Phòng họp đoàn phim.
Tần Phạn vừa đặt mông ngồi xuống ghế, vai bỗng cứng đờ, một cảm giác khó tả tức khắc truyền từ xương cùng lên đến vỏ não.
Cô không nhịn được hít một hơi khí lạnh, trên mặt thoáng hiện vẻ tức giận ——
Đêm hôm khuya khoắt cô đi uống rượu vang đỏ làm gì chứ, để rồi bị tên khốn Tạ Nghiên Lễ kia hành hạ đến mức chân không khép lại được!
Trong lúc nghỉ giải lao khi đọc kịch bản.
Tiểu Thỏ bưng một ly trà sữa không đường tới, ghé vào tai Tần Phạn nói nhỏ: “Chị, tin tức lớn!”
Tần Phạn thuận thế dựa vào vai Tiểu Thỏ, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, giọng nói ngọt ngào kéo dài âm điệu, mang theo vẻ quyến rũ không tự biết: “Chuyện gì?”
Tiểu Thỏ nhìn quanh bốn phía, thấy không ai chú ý đến họ, lặng lẽ đưa điện thoại của Tần Phạn : “Tin tức trang đầu về Tạ tổng và người kia đã bị gỡ xuống rồi!”
“Chắc chắn là chồng chị ra tay rồi, Tạ tổng khẳng định không ngoại tình.”
“Sao em biết không phải anh ta chột dạ?” Tần Phạn lười biếng cười khẩy một tiếng.
Tiếng cười này làm tai Tiểu Thỏ tê rần.
Tiểu Thỏ đối diện với gương mặt diễm lệ như hoa đào của nghệ sĩ nhà mình, không nhịn được thầm nghĩ: Đối mặt với đại mỹ nhân tuyệt sắc nhân gian như vậy làm vợ, thần tiên cũng sẽ không ngoại tình đâu!
Nếu không thì đối tượng ngoại tình của anh, phải là tiên nữ hạ phàm cỡ nào mới có thể lay động được trái tim Phật tử lần nữa chứ.
Tiểu Thỏ lặng lẽ chỉ vào điện thoại của Tần Phạn: “Bởi vì vừa rồi Tạ tổng gọi điện thoại tới, nói muốn đến đón chị.”
“Nếu là chột dạ thì phải tránh mặt mới đúng chứ?”
Đầu ngón tay Tần Phạn đang nghịch điện thoại dừng lại trên màn hình vài giây.
Rồi sau đó chậm rãi mở danh bạ điện thoại, quả nhiên có một cuộc gọi chưa đến một phút.
Người liên hệ —— Tên khốn mắt tật.
Hình như là tối qua cô uống say quá, đổi hết biệt danh của Tạ Nghiên Lễ thành cái này.
Tiểu Thỏ ho nhẹ một tiếng, giả vờ như mình không thấy cái biệt danh này.
“Hay là chị trả lời tin nhắn cho Tạ tổng đi, em không xem đâu!”
Nói rồi, cô bé quay lưng lại, giả vờ như mình đang bận nghịch điện thoại.
Ánh đèn trong phòng họp được điều chỉnh rất thích hợp để đọc sách, không quá sáng nhưng đủ dịu nhẹ, chiếu lên gương mặt tinh xảo như tranh vẽ của Tần Phạn, khiến những người ra vào đều có thể nhìn thấy cô đầu tiên.
Tần Phạn không để ý ánh mắt mọi người, chỉ cụp mi xuống.
Không biết qua bao lâu, lòng bàn tay trắng nõn sạch sẽ của cô chậm rãi dừng lại trên biểu tượng WeChat, mở danh sách đen ra, lôi tài khoản duy nhất trong đó ra.
Vừa định gửi tin nhắn cho anh:
“Biết lỗi chưa”… Bỗng nhiên.
Tiếng kêu nhỏ của Tiểu Thỏ truyền đến: “Chị mau xem này!”
Tần Phạn gõ xong hai chữ, đột nhiên dừng lại, đầu ngón tay vô tình lướt qua nút gửi.
Cô không để ý, theo bản năng nhìn sang màn hình điện thoại của Tiểu Thỏ ——
Đập vào mắt là diễn đàn lớn nhất trong nước —— Mỗ Chăng. Lúc này trang đầu đang có một bài đăng hot được tô đỏ:
【 Sếp lớn trẻ tuổi giới kinh doanh được mệnh danh ‘Phật tử’ trong nước
nổi giận vì hồng nhan, trong vòng mười phút gỡ bỏ toàn bộ tin tức chung
khung hình trên mạng. 】
Chủ thớt: Hôm qua chủ thớt bị một tin tức tài chính kinh tế kèm ảnh sân bay làm lọt hố cặp đôi hào môn này, sáng nay định xem lại tin tức đó, không ngờ lại 404, sau đó tìm kiếm tin tức liên quan, tất cả không tra ra được. Sau này hỏi bạn bè trong giới tài chính kinh tế mới biết, thì ra đây là sếp lớn vì bảo vệ bạch nguyệt quang không bị báo chí quấy rầy, cố ý hạ lệnh gỡ bỏ toàn mạng, mẹ ơi, tôi lại tin vào tình yêu rồi! Đính kèm ảnh sân bay.
Bổ sung: Nghe nói bạch nguyệt quang này của Phật tử bị trầm cảm, vì ra nước ngoài chữa trị mới nhịn đau chia tay Phật tử, Phật tử nhiều năm không gần nữ sắc, chính là vì người này mà thủ thân như ngọc, trong giới đối với quá khứ của họ luôn im lặng không nhắc tới, dường như có bí mật rất lớn, đây là câu chuyện tình yêu ngược luyến tình thâm hào môn gì vậy. Các chị em mau đu đi, cả hai là nhan sắc thần tiên!
Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, bài đăng đã sắp phá ngàn tầng lầu —— Cùng giới tài chính kinh tế, đã giải mã, quả nhiên là tiên nữ.
Người này chính là nhan sắc đỉnh cao giới tổng tài à, quả nhiên, đàn ông đẹp trai đều có chủ rồi.
Vừa đẹp trai vừa thâm tình, ngưỡng mộ cô gái này quá. A a a cắn điên rồi, còn hint nào khác không?
Các người nhìn kỹ ảnh sân bay đi, chuỗi ngọc phật trên cổ tay họ có phải là đồ đôi không!!!
Nghe nói ‘Phật tử’ nhiều năm qua không rời chiếc chuỗi ngọc Phật màu đen này, quý như báu vật, trước đây có một ông chủ bất động sản uống say muốn mượn chiếc vòng này ngắm nghía, sau khi bị ‘Phật tử’ từ chối, không mấy ngày sau thì phá sản. Bây giờ đã hiểu, thì ra là đồ đôi tình nhân với bạch nguyệt quang, thảo nào quý trọng như vậy.
Kswl (Cắn chết tôi rồi), chuyện như vậy qua nhiều năm, trong lòng vẫn còn tình yêu dành cho nhau, thật sự quá thuần khiết quá tốt đẹp, ngưỡng mộ!!!
‘Phật tử’ thanh thanh lãnh lãnh gặp được người phụ nữ yêu mình, cũng hạ phàm, giống như đàn ông bình thường không có gì khác biệt, cũng trân trọng đồ đôi tình nhân với bạch nguyệt quang. …
Tiểu Thỏ không dám lên tiếng, lén nhìn Tần Phạn.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt cô bình tĩnh lướt bài đăng, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, gần như thành một đường mỏng, đôi mắt đen láy không hề có cảm xúc. Lướt đến cuối cùng, người phụ nữ có gương mặt cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ hôm nay nở một nụ cười lạnh từ khóe môi.
Cho đến hai mươi phút sau, thời gian nghỉ ngơi kết thúc.
Tần Phạn không thèm để ý tin nhắn WeChat chưa viết xong vô tình gửi đi kia, mặt không biểu cảm mà chặn hết mọi phương thức liên lạc của Tạ Nghiên Lễ lần nữa, sau đó đưa điện thoại cho Tiểu Thỏ mang ra ngoài: “Gặp số lạ, không cần nghe.”
Tiểu Thỏ: “… Vâng.”
Chỉ dựa vào bài đăng này, cô bé muốn nói tốt cho Tạ tổng cũng vô
dụng! Chị Phạn Phạn nói đúng, Tạ tổng gỡ tin tức thì có ích gì, ai biết có phải chột dạ hay không
5 giờ chiều, sau khi buổi đọc kịch bản kết thúc, Bùi Phong tạm thời mời mấy diễn viên chính cùng đi ăn liên hoan.
Khi Tần Phạn lên xe, phía sau truyền đến một giọng nam trong trẻo sáng lạn: “Chị ơi, xe bảo mẫu của em hỏng rồi, có thể đi nhờ xe được không ạ?”
Bàn tay thon dài của Tần Phạn đang vịn cửa xe dừng lại tại chỗ. Lúc này, ánh mặt trời vẫn còn hơi chói mắt, cô theo bản năng nheo mắt lại, quay
người đối diện với gương mặt thiếu niên trẻ trung rạng rỡ đã bắt đầu có nét anh tuấn kia.
Trì Cố Uyên là một trong số ít những ngôi sao nhí không bị “vỡ nét” trong giới, hiện tại cả diễn xuất và độ nổi tiếng đều không thiếu.
Tần Phạn lúc nhỏ còn rất thích xem phim tiên hiệp cậu đóng, tự nhiên rất có thiện cảm với thiếu niên này, nghiêng người để cậu lên xe trước: “Đương nhiên có thể.”
“Chị vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.” Trì Cố Uyên nở nụ cười ngọt ngào với Tần Phạn với gương mặt baby vô hại.
Tần Phạn lên xe sau một bước, tùy ý dựa vào lưng ghế, nhận lấy chai nước Tiểu Thỏ đưa qua nhấp một ngụm.
Tóc đen, môi đỏ, da trắng như tuyết, dù ở trong thùng xe ánh sáng tối tăm, vẫn khiến người ta không thể rời mắt. Khi cô cụp mắt uống nước, hàng mi rũ xuống, không có ý muốn nói chuyện. Ngược lại Trì Cố Uyên nhạy bén nhận ra tâm trạng Tần Phạn không được tốt lắm.
Cậu chống cằm nhìn nghiêng mặt Tần Phạn, khích lệ nói: “Em xem qua phim chị đóng rồi, giống như múa cổ điển vậy, vô cùng chuyên nghiệp.”
Tần Phạn không biết tại sao cậu lại nói điều này, nhướng mày nhìn qua: “Ừm?”
Khóe môi Trì Cố Uyên mang cười, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Cho nên áp lực không cần quá lớn đâu, có em lót đáy cho chị mà ~”
“Thường ngày đạo diễn thích mắng em nhất đó!”
Tần Phạn hiểu ra, cậu nhóc đẹp trai này cho rằng cô ở trong đoàn phim có quá nhiều diễn viên chuyên nghiệp nên áp lực quá lớn, đang dùng cách của mình để an ủi cô đây mà.
Khóe môi cong cong, cô không nhịn được cười nhẹ.
Trì Cố Uyên nhìn đến kinh diễm: “Chị cười lên giống như tiểu tiên nữ vậy! Sau này phải cười nhiều hơn nhé.”
Ai mà không yêu một cậu em đẹp trai, lễ phép, miệng ngọt như thế này chứ.
Vốn chỉ là fan qua đường của cậu nhóc đẹp trai, trải qua hơn mười phút ở chung trên đường, Tần Phạn nghĩ lát nữa sẽ tìm một tài khoản phụ, cày số liệu cho cậu nhóc! Quả nhiên, cậu nhóc đẹp trai nói lời hay ý đẹp đáng yêu hơn nhiều so với tên đàn ông khốn nạn lạnh lùng vô tình không biết nói chuyện nào đó.
Đến nhà hàng.
Trì Cố Uyên xuống xe trước, đứng bên cửa xe, lịch thiệp đưa một tay về phía Tần Phạn, muốn đỡ cô xuống.
Tần Phạn khom lưng ra khỏi cửa xe, vừa định đặt đầu ngón tay lên lòng bàn tay Trì Cố Uyên, bỗng dưng, ánh mắt dừng lại.
Nhìn thấy chiếc Maybach màu đen quen thuộc ở bên kia đường, cửa sổ hàng ghế sau hạ xuống, để lộ ra gương mặt tuấn mỹ thanh lãnh lãnh đạm kia.
Lúc này đang nhìn về phía bên này.
Xuyên qua cửa sổ xe, đôi mắt vô bi vô hỉ của người đàn ông như thấm đẫm hàn ý vô biên, rõ ràng ánh chiều tà lúc hoàng hôn đang ấm áp, nhưng lại khiến người ta không cảm nhận được chút hơi ấm nào.
Đầu ngón tay Tần Phạn theo bản năng co lại. Vô cớ có cảm giác chột dạ như bị bắt quả tang.
Chỉ một lát sau, mới phản ứng lại, cô có gì mà chột dạ chứ, vừa không ngoại tình lại càng không có bạch nguyệt quang nào!
Người sai vốn dĩ là Tạ Nghiên Lễ.
Vẻ mặt trên gương mặt xinh đẹp của Tần Phạn thu lại, không cam lòng yếu thế mà lạnh lùng trừng mắt đáp trả:
Nhìn cái gì mà nhìn, tên khốn!
“Gặp người quen sao ạ?” Trì Cố Uyên nhìn theo ánh mắt Tần Phạn, có chút nghi hoặc.
Cậu tuổi còn nhỏ, chưa đến hai mươi, cuộc sống hàng ngày chỉ có đóng phim và đi học, tự nhiên không quen biết Tạ Nghiên Lễ.
Đối diện với đôi mắt trong veo như suối thanh của cậu nhóc nhìn một cái là thấy đáy mắt, Tần Phạn quả quyết lắc đầu: “Không quen.”
Trì Cố Uyên nhíu mày: “Vậy sao anh ta cứ nhìn chị mãi thế?”
Xem cô có phải dùng tiền của anh nuôi trai bao, cho anh đội nón xanh không chứ gì.
Đương nhiên, Tần Phạn không nói như vậy.
Cô bình tĩnh đặt tay lên lòng bàn tay Trì Cố Uyên để xuống xe, chạm nhẹ rồi rời ra ngay, sau đó đáp: “Ừm, chắc là fan cuồng nào đó thôi.”
“A? Vậy có cần bảo bảo an đến xử lý một chút không ạ?” “Không cần…”
Tần Phạn lạnh nhạt nghĩ: Đến lúc đó còn chưa biết ai xử lý ai đâu.
Không ngờ lại gặp Tạ Nghiên Lễ ở đây, Tần Phạn vốn còn lo lắng là Bùi Phong mời nhà đầu tư.
Nghĩ nếu mình mà ngồi cùng bàn ăn cơm với Tạ Nghiên Lễ, có thể sẽ muốn hắt rượu vào mặt anh.
May mắn, sau khi ngồi xuống, Bùi Phong tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện nhà đầu tư muốn tới, còn bảo mọi người bắt đầu gọi món, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Chắc chỉ là trùng hợp thôi.
…
Ven đường, chiếc Maybach với đường cong mượt mà vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Nghĩ đến hình ảnh vừa nhìn thấy, thư ký Ôn không dám thở mạnh một tiếng.
Trong lòng lại điên cuồng cổ vũ cho bà chủ.
Ngầu nhất vẫn là bà chủ của họ nha, mới qua một đêm thôi, đã thực hiện lời hùng hồn tối qua, thật sự tìm một cậu trai trẻ tươi mới thật rồi!
Thế còn chưa tính, bị bắt quả tang xong, còn kiêu ngạo khiêu khích Tạ tổng!!!
Thư ký Ôn đúng lúc mở miệng: “Tạ tổng, địa điểm đạo diễn Bùi mời anh dùng bữa tối chính là ở đây, trời cũng không còn sớm, nếu tiện đường đi ngang qua, hay là…”
Lời còn chưa dứt.
Tiếng cửa xe mở ra vang lên theo.
Tạ Nghiên Lễ khom lưng xuống xe, cất bước đi về phía nhà hàng tư gia này.
Ngón tay thon dài thuận thế chỉnh lại chiếc khuy măng sét bằng vỏ sò thiên nhiên tinh xảo quý giá ở cổ tay, không nhanh không chậm.
Thư ký Ôn vội vàng đi theo.
Trong lòng thầm thắp nến cho bà chủ.
Khi Tạ Nghiên Lễ đến phòng riêng, mọi người đã ngồi vào chỗ.
Bùi Phong đích thân ra đón tiếp: “Còn tưởng cậu không tới, không ngờ mặt mũi tôi cũng lớn thật.”
Thư ký Ôn đi theo sau Tạ Nghiên Lễ không nhịn được thầm phỉ nhổ: Mặt mũi thì không biết, nhưng mặt của Bùi nhị thiếu đây thật sự càng ngày càng lớn rồi.
Đôi mắt thanh lãnh của Tạ Nghiên Lễ quét nhìn xung quanh, lại không phát hiện bóng dáng Tần Phạn.
Đôi mày thanh tú của người đàn ông nhíu chặt lại.
Chiếc chuỗi ngọc Phật màu đen chảy từ cổ tay trắng nõn rắn chắc xuống ngón tay dài, bị đầu ngón tay Tạ Nghiên Lễ tùy ý vê vài cái.
Thư ký Ôn hiểu rõ thói quen của anh – đây là biểu hiện Tạ tổng sắp mất kiên nhẫn.
Thư ký Ôn phát hiện, không chỉ bà chủ không có trong phòng riêng, mà ngay cả cậu nhóc đi cùng bà chủ cũng không có mặt.
Hít ——
Thư ký Ôn dường như nhìn thấy mái tóc đen ngắn của sếp mình dần dần bắt đầu chuyển sang màu xanh lục.
Tạ Nghiên Lễ trước sau như một vẻ mặt lãnh đạm, căng thẳng nghiêm nghị, nhưng ngay cả Bùi Phong cũng có thể cảm nhận được anh hôm nay còn khó gần hơn cả những lần dự tiệc rượu trước đây.
Không ai dám mời rượu anh.
Thậm chí tiếng nói chuyện vốn ồn ào cũng hạ thấp xuống. Mọi người giống như thư ký Ôn, không dám thở mạnh.
Thư ký Ôn ho nhẹ một tiếng, thăm dò, như thể thuận miệng hỏi: “Sao không thấy nữ chính đâu?”
Dù sao cũng là thư ký trưởng của Tạ tổng, tự nhiên có rất nhiều người sẵn lòng giải đáp thắc mắc cho anh ta: “Cô Tần tửu lượng kém, nhấp một ngụm rượu đã hơi choáng, ra ngoài cho tỉnh rượu rồi.”
Thư ký Ôn: “Thời gian này có hơi lâu không, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Phó đạo diễn đáp: “Yên tâm, cậu em Tiểu Trì đi tìm cô ấy rồi, chắc là sắp về ngay thôi.”
Bàn chính:
Bùi Phong rót cho Tạ Nghiên Lễ một ly rượu: “Sao thế, hôm nay tâm trạng không tốt à?”
Ngón tay dài của Tạ Nghiên Lễ thờ ơ cầm lấy ly rượu trong suốt, đầu tiên nhấp một ngụm rượu mạnh, rồi sau đó hơi ngẩng chiếc cằm với đường cong mượt mà, uống cạn cả ly rượu mạnh.
Ngay sau đó đứng dậy, ánh mắt lướt qua Bùi Phong, nhàn nhạt, cất bước đi ra ngoài.
Bùi Phong ước gì cái áp suất thấp này của anh mau chóng rời đi. Thật sự rất ảnh hưởng không khí.
Thư ký Ôn không dám đi theo sau, anh ta cho rằng sếp mình đi tìm nữ chính bị lạc.
Hành lang yên tĩnh vô cùng.
Tạ Nghiên Lễ rời khỏi phòng riêng, cách một cánh cửa, nghe thấy không khí trong phòng náo nhiệt hẳn lên.
Phòng riêng ở cuối hành lang, Tạ Nghiên Lễ vân đạm phong khinh đứng ở chỗ khuất trong góc, tư thế đứng cũng không nghiêm chỉnh, ngược lại lộ ra vẻ lười biếng tản mạn.
“Cạch……”
Tiếng bật lửa rất nhỏ đóng mở vang lên trong hành lang yên tĩnh, đặc biệt rõ ràng.
Dưới ánh sáng mờ ảo, bóng dáng người đàn ông thon dài, đốm lửa nơi đầu ngón tay lúc sáng lúc tắt.
Khi Tạ Nghiên Lễ đưa điếu thuốc lên môi mỏng, bàn tay trắng lạnh quấn chiếc chuỗi ngọc Phật màu đen, theo động tác của anh mà đung đưa, tàn thuốc suýt chút nữa rơi xuống chiếc vòng Phật khắc kinh văn, tràn ngập cảm giác thần thánh kính sợ.
Gương mặt như băng khắc ngọc chạm, nhiễm khói lửa thế tục.
Lấy điện thoại từ túi quần ra, nhìn tin nhắn gửi đi vẫn bị từ chối nhận, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Đang trầm ngâm, cách đó không xa truyền đến tiếng giày cao gót đạp lên thảm, ngày càng rõ ràng.
…
Tần Phạn rời khỏi phòng riêng là để tránh màn mời rượu lẫn nhau lúc bắt đầu bữa tiệc, mấy ngày nay cô bị ‘dị ứng’ với cồn!
Đợi đến khi cảm thấy mọi người chắc không còn để ý cô có uống rượu hay không, mới thong thả ung dung quay lại.
Ai ngờ vừa đi đến cửa phòng riêng chuẩn bị đẩy cửa vào, cổ tay lại bị ai nắm lấy.
Tần Phạn loạng choạng, theo quán tính, đâm vào lồng ngực rắn chắc cứng rắn của người đàn ông, trán đập vào cúc áo, không nhịn được kêu lên một tiếng.
Giây tiếp theo.
Cô bị lực đạo này nhanh chóng kéo vào lối thoát hiểm ở góc khuất bên cạnh.
Cánh cửa chắc chắn nặng nề đóng lại sau lưng, ngăn cách mọi thứ bên ngoài.
Lúc này cửa phòng riêng bị mở ra.
Phó đạo diễn đứng ở cửa, nhìn hành lang không một bóng người, có chút nghi hoặc: “Ủa, vừa rồi hình như nghe thấy giọng cô Tần.”
Vừa lúc bóng dáng mảnh khảnh cao lớn của Trì Cố Uyên từ xa đi tới, phó đạo diễn vẫy tay với cậu: “Tiểu Trì, cậu không thấy cô Tần sao?”
…
Lưng Tần Phạn dựa vào lan can cầu thang lạnh lẽo, trong bóng tối quen thuộc, ánh mắt rõ ràng nhìn thấy gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc.
Nhịp tim hỗn loạn dần dần bình tĩnh trở lại: “Tạ Nghiên Lễ, anh có bị bệnh không!!!”
Đột nhiên kéo cô đến nơi thế này, cô còn tưởng là b**n th** nào đó. Tạ Nghiên Lễ không đáp.
Trong lối thoát hiểm tối tăm chật hẹp, lòng bàn tay anh chống lên eo nhỏ của Tần Phạn, hoàn toàn khống chế cô giữa lòng bàn tay mình.
Hơi thở nóng rực thuộc về đàn ông ngày càng gần.
Đầu ngón tay Tần Phạn đang vịn vào lan can hơi siết chặt, giữa hơi thở là mùi hương trầm u ám lượn lờ trên người đàn ông, khác với thường ngày là, mùi gỗ trầm hương còn lẫn cả vị thuốc lá và rượu.
Ngay sau đó Tần Phạn cảm nhận được môi mỏng của anh lướt qua gò má mình, hơi thở mạnh mẽ dừng lại nơi vành tai vừa mỏng vừa non mềm, cố gắng để lại dấu ấn trên đó.
Tần Phạn dùng sức ngửa ra sau muốn tránh đi. Nhưng sức lực nam nữ chênh lệch quá rõ ràng.
Cuối cùng nụ hôn của anh như có như không lưu luyến nơi cổ cô, giọng nói xưa nay thanh lãnh trở nên khàn khàn: “Đó là ai?”
Tần Phạn đầu tiên là ngẩn người, chờ phản ứng lại xong, cũng không né nữa.
Không nhịn được cười thành tiếng.
Không biết từ lúc nào, Tạ Nghiên Lễ sắc mặt bình tĩnh nhìn cô cười.
Biết được ý đồ của anh, chuông báo động trong đầu Tần Phạn tắt ngấm, cô khoanh tay dựa vào lan can, cười như không cười nói: “Sao nào, Tạ tổng có cảm giác nguy cơ rồi à?”
“Cũng phải, cậu em Tiểu Trì trẻ trung khỏe mạnh, còn ngoan ngoãn nghe lời, mọi phương diện đáng yêu hơn nhiều so với ông già 30 tuổi nào
đó…”
Lời còn chưa dứt.
Đồng tử Tần Phạn đột nhiên phóng đại.
Môi đỏ bị chặn lại, đầu lưỡi vừa chạm vào, ngay sau đó bị cuốn chặt lấy, rốt cuộc không nói được những lời đàn ông không thích nghe nữa.
Trong bóng tối, tiếng nước m*t phá lệ rõ ràng, hơi thở ngày càng gấp gáp.
Trong thời gian ngắn ngủi, không gian vốn giương cung bạt kiếm, d*c v*ng đen tối lan tràn.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
Tần Phạn tàn nhẫn cắn một miếng vào đầu lưỡi đang tùy ý làm bậy kia, nhưng anh lại cực nhanh thu về.
Vì thế cắn trúng môi dưới của anh, Tần Phạn lập tức nhả răng ra, dứt khoát nhanh nhẹn đẩy khuôn mặt Tạ Nghiên Lễ ra xa, hoàn toàn mặc kệ anh có bị phát hiện hay không.
Dù sao cô không bị phát hiện là được.
Nhưng mà, khoảnh khắc Tần Phạn đẩy ra, cửa lối thoát hiểm đã mở
——
------oOo------