Ngày 25 tháng 7, sinh nhật Tạ Nghiên Lễ.
Như mọi năm, Tạ Nghiên Lễ không tổ chức tiệc sinh nhật rình rang. Vì
vậy, bà Tạ từ sớm đã bế Tiểu Kiêu Dương đi, để lại không gian riêng cho hai vợ chồng.
Vốn dĩ Tần Phạn đang chờ đợi một bất ngờ từ Tạ Nghiên Lễ, nhưng không ngờ, anh lại đưa cô đến công viên giải trí.
Tần Phạn đứng ở cổng công viên giải trí: “…”
Cô đã chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng để đón nhận bất ngờ.
Chỉ thế này thôi sao?
Thậm chí còn không hề bao trọn gói, xung quanh toàn là trẻ con nô đùa ầm ĩ.
Tần Phạn dừng một chút, hỏi anh: “Em bao nhiêu tuổi rồi?” Đây là nơi dành cho một người trưởng thành như cô để nhận bất ngờ sao!
Tạ Nghiên Lễ chậm rãi đáp: “Tiên nữ thì mãi mãi 18 tuổi.”
Tần Phạn mặt không cảm xúc nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ: Làm sao bây giờ, bị anh dỗ ngọt đến mức tim như muốn nở hoa.
Quả nhiên là Tạ tổng, luôn luôn xuất kỳ bất ý như vậy.
Tạ Nghiên Lễ đi đến bên cửa xe, thấy Tần Phạn không xuống, chủ động vươn bàn tay thon dài trắng nõn đến trước mặt cô: “Không muốn chơi
à?”
“Chơi chứ!”
Tần Phạn đập nhẹ vào lòng bàn tay anh một cái, tự mình xuống xe, đi thẳng vào bên trong công viên.
Tạ Nghiên Lễ vài bước đuổi kịp, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại buông thõng bên người cô: “Chậm một chút.”
Hai người dù đeo khẩu trang, khí chất nổi bật vẫn không che giấu được, thu hút không ít ánh mắt của người qua đường.
Tần Phạn hóa bi phẫn thành sức mạnh, kéo Tạ Nghiên Lễ chơi hết tất cả các trò cảm giác mạnh, từ vẻ mặt không cảm xúc ban đầu đến cuối cùng là hứng thú bừng bừng.
Trong lúc đó cũng có người hâm mộ nhận ra họ, nhưng mọi người đều rất lịch sự không hề làm phiền.
Chơi mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía tây.
Vốn dĩ Tần Phạn còn định đợi vũ hội, nhưng bà mẹ tiên nữ cuối cùng cũng nhớ ra trong nhà còn có một cục cưng.
Tần Phạn chơi mệt, tựa vào vai Tạ Nghiên Lễ để anh dìu đi, giọng điệu có chút lưu luyến không rời: “Nghe nói tối nay có lễ hội pháo hoa đó.”
Tạ Nghiên Lễ ôn tồn nói: “Vậy đi nghỉ một lát, đợi pháo hoa kết thúc rồi đi.”
Tần Phạn lắc đầu: “Thôi bỏ đi, về muộn Tiểu Kiêu Dương chắc sẽ giận đấy.”
Tiểu Kiêu Dương ngày thường là một đứa trẻ rất dễ mang, ăn no uống đủ là ngủ, ban ngày ai bế cũng được, nhưng… buổi tối nhất định phải
ngủ cùng ba mẹ.
Như nhớ ra điều gì, Tần Phạn nhón chân, ghé vào tai Tạ Nghiên Lễ nói nhỏ: “Với lại, em cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho anh rồi.”
Nếu xem xong pháo hoa mới về, vội vội vàng vàng, lỡ qua mất sinh nhật Tạ Nghiên Lễ thì làm sao.
Mi tâm Tạ Nghiên Lễ khẽ động, siết chặt vòng eo nhỏ của cô.
Tần Phạn nói thêm một câu: “Bất ngờ này của anh em cũng rất thích.”
Tạ Nghiên Lễ không đáp, như thể ngầm thừa nhận.
Mãi cho đến khi sắp đến Thiên Lộ Loan, anh mới nói: “Xán Xán, bất ngờ không phải cái này.”
Đưa cô đi công viên giải trí, chỉ đơn thuần là đi chơi mà thôi.
Lần trước Tạ Nghiên Lễ vô tình nghe được lúc cô gọi video cho Khương Dạng, nói rằng cảm thấy sau khi sinh con xong, tâm hồn như già đi.
Lúc đó anh mới nghĩ đến việc đưa cô đi công viên giải trí, tìm lại chút hồn nhiên trẻ thơ.
Ánh sáng trong xe hơi mờ ảo.
Tạ Nghiên Lễ nghiêng mắt là có thể nhìn thấy Tần Phạn tựa vào vai mình, mở to đôi mắt tò mò nhìn anh.
Cô gái trông rạng rỡ, xinh đẹp động lòng người, lúc này mặc một chiếc áo sơ mi kiểu học đường cổ búp bê phối cùng chân váy dài màu xám
bạc, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào của việc đã sinh con, dù nói là học sinh cấp ba cũng có người tin.
Lông mi Tần Phạn khẽ rung động: Còn có bất ngờ khác sao?
…
Tại Thiên Lộ Loan.
Có lẽ Tiểu Kiêu Dương biết tối nay là thế giới riêng của ba mẹ, nên hiếm khi không quấy khóc đòi tìm ba mẹ ngủ, ăn uống no đủ liền được Tạ phu
nhân dỗ ngủ rồi.
Phòng vẽ tranh trên tầng bốn.
Năm ngoái cũng vào lúc này, Tạ Nghiên Lễ đã vẽ bức tranh thứ hai tại đây.
Mà lúc này nó đã được treo bên cạnh bức thứ nhất.
Trên bức tường rộng lớn, treo hai bức tranh sơn dầu vẽ cơ thể người lộng lẫy và phóng khoáng, khiến người xem bất giác đỏ mặt tim đập.
Tần Phạn nhìn bức tranh sơn dầu vẽ trên giường lông vũ năm ngoái, vành tai lan ra một màu đỏ ửng tươi đẹp. Trước đây cô từng xem bản
phác thảo, tư thế của cô được vẽ sống động như thật, không ngờ sau khi tô màu, lại có một cảm giác cấm dục mờ ảo, khiến người ta lập tức tưởng tượng ra cảnh nếu cô mặt mày ửng hồng, nằm trên giường ý thức mơ màng thì sẽ như thế nào.
Tần Phạn dời mắt, tầm nhìn bỗng dừng lại trên bức tranh sơn dầu thứ ba được phủ một lớp lụa mỏng.
Anh vẽ khi nào vậy?
Chẳng lẽ đây là bất ngờ?
Bức tranh mà Tưởng Dung, nữ họa sĩ được mời trước đó, vẽ cho Tần Phạn đã sớm bị Tạ Nghiên Lễ cất đi.
Tranh sơn dầu vẽ cơ thể người, chỉ có thể do chính tay anh vẽ cho bà xã của mình.
Tần Phạn nhìn một hồi lâu, có cảm giác không ổn lắm: “Anh chắc chắn đây là bất ngờ, không phải là kinh hãi chứ?”
Tạ Nghiên Lễ liếc nhìn chiếc hộp quà bằng gỗ đàn hương trên sofa cách đó không xa, nói: “Chắc chắn.”
“Mở ra xem đi.”
Tần Phạn từng bước đi về phía bức tranh sơn dầu, mỗi bước đi ánh đèn
trong phòng vẽ lại sáng hơn một chút. Khi cô đứng trước bức tranh, đầu ngón tay chạm vào lớp vải lụa mịn màng, ánh đèn trong phòng đã sáng như ban ngày.
Lớp lụa mỏng trượt xuống đất…
Bức tranh sơn dầu hiện ra trước mắt, đáy mắt Tần Phạn lóe lên vẻ kinh diễm.
Đây vẫn là lần đầu tiên khi nhìn tranh sơn dầu của Tạ Nghiên Lễ, cô không phải kinh hãi mà là kinh diễm.
Bức tranh sơn dầu trước mắt có màu sắc nồng đậm, người trong tranh mặc một chiếc sườn xám thêu màu đỏ ửng, dựa nghiêng trên chiếc giường cổ kiểu giá đỡ, tay cầm một chiếc quạt tròn, gương mặt lộ ra vẻ
thanh thanh lãnh lãnh, nhưng lại muôn vàn dáng vẻ. Thành giường đều là những hoa văn điêu khắc di động, tinh xảo hoa mỹ, phong cách hội họa phương Tây miêu tả vẻ đẹp mỹ nhân sườn xám cổ điển phương
Đông, hoàn toàn không có vẻ lạc lõng. Quan trọng là —
Người trong tranh, vẫn là cô, càng giống như cô trước khi kết hôn.
Thì ra anh đều nhớ cả.
Tần Phạn ngơ ngác nhìn bức tranh, giọng Tạ Nghiên Lễ đột nhiên truyền đến: “Xán Xán.”
Tần Phạn theo bản năng quay đầu lại, con ngươi đen láy co lại, môi đỏ hé mở: “Đây là…”
Thứ lọt vào tầm mắt là Tạ Nghiên Lễ đang mở ra một chiếc sườn xám
giống hệt như trong tranh, gấm màu vàng nhạt thêu kim tuyến châu sa, nhìn kỹ mới biết những mảnh lấp lánh kia là kim sa và kim cương nhỏ, trông như được làm thủ công.
Cô biết phong cách của đại sư Khói Nhẹ, lập tức phát hiện: “Đây là… tác phẩm của đại sư Khói ?”
“Trời ạ, anh đi cướp bảo tàng nào về vậy?”
“Anh mời đại sư Khói đặc biệt làm cho em.” Tạ Nghiên Lễ mỉm cười, để mặc cô ngắm nghía chiếc sườn xám, “Đi thay thử xem.”
Nói rồi, anh nghiêng người nhường chỗ.
Tần Phạn lúc này mới chú ý thấy phía sau anh có thêm một tấm bình phong bằng gỗ ngăn cách.
Tấm bình phong đó với những hoa văn điêu khắc nổi lên dường như giống hệt chiếc giường giá đỡ trong tranh.
Tần Phạn đột nhiên hiểu ra, vài bước vòng qua tấm bình phong, quả nhiên…
Bên trong chính là chiếc giường giá đỡ trong tranh sơn dầu. Thật đúng là… bất ngờ.
Khi Tần Phạn mặc chiếc sườn xám này vào, vòng eo vừa vặn ôm sát.
Cuối cùng cô cũng hiểu ý Tạ Nghiên Lễ mấy ngày trước nói vòng eo của cô chưa hồi phục là có ý gì, đây là sợ cô mặc không vừa món quà này sẽ dỗi.
Có điều —
Tạ Nghiên Lễ chỉ tính đến vòng eo, lại quên mất vòng ngực của cô.
Dưới xương quai xanh tinh xảo, “tuyết trắng vun đầy”, thiếu chút nữa là mặc không vừa.
Tạ Nghiên Lễ ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai Tần Phạn, lòng bàn tay men theo eo nhỏ đi lên, giọng nói hơi khàn: “Cẩn thận mấy cũng có sai sót.”
Tần Phạn nhạy bén vô cùng, qua lớp vải mỏng, có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của người đàn ông: “Thì ra Tạ tổng cũng có lúc sai
lầm.”
Thấy sắp bị đặt nằm lên chiếc giường giá đỡ, Tần Phạn bỗng nhiên né tránh: “Em cũng có quà muốn tặng anh.”
Tạ Nghiên Lễ bây giờ không muốn nhận quà, chỉ muốn “mở quà” thôi.
Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc cúc áo cầu kỳ ở cổ cô: “Lát nữa hãy đưa.”
Nói rồi, ngón tay dài liền men theo đường xẻ tà trượt vào trong.
Tần Phạn cắn chặt môi dưới, đuôi mắt lập tức thấm ra nước, cũng không buồn phản bác nữa.
…
…
Khúc dạo đầu đã đủ.
Cuối cùng thì đại tiệc cũng phải từ từ thưởng thức.
Nhưng Tạ Nghiên Lễ vừa mới chuẩn bị “nuốt trọn vào bụng”, bên ngoài bỗng dưng truyền đến tiếng gõ cửa.
Quản gia ở ngoài cửa: “Tiên sinh, phu nhân, tiểu thiếu gia ở bên ngoài khóc dữ lắm, bà chủ bảo tiên sinh qua dỗ dành ạ.”
Thân hình cường tráng của Tạ Nghiên Lễ cứng đờ: “…”
Tần Phạn đúng là vừa được Tạ Nghiên Lễ “hầu hạ” một hồi, ngây thơ nhìn vị trí tay anh lúc này: “Chắc là con trai anh cảm giác được đồ ăn của con bị cướp, đến trả thù đấy.”
“Mau đi dỗ con đi.” Tần Phạn đẩy đẩy anh.
Cô hiểu mẹ chồng của mình, nếu không phải Tiểu Kiêu Dương khóc quá lợi hại, sẽ không đến làm phiền họ.
Tạ Nghiên Lễ nắm tay cô định cùng đi: “Em chắc là muốn để anh ra ngoài trong bộ dạng này?”
Lòng bàn tay Tần Phạn theo bản năng co lại, rồi sau đó như bị bỏng: “Không chắc! Anh tự giải quyết đi, em đi dỗ!”
Nói rồi, như con cá lách ra khỏi vòng tay anh, quay lưng về phía Tạ Nghiên Lễ ngồi trên giường giá đỡ mặc quần áo.
Tạ Nghiên Lễ ôm cô từ phía sau, cực kỳ giống đang làm nũng: “Dỗ anh trước đã.”
Chưa bao giờ thấy Tạ Nghiên Lễ như vậy, cán cân trong đầu Tần Phạn từ con trai nghiêng dần về phía ông xã.
…
Gần đến 0 giờ ngày kế tiếp, quà sinh nhật của Tần Phạn mới được đưa ra.
Trên giường phòng ngủ chính bày ba bộ đồ gia đình, hai lớn một nhỏ.
Của Tạ Nghiên Lễ và Tiểu Kiêu Dương là hai chiếc áo sơ mi màu xanh lam chuyển sắc, còn của cô là một chiếc váy sơ mi cùng tông màu, nổi
bật nhất là vị trí cổ áo sơ mi, thêu ba hình mặt trời nhỏ giống hệt nhau.
Không sai, Tần Phạn cũng chuẩn bị quần áo. Đây có lẽ chính là sự ăn ý giữa vợ chồng.
Ngón tay dài của Tạ Nghiên Lễ khẽ chạm vào hình mặt trời nhỏ đó.
Tần Phạn nói: “Hai cha con không được chê đâu đấy, đây là em từng đường kim mũi chỉ may đó!”
Tạ Nghiên Lễ khẽ nhếch môi tạo thành một đường cong đẹp đẽ: “Nhìn ra rồi.” Cô thợ thùa nghiệp dư.
Tần Phạn nghi hoặc: “Cái gì?”
Tạ Nghiên Lễ nhìn về phía Tần Phạn, lại nói: “Nhìn ra bên trong chứa đựng tình yêu của Tạ phu nhân dành cho anh và con.”
Tần Phạn bị anh dỗ đến cong cả mắt.
Hôn anh một cái: “Tặng kèm thêm một nụ hôn tiên nữ làm quà nữa.”
Tần Phạn vừa hôn xong định lùi lại, gáy bị lòng bàn tay người đàn ông giữ chặt, làm sâu thêm nụ hôn này.
Mơ hồ nghe được anh nói: “Không cần qua loa.”
**
Lần gặp mặt fan nhân dịp sinh nhật mà Tần Phạn đã hứa trước đó, năm sau khi cô trở lại làm việc, đã đúng hẹn thực hiện.
Hội trường có thể chứa mấy ngàn người, gần như không còn một chỗ trống.
Các fan gần như muốn hét đến khản cả giọng. Mãi cho đến khi sắp kết thúc.
Các fan nhìn thấy Tần Phạn mặc một bộ váy múa Hán phục ở bên sân khấu chờ lên diễn.
Hiện trường đầu tiên là yên tĩnh vài giây, rồi sau đó là tiếng hoan hô càng nhiệt liệt hơn.
“A a a! Thanh xuân của tôi về rồi!!!”
“Nữ thần trở về nữ thần trở về, a a a, nữ thần!!!” “Múa cổ điển a a a a a!”
“…”
Tiếng hoan hô của các fan càng lớn, Tưởng Dung càng căng thẳng: “Cổ tay của em có thể chịu được nhảy hết cả bài không, thật ra không phải buổi biểu diễn vũ đạo chính thức, nhảy một nửa cũng được.”
Tần Phạn lắc lắc cổ tay, mấy năm nay cô chưa từng từ bỏ việc phục hồi chức năng, hiện giờ tuy không thể tiếp tục trở thành diễn viên múa, nhưng thỉnh thoảng một hai buổi biểu diễn trọn vẹn, hoàn toàn không thành vấn đề.
Nghe được tiếng hoan hô, tiếng mong chờ của các fan, cô hít sâu một hơi.
Lâu rồi không lên sân khấu múa cổ điển, thế mà có chút căng thẳng.
Tần Phạn xách làn váy đi về phía trung tâm sân khấu, chỉ để lại một câu: “Yên tâm.”
Tần Phạn mặc một bộ váy dài màu đỏ chuyển sắc, khi di chuyển, vòng eo tinh tế, dáng người thướt tha, một bài múa cổ điển uyển chuyển như
nước chảy mây trôi, dùng thực lực đập tan những lời đồn trên mạng cái gọi là kỹ năng cơ bản của cô hoàn toàn biến mất, rốt cuộc không thể múa cổ điển được nữa.
Lúc lên sân khấu còn có chút căng thẳng, nhưng khi thật sự bắt đầu nhảy, Tần Phạn toàn bộ thể xác và tinh thần đều tập trung vào vũ đạo.
Tất cả động tác đều như đã dung nhập vào xương tủy, quen thuộc vô cùng.
Mọi người đắm chìm trong buổi biểu diễn múa cổ điển kết thúc buổi gặp mặt sinh nhật của Tần Phạn, không chú ý tới, ở cửa sau, một người đàn
ông thân hình thon dài, cao thẳng ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, trong lòng còn ôm một đứa trẻ hơn một tuổi.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Tiểu Kiêu Dương nhìn sân khấu, mắt không chớp lấy một cái: “Là mẹ, mẹ xinh đẹp!”
“Mẹ tiên nữ!”
Tần Phạn thường xuyên nói bên tai Tiểu Kiêu Dương mẹ xinh đẹp, mẹ tiên nữ, không hề uổng phí.
Xem kìa, đây không phải là đã biết vận dụng linh hoạt rồi sao.
Tạ Nghiên Lễ giữ chặt đứa trẻ đang nhảy nhót trên đầu gối mình, ánh mắt dừng lại trên người Tần Phạn: “Ừ, xinh đẹp.”
Có lẽ là giọng trẻ con của Tiểu Kiêu Dương quá lớn, hoặc là sự tồn tại của Tạ Nghiên Lễ quá mạnh mẽ.
Sau khi bài múa cổ điển của Tần Phạn kết thúc, có người phát hiện ra hai cha con họ.
“Tạ Phật tử?! Còn có Tiểu Kiêu Dương?!!!”
Fan hâm mộ ngồi hàng ghế trước Tạ Nghiên Lễ nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau, theo bản năng quay người lại, kinh ngạc hô lên.
Lời này vừa ra, các fan đồng loạt nhìn qua.
Tiểu Kiêu Dương một chút cũng không sợ người lạ còn giơ vuốt nhỏ lên chào họ.
Lập tức làm tan chảy trái tim của một đám “mẹ nuôi hoang dã”. Trên sân khấu, đã đến phần cắt bánh kem cuối cùng.
Khi Tần Phạn thay đồ xong đi ra, cũng phát hiện các fan đều đang hau háu nhìn về phía hàng ghế cuối cùng.
Cô theo ánh mắt mọi người nhìn qua, khóe môi không nhịn được cong lên:
Người đàn ông nói là bận tăng ca, thế mà lại mang cả con trai lén lút đến tham gia tiệc sinh nhật của cô.
Tần Phạn nắm chặt micro, giọng điệu mang theo tiếng cười không hề che giấu: “Đã đến rồi thì, Tạ tiên sinh lên đây cùng em cắt bánh kem
nha, ừm, còn có cả Tiểu Kiêu Dương của chúng ta nữa.”
Bánh kem là do fan tặng, trên cùng đặt ba hình nhân Q bản bằng đường dẻo, vừa vặn là gia đình ba người họ.
Tạ Nghiên Lễ không nhanh không chậm đứng dậy.
Ánh mắt Tần Phạn xuyên qua đám đông, nhìn Tạ Nghiên Lễ ôm Tiểu Kiêu Dương từ hàng ghế cuối cùng đi tới.
Càng đến gần, tầm mắt Tần Phạn càng thêm rõ ràng, mơ hồ có thể nhận ra gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng của người đàn ông ẩn chứa sự
dung túng, sủng nịch.
Cô từng cho rằng Tạ Nghiên Lễ đối với cô mà nói là gió mát trên sông, trăng sáng trên núi, mong muốn mà không thể thành, sau này gió nhẹ thổi qua, trăng sáng soi chiếu, mới bừng tỉnh phát hiện —
Nơi tình yêu ngự trị, không liên quan đến gió trăng.
------oOo------