Lời nói của Tần Phạn vừa dứt, không khí trong phòng VIP rộng lớn dường như lặng đi.
Nữ dũng sĩ?
Không đúng, không phải nữ dũng sĩ, càng giống yêu tinh váy đỏ ph*ng đ*ng đang mê hoặc Phật tử phá giới hơn.
Đây là thứ mà bọn họ có thể xem được sao!
Người tỉnh táo nhất toàn trường có lẽ chính là người Phật tử này.
Tạ Nghiên Lễ không hề động đậy, ngón tay đang kẹp bài rõ ràng sạch sẽ, thong thả ung dung ném một lá bài xuống bàn, rồi mới vươn hai ngón tay thon dài, đẩy chiếc mặt nạ đang áp sát mặt mình ra.
Anh cũng không để ý đám người đang nhìn chằm chằm bọn họ, nghiêng mắt đối diện với đôi mắt hoa đào sau chiếc mặt nạ gần trong gang tấc, giọng nói thanh đạm bình tĩnh: “Em muốn chơi à?”
Nói rồi, đưa những lá bài còn lại trong tay cho Tần Phạn. Thậm chí còn chuẩn bị nhường chỗ cho cô.
Tần Phạn không ngờ Tạ Nghiên Lễ lại có phản ứng này, dừng một chút, nhưng cũng không hoảng.
“Không cần nhường, tôi có chỗ ngồi rồi.”
Nói xong, cô rất không khách khí mà ngồi xuống đùi Tạ Nghiên Lễ, “Anh không ngại chứ?”
Tạ Nghiên Lễ không tỏ ý kiến, ngũ quan lười biếng dựa vào lưng ghế, “Tùy em.”
Tuy giọng điệu vẫn không có gì tình cảm, nhưng chỉ cần sự dung túng này thôi cũng đã khiến người ta mở rộng tầm mắt!
Đây chính là Tạ Nghiên Lễ không hề có lòng từ bi với bất kỳ ai bất kỳ chuyện gì đó ư!
Bảo anh hòa nhã với người khác phái, quả thực còn khó hơn lên trời.
Bây giờ lại có phụ nữ bò lên đùi anh làm càn mà anh cũng không lên tiếng.
Mọi người há hốc mồm, không ai dám mở miệng.
Mãi cho đến khi Bùi Yên Yên đi tới, chỉ vào Tần Phạn kinh ngạc nói: “Cô cô cô, cô nói cái người chồng chiếm hữu mạnh thích ăn giấm không cho cô lộ mặt là anh Tạ ư?!”
Ồ quao!
Tin tức này quá sốc.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tạ Nghiên Lễ.
Tạ Nghiên Lễ lơ đãng nghịch chiếc lục lạc rũ xuống trên tai mèo của Tần Phạn,trong phòng ngoài tiếng th* d*c của Bùi Yên Yên ra, chỉ còn tiếng lục lạc hỗn loạn.
Tần Phạn nhìn bài trong tay, ván này chắc chắn thua, khó trách Tạ Nghiên Lễ dứt khoát giao cục diện rối rắm này cho cô.
Úp bài xuống bàn, bài nát thế này ai thèm chơi!
Nghiêng đầu ngây thơ hỏi Tạ Nghiên Lễ: “Không chơi nữa sao, vậy chúng ta về nhà nhé?”
Thích ăn giấm? Chiếm hữu mạnh?
Đôi môi mỏng của Tạ Nghiên Lễ hơi lạnh đi, bình tĩnh gật đầu: “Vậy tan đi.”
Nói xong, anh chuẩn bị cùng Tần Phạn đứng dậy.
“Khoan, không giới thiệu một chút sao?” Khương Ngạo Chu ngồi đối diện Tạ Nghiên Lễ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Vợ tôi.” Tạ Nghiên Lễ lời ít ý nhiều.
Khi mặc vest, cổ tay trắng lạnh của người đàn ông và chuỗi ngọc Phật màu đen va chạm tạo ra âm thanh rất nhỏ, khiến người ta không rét mà run.
Mọi người lập tức im bặt, tuy lòng ngứa ngáy muốn hóng chuyện, nhưng chỉ có thể nhịn xuống, không dám hó hé gì thêm.
Trơ mắt nhìn Tạ Nghiên Lễ bị một đôi cánh tay thon dài trắng nõn kéo đi, đồng bộ rời khỏi phòng VIP.
Khi người phụ nữ trong chiếc váy đỏ rực rỡ bước đi, tựa như đóa hồng liên nở rộ, đôi chân dài trắng nõn ẩn hiện, phảng phất như đắc ý vì đã dẫn được Phật tử xuống trần gian.
Ngón tay Bùi Yên Yên run rẩy như mắc bệnh Parkinson.
Bùi Phong từ nhà vệ sinh hút thuốc trở về thì thấy bóng dáng Tạ Nghiên Lễ đã biến mất, chỉ còn lại bộ bài dở dang trên bàn cạnh chỗ anh ngồi.
Anh ta thuận tay cầm bài lên, tiện thể hỏi: “Thọ tinh đâu rồi?”
“Hôm nay phải thắng cho thọ tinh thua không còn manh giáp mới được!”
Lật bài lên.
Ba lá đều là bài nhỏ dưới mười.
Bùi Yên Yên đột nhiên bịt tai lại: “A a a, tại sao anh Tạ lại có vợ, em không tin!”
Bùi Phong nhíu mày: “…”
Đứa em gái ngốc nghếch này lại làm sao vậy?
Khương Ngạo Chu nhún vai, giải thích: “Vừa rồi lão Tạ bị vợ cậu ấy đón đi rồi, người ái mộ lão Tạ này không chấp nhận được sự thật thôi.”
Lần này Bùi Phong cũng không chấp nhận được: “Vợ cậu ấy đến à?” Bỏ lỡ một cơ hội xin lỗi vợ bạn rồi.
Khương Ngạo Chu nhìn hai anh em nhà này: “…” Muốn điên thì cùng nhau điên à? Đúng là anh em ruột.
Vừa ra khỏi cửa phòng VIP, Tần Phạn nhanh chóng buông tay ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không còn chút ý cười nào, phảng phất như nụ cười hay tức giận vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hai vợ chồng im lặng về nhà.
Mãi cho đến khi Tạ Nghiên Lễ nhìn thấy hộp quà màu trắng đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên sofa phòng khách.
Tần Phạn thuận tay nhét chiếc mặt nạ mèo trên mặt vào tay Tạ Nghiên Lễ, đi trước một bước vào phòng khách, khom lưng nhặt hộp quà lên, mặt không biểu cảm: “Tối nay anh ngủ thư phòng!”
Tạ Nghiên Lễ không buông mặt nạ, một tay nới lỏng cà vạt, “Bà Tạ, giận à?”
Sau khi tháo mặt nạ xuống, Tần Phạn vốn đã da trắng xinh đẹp trời sinh, giờ đây được chiếc váy đỏ rực rỡ tôn lên, càng thêm quyến rũ mê người.
Dưới ánh đèn, tâm trạng cô không tốt, đôi con ngươi đen láy trong veo long lanh, dù là tức giận cũng vẫn đẹp.
Tạ Nghiên Lễ đối mặt với gương mặt này của vợ mình đã gần hai năm, thỉnh thoảng vẫn sẽ bị cô làm cho kinh diễm.
Ví dụ như bây giờ.
Hiếm khi kiên nhẫn giải thích một câu: “Tôi vừa mới nhìn thấy tin nhắn điện thoại, sau khi tan làm bị Bùi Phong tắt máy.”
Anh chậm rãi vươn đôi tay đeo chuỗi ngọc Phật ra, lòng bàn tay hướng lên: “Cho nên, liệu tôi có may mắn được cùng bà Tạ trải qua một đêm vui vẻ ở thư phòng không?”
Ánh mắt Tần Phạn từ đầu ngón tay anh dịch chuyển đến khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú kia, vài giây sau.
Cô đưa tay ra——
Bất ngờ vỗ nhẹ một cái vào lòng bàn tay đeo chuỗi ngọc phật đó, lạnh nhạt vô tình: “Không làm, đàn ông chó má đêm không về ngủ không có vinh hạnh này.”
Nói xong, Tần Phạn xoay người lộc cộc chạy lên lầu, như thể sợ Tạ Nghiên Lễ đuổi theo đánh cô quay lại vậy.
Đôi mắt Tạ Nghiên Lễ sâu thẳm nhìn theo bóng lưng cô.
Vẫn không định đuổi theo, đầu ngón tay thon dài thong thả ung dung lại lần nữa gảy nhẹ chiếc lục lạc vàng nhỏ trên tai mèo của mặt nạ.
Khi Tần Phạn tắm xong sấy khô tóc đi ra, Tạ Nghiên Lễ hiếm hoi không làm việc trong thư phòng, ngược lại đã ở trên giường đợi cô.
Đây là lần đầu tiên Tạ Nghiên Lễ đợi Tần Phạn tắm rửa, lại không ngờ rằng, bà Tạ lại có thể ở trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ mới ra.
Vừa đẩy cửa phòng tắm ra mang theo hơi nước lượn lờ và hương thơm thoang thoảng khắp phòng.
Tần Phạn coi như không thấy ánh mắt kia, vuốt mái tóc dài được sấy tung tự nhiên, chậm rãi đi về phía mép giường.
Tần Phạn không mặc váy ngủ lụa tơ tằm hay lụa mỏng như thường lệ,
ngược lại đi chân trần mặc một chiếc áo sơ mi nam màu đen, ống tay áo và cổ áo có thêu hoa văn tối màu tinh xảo, kín đáo ưu nhã. Mặc trên thân hình tinh tế yêu kiều của Tần Phạn, khi đi lại lộ ra phong tình lười biếng, thậm chí còn mê hoặc hơn cả bộ váy đỏ cô mặc tối nay.
Cổ áo cởi hai cúc, để lộ một đoạn cổ trắng nõn tinh xảo và xương quai xanh, vạt áo dài đến ngang đùi, đôi chân dài quyến rũ cứ thế lồ lộ đập vào mắt. Áo sơ mi đen, làn da trắng như tuyết, cùng màu sơn móng chân đỏ rượu vang trên ngón chân, ba màu sắc vô tình hòa quyện thành vẻ yêu dã lạnh lùng khiến người ta say mê đến hoa mắt.
Tần Phạn dường như không biết bộ dạng này của mình quyến rũ đến
mức nào, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông đang dựa ngồi trên giường, liền kéo chăn chuẩn bị ngủ.
“Nhìn cái gì mà nhìn, tắt đèn!”
Tạ Nghiên Lễ cười khẽ một tiếng, cũng thuận thế tắt đèn tường, hơn nữa còn kéo cả rèm cửa sổ sát đất lại.
Trong không gian yên tĩnh, Tần Phạn nghe thấy tiếng rèm cửa kéo lại, sau đó là tiếng bước chân rất nhỏ của người đàn ông trên thảm.
Đầu ngón tay Tần Phạn theo bản năng nắm chặt mép chăn, mãi đến khi Tạ Nghiên Lễ vòng qua phía cô, nằm lại lên giường, mới thở phào một hơi.
“Áo sơ mi là mua cho tôi à?”
Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông rõ ràng lọt vào tai.
Bà Tạ giọng đầy bất mãn: “Đây là của tôi! Anh đừng có nhận vơ.”
“Đương nhiên, nếu người nào đó tối nay về nhà đúng giờ, thì chiếc áo sơ mi này có khả năng sẽ mang họ Tạ.”
Ngừng lại một chút, cô cố ý nói, “Còn có khả năng kèm theo nụ hôn ngọt ngào của bà xã tiên nữ nữa.”
Yên lặng một lát, mãi đến khi Tần Phạn nghi ngờ Tạ Nghiên Lễ đã ngủ rồi, bỗng nhiên nghe thấy anh đáp một tiếng: “Được.”
Được cái gì?
Tần Phạn nhất thời không phản ứng kịp, định chờ anh nói tiếp.
…
Vài phút sau, Tần Phạn nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt đã quen với bóng tối nhìn thấy tư thế ngủ đoan chính của Tạ Nghiên Lễ, hơi thở đều đặn, rõ ràng là đã ngủ.
Tần Phạn: “???” Cứ thế thôi á?
Tạ Nghiên Lễ rốt cuộc có phải đàn ông bình thường không, đối mặt với bà xã tiên nữ vừa ngọt ngào vừa mềm mại trên giường như vậy mà cứ
thế từ bỏ? Không kiên trì dỗ dành cô thêm chút nào sao?! Tần Phạn hít sâu một hơi, cuộn chăn quay lưng về phía anh.
Tức giận phì phò, trằn trọc cả nửa đêm, không biết lúc nào mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất, đều đặn chiếu lên khuôn mặt đang ngủ say của Tần Phạn, cô nhắm mắt rên khẽ, chậm rãi ngồi dậy.
Chiếc chăn mỏng theo làn da mịn màng của cô trượt xuống. Động tác vươn vai của Tần Phạn dừng lại——
Cúi đầu nhìn thân hình trắng nõn xinh đẹp, đường cong hoàn hảo lại không một mảnh vải che thân của mình, cô bị sốc nặng.
Má nó (một loại cỏ)!
Chiếc áo sơ mi trên người cô đâu rồi?!
Người bạn cùng giường hợp pháp bên cạnh trước sau như một đã biến mất không thấy, Tần Phạn đấm đấm giường, thủ phạm là ai không cần nói cũng biết!
Tần Phạn nghĩ đến bộ dạng biết điều đi ngủ tối qua của người đàn ông nào đó, một triệu lần cũng không ngờ tới, ban ngày anh lại thừa dịp cô chưa tỉnh mà giở trò rút củi dưới đáy nồi này.
Tiên nữ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng mà cơn giận của Tần Phạn kéo dài đến lúc xuống lầu thì kết thúc. Bởi vì——
Tần Phạn vừa đến phòng khách thì nhận được sự chào đón nhiệt tình của quản gia: “Phu nhân, tiên sinh đã cho người gửi trước các mẫu mới nhất của B bộ sưu tập mới đến rồi ạ, đã đặt trong phòng thay đồ của cô.”
Tâm trạng bực bội vì bị chơi một vố vào sáng sớm của Tần Phạn, sau khi nhận được cuốn catalogue giới thiệu các mẫu mới lần này từ quản gia, lập tức trở nên viên mãn.
Phụ nữ mà, không có gì là một bộ trang sức, một bộ lễ phục, một chiếc túi xách, một đôi giày không chữa lành được, nếu chữa lành không được, vậy thì mỗi thứ lại thêm một trăm bộ nữa.
Lật xem catalogue, Tần Phạn cong cong khóe môi—— Coi như gã đàn ông chó má biết điều.
Vốn dĩ Tần Phạn định thuận thế tha thứ cho anh.
Ai ngờ, mãi cho đến một tháng sau khi cô sắp vào đoàn phim «Phong Hoa», cũng không gặp lại mặt gã đàn ông chó má đó.
Dự án hợp tác quốc tế mà Tạ Nghiên Lễ bận rộn khoảng thời gian trước đã đến giai đoạn kết thúc cuối cùng, yêu cầu anh phải đích thân bay ra nước ngoài một chuyến để chủ trì đại cục.
Khoảng thời gian này, Tần Phạn bận rộn ôm kịch bản nghiền ngẫm kỹ năng diễn xuất.
Nếu không phải thỉnh thoảng nhận được quà Tạ Nghiên Lễ chuẩn bị từ quản gia, nhìn lại lịch sử trò chuyện sạch sẽ hơn cả mặt mình trên điện thoại với anh, cô thật sự có khoảnh khắc nào đó nghi ngờ mình có lẽ đã góa chồng.
**
Theo thói quen quay phim thường ngày của Bùi Phong, trước khi
«Phong Hoa» khởi quay, sẽ có một tuần đọc kịch bản cùng nhau.
Ngày đọc kịch bản hôm đó, Tần Phạn nhìn thấy một bóng dáng không nên xuất hiện ở đây trong phòng họp.
Tần Dư Chỉ đúng là âm hồn không tan.
Tiểu Thỏ thấp giọng nói vào tai Tần Phạn: “Đến rồi đến rồi, chị Phạn Phạn, cô ta không phải lại đến cướp nữ chính của chị đấy chứ?”
Tần Phạn lạnh lùng nhìn một giây tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, nhiều diễn viên nhân viên công tác như vậy, dù Tần Dư Chỉ có kiêu ngạo đến đâu, cũng không dám ở đây cướp cái gì nữ chính.
Dù sao, cô ta còn phải duy trì hình tượng nữ thần thanh cao.
Tần Dư Chỉ tỏ vẻ quen biết Tần Phạn ngồi xuống bên cạnh cô: “Phạn Phạn, chị nhận được vai nữ phụ số 3 rồi, sau này chúng ta sẽ sớm chiều ở chung trong đoàn phim.”
Nữ phụ số 3?
Vai diễn này là vai Tần Phạn cạnh tranh ban đầu, bạch nguyệt quang của nam chính có hình tượng tương đồng với nữ chính.
Tần Phạn hứng thú nhàn nhạt: “Ồ, vậy chúc mừng cô?”
Thấy Tần Phạn lười phản ứng mình, Tần Dư Chỉ cũng không tức giận. Bởi vì cô ta biết, rất nhanh thôi, Tần Phạn sẽ cười không nổi nữa.
Cô ta mở một trang kịch bản đã nhận được trước đó ra, “Nhìn thấy nhân vật bạch nguyệt quang này, chị đột nhiên nhớ ra một chuyện.”
“Em có biết thời học sinh Tạ tổng cũng có một vị bạch nguyệt quang không, sau khi đối phương ra nước ngoài, Tạ tổng vẫn nhớ mãi không quên cô ấy, chuỗi ngọc phật màu đen không bao giờ rời tay trên cổ tay anh ấy, nghe nói chính là do bạch nguyệt quang đó tặng.”
Đầu ngón tay đang xem kịch bản của Tần Phạn đột nhiên dừng lại. Không phải vì bạch nguyệt quang, mà là vì chuỗi ngọc phật kia.
Cô nhàn nhạt liếc nhìn Tần Dư Chỉ đang hào hứng kể về bạch nguyệt quang của Tạ Nghiên Lễ: “Chị gặp anh ấy được mấy lần, sao biết chuỗi ngọc phật của anh ấy không bao giờ rời tay?”
Ở nhà, cô rất hiếm khi thấy Tạ Nghiên Lễ đeo chuỗi ngọc Phật. Tần Dư Chỉ nghẹn họng.
Cô ta quả thực chưa gặp Tạ Nghiên Lễ được mấy lần.
Ánh mắt liếc đến khuôn mặt không trang điểm mà vẫn tinh xảo xinh đẹp của Tần Phạn, cố gắng giữ bình tĩnh, nụ cười trên môi không khỏi cứng đờ đi rất nhiều: “Em đừng ngây thơ nữa, Tạ tổng thật sự sẽ không yêu người phụ nữ khác đâu. Năm đó chị không muốn gả cho anh ấy, chính là vì biết trong lòng anh ấy có một bạch nguyệt quang ẩn sâu nhiều năm, nếu không sao đến lượt em gả vào.”
“Chị có tự mình hiểu lấy, tuyệt đối không thắng nổi người phụ nữ tên Trình Hi kia đâu.”
Hàng mi Tần Phạn khẽ rũ xuống, bỗng nhiên cười nhạo thành tiếng: “Tự dát vàng lên mặt mình làm gì, cô cũng xứng để Tạ Nghiên Lễ lựa chọn
à?”
Tần Dư Chỉ: “…”
Liên tục bị nghẹn mấy lần, cô ta hít sâu một hơi, cố gắng không để mình mất kiểm soát cảm xúc trước mặt nhiều người như vậy, cuối cùng bỏ lại một câu, “Chị tốt bụng nhắc nhở, em không tin thì thôi.”
Tần Dư Chỉ mà có lòng tốt?
Tần Phạn thà tin Tạ Nghiên Lễ, gã đàn ông chó má đó có thể biến thành tiểu thiên thần ngọt ngào tuyệt thế còn hơn.
Là chuyện không thể xảy ra.
Khi nhìn thấy Tưởng Dung trên xe bảo mẫu, Tần Phạn nghi ngờ lên xe: “Hôm nay chị không phải đi đàm phán hợp đồng đại ngôn mới sao?”
Tưởng Dung đợi Tần Phạn ngồi xuống xong, tự mình đưa cho cô một ly cà phê: “Nói xong rồi, đến đón em.”
Đôi môi đỏ của Tần Phạn chạm vào vành ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Chị không phải nói cà phê ảnh hưởng đến quản lý vóc dáng sao?”
Là một nữ minh tinh có tố chất tự giác cao, dù ly cà phê đang bốc khói kia có hấp dẫn đến đâu, Tần Phạn cũng chỉ nhấp một ngụm rồi không uống nữa.
Tưởng Dung ho nhẹ một tiếng: “Thỉnh thoảng uống một chút điều tiết tâm trạng.”
“Tâm trạng em khá tốt.” Tần Phạn không hiểu ra sao, “Không cần điều tiết.”
Tưởng Dung lặng lẽ đưa máy tính bảng qua: “Rất nhanh em sẽ không tốt nữa đâu.”
Tần Phạn theo bản năng nhận lấy——
Tưởng Dung lải nhải bên tai: “Em nhất định phải bình tĩnh nhé, thật ra tin tức thích nói quá lên thôi, có lẽ cũng không phải như trong tưởng tượng đâu.”
“Em nghĩ kỹ lại xem, gần đây có phải có hiểu lầm gì với Tạ tổng không?”
Tần Phạn nhìn tiêu đề tin tức hiển thị trên màn hình:
【Phật tử giới thương trường Tạ Nghiên Lễ đích thân chào đón danh viện Trình Hi về nước, ánh mắt nhìn nhau thâm tình tại sân bay, nghi vấn viết tiếp câu chuyện tình yêu gương vỡ lại lành.】
Càng bắt mắt hơn là bức ảnh đính kèm——
Người đàn ông đoan chính kiêu hãnh và người phụ nữ mặc váy dài màu trắng ánh trăng, toát ra khí chất thanh cao dịu dàng nhìn nhau, người đàn ông xưa nay ít khi cười nói, đôi môi mỏng thế mà lại cong lên một độ cong cực nhạt, dường như đang cười với cô ấy.
Tần Phạn bỗng nhiên nghĩ đến biểu hiện của Tạ Nghiên Lễ trong khoảng thời gian gần đây.
Không thấy bóng người, quà tặng không ngừng.
Đây không phải là dấu hiệu của đàn ông trước khi ngoại tình sao???
------oOo------