Cây Kim Sợi Chỉ

Chap 3. Xe Hoa



- Nói như mợ thì chắc hẳn mợ phải là cụ tổ của bọn sao chổi. Ai kêu ba năm trước rước mợ về buổi sáng, buổi chiều cậu Lộc liền toi đời?

Ông Tài mỉa mai, mợ Phượng ngậm ngùi bảo:

- À con cũng chỉ nói chơi chơi vậy thôi chứ nào có ý gì. Cơ mà bây giờ nhà mình có tang thì còn cưới hỏi làm sao được nữa hả thầy?

- Nhà nào là nhà mình? Thằng đó là người nhà tôi lúc nào? Rõ ràng là người bu mợ đem sang cho mợ mà! Mợ biết điều thì xử lý cho nó ổn thoả, chứ mà để ảnh hưởng tới ngày vui của cậu thì tôi tống cổ ra khỏi nhà.

Phần vì sợ cái uy của thầy Tài, phần vì mợ Phượng phải trở về nhà quán xuyến cỗ bàn nên mợ gọi điện cho bu ruột của mợ nhờ vả. Bà Phương đồng ý giải quyết mớ rắc rối cho con gái, sau khi cúp máy, bà ra chợ lao động tìm người. Bữa nay tuy có nhiều thanh niên trai tráng đứng đợi việc nhưng chỉ có duy nhất một thằng tên Tiến là cao to vạm vỡ, bà hất hàm hỏi nó:

- Nom cái mặt hơi lạ nhỉ? Quê ở đâu?

- Dạ, bẩm bà, con là người thôn Mộc.

Thằng Tiến đáp, thấy bà Phương kêu nó đi theo bà nó liền ngoan ngoãn vâng lời. Chẳng cần bà nói nó cũng biết nó sẽ cùng bà đưa thằng Gù về quê an nghỉ. Nửa tháng trước, nhận được mẩu giấy nhỏ chỉ thị mình phải thay thế vị trí của thằng Gù bên cạnh mợ Phượng, Tiến bắt đầu canh những lúc thằng Gù phê thuốc lào để doạ ma nó. Ban đầu Tiến chỉ tính khiến thằng Gù phát điên, tống cổ nó vào trại tâm thần thôi, nào ngờ chỉ một trận cảm đã tiễn nó đi luôn. Âu cũng tại nó làm lắm việc ác, đến lúc nghiệp quật đỡ không nổi. Bước tiếp theo Tiến cần làm là lấy lòng bà Phương. Chuyện này đối với nó không khó, tại nó rất dẻo mép, chỉ nịnh nọt dăm ba câu đã khiến bà mê tít. Bà đề nghị từ mai nó về làm cho mợ Phượng, sợ bị nghi ngờ nên ban đầu nó còn chối khéo, bà phải nài nỉ mãi nó mới chịu ưng thuận. Mợ Phượng thấy bu nhắn tin đã tìm được cho mợ một thằng đầy tớ đắc lực giúp mợ xử lý công chuyện thì mừng khủng khiếp. Nghe đâu thằng này hồi học cấp ba điểm Toán cũng cao ghê lắm, cả mợ và nó hợp lại thì chả ăn đứt cậu Hoan chứ còn gì nữa? Mợ vui đáo để, vừa rót trà cho khách mợ vừa cười phớ lớ. Khách thấy mợ tươi roi rói liền tò mò hỏi:

- Xe hoa sắp về à mà mặt mợ phởn thế?

- Dạ, còn lâu ông ạ, đón dâu mãi trên thành phố cơ mà. Con mời ông uống chén trà cho ngọt miệng.

Mợ Phượng lễ phép đáp. Vừa là con dâu đại gia, vừa là con gái của gia đình quyền thế nên đám cưới của Diệu Hân hoành tráng không thua kém bất kỳ thiên kim tiểu thư nào. Hội chị em trong họ ngưỡng mộ Hân, gia đình, bạn bè, ai gặp cũng chúc Hân một đời bình an vui vẻ. Thế nhưng, Hân vui không nổi. Mặc dù Hân rất muốn giấu nhẹm chuyện đáng xấu hổ đó đi, nhưng giấu ai thì giấu cũng chẳng thể giấu được chồng mình. Bởi vậy nên cô dự định đêm nay sẽ thú nhận với cậu Hoan. Tuy nhiên Hân vẫn chưa nghĩ được sẽ mở lời như thế nào? Thái độ cậu khi tiếp nhận chuyện đó sẽ ra sao? Hiển nhiên cậu sẽ khinh Hân rồi, nhưng liệu cậu có tha thứ cho cô không? Những lo âu dồn dập khiến Hân căng thẳng cực độ, ngồi trong xe hoa mà tay chân cô không ngừng run rẩy. Cậu Hoan dường như phát hiện ra điều đó, cậu chau mày mắng mỏ:

- Gì mà run dữ vậy? Đêm qua mày đập đá hay sao mà sáng nay nom như con ngáo thế?

Cậu trêu cho vui vậy thôi chứ cậu vẫn cầm tay Hân. Cậu mở cúc áo vest, nhét tay cô vào giữa lớp áo sơ mi và áo vest của cậu rồi thản nhiên bảo:

- Để cậu bố thí cho mày ít hơi ấm nhá!

- Dạ, em cảm ơn ạ.

- Vợ chồng rồi mà sao mày khách sáo thế?

- Dạ, em xin lỗi.

- Mày không còn gì khác để nói ngoài lời xin lỗi và câu cảm ơn hả? Cái con hâm này nữa, nhạt nhẽo dễ sợ!

- Nhà mình có cậu mặn là được rồi mà.

- Cũng phải, thầy tao kêu vợ chồng thì nên bù trừ cho nhau mới đúng. Kiểu như tao mặn mày nhạt, tao cao mày lùn, tao đẹp mày xấu, tao thơm mày...

Cậu Hoan đang định nói từ "thối", nhưng mà thấy không đúng lắm nên cậu sửa:

- Cậu thơm ít, mày thơm nhiều.

Đoạn, cậu ghé mũi vào cổ Hân ngửi ngửi, người chi mà thơm dữ tợn, khiến cậu không thể kiềm được thốt lên:

- Nấm lùn! Mày chính là minh chứng rõ ràng nhất của câu nói ông trời không bao giờ lấy của ai tất cả.

- Sao lại thế ạ?

- Thì đó! Mày ý... nhạt nhá... xấu nhá... lùn nhá... nhưng lại được cái rất thơm nhá.

Hân phì cười, kể cả khi Hân buồn nhất thì cậu vẫn luôn có những phát ngôn bá đạo làm Hân cười. Ở hàng ghế bên trên, lái xe cũng cười cười bảo:

- Cậu cứ nói quá, con thấy mợ Hân đẹp mà, mặt tròn trịa phúc hậu, mắt bồ câu long lanh, lông mi cong vút, da mịn màng không tì vết. Con gái như mợ ai chả mê.

Ghê! Ai cũng mê thì nghĩa là nó cũng mê rồi còn gì nữa? Cái thằng lái xe mắc dịch, người của cậu mà nó dám lén liếc mắt đưa tình qua gương chiếu hậu. Người của cậu thì xấu hay đẹp cũng không đến lượt nó nhìn, nó càng không có quyền nhận xét. Cậu bực bội kéo khăn voan che mặt cho cô dâu rồi hắng giọng quát:

- Tập trung lái đi! Nhìn với chả ngó! Sốt cả ruột! Láo nháo cậu lại đạp cho một phát chết bà mày bây giờ!

- Dạ, con biết rồi thưa cậu.

Lái xe ngoan ngoãn đáp, sáng nay ông già bắt dậy sớm trát phấn tô son cho đẹp trai lồng lộn để đi rước dâu hại cậu mệt mỏi quá chừng. Ôi dào! Cái mặt cậu nó đã đạt tới độ đẹp trai "le vờ mắc" rồi mà, trát thế trát nữa thì cũng vậy thôi. Cơ mà nể ông già nên cậu vẫn nghe lời. Thế nên bây giờ cậu thấy rất buồn ngủ. Cậu ngáp ngắn ngáp dài tựa đầu vào ghế ô tô, được một lúc thấy không thoải mái lắm cậu lại đổi tư thế, gục luôn vào vai con vợ cậu. Người nó có da có thịt nên vai nó cũng êm ra phết, thơm thơm nữa, hại cậu đánh một giấc tít mít đến khi xe về tới cổng chính, nghe vợ nhỏ nhẹ gọi dậy mới thức giấc. Cha bố cái con vợ lùn không gọi cậu dậy sớm hơn chải lại đầu tóc, để ông già đi qua thấy thần thái cậu không được chất chơi cho lắm lại cho cậu ăn cháo chửi:

- Không lẽ giờ tôi phải táng cho cậu Hoan mấy cái bạt tai cậu mới tỉnh ngủ? Nom kìa! Y như con khỉ đột ngồi cạnh công chúa!

Chắc hẳn con vợ cậu đã biết lỗi, nó vội vàng giúp cậu chỉnh đốn trang phục và tóc tai. Con này ranh ma lắm, nó biết thừa thằng lái xe mê nó rồi mà nó còn dám ngang nhiên bỏ khăn voan che mặt.

- Mày cũng mê nó rồi chứ gì?

Cậu gằn giọng hỏi. Hân thấy ánh mắt cậu liếc về phía lái xe liền hiểu vấn đề nằm ở đâu, cô hiền hiền bảo:

- Em phải bỏ khăn voăn ra thì mới thắt lại cà vạt cho cậu được chứ!

Con vợ lùn chống chế thế thì cậu thua rồi. Cậu đăm chiêu nhìn cô dâu của mình, xấu xí thế này mà thằng lái xe cũng khen đẹp cho được, chắc nó bị phấn son làm mờ con mắt rồi, thằng dở người.

- Lần sau ra ngoài thì tô son trát phấn ít thôi, nom loè loẹt y hệt con công!

Cậu dặn, vợ dạ. Ông Tài nghĩ bụng cậu Hoan mặc bộ vest đen đúa có khác nào con quạ đâu mà tinh tướng. Cơ mà bữa nay là ngày vui của cậu nên ông không thèm xỉa xói nữa. Theo tục lệ, cậu Hoan nhận lấy chiếc hộp trảm ngọc quý từ tay ông, sau đó cẩn thận mở ra, cầm lên sợi chỉ vàng óng ánh. Vì biết trước quê cậu có tập tục như vậy nên mẹ Hà cũng chuẩn bị cho Hân một chiếc hộp ngọc đựng cây kim sáng loáng, đợi Hân mở hộp lấy kim ra thì cậu Hoan liền dùng sợi chỉ vàng xâu vào cây kim của Hân. Xong xuôi, cậu Hoan là người thắt nút sợi chỉ, biểu tượng cho việc vợ chồng họ sẽ mãi mãi quấn quít bên nhau. Lúc bấy giờ người giúp việc mới mở pháo giấy, mọi người vỗ tay rầm rầm chúc mừng đôi vợ chồng trẻ.

Xót con dâu đi đường xa mệt nên tám giờ tối ông Tài đã kêu Hân đi nghỉ trước, không phải tiếp khách. Hân cảm ơn ba chồng rồi trở về gian nhà riêng của hai vợ chồng tắm gội, sau đó xức dầu lên các vết bầm tím và bôi một lớp kem làm mờ sẹo lên vết răng cắn. Những vết thương đó, đến nay vẫn còn xót. Tuy nhiên đau đớn như thế nào cũng chỉ là vết thương ngoài da, so với vết thương lòng thì đâu thấm tháp gì. Hân thở dài đóng nắp lọ thuốc cất vô tủ rồi mệt mỏi đặt lưng trên chiếc giường tân hôn trang trí màu đỏ rực rỡ. Vì nhọc quá nên cô thiêm thiếp ngủ mất, mãi tới khi bị cậu Hoan bẹo má đau điếng Hân mới giật mình bừng tỉnh. Cô thấy khuy áo của mình bị tháo ra hai cúc và thấy cả sự phẫn nộ của trong tiếng quát của chồng mình:

- Mày! Con khốn nạn! Thứ đàn bà mất nết!

Sự sỉ vả của chồng khiến Hân trở nên tỉnh táo. Chẳng cần hỏi cô cũng biết chồng muốn gần gũi mình, nhưng nhìn vào vết răng kia liền nổi đoá. Hiển nhiên, vết răng đó không phải của cậu. Của ai thì Hân cũng không biết, nhưng cô biết có một sự thật không thể thay đổi được là cô đã bị vấy bẩn. Sự thật nghiệt ngã khiến nước mắt Hân chảy lã chã. Cậu Hoan cay cú chỉ trích:

- Cậu trước giờ chưa bao giờ quan ngại chuyện rau sạch hay rau bẩn. Thứ cậu khinh nhất là cái loại đã bẩn rồi nhưng vẫn cứ giả bộ thanh cao thánh thiện như mày đấy!

- Mình... mình nghe em giải thích đã...

- Mình mình em em cái của nợ gì? Cậu ngang hàng với mày đấy à mà mày gọi cậu là mình? Bà nhà nó chứ, mày học đâu ra cái thói mất nết vậy? Bố láo bố lếu!

- Dạ, em tưởng cưới hỏi xong hết rồi thì có thể gọi cậu như thế, ba mẹ em cũng xưng hô vậy mà.

- Tưởng tưởng cái gì? Vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở. Vớ va vớ vẩn! Gọi cậu, nghe rõ chửa?

- Dạ, thưa cậu.

- Cậu cóc cần biết dưới thành phố tụi bay xưng hô kiểu gì, nhưng đã về quê cậu làm dâu thì phải nhập gia tuỳ tục. Không gọi ba mẹ hay mình mình em em cái khỉ mốc gì hết, kêu thầy Tài, bu Tuyết, cậu Hoan. Ô sờ kê?

- Dạ, em hiểu rồi. Cậu nghe em nói...

- Cóc nghe. Đếch muốn nghe. Ngày đầu tiên làm vợ chồng mà mày tặng cậu cú sốc khiến cậu tổn thương vãi cả nhái luôn. Cút xuống đất mau!

Hân gạt nước mắt bò xuống đất, cậu Hoan chẳng muốn nhìn thấy mặt cô nên cầm áo khoác rời khỏi nhà. Trước khi đi cậu còn phán câu xanh rờn:

- Ai cho mày ngồi? Quỳ cho cậu! Quỳ đến khi nào cậu tha mới được đứng dậy!

Có cô dâu mới chả biết làm cách nào ngoài làm theo lệnh của chồng. Giờ ván đã đóng thuyền, mới về nhà chồng đã bị đuổi thì có khác nào bôi tro trát trấu vào mặt ba mẹ? Rồi chẳng biết cậu Hoan có giữ cái chuyện xấu kia cho cô không? Hay cậu lại đem bêu riếu khắp nơi vì cho rằng cô không xứng với cậu? Người ta đêm tân hôn quấn quít tít mù, còn Hân đêm tân hôn lại chỉ có một thân một mình quỳ trong căn phòng lớn. Bỗng dưng Hân thấy nhớ nhà da diết, cô nhớ Sò đanh đá, nhớ Nghĩa tinh nghịch, nhớ sự dịu dàng của mẹ và vòng tay ấm áp của ba. Hân còn nhớ cả cái chuyện mà cô muốn quên đi nhất, cô căm ghét dáng vẻ tả tơi của mình trong căn nhà hoang đó, cô hận chính bản thân mình bất cẩn nên mới để kẻ gian hãm hại.

Trong khi đó có ông chồng bực bội đi tìm người tình. Cứ chắc mẩm đêm nay là đêm tân hôn của cậu nên chị Oanh buồn tê tái cõi lòng. Nào ngờ khuya thế này cậu còn mò tới tìm chị, cảm động vì tình yêu cậu dành cho mình, chị ôm rịt lấy cậu. Nằm trong lòng cậu, nghe cậu kể chuyện, chị sửng sốt thốt lên:

- Eo ôi! Thế á? Không thể tin được! Cứ tưởng hàng hiệu nguyên tem, ai ngờ đã bị đập hộp rồi, phí ghê!

- Có gì mà phí? Gái như nó cậu cua cả nắm.

Cậu Hoan kiêu căng nói. Cậu xin khẳng định là người lùn như em nấm chưa bao giờ là gu của cậu cả, chắc tại bữa nay nhà có đám cưới, chú rể bị chuốc rượu hơi nhiều nên đầu óc cậu mới không được tỉnh táo cho lắm. Thế nào mà lúc loạng choạng mò lên phòng, nheo mắt nhìn nấm lùn đang say giấc nồng trên tấm đệm êm cậu lại thấy nó dễ thương mới đểu chứ. Gương mặt nó mặc dù hơi xanh xao nhưng vẫn tròn trịa phúc hậu, khiến người đối diện cảm thấy rất thoải mái khi nhìn vào. Cậu sà tới bên nó, chạm ngón trỏ lên đôi môi trái tim của nó, mơ màng miết ngón tay theo một đường thẳng từ môi xuống chiếc cằm đầy đặn. Ba cậu nói phụ nữ có khuôn mặt như vậy nghĩa là có tướng vượng phu, cậu chả tin, nhưng cậu vẫn lén lút di chuyển ngón tay xuống vùng cổ trắng ngần rồi rụt rè chạm vào xương quai xanh của nó.

Chưa bao giờ cậu thấy căng thẳng đến vậy, cứ như một thằng khờ đang đi trộm trái chín trên cây cao. Cậu thầm chửi mình bị điên. Điên nặng luôn chứ không phải điên vừa đâu. Rõ ràng cậu và con nhỏ này đã đăng ký kết hôn đàng hoàng, cưới hỏi rầm rộ, nó là vợ cậu chứ có phải vợ thằng hàng xóm đâu mà cậu phải xoắn? Sau khi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cậu bẽn lẽn tháo khuy áo nó. Cậu thực sự không thể hiểu nổi vì sao một người có kinh nghiệm tình trường dày dặn như mình lại bị bối rối nữa? Cơ mà cái tay nó run thì nó cứ run thôi, biết thế chó nào được? Phải mất gần mười phút cậu mới tháo được chiếc khuy áo thứ hai, và sau đó chính là khoảnh khắc cậu thất vọng nhất. Biết diễn tả sao đây? Giống như đi hái trộm trái chín nhưng lại vặt đúng trái nẫu. Dấu răng trên người nó, ở dưới xương quai xanh vài phân đâu phải của cậu? Cậu nào có cái răng mẻ nào đâu mà tạo ra vết cắn nham nhở xấu xí như thế? Cậu tự cười giễu, tất nhiên là không phải của cậu rồi, hai năm hẹn hò cậu có mần chi đâu mà đòi là của cậu? Nghĩ tới mà cậu chỉ muốn phát khùng. Chị Oanh thở dài nhận xét:

- Ghét nhất là cái loại đàn bà đổ đốn mà lúc nào cũng tỏ vẻ băng thanh ngọc khiết, cậu nhỉ?

- Chả thế! Cậu khinh những con đàn bà giả tạo!

- Dạ. Con gái thành phố lươn lẹo quá cậu ạ, đáng sợ thật đấy. Thật không thể hiểu nổi luôn! Thời buổi này ai đánh giá mấy chuyện đó mà còn xạo hả cậu?

Nghe chị Oanh hỏi tự dưng cậu Hoan giật thót cả người. Thời buổi này vẫn còn có bu cậu đánh giá mấy chuyện đó. Cậu Hoan gọi điện cho nấm lùn nhưng nó không thèm nhấc máy. Cậu lo lắng bảo chị Oanh cậu phải về nhà, chị xị mặt càu nhàu:

- Ứ ừ! Ứ thích đâu! Mới qua xíu đã về rồi à?

- Ngoan! Cậu mà không về giải quyết vụ kia sợ sáng mai con lùn sống không yên với bu Tuyết mất.

- Eo! Cậu lo bò trắng răng làm gì? Nó dám chơi thì nó phải dám chịu chứ, kệ nó!

- Không kệ được.

- Sao không kệ được? Cậu có thương nó đâu? Nó làm sao mắc mớ gì đến cậu?

- Tầm bậy! Nó là vợ cậu mà! Cậu đã buộc sợi chỉ của mình vào chiếc kim của nó rồi, chuyện của nó sao có thể không mắc mớ gì tới cậu?

Lý do cậu Hoan bỏ thói ăn chơi sa đoạ là vì cậu từng gặp một thầy bói, ông ấy nói nếu cậu biết sống có trách nhiệm hơn thì anh Lộc sẽ được siêu thoát. Đợt anh Lộc bị ngã xuống núi, cậu Hoan đi suốt mười ngày mười đêm để tìm anh mà chẳng thu thập được manh mối gì cả. Tuy nhiên, cậu vẫn không hề nản chí. Siêu bão đổ bộ cũng không thể ngăn cản được tinh thần sắt đá của cậu, thế nhưng chỉ một con bé thấp như cây nấm lại trở thành hòn đá to chắn đường cậu. Gió quật ầm ầm, cây đổ tứ tung, trong khi mọi người hối hả chạy vào hang đá trú bão thì con nấm lại lao ra chỗ thằng nhóc bé xíu đang ngồi khóc oe oe bên ngoài. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như cậu không nghe thấy riếng rắc rất to, nấm lùn hình như cũng nghe thấy, nó ngu xuẩn ôm thằng bé vào lòng, còn cậu thì ngu xuẩn chạy ra ôm lấy nó. Rốt cuộc, cậu bị cây gỗ đập trúng. Cậu cố cắn răng chịu đau, dùng hết sức đẩy cái cây kia xuống đất rồi lết vào hang đá. Máu từ lưng cậu chảy xuống ròng ròng, thằng cu kia trông thấy kinh hãi gào khóc dữ tợn. Mặt nấm lùn tái mét, nhưng nó chỉ chảy nước mắt thôi chứ không la hét gì cả, nó vẫn đủ bình tĩnh để bồng thằng nhỏ vào hang đá rồi vòng qua chỗ cậu, tốt bụng giúp cậu xử lý vết thương.

- Nhẹ nhẹ cái tay thôi!!! ĐAU!!!

- Biết đau sao cậu còn chạy ra đỡ cho em? Em với cậu thì liên quan gì tới nhau?

- Cái con mất nết này, được cậu cứu không cảm ơn thì thôi còn ở đó mà trách móc? Mọi khi theo bác Đăng lên nhà cậu chơi mày hiền thục lắm cơ mà? Bữa nay nốc phải cái bả gì mà sồn sồn lên như con động kinh thế?

- Em không nốc phải cái bả gì cả. Em chỉ đang rất chi là giận dữ thôi.

- Sao mà giận?

- Tại hết thuốc giảm đau rồi.

- Hết thì thôi, cần đếch gì?

- Không cần để cái lưng cậu nó đau chết luôn à?

- Kệ nó, lưng cậu chứ lưng mày đâu!

Cậu nói kiêu vậy thôi chứ khi con nấm băng bó vết thương cho cậu xong cậu vẫn thấy nhức, thấy buốt, thấy xót đến điên người. Trong lúc cậu đang vật lộn với cơn đau khủng khiếp thì con nấm lùn khốn nạn dám áp lòng bàn tay mát lạnh của nó lên má cậu rồi dịu dàng cúi xuống. Chắc nó thấy cậu đẹp trai quá nên định thơm cậu đây mà, cậu chả biết thừa. Thôi thì cho nó thơm một cái cũng được, nó là con gái nó không sợ thiệt thì thôi chứ cậu thiệt chó gì? Cậu đang thắc mắc không biết môi nó mềm mềm thế kia chạm vào môi mình cảm giác sẽ ra sao thì nghe giọng nó nhỏ nhẹ bên tai:

- Ngoan! Cố chịu đau! Em thương!

Dứt lời, nó chạy biến đi giúp đỡ những người bị thương khác, bỏ lại cậu cùng một sự hụt hẫng không hề nhẹ. Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cậu quát ầm ĩ:

- Đồđiên! Cậu cóc cần mày thương!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...