Màn đêm Bắc Thành đặc quánh như mực, ẩn chứa vẻ kiều diễm cô tịch khó tan.
Bên trong một biệt thự đơn lập ở ngoại ô, ánh đèn thư phòng dịu nhẹ, mờ ảo. Thấp thoáng trên tường treo một bức tranh sơn dầu khổ lớn cực kỳ chân thực, khắc họa đường nét cơ thể đầy mê hoặc ——
Thiếu nữ trong tranh có ngũ quan tinh xảo, thân hình tuyệt mỹ được che phủ hờ hững bởi một lớp lụa mỏng màu vàng nhạt. Cô nghiêng mình nằm trên sofa màu trắng sữa, mái tóc dài hơi xoăn nơi đuôi mắt rối bù,
uốn lượn. Đôi mắt cô khép hờ, khiến người ta bất giác phải nín thở, sợ làm phiền giấc ngủ nông của cô.
Phong cách bức tranh rõ ràng là hoa lệ, nhưng thiếu nữ lại quá đỗi thuần khiết. Sự giao thoa giữa vẻ đẹp diễm lệ cực hạn và nét hồn nhiên ngây
thơ tạo nên một sức hút kỳ lạ, nhưng lại như còn thiếu một điều gì đó.
Cho đến khi, bên ngoài cửa sổ sát đất được kéo rèm rộng mở, ánh dương quang xua tan bóng tối, bầu trời dần sáng tỏ…
Thiếu nữ đang say ngủ trên sofa, với gương mặt giống hệt người trong tranh, hàng mi dài khẽ run. Rồi chậm rãi, cô mở mắt.
Khoảnh khắc ấy, bức tranh sơn dầu như được thổi hồn vào.
Tần Phạn theo bản năng dụi mặt vào gối ôm. Đôi mắt đào hoa long lanh ánh nước, ánh nhìn lưu chuyển, vẻ mông lung dần tan biến, thay vào đó là sự tỉnh táo. Cô lười biếng chống người dậy, nhìn quanh bốn phía.
Thư phòng được bài trí theo phong cách tối giản, lạnh lẽo. Hai mặt tường chạm trần đều là những hàng giá sách màu đen, chứa đầy những cuốn sách về kinh tế, tài chính mà Tần Phạn chẳng hiểu gì. Trong không gian thanh lãnh ấy, bức tranh sơn dầu với màu sắc nồng đậm treo trên
bức tường xám tro trông thật lạc lõng.
Căn phòng không một bóng người, chỉ có mình cô ngủ ở đây.
Mắt Tần Phạn hơi khô, không khỏi chớp nhẹ. Cô mơ hồ ngửi thấy mùi hương gỗ nhàn nhạt còn vương lại trong không khí, đoán chừng người kia rời đi chưa lâu.
“Đinh linh ——”
Chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Tần Phạn vươn cánh tay trắng nõn, mảnh khảnh từ trong lớp lụa mỏng, mò mẫm tìm điện thoại. Màn hình sáng lên hiển thị tên người gọi —— Chị Tưởng.
“Alo?” Giọng Tần Phạn hơi khàn vì vừa ngủ dậy.
Quản lý Tưởng Dung nghe thấy giọng nói lười biếng của cô, thuận tiện tưởng tượng ra dáng vẻ phong tình quyến rũ của Tần Phạn lúc này. Vốn là người điềm tĩnh, nhưng tâm trạng Tưởng Dung lúc này cũng có chút kích động:
“Mới tỉnh à? Vẫn đang ở biệt thự bên đó chứ?”
“Ừm…” Tần Phạn lười nhác đáp bằng giọng mũi, tiện tay ném mảnh lụa mỏng màu vàng nhạt sang một bên. Cô để chân trần bước đến chiếc sofa cách đó không xa, nhặt chiếc áo ngủ lụa tơ tằm màu đen của nam giới vắt trên tay vịn, khoác tùy ý lên người, rồi mới thong thả rời khỏi thư phòng.
Bước trên tấm thảm dày, mũi chân cô bất giác dùng lực khi di chuyển, những đường gân thanh mảnh nơi mắt cá chân ẩn hiện, càng tôn lên đôi chân ngọc ngà, tinh xảo.
Trước khi ra khỏi cửa, Tần Phạn quay đầu lại nhìn bức tranh sơn dầu khổ lớn trên tường lần cuối. Suy nghĩ một chút, cô vẫn không gỡ nó xuống.
Cô chỉ thắt lại đai lưng áo ngủ một chút, nhưng cũng chẳng mấy bận tâm đến sự lỏng lẻo của nó. Cứ thế, vừa nghe điện thoại, vừa đẩy cửa rời đi.
Biệt thự rất lớn, người hầu cũng không ít. Khi Tần Phạn đi ra, người làm trên tầng ba vội cúi đầu: “Phu nhân, chào buổi sáng.”
Tần Phạn khẽ gật đầu: “Chào buổi sáng.”
Người làm nhìn theo bóng lưng phu nhân biến mất sau cánh cửa phòng ngủ chính, ánh mắt gần như không rời đi được, tràn đầy ngưỡng mộ: Phu nhân quả không hổ danh tiên nữ nhân gian, chân trắng thật đấy.
Rồi cô lại nghĩ đến việc phu nhân vừa từ thư phòng ra, mà một tiếng
trước ông chủ cũng từ thư phòng ra… Khoan đã, hình như cô vừa khám phá ra bí mật hào môn nào đó thì phải.
Vừa bước vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, chiếc áo ngủ màu đen trên vai Tần Phạn cuối cùng cũng không chịu nổi làn da trơn mịn của cô, tuột dọc theo cánh tay xuống đất.
Chiếc áo ngủ như một đóa sen đen, tùy tiện nở rộ nơi mắt cá chân trắng như tuyết của thiếu nữ.
Tần Phạn cụp mắt, lặng lẽ nhìn chiếc áo ngủ, hơi thất thần.
Cho đến khi giọng nói cao vút của Tưởng Dung từ đầu dây bên kia truyền đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Tổ tông ơi, em có nghe chị nói không vậy?”
“Không nghe, chị nói lại đi.” Tần Phạn bật loa ngoài, đặt điện thoại lên giá đỡ cạnh bồn rửa mặt, không để ảnh hưởng đến việc rửa mặt dưỡng da của mình.
Tưởng Dung cạn lời: “…” Hoá ra nãy giờ chị nói nhiều như vậy, tổ tông này chẳng nghe được chữ nào!
Tưởng Dung hít sâu một hơi, nghĩ đến việc Tần Phạn là nghệ sĩ mà mình phải rất vất vả mới ký được ——
Năm đó, lần đầu tiên Tưởng Dung xem Tần Phạn biểu diễn múa cổ điển, cô đã nhìn ra ngay cô ấy hợp với đóng phim điện ảnh hơn. Từ ngoại hình đến khí chất đều không chê vào đâu được. Khi tĩnh lặng thì đẹp không
góc chết, không mang tính công kích, nhưng một khi xuất hiện trước ống kính, lại như được thổi vào sức sống, kinh diễm và thu hút.
Tần Phạn, trời sinh là dành cho màn ảnh rộng.
Vì vậy, khi Tần Phạn tuyên bố giải nghệ khỏi làng múa, Tưởng Dung đã lập tức ký hợp đồng với cô, đưa cô trở thành diễn viên.
Do đó, Tưởng Dung rất kiên nhẫn với Tần Phạn, lặp lại một lần nữa:
“Chị nói, vai diễn trong phim của đạo diễn Phụng vốn đã định cho em lại bị cướp mất rồi. Có một nữ diễn viên hạng A sẵn lòng hạ cát-xê để
đóng.”
“Nữ diễn viên hạng A, là ai?” Tần Phạn hơi nhíu mày. Nếu cô nhớ không lầm, vai diễn đó chỉ là nữ phụ tuyến ba thôi mà. Nữ diễn viên hạng A nào lại rảnh rỗi đến mức tranh vai với một diễn viên tuyến ba như cô chứ.
“Từ Diệu Viên.” Tưởng Dung không khỏi thở dài, “Chị tính rồi, trong ba tháng nay, em đã bị cướp năm vai diễn, hai hợp đồng đại ngôn, một
show tạp kỹ, tất cả đều là những cái đã chốt xong xuôi rồi đấy!”
Là một quản lý kỳ cựu, Tưởng Dung đã quy hoạch sự nghiệp cho Tần Phạn rất hoàn hảo, mấy năm nay để cô bắt đầu từ những vai phụ nhỏ nhưng sáng giá, sau đó từng bước tiến tới những vai có đất diễn quan trọng hơn. Nào ngờ gần đây, mấy lần thử vai quan trọng liên tiếp lần lượt bị người khác đoạt mất.
Mà người cướp tài nguyên của Tần Phạn lần nào cũng là nữ minh tinh có địa vị cao hơn cô trong giới, muốn giành lại là chuyện không thể. Oái oăm là họ không biết rốt cuộc đã đắc tội với ai mà người đó lại ra tay nhắm vào Tần Phạn như vậy sau lưng.
Từ Diệu Viên? Tần Phạn nghĩ ngợi, hình như cô chưa từng có bất kỳ va chạm nào với người này. Vậy là cô ta cũng bị người khác sai khiến?
Tưởng Dung nói tiếp: “Có thể sai khiến được cả Từ Diệu Viên cướp vai diễn, người đứng sau cô ta tuyệt đối có chống lưng rất mạnh, thảo nào chúng ta tra không ra.”
Nhưng bọn họ tra không ra, không có nghĩa là không có người tra ra được.
Tần Phạn nhìn khuôn mặt còn đọng nước của mình trong gương, mi mắt cụp xuống, chậm rãi rút một tờ khăn lau mặt lau khô.
Cô thản nhiên lên tiếng: “Em biết rồi, gặp mặt rồi nói sau.”
“Được, lát nữa chị qua đón em đi làm tạo hình. Công ty nhận được một lời mời dự tiệc tối thương mại tư nhân, tối nay có mấy vị đạo diễn lớn cũng ở đó, biết đâu có đạo diễn nào có mắt nhìn nhận ra nhân tài!”
Tưởng Dung không tin, cả giới giải trí này lại có thể bị kẻ đứng sau Tần Phạn một tay che trời!
Cúp điện thoại, Tần Phạn tiện tay ném chiếc khăn mặt ướt vào thùng rác tự động.
Dưới ánh đèn sáng rực của phòng tắm, đôi môi Tần Phạn mím chặt, đôi mắt đen sâu thẳm. Gương mặt chưa trang điểm lúc này lại toát lên vẻ đẹp lạnh lùng, diễm lệ đến nao lòng.
…
Buổi chiều, đến giờ hẹn, Tần Phạn nhìn chiếc xe bảo mẫu màu trắng đậu trước cửa biệt thự, rồi bước lên đôi giày cao gót, thong thả đi tới.
Cửa xe tự động mở ra, người ngồi bên trong chính là Tưởng Dung.
Tần Phạn như không có chuyện gì xảy ra, cúi người lên xe, chào hỏi: “Chị Tưởng.”
Tưởng Dung đang ôm máy tính bảng xem lịch trình gần đây của cô. Khoảng thời gian này, lịch trình của Tần Phạn có thể nói là ít đến đáng thương, cứ thế này thì khác gì bị phong sát.
“Đến rồi à.” Tưởng Dung đáp lời, nghiêng đầu thì vô tình liếc thấy gáy của Tần Phạn, ánh mắt đột nhiên dừng lại ——
Vì lát nữa còn phải làm tạo hình, Tần Phạn chỉ mặc một chiếc váy sơ mi sọc màu xám xanh đơn giản, mái tóc đen dài búi thành búi tròn lỏng lẻo. Lúc này, cô đang cúi đầu cài dây an toàn, đường cong bờ vai và cổ mỏng manh, tinh xảo hiện lên hoàn hảo. Duy chỉ có nơi gáy trắng như tuyết giao với cổ áo lộ ra một vệt đỏ thẫm, như thể bị ai đó dùng sức hôn mạnh, trông vô cùng bắt mắt.
“Chậc chậc chậc, tối qua em với Tạ tổng ‘sinh hoạt’ kịch liệt quá nhỉ.”
Tần Phạn nghe thấy lời cảm thán của Tưởng Dung, đầu ngón tay khựng lại, vẻ mặt mệt mỏi ngả người vào ghế xe, đuôi mắt hơi nhướng lên: “Ghen tị à?”
“Thôi đi, chị không dám.” Tưởng Dung nghĩ đến vị kia nhà Tần Phạn, liền vội xua tay lia lịa, người thường sao mà chịu nổi! Cũng chỉ có tiểu
yêu tinh Tần Phạn này mới “tiêu thụ” nổi thôi.
Thấy Tần Phạn cười, Tưởng Dung đặt máy tính bảng xuống, nghiêm túc hỏi: “Vậy thành công không? Tạ tổng có đồng ý giúp tra lai lịch kẻ đứng sau đó không?”
Để mời Tạ tổng giúp đỡ, Tưởng Dung đã cố tình tìm một họa sĩ quốc tế nổi tiếng chuyên vẽ chân dung phụ nữ để đặt làm bức tranh sơn dầu vẽ Tần Phạn. Mục đích là để Tần Phạn dùng bức tranh này dỗ dành người chồng trên danh nghĩa trong cuộc hôn nhân thương mại kia, nhờ anh giúp một tay.
Nghĩ đến giọng nói khàn khàn của Tần Phạn sáng nay và vết hôn vừa thấy, Tưởng Dung cảm thấy chắc kèo rồi!
Tạ tổng là nhân vật lớn như vậy, dù tình cảm với cô nàng tổ tông nhà mình có hơi “nhựa” đi chăng nữa, kết hôn bao năm, ngoài quan hệ trên giường ra thì chẳng giống một cặp vợ chồng đúng nghĩa chút nào.
—— Nhưng mà, cũng không thể “ăn chùa” mà không làm việc chứ?
Tần Phạn không đáp, ngược lại thấy điều hòa trong xe hơi lạnh, liền kéo tấm chăn mỏng đắp lên người, hờ hững “Ừm” một tiếng, “Sắp rồi.”
Nghe giọng điệu có vẻ qua loa của cô, Tưởng Dung hơi không yên tâm:
“Thật không?” Tưởng Dung hơi ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Dù sao thì Tạ tổng cũng là vị thần Phật lãnh cảm, vô dục nổi tiếng trong giới kinh doanh. Nếu không thành, chúng ta lại nghĩ cách khác.”
Chỉ là không biết kẻ địch là ai, luôn khiến người ta có cảm giác rờn rợn như bị rắn độc rình mò trong bóng tối.
Tần Phạn nhướng mày, đôi mắt đào hoa mang theo vẻ quyến rũ minh diễm mà cô không tự biết: “Chậc…”
Chị Tưởng đây là quá xem thường sức hút của cô, hay là quá đánh giá cao khả năng tự chủ của Tạ Nghiên Lễ rồi.
“Với lại, chị Tưởng, chị dùng cái từ hình dung ‘trẩu tre’ gì thế…” Nếu cô nhớ không lầm, quản lý nhà mình hình như là cử nhân khoa Ngữ Văn tài năng mà.
“Chỗ nào mà trẩu tre, em không xem bài phỏng vấn gần đây của ông xã em à? Cái từ này đang là bình luận hot nhất của cư dân mạng đấy, viral lắm!”
Tưởng Dung vừa nói vừa tìm bài báo đó trên máy tính bảng, đầu ngón tay chạm vào màn hình: “Em xem đi.”
Ánh mắt Tần Phạn dừng lại trên video phỏng vấn mà Tưởng Dung vừa mở ——
Trong video, người đàn ông mặc bộ vest cao cấp đặt riêng đầy kiêu hãnh, bình tĩnh ngồi trên sofa màu đỏ sẫm trả lời phỏng vấn. Gương mặt thanh tú, tuấn mỹ, khiến người xem khó quên.
Nổi bật nhất là chuỗi Phật châu màu đen khắc kinh văn trên tay phải của anh. Chuỗi hạt không đeo ở cổ tay mà được thả lỏng hờ hững trên những ngón tay thon dài, trắng lạnh của anh. Khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ, hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật, trời sinh thích hợp để người ta nâng niu, trân trọng.
Tần Phạn chắc chắn, đây đúng là ông xã danh nghĩa nhà mình. Cô tiện tay kéo xuống xem phần bình luận.
Nhưng bình luận hot nhất ban đầu đã bị một bình luận khác thay thế
——
Bình luận hot nhất mới nhất: Phật tử độ con. 🙏
Đôi môi đỏ của Tần Phạn chậm rãi cong lên, cô dứt khoát chụp màn hình gửi sang điện thoại mình, sau đó nhấn lưu lại.
Thấy loạt hành động này của cô, Tưởng Dung vốn định trêu chọc vài câu, ai ngờ xe bảo mẫu đã dừng trước cửa studio tạo hình.
Tưởng Dung nhìn đồng hồ, không kịp đùa nữa, vội vàng mở cửa xe thúc giục: “Mau xuống xe, sắp không kịp giờ rồi, chúng ta phải đến sớm một chút.”
Tần Phạn cất điện thoại: “Đừng vội, kịp mà.”
Tưởng Dung nhìn bộ dạng bình tĩnh như núi Thái Sơn đổ trước mặt của Tần Phạn, không biết nên vui hay nên lo. Tâm thái của cô ấy ổn định như vậy là tốt, nhưng cũng quá ổn định rồi!!!
…
Bắc Thành giữa hè, sáu giờ tối, trời mới chỉ nhá nhem bắt đầu tối.
Chiếc xe bảo mẫu màu trắng đúng giờ dừng trước cửa khách sạn Ngân Hà Lộ Khởi.
Tần Phạn theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cầm thư mời thuận lợi tiến vào phòng tiệc riêng trên tầng 12.
Phòng tiệc được trang hoàng theo lối cổ kính, đúng kiểu giới nhà giàu yêu thích. Trông có vẻ trầm lắng, nhưng thực chất mọi chi tiết bài trí đều xa hoa, thể hiện thân phận không tầm thường của những vị khách có thể lên đến tầng này.
Hai không gian được ngăn cách bởi hai tấm bình phong gỗ đàn hương chạm khắc. Phía ngoài là khu vực giao lưu tự phục vụ, bên trong là khu vực tiệc rượu. Những người có tư cách vào khu tiệc rượu bên trong đều là những nhân vật thượng lưu trong số các khách quý. Dù có người nhận được thư mời, cũng chưa chắc có tư cách ngồi vào bàn tiệc.
Tưởng Dung rất biết mình biết ta, không có ý định đưa Tần Phạn vào ngồi bàn tiệc.
May mắn là vừa vào cửa đã thấy đạo diễn quốc tế nổi tiếng Tống Lân đang ngồi trên sofa, cô vội vàng dẫn Tần Phạn đến chào hỏi.
Hiện tại, Tần Phạn không thiếu kỹ năng diễn xuất và kinh nghiệm, chỉ thiếu một vai diễn tốt để xuất hiện trước mặt khán giả. Tưởng Dung nhớ rằng đạo diễn Tống gần đây cũng đang lên kế hoạch quay một bộ phim điện ảnh IP lớn, có thể lấy được cơ hội thử vai cũng tốt.
Tống Lân không nói gì, nhưng Vu Châu Thăng, tổng giám đốc bất động sản ngồi cạnh ông ta, lại đánh giá gương mặt của Tần Phạn – một gương mặt vẫn nổi bật hàng đầu ngay cả trong giới giải trí toàn mỹ nhân, rồi nói với giọng hòa nhã: “Tôi từng thưởng thức màn múa cổ điển của cô Tần rồi, không biết tôi đây có may mắn mời cô Tần nhảy một điệu riêng không?”
“Đương nhiên, không phải nhảy không công, dù sao thì tôi cũng đang có ý định đầu tư vào phim mới của đạo diễn Tống.”
Tống Lân không lên tiếng, Tần Phạn có đồng ý hay không cũng chẳng liên quan đến ông ta. Dù sao loại chuyện này cũng là tình nguyện đôi bên.
Là người trong ngành, Tưởng Dung sao không hiểu ẩn ý của Vu tổng. Sắc mặt cô thay đổi, vội nhìn sang Tần Phạn, sợ vị tổ tông này tính tình không tốt, quên mất đây là nơi không thể hành động l* m*ng.
Tưởng Dung thấy sắc mặt Tần Phạn không ổn, vội ghé sát tai cô hạ giọng nhắc nhở: “Bình tĩnh, bình tĩnh, tuyệt đối đừng nổi nóng, đừng đắc tội người ta. Coi hắn như… như không khí đi! Người sao phải so đo với thứ không đáng!”
Thấy chị Tưởng điên cuồng nháy mắt với mình, lời châm chọc đến miệng Tần Phạn lại nuốt xuống. Ngay sau đó, cô khẽ nhướng mi, cười như không cười nhìn về phía vị Vu tổng kia: “Thật không may, mắt cá chân tôi bị trật rồi.”
Chị Tưởng thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ cho cô xem —— Tổ tông ơi, không thể tìm cái cớ nào có tâm hơn một chút sao! Cô đang đi đôi giày cao gót hơn mười centimet kia kìa, ai mà tin chân cô bị trật chứ.
Tống Lân ngồi bên cạnh xem kịch, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Vu tổng cũng chú ý đến đôi mắt cá chân đang đứng vững vàng trên đôi giày cao gót của Tần Phạn, lập tức cảm thấy bị sỉ nhục. Nghĩ đến tiếng cười của Tống Lân, ông ta càng thấy mất mặt, trút hết cơn giận lên người Tần Phạn: “Bảo an đâu, đuổi bọn họ ra ngoài! Cũng không nhìn xem đây là đâu, loại phụ nữ nào cũng xứng vào đây à?”
Động tĩnh quá lớn, những người khác trong phòng đồng loạt nhìn sang. Tiếng bàn tán nổi lên ——
“Kia hình như là Tần Phạn?”
“Nếu bị đuổi ra tại trận thế này, tôi mà là cô ta chắc cũng xấu hổ chết mất.”
“Tần Phạn từ khi rời giới múa cổ điển, đúng là ngày càng sa sút. Hôm nay mà bị đuổi thật thì thành trò cười cho cả giới giải trí.”
“…”
Ánh mắt Tần Phạn lạnh xuống. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng phải chịu ấm ức.
Người đẹp tức giận cũng vẫn là đẹp. Vu Châu Thăng nhìn gương mặt Tần Phạn dưới ánh đèn, vẻ đẹp minh diễm động lòng người không thể che giấu, cảm thấy mình có thể cho cô thêm một cơ hội.
Ông ta hắng giọng, ra vẻ độ lượng: “Cô bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Tần Phạn nhìn ly rượu không suy chuyển trên bàn trà, vừa định đưa tay lên ——
Ai ngờ, một người đàn ông trẻ tuổi, lịch lãm mặc vest đi giày da từ bên trong tấm bình phong bước ra: “Cô Tần, Tạ tổng của chúng tôi mời cô vào bàn tiệc.”
Tạ tổng?!!!
Các vị khách ở khu vực bên ngoài kinh ngạc đến sững sờ nhìn Thư ký Ôn, người không bao giờ rời Tạ tổng nửa bước trong giờ làm việc, đang cung kính đi về phía Tần Phạn.
Không chỉ bọn họ, ngay cả Tưởng Dung cũng kinh ngạc. Đây là duyên phận gì vậy, Tạ tổng vậy mà cũng ở đây!
Tưởng Dung huých nhẹ vào tay Tần Phạn, ghé tai nói nhỏ: “Chỉ có ông xã trên danh nghĩa của em mới cứu được em thôi, còn không mau đi!”
Thư ký Ôn biết thân phận của Tần Phạn, liếc nhìn Vu tổng đang ngây người: “Cô Tần, có cần gọi bảo an mời Vu tổng ra ngoài không ạ?”
Mời ra ngoài đồng nghĩa với đuổi đi. Ở đây ai mà không hiểu ý tứ này.
Tần Phạn lại rất bình tĩnh. Người của ông xã danh nghĩa không dùng thì phí, cô không tỏ thái độ gì, gật đầu: “Được.”
Xung quanh im phăng phắc.
Ngay cả Vu tổng vừa rồi còn vênh váo cũng không dám phản bác. Dù sao ý của Thư ký Ôn cũng chính là ý của Tạ tổng. Ông ta dám phản bác ý của Tạ tổng sao? Trừ phi là muốn phá sản.
Tần Phạn xách váy, dáng vẻ thướt tha lả lướt đi theo Thư ký Ôn vào khu vực bên trong bình phong.
Lúc này trên bàn tiệc, mười mấy vị trí ít ỏi gần như đã có người ngồi. Liếc mắt nhìn qua, tất cả đều là những ông lớn, những nhà tài phiệt có tiếng trong giới kinh doanh.
Chỉ có vị trí bên cạnh ghế chủ tọa là còn trống.
Khi Tần Phạn lướt mắt qua ghế chủ tọa, tầm mắt cô dừng lại ——
Cô rất ít khi thấy Tạ Nghiên Lễ mặc áo sơ mi đen, nó càng tôn lên gương mặt vốn thanh tú như vẽ của anh trở nên đẹp đến cực điểm. Cho đến khi người đàn ông đặt chén rượu xuống, ngước mắt nhìn sang.
Gương mặt lạnh lùng, thờ ơ, không vui không buồn, phảng phất như một bức tượng băng hình người không có tình cảm. Trong nháy mắt, vẻ đẹp lộng lẫy tan biến hết, tất cả hóa thành sương lạnh.
Đầu ngón tay đang xách váy của Tần Phạn bất giác siết chặt. Cô còn chưa kịp mở miệng.
Đã thấy người kia cong những ngón tay thon dài, gõ gõ lên mặt bàn trống bên phải mình, dùng chất giọng lạnh lẽo gọi tên cô: “Tần Phạn.”
“Lại đây”
------oOo------