Cầu Xin Em Quay Lại

Chương 21



Đến khi Tư Chính rời khỏi phòng bệnh Võ Vu Thiên, Tiểu Cầu mới dám bước vào. Vẻ mặt cậu ta trùng xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt long lanh trực trào như muốn khóc.

Tiểu Cầu quỳ xuống bên cạnh giường bệnh của Võ Vu Thiên khiến cho Võ Vu Thiên có chút kinh ngạc. Tiểu Cầu đi theo anh bao năm nay đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu có hành động như vậy.

" Làm cái gì thế ? ".

Võ Vu Thiên mấp máy nói, dù anh nói rất nhỏ từng chữ lại không được rõ ràng rành mạch nhưng Tiểu Cầu lại hiểu hết.

" Thiếu gia ... Tôi sai rồi ... Đứa bé biết mất rồi ... ".

Võ Vu Thiên sững người, cơ mặt liền co rút liên hồi. Phải chăng Giảng Phong đã phát giác đến đứa bé ?

" Mau tìm đi nhanh lên !! ".

[ ... ]

Mười năm sau ...

Trên sân bay một người phụ nữ có mái tóc dài ngang vai, trên người vận một chiếc váy màu trắng tinh khiết vừa vặn tôn lên từng đường cong khêu gợi của cô.

Tĩnh Nhiên một tay kéo vali, một tay dắt theo một cậu bé đã mười tuổi. Đi đến cửa số ba, Tĩnh Nhiên đột nhiên dừng chân, cúi đầu nói với cậu bé.

" Ngạn Hiên, con đến phòng thính nghiệm của baba trước chờ mẹ nhé ? ".

Cậu bé phồng má, bĩu môi thái độ dường như rất không vừa lòng khi nghe thấy Tĩnh Nhiên nói câu đó.

" Mẹ trốn Ngạn Hiên ăn kem đúng không ? Huhu ... ".

Kỳ Ngạn Hiên vừa nói vừa làm bộ khóc nức nở chọc cho Tĩnh Nhiên phì cười. Cô xoa xoa đầu cậu nhóc, cất giọng ôn nhu.

" Mẹ còn có việc, đến chỗ baba trước, khi về sẽ đưa con ăn kem ".

" Được ".

Kỳ Ngạn Hiên lúc này mới theo người mặc áo đen đứng sau Tĩnh Nhiên lên xe ô tô. Đứng nhìn chiếc xe kia chuyển bánh một hồi lâu, Tĩnh Nhiên cũng lên một chiếc xe ô tô khác.

Mười năm trước khi tỉnh lại cô phát hiện Kỳ Diêm là người cứu cô. Cũng là mười năm trước mọi thủ tục ly hôn giữa cô và Giảng Phong, Kỳ Diêm đều thay cô làm thoả đáng.

Y nói, chỉ cần cô kết hôn, chăm sóc tốt cho đứa con trai vừa mới ra đời đã mất đi mẹ của y, việc cô muốn báo thù y sẵn sàng ra tay giúp đỡ.

Khi ấy Tĩnh Nhiên cô không lưỡng lự mà đồng ý ngay. Kỳ Diêm cứu cô, có ơn với cô, cô sẽ dùng cả đời này để trả cho y, và cũng dùng cả đời này để khiến kẻ làm cô tổn thương, khiến những kẻ đã đẩy cô xuống vực sâu tối tăm phải thống khổ, thân bại danh liệt.

Yên vị ngồi trên xe, Tĩnh Nhiên mở lời nói với tài xế.

" Đến tập đoàn Giảng thị ".

" Vâng thưa thiếu phu nhân ".

Siết chặt hai bàn tay, Tĩnh Nhiên rời mắt nhìn cảnh vật bên ngoài để thả lỏng tâm trạng.

Giảng Phong, mười năm trước anh hành hạ đánh đập tôi thế nào, mười năm sau tôi nhất định hoàn trả anh !

[ ... ]

Mười năm nay, tập đoàn Giảng thị vẫn không hề thay đổi. Dự án thiếu vốn mười năm trước may mắn có tập đoàn Kỳ thị ra tay cứu giúp, nếu không Giảng thị đã sớm phá sản.

" Tổng giám đốc, người tiếp nhận dự án mới bên tập đoàn Kỳ thị đã đến rồi ".

Giảng Phong ngẩng đầu nhìn Tiểu Lôi, nhìn thấy vẻ mặt của cậu cứ bí bí ẩn ẩn nhưng không thể nào lý giải được liền lắc đầu. Hắn gập tập tài liệu đang xem dở, rời khỏi bàn làm việc để nghênh đón vị khách quý.

Cửa phòng tổng tài mở ra, người phụ nữ dáng vẻ cao quý bước vào, cẩn thận bước từng bước đi đến trước mặt Giảng Phong. Tĩnh Nhiên từ từ tháo chiếc kính râm to bản, để lộ đôi mắt đen láy.

" Chồng cũ, đã lâu không gặp ! ".

Giảng Phong một thân cứng đờ. Hắn đương nhiên không nghĩ tới một người rơi từ tầng thứ một trăm xuống mà vẫn còn có thể sống, đứng sờ sờ trước mặt hắn. Kể cả khi mười năm trước có luật sư đến làm thủ tục ly hôn hắn còn tưởng cô đang diễn kịch với hắn, nhưng không ngờ ...

" Sao ? Thấy tôi xuất hiện ở đây anh kinh ngạc lắm à ? ".

Tĩnh Nhiên châm biếm nói. Cô xoay người liếc nhìn Tiểu Lôi ý bảo cậu ta ra ngoài. Tiểu Lôi cũng là một người thức thời đương nhiên sẽ không lựa chọn đứng ở đây trong hoàn cảnh này.

Chát ... Âm thanh thâm thuý vang lên. Gương mặt Tĩnh Nhiên lệch hẳn sang một bên, trên làn da trắng như tuyết còn lưu lại một dấu tay đỏ chói. Tĩnh Nhiên vì cái tát của Giảng Phong mà khoé môi bật máu.

" Cô dám lừa tôi ? ".

Giảng Phong tức giận hét lên. Giọng nói của hắn lạnh lẽo không còn một hơi ấm. Toan tính đưa tay đánh Tĩnh Nhiên thêm một bạt tai, cổ tay lại bị cô giữ chặt đến không động đậy nổi.

Lau vệt máu ở trên khoé môi, Tĩnh Nhiên cười lạnh. Trong đôi đồng tử của cô thù hận đã như ngọn núi lửa sắp bung trào, hoàn toàn không che giấu hận ý đối với Giảng Phong.

" Anh tưởng tôi của mười năm sau vẫn nhu nhược, vẫn để anh tuỳ ý đánh đập à ? ".

Cổ tay Giảng Phong bị Tĩnh Nhiên giữ chặt đến đau đớn. Hắn nhíu mày muốn trốn thoát khỏi sự trói buộc của cô nhưng lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn.

Tĩnh Nhiên của hiện tại, Tĩnh Nhiên đang đứng trước mặt hắn, một Tĩnh Nhiên tràn ngập hận ý khiến hắn có chút hoảng sợ.

Không biết từ đâu, trong tay Tĩnh Nhiên đã cầm sẵn một con dao tuy nhỏ nhưng lại cực kỳ sắc bén.

" Nhớ hôm ấy không ? Anh đã dùng mảnh gương vỡ rạch từng đường từng đường lên mặt tôi. Cái cảm giác đau đơn khi ấy, anh nên trả rồi ".

Dứt lời cô liền rạch một đường lên trán Giảng Phong, tuy vết thương không sâu lắm nhưng muốn xoá đi vết sẹo thì lại rất khó khăn.

Từng giọt máu chảy xuống gương mặt Giảng Phong, ánh mắt hắn thoáng chốc đã biến đổi ...

Tĩnh Nhiên bây giờ không có mù, làm sao có thể không nhìn thấy hắn đang biến đổi thành ma cà rồng. Cười một tiếng lạnh đến thấu xương, cô nâng cằm hắn lên, lạnh nhạt nói.

" Giảng Phong có tôi ở đây anh sống cũng được mà chết cũng xong ... ".
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...