu chút nữa bị sặc: "Ai nói với con cái này làm gì? Điều thầy muốn nói là, con cùng Giang Sở quan hệ tốt như vậy, con nên lưu ý tình huống của bạn ấy một chút. Con hãy nhắc nhở bạn ấy là kỳ thi tốt nghiệp trung học tới nơi rồi, đừng để loại chuyện như vậy phân tâm."
Tề Tranh thở phào ra một hơi, cô lại còn tưởng rằng lão Trương muốn nói cái gì chứ đâu: "Thầy yên tâm, nhất định con sẽ ân cần dạy bảo. Con cam đoan là không để cho nhỏ cừu non này bị lầm đường lỡ bước."
Sau khi trở về chỗ ngồi, Giang Sở lập tức ghé lại gần bên, cậu nhỏ giọng hỏi thăm: "Lão Trương tìm bà có chuyện gì vậy hả?"
Tề Tranh nhỏ giọng đáp lại: "Chờ lát nữa ông sẽ được biết."
Hả?
Vì cái gì?
"Giang Sở! Đi ra ngoài một chút!"
Giang Sở có chút không hiểu nổi, bởi lúc này thần sắc của Tề Tranh đầy một bộ gánh nặng đường xa, hướng về phía cậu gật gật cái đầu.
"Cái gì?"
Cũng không biết được là lão Trương đã nói gì đó mà dù đã cách một bức tường rồi, vẫn nghe được giọng của Giang Sở truyền đến hết sức rõ ràng.
Tề Tranh nghiêng người nhìn nhìn một vị khác cũng là nhân vật chính trong lời đồn đại. Cô thấy Ngô Kỳ nghe được động tĩnh vọng đến từ chỗ Giang Sở thì giống như cười mà không phải cười nhìn vào quyển sách giáo khoa trong tay.
Rất nhanh Giang Sở đã lại trở về. Với vẻ mặt hết sức ngưng trọng, cậu trở lại chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, ai hỏi cái gì cũng không chịu trả lời. Thật vất vả chờ cho đến hết giờ, Giang Sở lập tức túm lấy Ngô Kỳ cùng đi ra ngoài.
Tề Tranh muốn cùng đi qua xem một chút, nhưng Bùi Thanh Phi lại đến.
Cô đến để đưa sách cho Tề Tranh, vật lý cơ bản lớp 10. Tối hôm qua Tề Tranh tìm mất cả một buổi, nhưng rồi vẫn không biết mình đã bỏ quên cuốn sách này ở nơi nào rồi, cho nên đành phải mượn của Bùi Thanh Phi xem nhờ vậy.
"Tìm không thấy thì cũng dừng tìm nữa, cậu nếu cần thì cứ lấy ở chỗ tớ là được." Bùi Thanh Phi nói.
Ánh mắt Tề Tranh vẫn một mực chết dí vào ở một góc nào đó, Bùi Thanh Phi nói vậy mà cô vẫn không có một chút phản ứng nào, theo bản năng Tề Tranh hỏi lại: "Cái gì?"
Bùi Thanh Phi đành phải lặp lại một lần nữa.
Tề Tranh cười đồng ý.
Bùi Thanh Phi đi xuống lầu dưới, khi đi ngang qua chỗ ánh mắt Tề Tranh nhìn tới ban này thì cô thấy Giang Sở cùng Ngô Kỳ đang đứng ở đó.
Bùi Thanh Phi nhìn Ngô Kỳ, mà Ngô Kỳ cũng chú ý tới cô. Ánh mắt của hai người cùng liếc nhìn nhau trong một tích tắc, rồi cứ như vậy đi lướt qua nhau.
Không biết vì cái gì, cái lúc Giang Sở nhìn thấy hai người kia cùng xuất hiện ở dưới một mái hiên như vậy thì cậu lại có chút luống cuống.
Ngô Kỳ nhìn cái vẻ mập mờ này của cậu thì cười cười: "Tôi đã nói đến đâu rồi nhỉ? Có phải là thầy giáo Trương đã hiểu lầm cậu đối với tôi nên mới có chút ý kiến hay không?"
"Đến cùng là cậu muốn làm cái gì?" Giang Sở có chút phiền muộn.
"Vậy cậu thích người nào?" Ngô Kỳ kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Giang Sở nhíu mày: "Cậu vừa nói cái gì?"
Ngô Kỳ cười cười: "Đừng giỡn! Trong lòng cậu đã rất rõ ràng, là tôi đang nói đến lớp trưởng cùng cô ấy."
Ánh mắt của cô nhìn lại lần nữa nơi Bùi Thanh Phi vừa đi qua: "Cậu thích ai?"
Sắc mặt Giang Sở bỗng nhiên chìm xuống, nó đã không còn cái vẻ không mấy khi đứng đắn của ngày thường nữa mà trở nên dị thường nghiêm túc: "Bọn họ đều là bằng hữu của tôi."
Ngô Kỳ cười cười có chút ngả ngớn: "Đừng có lại giỡn! Tôi đoán là cái người vừa nãy a."
Bỗng nhiên Giang Sở nở nụ cười, nụ cười kia khiến cho Ngô Kỳ cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng cô lại không thể nói thành lời là vì cái gì.
"Trong mấy ngày qua mình thật đúng là đã lãng phí không ít thời gian rồi." Nói xong, Giang Sở liền xoay người rời đi.
Ngô Kỳ gọi với theo bóng lưng của Giang Sở: "Này, cậu nói vậy là có ý gì hả?"
Giang Sở không quay đầu lại, mà chỉ là hướng về phía Ngô Kỳ vẫy vẫy tay.
Chỉ là một câu chuyện tự thêu dệt của tiểu nha đầu này mà thôi, tự cho là nhìn thấu hết thảy. Mình đúng là dư thừa thời gian mới đi để ý cái chuyện này.
Quan hệ giữa Giang Sở cùng Ngô Kỳ xem như đã ngã vào đáy hang sâu.
Đến đây thái độ của Giang Sở một trăm tám mươi độ đại chuyển biến, triệt để cùng Ngô Kỳ phân rõ giới hạn. Động tác này của cậu thật sự là có chút nhanh, nó khiến cho Tề Tranh vốn đã chuẩn bị đầy một bụng những lời cần nói lại không còn dịp để nói ra nữa. Vậy mà Giang Sở lại tự mình hoàn toàn tỉnh ngộ nha.
Trong giờ nghỉ giữa giờ Tề Tranh giúp cô giáo ôm một đống vở lên tầng cao nhất. Vì không để chô mình phải vào lớp muộn, cô quyết định đi tắt bằng cái cầu thang ít người đi nhất. Kết quả là, sau khi xuống đến khúc một cua cô bắt gặp một thân ảnh quen thuộc đang đưa lưng về phía mình đứng ở nơi đó để...
Hút thuốc!
"Câu điên rồi à?" Tề Tranh cả kinh. Cô tiến lên giành lấy phần lại của điếu thuốc lá trên tay người kia, ấn nó lên trên bậc cửa sổ, rồi dùng khăn giấy cẩn thận từng li từng tí một bọc lại, chỉ sợ không cẩn thận sẽ lưu lại một chút dấu vết.
Tề Tranh vừa ghé mặt vào bên cửa sổ, chờ cho mùi khói tan hết, lại vừa hướng theo sau lưng người kia nói: "Cậu có biết là tại trường Thượng Thanh này đối với cái gì cũng đều rất bao dung, duy chỉ có đối với học trò hút thuốc là nghiêm trị hay không."
"Đúng vậy không?" Giọng của Ngô Kỳ rất ngọt. Vào giờ phút này giọng nói ấy lại mang theo chút gì đó thong dong: "Vì cái gì?"
Vì cái gì?
Bởi vì rất nhiều năm trước đây, tại trường Thượng Thanh này đã từng đã xảy ra một cuộc đại hỏa, mà nguyên nhân khiến cho hoả hoạn xảy ra chính là từ cái tàn thuốc chưa tắt. Chỉ vì một chút đốm lửa ở đầu điếu thuốc lá ấy, một khu nhà ký túc xá của Thượng Thanh bị cháy sạch sành sanh, một ký túc xá có bốn người học sinh thì một người bị bỏng nghiêm trọng, một người vì hít vào khói độc mà phổi bị tổn thương, cuối cùng phải thôi học giữa tuổi hoa niên.
Sau khi nghe qua Tề Tranh giải thích, Ngô Kỳ gật gật đầu, không phản bác gì nữa.
"Cậu vẫn đang còn nhỏ tuổi làm sao lại dùng đến cái này?" Tề Tranh thực khó hiểu.
Cặp mắt màu xanh lam của Ngô Kỳ tựa như giọt nước suối vừa thanh tịnh lại vừa lạnh buốt: "Người nước ngoài nuôi dưỡng con cái cũng chưa từng tra hỏi tỉ mỉ như vậy nha."
"Cậu, cậu có chuyện gì phiền lòng hay sao vậy?" Tề Tranh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Sau khi lão Trương tìm đến Giang Sở, Giang Sở cùng Ngô Kỳ đã không còn lui tới nữa. Đúng là Tề Tranh sợ bởi vì cái này nên Ngô Kỳ mới trở thành như vậy. Nhưng điều cô không nghĩ tới là, Ngô Kỳ lại hỏi ngược lại Tề Tranh một vấn đề.
"Theo cậu cảm thấy thì cái gì là hữu tình? Cái gì là tình yêu?"
Oa!!!
Vấn đề này quá thâm ảo rồi nha! So với làm một trăm đề toán học thì nó còn khó hơn nhiều.
"Cái này, cái này..." Tề Tranh ấp úng.
Ngô Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười: "Thì ra cũng có những việc lớp trưởng không biết."
Tề Tranh nhún nhún vai: "Đương nhiên là vậy rồi!"
"Chính Giang Sở đã giúp mình bỗng nhiên ý thức được vấn đề này." Ngô Kỳ nói.
"Cậu cùng cậu ấy..."
Ngô Kỳ quay sang vừa cười vừa nói: "Đối với cậu ấy kỳ thật mình không có gì hứng thú. Ngược lại mình lại có cảm tình với chính lớp trưởng là cậu đây."
Nói xong Ngô Kỳ lại càng xích lại gần hơn. Cô vốn đã có gương mặt hết sức xinh đẹp rồi, khi gương mặt tinh xảo kia rút ngắn khoảng cách đến gần hơn, trông nó lại càng xinh đẹp đến động lòng người. Nhất cái đôi mắt kia, khi nó nhìn chăm chú vào mắt của bạn, thật sự là nó đã làm người ta chấn động cả hồn phách.
Chỉ là Tề Tranh lại hiển nhiên không có cảm giác như vậy.
Cô không tránh né, mà cũng không đáp lời. Ngô Kỳ có cảm giác như người này nhìn mình mà như là đang nhìn một đứa ngốc vậy.
Thật sự là Ngô Kỳ trêu không nổi nữa. Sau khi làm ra cái đột phá khoảng cách giao tiếp này với Tề Tranh rồi, Tề Tranh lại dùng hẳn cả một bàn tay đặt ngay lên trên mặt cô, đẩy cô ra xa đến tám trượng rồi vừa cười toe toét vừa nói: "Cậu dùng cái dạng này đối với tôi cũng vô dụng. Tôi không ăn loại vui đùa này á."
Xem đi, người này dễ dàng biến những lời thổ lộ của mình thành một cái rõ đầu rõ đuôi là trò vui đùa mà thôi. Ánh mắt cực kỳ thản nhiên. Ngô Kỳ vốn tự phụ khi cho rằng nam nữ đều thích khuôn mặt đẹp, đối với người ta mà nói nó căn bản chính là một tờ giấy trắng.
Trực giác của Ngô Kỳ từng không sai, nhưng lúc này đây dường như cô đã đá phải một tảng sắt.
"Đến giờ vào lớp rồi. Mau trở về đi thôi." Tề Tranh nhìn nhìn đồng hồ.
Ngô Kỳ đuổi cho kịp, hai người cùng nhau đi xuống tầng dưới.
Vừa trở lại lầu bốn, Tề Tranh cùng Ngô Kỳ tình cờ đụng vào Bùi Thanh Phi đang từ trong phòng làm việc của lão Trương cùng lão Hồ đi ra. Trong tay cô là một chồng vở cao chất ngất, điều này làm cho cả người cô trông lại càng mong manh.
Tề Tranh liền vội vàng tiến lên, muốn tiếp nhận chút nào đó từ trong tay Bùi Thanh Phi nhưng lại bị Bùi Thanh Phi đơn giản lơ qua.
Hai tay của Tề Tranh vơ vào khoảng không mà ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Để tớ giúp cậu ôm đi xuống." Cô vội nói.
"Không cần đâu." Thái độ của Bùi Thanh Phi có chút lãnh đạm.
Ngô Kỳ đứng ở một bên thờ ơ, lạnh nhạt làm như chuyện không quan gì đến mình vậy. Dường như hết thảy những gì đang xảy ra trước mắt này đều không quan hệ tới mình, thậm chí còn như có chút hả hê khi thấy người gặp họa.
Trong giờ lên lớp giáo viên giảng qua một chút về đề thi rồi dành thời gian còn lại cho học sinh tự học. Tề Tranh ghi chép lại phần bài làm sai của mình xong thì bắt đầu lấy giấy nháp ra để vẽ tranh. Cô vẽ một cái hình người nho nhỏ... Miễn cưỡng xem như là hình người a. Tề Tranh đã từng học qua vẽ tranh, bình thường thì vẽ cũng không tệ lắm, chỉ có điều vào giờ này khắc này nét vẽ của cô xấu thật sự, làm cho người ta dù muốn cũng không đủ can đảm lấy lòng.
Hình người mặc một cái quần hoa, mái tóc tết đuôi sam. Tề Tranh vẽ đôi mắt của cô ấy thành màu đen. Vốn cô muốn vẽ cho nó có vẻ mặt tươi cười, nhưng ở phía đằng trước Giang Sở bỗng nhiên lắc cái ghế một cái, làm cho cái tay Tề Tranh bị run lên, lập tức khuôn mặt tươi cười biến thành cái mặt khóc. Vẻ mặt của hình người lúc này vừa phẫn nộ lại vừa buồn thương.
Tề Tranh dùng ngòi bút chọc chọc cái khuôn mặt hình người, đến cùng tại vì cái gì mà cậu lại không vui như vậy a?
Đây chính là bài toán khó đến nỗi Tề Tranh không thể giải nổi.
Đến giờ giải lao, Tề Tranh chuẩn bị đi xuống lầu dưới.
Hôm nay là thứ tư, theo thông lệ đài phát thanh của trường sẽ là tiết mục ca nhạc theo yêu cầu. Đây là chương trình được các học trò của trường Thượng Thanh yêu thích nhất. Đương nhiên đây cũng là tiết mục mà các bậc thầy cô muốn thủ tiêu nhất trong bao năm qua.
Bất quá là các thầy cô giáo của trường Thượng Thanh đến cùng vẫn quyết định tôn trọng ý kiến của các học trò thật nhiều, dù là có phải chấp nhận tranh luận. Vì vậy mà chương trình phát thanh thứ tư hàng tuần mới được một mực giữ lại đến nay.
"Thứ tư hàng tuần cất cao giọng hát cho bạn nghe. Chào mọi người, hôm nay lại đến chương trình quen thuộc là giới thiệu bài hát được mọi người yêu thích rồi, các bạn học sinh được chọn lựa để giới thiệu bài hát hôm nay ở đâu rồi nhỉ? Hãy cho chúng tôi cùng được nghe một chút bài hát các bạn yêu thích đi nào!"
Tề Tranh nên được tính vào số người không nhiều lắm không có hứng thú với cái tiết mục này. Cô đi một mạch từ lầu bốn xuống đến lầu một, căn bản cũng không để tâm đến nội dung đang phát thanh. Thẳng cho đến khi cô nghe được một cái tên quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn xuất hiện từ trên loa phóng thanh, lúc này cô mới không tự chủ được mà ngừng chân, dừng bước.
Bùi Thanh Phi?
Thiếu chút nữa thì Tề Tranh đã cho là mình đã nghe nhầm rồi, tại sao cái tên của Thanh Phi lại xuất hiện ở nơi này được đây?
Kỳ thật chỉ cần một câu nói kia là đã có thể khái quát được nội dung thiếp mời rồi, nhưng những miêu tả tỉ mỉ bên trong lại quá mức kỹ càng, làm cho đại não người ta tức thì bị phình to.
Cái tên đồ ngốc gọi là Tề Tranh khốn khổ vì tình đây là ai vậy hả?
Thật là Tề Tranh thấy mình ngổn ngang trong gió.
Những hồi phục bên dưới thiếp mời cũng phải nói là rất đặc sắc.
34# có sự khác thường!
Tề học tỷ của nhà ta cùng Hà học trưởng lại càng xứng đôi.
Tề Tranh im lặng.
Ai là của nhà ngươi đó hả!
Hà học trưởng là ai? Là Hà Văn Hoa hay sao?
A a, cậu đang cùng tôi đùa cái gì vậy hả?
Thì ra còn có tầng này!
46# có sự khác thường!
Người nào lại không biết Giang học trưởng mê đắm bông hoa của Thượng Thanh đây?
Giang học trưởng tám phần chính là cái người có tên là Giang Sở kia rồi.
Bông hoa của Thượng Thanh lại là vị nào vậy ta?
Sau khi xoát đến hồi phục cuối cùng, rút cuộc Tề Tranh cũng đã tìm ra được đáp án. Chỉ có điều cái đáp án này thật sự giống như sét đánh, làm cho cô ngoài khê trong nhão.
Giang Sở thích Bùi Thanh Phi?
Tề Tranh thật muốn đem từ sau lưng internet tìm cho ra những người này. Phải lần lượt điều tra cho kỹ, xem thử mạch não bọn hắn rút cuộc là làm sao lớn lên được đến bây giờ.
Bùi Thanh Phi tha thướt đến trễ, vừa vào phòng liền thấy Tề Tranh bạnh cái cằm ngồi đó một mình hờn dỗi.
Cô đến gần chọt chọt khuôn mặt tức giận của Tề Tranh: "Đây là thế nào vậy?"
Tề Tranh nhìn thấy Bùi Thanh Phi thì bao nhiêu hờn dỗi đều tan thành mây khói. Cô tự thấy rằng những chuyện phiền lòng này tốt nhất vẫn là không nên để cho Bùi Thanh Phi biết thì hơn.
"Toán học thật là khó a." Giọng của Tề Tranh đầy vẻ ấm ức cùng làm nũng.
Bùi Thanh Phi lại thật tin người này gặp phải đề khó, cô dịu dàng hỏi lại: "Là vấn đề gì mà có thể làm khó bảo bảo Tề Tranh chúng ta được a? Để tớ xem một chút nào."
Tề Tranh lung tung tìm đại một bộ đề rồi bày ở trước mặt Bùi Thanh Phi, còn Bùi Thanh Phi lại hết sức kiên nhẫn đem bộ đề giải đến hết.
Tề Tranh làm một giấc ngủ đến tận hừng đông. Lại là một ngày mới đến.
Bao nhiêu bát quái xảy ra ở trên diễn đàn không đến hai ngày rồi cũng sẽ đi qua, Tề Tranh tự mình động viên như vậy.
Kết quả lại là, sau khi đến trường học, cô mới hậu tri hậu giác nhận ra được rằng, câu chuyện này còn lâu mới kết thúc.
Vào một sáng sớm, lúc trước lên lớp, lão Trương đem nửa người tiến vào dò xét, sau đó hướng về phía Tề Tranh vẫy tay.
"Tề Tranh, tới đây một chút."
Cứ như vậy Tề Tranh được lão Trương mời sang phòng bên uống trà.
Lão Trương nhấp một ngụm trà cho nhuần giọng rồi mới nói: "Khục, Tề Tranh a, con cùng với Giang Sở..."
Tề Tranh giật mình một cái. Cái thiếp mời ngày hôm qua đã làm cho cô phải ở trong đầu lựa chọn hết cách giải thích này cùng với đáp án kia, vì vậy liền vội vàng mở miệng giải thích: "Là bạn thân của con thôi ạ."
Lão Trương thiếu chút nữa bị sặc: "Ai nói với con cái này làm gì? Điều thầy muốn nói là, con cùng Giang Sở quan hệ tốt như vậy, con nên lưu ý tình huống của bạn ấy một chút. Con hãy nhắc nhở bạn ấy là kỳ thi tốt nghiệp trung học tới nơi rồi, đừng để loại chuyện như vậy phân tâm."
Tề Tranh thở phào ra một hơi, cô lại còn tưởng rằng lão Trương muốn nói cái gì chứ đâu: "Thầy yên tâm, nhất định con sẽ ân cần dạy bảo. Con cam đoan là không để cho nhỏ cừu non này bị lầm đường lỡ bước."
Sau khi trở về chỗ ngồi, Giang Sở lập tức ghé lại gần bên, cậu nhỏ giọng hỏi thăm: "Lão Trương tìm bà có chuyện gì vậy hả?"
Tề Tranh nhỏ giọng đáp lại: "Chờ lát nữa ông sẽ được biết."
Hả?
Vì cái gì?
"Giang Sở! Đi ra ngoài một chút!"
Giang Sở có chút không hiểu nổi, bởi lúc này thần sắc của Tề Tranh đầy một bộ gánh nặng đường xa, hướng về phía cậu gật gật cái đầu.
"Cái gì?"
Cũng không biết được là lão Trương đã nói gì đó mà dù đã cách một bức tường rồi, vẫn nghe được giọng của Giang Sở truyền đến hết sức rõ ràng.
Tề Tranh nghiêng người nhìn nhìn một vị khác cũng là nhân vật chính trong lời đồn đại. Cô thấy Ngô Kỳ nghe được động tĩnh vọng đến từ chỗ Giang Sở thì giống như cười mà không phải cười nhìn vào quyển sách giáo khoa trong tay.
Rất nhanh Giang Sở đã lại trở về. Với vẻ mặt hết sức ngưng trọng, cậu trở lại chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, ai hỏi cái gì cũng không chịu trả lời. Thật vất vả chờ cho đến hết giờ, Giang Sở lập tức túm lấy Ngô Kỳ cùng đi ra ngoài.
Tề Tranh muốn cùng đi qua xem một chút, nhưng Bùi Thanh Phi lại đến.
Cô đến để đưa sách cho Tề Tranh, vật lý cơ bản lớp 10. Tối hôm qua Tề Tranh tìm mất cả một buổi, nhưng rồi vẫn không biết mình đã bỏ quên cuốn sách này ở nơi nào rồi, cho nên đành phải mượn của Bùi Thanh Phi xem nhờ vậy.
"Tìm không thấy thì cũng dừng tìm nữa, cậu nếu cần thì cứ lấy ở chỗ tớ là được." Bùi Thanh Phi nói.
Ánh mắt Tề Tranh vẫn một mực chết dí vào ở một góc nào đó, Bùi Thanh Phi nói vậy mà cô vẫn không có một chút phản ứng nào, theo bản năng Tề Tranh hỏi lại: "Cái gì?"
Bùi Thanh Phi đành phải lặp lại một lần nữa.
Tề Tranh cười đồng ý.
Bùi Thanh Phi đi xuống lầu dưới, khi đi ngang qua chỗ ánh mắt Tề Tranh nhìn tới ban này thì cô thấy Giang Sở cùng Ngô Kỳ đang đứng ở đó.
Bùi Thanh Phi nhìn Ngô Kỳ, mà Ngô Kỳ cũng chú ý tới cô. Ánh mắt của hai người cùng liếc nhìn nhau trong một tích tắc, rồi cứ như vậy đi lướt qua nhau.
Không biết vì cái gì, cái lúc Giang Sở nhìn thấy hai người kia cùng xuất hiện ở dưới một mái hiên như vậy thì cậu lại có chút luống cuống.
Ngô Kỳ nhìn cái vẻ mập mờ này của cậu thì cười cười: "Tôi đã nói đến đâu rồi nhỉ? Có phải là thầy giáo Trương đã hiểu lầm cậu đối với tôi nên mới có chút ý kiến hay không?"
"Đến cùng là cậu muốn làm cái gì?" Giang Sở có chút phiền muộn.
"Vậy cậu thích người nào?" Ngô Kỳ kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Giang Sở nhíu mày: "Cậu vừa nói cái gì?"
Ngô Kỳ cười cười: "Đừng giỡn! Trong lòng cậu đã rất rõ ràng, là tôi đang nói đến lớp trưởng cùng cô ấy."
Ánh mắt của cô nhìn lại lần nữa nơi Bùi Thanh Phi vừa đi qua: "Cậu thích ai?"
Sắc mặt Giang Sở bỗng nhiên chìm xuống, nó đã không còn cái vẻ không mấy khi đứng đắn của ngày thường nữa mà trở nên dị thường nghiêm túc: "Bọn họ đều là bằng hữu của tôi."
Ngô Kỳ cười cười có chút ngả ngớn: "Đừng có lại giỡn! Tôi đoán là cái người vừa nãy a."
Bỗng nhiên Giang Sở nở nụ cười, nụ cười kia khiến cho Ngô Kỳ cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng cô lại không thể nói thành lời là vì cái gì.
"Trong mấy ngày qua mình thật đúng là đã lãng phí không ít thời gian rồi." Nói xong, Giang Sở liền xoay người rời đi.
Ngô Kỳ gọi với theo bóng lưng của Giang Sở: "Này, cậu nói vậy là có ý gì hả?"
Giang Sở không quay đầu lại, mà chỉ là hướng về phía Ngô Kỳ vẫy vẫy tay.
Chỉ là một câu chuyện tự thêu dệt của tiểu nha đầu này mà thôi, tự cho là nhìn thấu hết thảy. Mình đúng là dư thừa thời gian mới đi để ý cái chuyện này.
Quan hệ giữa Giang Sở cùng Ngô Kỳ xem như đã ngã vào đáy hang sâu.
Đến đây thái độ của Giang Sở một trăm tám mươi độ đại chuyển biến, triệt để cùng Ngô Kỳ phân rõ giới hạn. Động tác này của cậu thật sự là có chút nhanh, nó khiến cho Tề Tranh vốn đã chuẩn bị đầy một bụng những lời cần nói lại không còn dịp để nói ra nữa. Vậy mà Giang Sở lại tự mình hoàn toàn tỉnh ngộ nha.
Trong giờ nghỉ giữa giờ Tề Tranh giúp cô giáo ôm một đống vở lên tầng cao nhất. Vì không để chô mình phải vào lớp muộn, cô quyết định đi tắt bằng cái cầu thang ít người đi nhất. Kết quả là, sau khi xuống đến khúc một cua cô bắt gặp một thân ảnh quen thuộc đang đưa lưng về phía mình đứng ở nơi đó để...
Hút thuốc!
"Câu điên rồi à?" Tề Tranh cả kinh. Cô tiến lên giành lấy phần lại của điếu thuốc lá trên tay người kia, ấn nó lên trên bậc cửa sổ, rồi dùng khăn giấy cẩn thận từng li từng tí một bọc lại, chỉ sợ không cẩn thận sẽ lưu lại một chút dấu vết.
Tề Tranh vừa ghé mặt vào bên cửa sổ, chờ cho mùi khói tan hết, lại vừa hướng theo sau lưng người kia nói: "Cậu có biết là tại trường Thượng Thanh này đối với cái gì cũng đều rất bao dung, duy chỉ có đối với học trò hút thuốc là nghiêm trị hay không."
"Đúng vậy không?" Giọng của Ngô Kỳ rất ngọt. Vào giờ phút này giọng nói ấy lại mang theo chút gì đó thong dong: "Vì cái gì?"
Vì cái gì?
Bởi vì rất nhiều năm trước đây, tại trường Thượng Thanh này đã từng đã xảy ra một cuộc đại hỏa, mà nguyên nhân khiến cho hoả hoạn xảy ra chính là từ cái tàn thuốc chưa tắt. Chỉ vì một chút đốm lửa ở đầu điếu thuốc lá ấy, một khu nhà ký túc xá của Thượng Thanh bị cháy sạch sành sanh, một ký túc xá có bốn người học sinh thì một người bị bỏng nghiêm trọng, một người vì hít vào khói độc mà phổi bị tổn thương, cuối cùng phải thôi học giữa tuổi hoa niên.
Sau khi nghe qua Tề Tranh giải thích, Ngô Kỳ gật gật đầu, không phản bác gì nữa.
"Cậu vẫn đang còn nhỏ tuổi làm sao lại dùng đến cái này?" Tề Tranh thực khó hiểu.
Cặp mắt màu xanh lam của Ngô Kỳ tựa như giọt nước suối vừa thanh tịnh lại vừa lạnh buốt: "Người nước ngoài nuôi dưỡng con cái cũng chưa từng tra hỏi tỉ mỉ như vậy nha."
"Cậu, cậu có chuyện gì phiền lòng hay sao vậy?" Tề Tranh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Sau khi lão Trương tìm đến Giang Sở, Giang Sở cùng Ngô Kỳ đã không còn lui tới nữa. Đúng là Tề Tranh sợ bởi vì cái này nên Ngô Kỳ mới trở thành như vậy. Nhưng điều cô không nghĩ tới là, Ngô Kỳ lại hỏi ngược lại Tề Tranh một vấn đề.
"Theo cậu cảm thấy thì cái gì là hữu tình? Cái gì là tình yêu?"
Oa!!!
Vấn đề này quá thâm ảo rồi nha! So với làm một trăm đề toán học thì nó còn khó hơn nhiều.
"Cái này, cái này..." Tề Tranh ấp úng.
Ngô Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười: "Thì ra cũng có những việc lớp trưởng không biết."
Tề Tranh nhún nhún vai: "Đương nhiên là vậy rồi!"
"Chính Giang Sở đã giúp mình bỗng nhiên ý thức được vấn đề này." Ngô Kỳ nói.
"Cậu cùng cậu ấy..."
Ngô Kỳ quay sang vừa cười vừa nói: "Đối với cậu ấy kỳ thật mình không có gì hứng thú. Ngược lại mình lại có cảm tình với chính lớp trưởng là cậu đây."
Nói xong Ngô Kỳ lại càng xích lại gần hơn. Cô vốn đã có gương mặt hết sức xinh đẹp rồi, khi gương mặt tinh xảo kia rút ngắn khoảng cách đến gần hơn, trông nó lại càng xinh đẹp đến động lòng người. Nhất cái đôi mắt kia, khi nó nhìn chăm chú vào mắt của bạn, thật sự là nó đã làm người ta chấn động cả hồn phách.
Chỉ là Tề Tranh lại hiển nhiên không có cảm giác như vậy.
Cô không tránh né, mà cũng không đáp lời. Ngô Kỳ có cảm giác như người này nhìn mình mà như là đang nhìn một đứa ngốc vậy.
Thật sự là Ngô Kỳ trêu không nổi nữa. Sau khi làm ra cái đột phá khoảng cách giao tiếp này với Tề Tranh rồi, Tề Tranh lại dùng hẳn cả một bàn tay đặt ngay lên trên mặt cô, đẩy cô ra xa đến tám trượng rồi vừa cười toe toét vừa nói: "Cậu dùng cái dạng này đối với tôi cũng vô dụng. Tôi không ăn loại vui đùa này á."
Xem đi, người này dễ dàng biến những lời thổ lộ của mình thành một cái rõ đầu rõ đuôi là trò vui đùa mà thôi. Ánh mắt cực kỳ thản nhiên. Ngô Kỳ vốn tự phụ khi cho rằng nam nữ đều thích khuôn mặt đẹp, đối với người ta mà nói nó căn bản chính là một tờ giấy trắng.
Trực giác của Ngô Kỳ từng không sai, nhưng lúc này đây dường như cô đã đá phải một tảng sắt.
"Đến giờ vào lớp rồi. Mau trở về đi thôi." Tề Tranh nhìn nhìn đồng hồ.
Ngô Kỳ đuổi cho kịp, hai người cùng nhau đi xuống tầng dưới.
Vừa trở lại lầu bốn, Tề Tranh cùng Ngô Kỳ tình cờ đụng vào Bùi Thanh Phi đang từ trong phòng làm việc của lão Trương cùng lão Hồ đi ra. Trong tay cô là một chồng vở cao chất ngất, điều này làm cho cả người cô trông lại càng mong manh.
Tề Tranh liền vội vàng tiến lên, muốn tiếp nhận chút nào đó từ trong tay Bùi Thanh Phi nhưng lại bị Bùi Thanh Phi đơn giản lơ qua.
Hai tay của Tề Tranh vơ vào khoảng không mà ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Để tớ giúp cậu ôm đi xuống." Cô vội nói.
"Không cần đâu." Thái độ của Bùi Thanh Phi có chút lãnh đạm.
Ngô Kỳ đứng ở một bên thờ ơ, lạnh nhạt làm như chuyện không quan gì đến mình vậy. Dường như hết thảy những gì đang xảy ra trước mắt này đều không quan hệ tới mình, thậm chí còn như có chút hả hê khi thấy người gặp họa.
Trong giờ lên lớp giáo viên giảng qua một chút về đề thi rồi dành thời gian còn lại cho học sinh tự học. Tề Tranh ghi chép lại phần bài làm sai của mình xong thì bắt đầu lấy giấy nháp ra để vẽ tranh. Cô vẽ một cái hình người nho nhỏ... Miễn cưỡng xem như là hình người a. Tề Tranh đã từng học qua vẽ tranh, bình thường thì vẽ cũng không tệ lắm, chỉ có điều vào giờ này khắc này nét vẽ của cô xấu thật sự, làm cho người ta dù muốn cũng không đủ can đảm lấy lòng.
Hình người mặc một cái quần hoa, mái tóc tết đuôi sam. Tề Tranh vẽ đôi mắt của cô ấy thành màu đen. Vốn cô muốn vẽ cho nó có vẻ mặt tươi cười, nhưng ở phía đằng trước Giang Sở bỗng nhiên lắc cái ghế một cái, làm cho cái tay Tề Tranh bị run lên, lập tức khuôn mặt tươi cười biến thành cái mặt khóc. Vẻ mặt của hình người lúc này vừa phẫn nộ lại vừa buồn thương.
Tề Tranh dùng ngòi bút chọc chọc cái khuôn mặt hình người, đến cùng tại vì cái gì mà cậu lại không vui như vậy a?
Đây chính là bài toán khó đến nỗi Tề Tranh không thể giải nổi.
Đến giờ giải lao, Tề Tranh chuẩn bị đi xuống lầu dưới.
Hôm nay là thứ tư, theo thông lệ đài phát thanh của trường sẽ là tiết mục ca nhạc theo yêu cầu. Đây là chương trình được các học trò của trường Thượng Thanh yêu thích nhất. Đương nhiên đây cũng là tiết mục mà các bậc thầy cô muốn thủ tiêu nhất trong bao năm qua.
Bất quá là các thầy cô giáo của trường Thượng Thanh đến cùng vẫn quyết định tôn trọng ý kiến của các học trò thật nhiều, dù là có phải chấp nhận tranh luận. Vì vậy mà chương trình phát thanh thứ tư hàng tuần mới được một mực giữ lại đến nay.
"Thứ tư hàng tuần cất cao giọng hát cho bạn nghe. Chào mọi người, hôm nay lại đến chương trình quen thuộc là giới thiệu bài hát được mọi người yêu thích rồi, các bạn học sinh được chọn lựa để giới thiệu bài hát hôm nay ở đâu rồi nhỉ? Hãy cho chúng tôi cùng được nghe một chút bài hát các bạn yêu thích đi nào!"
Tề Tranh nên được tính vào số người không nhiều lắm không có hứng thú với cái tiết mục này. Cô đi một mạch từ lầu bốn xuống đến lầu một, căn bản cũng không để tâm đến nội dung đang phát thanh. Thẳng cho đến khi cô nghe được một cái tên quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn xuất hiện từ trên loa phóng thanh, lúc này cô mới không tự chủ được mà ngừng chân, dừng bước.
Bùi Thanh Phi?
Thiếu chút nữa thì Tề Tranh đã cho là mình đã nghe nhầm rồi, tại sao cái tên của Thanh Phi lại xuất hiện ở nơi này được đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương