Cậy Sủng - Thần Niên

Chương 25



Khi Tạ Nghiên Lễ rời khỏi bệnh viện, là lúc ánh đèn vừa lên.

 

Bệnh viện nằm ở cực nam của Bắc Thành, hoàn cảnh yên tĩnh, dân cư

thưa thớt. Dưới ánh đèn dầu ít ỏi, chiếc Maybach màu đen trên đường có vẻ hơi cô đơn lẻ bóng.

 

Từ cửa sổ lớn của bệnh viện nhìn ra ngoài, có thể thấy rõ chiếc Maybach rời đi.

 

Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang bình tĩnh xem kịch bản trên giường bệnh, chần chờ vài giây: “Chị Phạn Phạn, Tạ tổng đi thật

rồi.”

 

Khuôn mặt trắng nõn của Tần Phạn không hề có vẻ thương tâm, lười biếng nhướng mí mắt: “Ừ.”

 

“Kéo rèm lại đi, ánh trăng làm chói mắt chị.” Tiểu Thỏ: “……”

Tạ tổng bị chị Phạn Phạn làm cho tức đi rồi, chị ấy còn có tâm trạng nói đùa.

 

Thở ngắn than dài đóng rèm lại, Tiểu Thỏ đi đến bên giường bệnh rót nước cho Tần Phạn.

 

Lúc này, điện thoại của Tần Phạn đột nhiên vang lên, là video call từ Tưởng Dung.

 

Tần Phạn nhận cuộc gọi, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tưởng Dung, đây là lần đầu tiên chị Tưởng cười vui vẻ như vậy kể từ khi cô bị thương.

 

Tần Phạn không nhịn được nhướng đôi mày thanh tú: “Chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

 

“Ha ha ha ha, đạo diễn Bùi đăng Weibo rồi!”

 

“Hai món quà hôm nay của em không tặng vô ích đâu, thật sự làm chị buồn cười quá!” Tưởng Dung ở trong phòng khách sạn, đặt laptop trên đầu gối, vừa thao tác vừa cười nói, “Tiểu Thỏ có ở bên cạnh không, bảo con bé mở Weibo cho em xem.”

Tiểu Thỏ vội vàng đi lấy máy tính bảng lại đây: “Tới đây tới đây!” Tần Phạn nhìn giao diện hiển thị trên màn hình, là Weibo mới của Bùi

Phong, đăng khoảng năm phút trước, lúc này đã có hơn ngàn bình luận.

 

Bùi Phong V: Mấy ngày trước cậu bạn thân chi 1 tỷ 8 lên hot search, làm anh em tốt hơn hai mươi năm, tôi thế mà đến 18 đồng cũng không có, ai ngờ, vừa mới tố cáo với đôi vợ chồng này xong, cùng ngày bà xã cậu ấy

tự mình mua cho tôi trang trại rượu vang và xe cổ, thật sự quá vui ~ còn

cố ý cân nhắc sở thích của tôi nữa, bạn thân đời trước thắp nhang cảm tạ

vì cậu ấy cưới được bà xã tri kỷ xinh đẹp mê người như vậy. [Ảnh] [Ảnh jpg].

Hai bức ảnh là hợp đồng tặng trang trại rượu vang và ảnh chụp thực tế chiếc xe cổ mà Tần Phạn chia cho Bùi Phong.

 

Độ nhạy bén của cư dân mạng người sau hơn người trước, sôi nổi để lại bình luận ——

 

“1 tỷ 8? Bạn thân của đạo diễn Bùi là người sếp lớn không thể nói tên kia sao.”

 

“Lại là trang trại rượu vang lại là xe cổ, còn đang treo trên hot search kìa, đây không phải là người sếp lớn đó mua cho cô Trình sao, sao lại thành bà Tạ mua cho đạo diễn Bùi rồi?”

 

“Cho nên người họ Trình rốt cuộc có phải bà Tạ không? Nếu là cùng một người, thì buổi đấu giá quốc tế kia cô ta chẳng phải có mặt sao, cô ta đâu có mua gì.”

 

“Các chị em ơi, 123 điều trên hot search kia mọi người còn nhớ không, bây giờ để người trong cuộc phân tích ngược lại một phen nhé, thứ nhất, đón ở sân bay chỉ là suy đoán, không khéo chỉ là trùng hợp cùng sân bay. Thứ hai, 1 tỷ 8 vị sếp kia nói là ‘Bà Tạ’ chứ không chỉ đích danh cô ấy này họ Trình. Thứ ba, thứ ba đạo diễn Bùi đã tự mình vả mặt người đó rồi, còn nói gì nữa! Tóm lại đây không khéo chính là có người cố ý dẫn dắt dư luận cọ nhiệt độ của sếp lớn chúng ta!”

 

“Tổng kết của chị gái lầu trên không tệ tôi rất đồng tình, nhưng nói cọ nhiệt độ thì có hơi ác rồi đấy, cô gái họ Trình nhà người ta từ đầu đến cuối có nói câu nào đâu.”

 

“Sao lại chưa nói, chẳng phải đăng ảnh chuỗi ngọc Phật cùng kiểu với sếp lớn trên ins sao? Mọi người không lật tường à?” (lật tường: vượt tường lửa để xem mạng xã hội nước ngoài)

 

“Đúng vậy, chuỗi ngọc Phật cùng kiểu trên diễn đàn CP cũng bị đào điên cuồng rồi.”

 

“Tôi cứ cảm thấy nhiều sự trùng hợp như vậy không thể nào là trùng hợp được, cho dù họ Trình không phải bà Tạ, thì cũng luôn là bạch nguyệt quang đi, bạch nguyệt quang gương vỡ lại lành cũng rất đẹp mà.”

 

“Lầu trên tam quan gì vậy, nếu Tạ tổng đã kết hôn rồi, thì không gọi là gương vỡ lại lành, mà gọi là tiểu tam phá hoại gia đình!”

 

“……”

 

Tiểu Thỏ nhìn thấy tin nhắn cuối cùng kia thiếu chút nữa cười phá lên,

trực tiếp dùng tài khoản phụ thả tim cho cô ấy: “Tam quan của tiểu tỷ tỷ

 

này chuẩn quá, còn là fan của chị nữa nè!”

 

Vốn dĩ Tiểu Thỏ nhìn thấy Trình Hi bị lật xe, còn tưởng Tần Phạn sẽ vui mừng.

 

Lại không ngờ rằng, Tần Phạn chỉ bình bình tĩnh tĩnh lướt xong Weibo, sau đó nói chúc ngủ ngon với Tưởng Dung rồi cúp máy.

 

Tiểu Thỏ há miệng: “……”

 

Tần Phạn liếc nhìn cô bé một cái, giọng nói vẫn thanh mềm dễ nghe: “Bên trong có phòng nghỉ cho người nhà, em cũng đi nghỉ ngơi đi.”

 

“Chị, chị không sao chứ?”

 

Tiểu Thỏ không quá yên tâm, ghé sát vào trước mặt Tần Phạn, “Hôm nay Tạ tổng đến thăm chị, chứng tỏ anh ấy cũng không có ngoại tình.”

 

Tần Phạn hiểu Tạ Nghiên Lễ, chuyện ngoại tình tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người anh, anh có tham vọng lớn lao với sự nghiệp, không cho phép danh dự của mình có bất kỳ vết nhơ nào, hoặc gây ảnh hưởng tiêu cực nào đến tập đoàn.

 

Điều Tần Phạn để ý cũng không phải chuyện ngoại tình, vốn dĩ cô cho rằng hoàn cảnh gia đình lạnh lùng thờ ơ từ nhỏ của Tạ Nghiên Lễ khiến anh không biết cách vun đắp gia đình, không biết cách vun đắp tình yêu.

 

Mà khi cô nhìn thấy cách chung sống của mẹ chồng và bố chồng thì phát hiện, không phải như cô tưởng tượng, gia đình anh hạnh phúc, cha mẹ ân ái.

 

Cho nên Tần Phạn cho rằng anh là người bạc bẽo bẩm sinh, vô tình vô dục.

 

Sau này nhìn thấy chuỗi ngọc Phật được Tạ Nghiên Lễ quý trọng, cùng kiểu đeo trên cổ tay một người phụ nữ khác, Tần Phạn mới hiểu được anh không phải không biết vun đắp, mà là không muốn vun đắp vì cô mà thôi.

 

Cái gì mà bạc bẽo bẩm sinh, vô tình vô dục, chẳng qua là không đủ để ý thôi.

 

Cũng phải, bọn họ vốn dĩ là liên hôn thương mại, cô dựa vào cái gì mà yêu cầu Tạ Nghiên Lễ để ý tâm tư của cô.

 

Trong mắt người ngoài, việc anh chịu xóa bỏ mọi tin tức, việc anh không ngoại tình, có lẽ chính là sự tôn trọng lớn nhất đối với cô, bà Tạ bình hoa này rồi.

 

Làm một bà Tạ lạnh lùng vô tình không tốt sao, tiêu tiền của anh, ngủ với thân thể sạch sẽ trẻ trung của anh, sau đó làm tốt sự nghiệp của mình.

 

Tần Phạn không muốn để mình suy nghĩ về anh, thế nhưng nhắm mắt lại, trong đầu lại không hiểu sao hiện lên giọng nói dịu dàng gọi nhũ danh của mình.

 

Sau khi ba qua đời, không còn ai gọi cô như vậy nữa.

 

Ba nói, cô là món quà sáng ngời nhất, quý giá nhất cũng là lộng lẫy nhất mà ông trời ban tặng cho ông, cho nên gọi là Xán Xán.

 

Tần Phạn dùng chăn từ từ che mắt mình lại:

 

Nhưng mà ba ơi, ba đi rồi, con không còn là Xán Xán của bất kỳ ai nữa.

 

**

 

Buổi tối tại Hội quán Ngư Ca, trước sau như một huy hoàng lộng lẫy.

 

Trong phòng bao, Tạ Nghiên Lễ vẻ mặt mệt mỏi ngồi ở ghế sofa bên cạnh, trước mặt đặt ly thủy tinh đựng đầy rượu mạnh trong suốt, mà anh lại không hề chạm vào.

 

Trên khuôn mặt đạm mạc lãnh tình xưa nay, hiếm khi nhuốm màu cảm xúc khó hiểu.

 

Tạ Nghiên Lễ cầm điện thoại trên bàn trà lên, gửi một tin nhắn WeChat cho thư ký Ôn: “Tra xem tại sao phu nhân tôi không thích chuỗi ngọc Phật.”

 

Thư ký Ôn: “Anh không trực tiếp hỏi phu nhân ạ?” Chuyện này còn cần phải tra sao?

 

Tạ Nghiên Lễ: “Cô ấy chịu nói cho tôi, tôi còn hỏi anh à?”

 

Thư ký Ôn: “Hiểu rồi ạ, tôi lập tức đi tra. [Ngậm miệng jpg].” Hiểu rồi, phu nhân lại cho Tạ tổng vào danh sách đen!

 

Thật ra ——

 

Tạ Nghiên Lễ cất điện thoại xong, vẻ mặt không rõ cảm xúc, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong phòng bệnh buổi chiều.

 

Tần Phạn như con nhím nhỏ xù lông: “Tạ tổng, chỉ có anh không thích giải thích thôi sao, tôi cũng không thích.”

 

……

 

Bùi Phong đi thẳng vào, bên trong phòng bao được trang hoàng tinh xảo ưu nhã đã khói thuốc lượn lờ, sặc đến nỗi anh ta suýt nữa đông cứng tại chỗ.

 

Ngoài khói thuốc ra, còn có mùi rượu.

 

Tạ Nghiên Lễ không phải không thích những cuộc tụ tập thế này sao, Khương Ngạo Chu nói anh ở đây, Bùi Phong còn không tin.

 

Mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Tạ Nghiên Lễ trước cửa sổ sát đất, mới tin tưởng, người này thế mà lại thật sự đến!

 

“Cậu rảnh rỗi không có việc gì làm không đi bệnh viện chăm cô vợ nhỏ xinh đẹp đáng thương, đến đây hút thuốc uống rượu làm gì???” Bùi Phong từ phía sau vỗ vai anh ta một cái, tức giận nói.

 

Từ góc độ này, có thể nhìn rõ cảnh đêm Bắc Thành, Bùi Phong liếc mắt một cái không còn hứng thú.

 

Nếu không phải biết Tạ Nghiên Lễ ở đây, anh ta mới không đến đâu. Trong lúc làm việc, anh ta từ chối đến những cuộc tụ tập thế này.

“Cô ấy không cần tôi chăm.” Tạ Nghiên Lễ đã lâu không nói chuyện, giọng nói hơi khàn khàn.

 

Mặc dù giọng điệu vẫn lạnh lùng tản mạn như thường lệ, nhưng Bùi Phong lại nhạy bén nghe ra được mùi vị khác: “Chậc chậc chậc, bị đuổi ra ngoài à?”

 

“Cô gái nhỏ bị thương làm nũng một chút thì sao chứ, cậu làm đàn ông, phải bao dung.”

 

“Huống hồ, hôm nay vốn dĩ là cậu sai, người ta ở đoàn phim nỗ lực quay phim bị thương trong công việc, cậu thì hay rồi, cùng bạch nguyệt quang gì đó ngọt ngào lên hot search, có thể vui mới lạ.”

 

“Cậu còn không bao dung, người ta không nói cần cậu chăm cậu liền không chăm, phụ nữ có đôi khi nói chuyện chính là nói dỗi thế…”

 

Bùi Phong nghĩ mình dù sao cũng cầm đồ tốt như vậy của vợ bạn, phải làm người biết điều!

 

Tạ Nghiên Lễ gạt phắt móng vuốt đang đặt trên vai mình của anh ta, đôi chân dài mặc quần tây đi về phía sofa.

 

Đưa tay nâng ly rượu mạnh đầy ắp đặt trên bàn trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

 

Khương Ngạo Chu từ bàn đánh bài bên kia qua, vừa lúc nghe được Bùi Phong đang làm anh em tốt tri kỷ cho Tạ Nghiên Lễ, không nhịn được chậc một tiếng: “Cậu rốt cuộc bị mua chuộc bao nhiêu thứ tốt của bà xã cậu ấy vậy, chỗ nào cũng nói tốt thế này, cực kỳ giống bà mối nhà bên.”

 

Bùi Phong trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Cậu biết cái gì, tôi đây là đang giúp anh em tốt cứu vãn nguy cơ hôn nhân trọng đại, tránh để đến lúc vợ chạy rồi cũng không biết chạy thế nào.”

 

“Đừng lừa tôi, lão Tạ không lướt Weibo chứ tôi có lướt mà, cậu công khai ‘bày tỏ tình yêu’ với bà Tạ sắp leo lên hot search rồi kìa, được lắm tiểu Bùi Bùi, cậu cứng cánh rồi.” Khương Ngạo Chu nói, còn lấy điện thoại ra đưa cho Tạ Nghiên Lễ, “Cậu tự xem đi!”

 

Tạ Nghiên Lễ vốn dĩ không hứng thú với Weibo mà cậu ta nói.

 

Nhưng sau đó Bùi Phong nói một câu: “Có biết nói chuyện không hả, tôi gọi là ‘bày tỏ tình yêu’ sao, tôi là thay vợ thật của lão Tạ tát vào mặt cái ‘Bà Tạ’ giả kia.”

 

Đôi mày lạnh lùng của Tạ Nghiên Lễ hơi nhíu lại, nhận lấy điện thoại của Khương Ngạo Chu.

 

Lúc này dư luận trên Weibo đã hình thành hai phe đối đầu, một phe ủng hộ Trình Hi là bạch nguyệt quang của Tạ Nghiên Lễ, một phe ủng hộ Trình Hi phá hoại gia đình Tạ Nghiên Lễ.

 

Tạ Nghiên Lễ có chút không kiên nhẫn. “Mấy tin tức giả dối này, xóa đi là được.”

Bùi Phong: “Khó làm lắm, xóa đi chẳng phải tương đương thừa nhận sao!”

 

Tạ Nghiên Lễ mặt vô biểu cảm: “Luận điệu vớ vẩn.”

 

“Vừa nhìn đã biết lão Tạ không lướt Weibo không hiểu tình hình internet và tâm tư cư dân mạng hiện nay.” Mặc dù Khương Ngạo Chu cũng không thích lướt Weibo, nhưng anh ta thỉnh thoảng vẫn tò mò vào hóng chuyện khi người quen lên hot search.

 

Ít nhiều cũng hiểu biết một chút.

 

Ngay lúc Khương Ngạo Chu đang phổ cập cho Tạ Nghiên Lễ về môi trường internet hiện nay, Bùi Phong bỗng nhiên phát hiện khi Tạ Nghiên Lễ uống rượu, cổ tay phải giơ lên trống không, đôi mắt híp lại: “Chuỗi dây không rời thân kia của cậu đâu rồi?”

 

“Không lẽ bị Tần Phạn trong lúc tức giận ném đi rồi chứ?” “Hít, thảo nào cậu không ở bệnh viện.”

“Không ngờ cô nhóc kia nhìn có vẻ yếu đuối mềm mại, tính tình lại mạnh mẽ như vậy, làm ra chuyện vừa hoang dã vừa cứng rắn thế này!”

 

Yết hầu Tạ Nghiên Lễ hơi chuyển động, uống cạn nửa ly rượu mạnh xong, đôi mắt hẹp dài đạm mạc kia nhìn về phía Bùi Phong: “Chuỗi ngọc làm sao?”

 

Giọng nói như thấm đẫm băng hàn.

 

Bùi Phong bị phản ứng của anh làm cho ngây người một lúc, “A?” Anh ta làm sao biết làm sao, lại chẳng phải anh ta làm mất.

Khương Ngạo Chu thấy sự tình không ổn, cũng nhìn thấy chuỗi ngọc Phật như hình với bóng của Tạ Nghiên Lễ không thấy đâu, còn tưởng chuỗi ngọc Phật của anh không thấy có liên quan đến Bùi Phong, giải thích nói: “Tiểu Bùi Bùi cậu quanh năm ở nước ngoài không biết, chuỗi ngọc Phật đó là năm ông nội Tạ mất đã đích thân quỳ gối ở ‘chùa Từ Bi’ cầu cho lão Tạ, lão Tạ đeo quanh năm, tình cảm cũng sâu đậm.”

 

“Cậu mà biết chuỗi ngọc Phật đó bị vấn đề gì thì mau nói cho bọn tôi biết!”

 

Bùi Phong càng thêm mộng mị: “……”

 

Mẹ nó chứ lão tử cũng không biết chuỗi ngọc Phật là thế nào!

 

Tạ Nghiên Lễ thấy bọn họ hiểu lầm, từ túi áo vest lấy ra chuỗi dây màu đen kia, ánh mắt bình tĩnh hỏi Bùi Phong: “Chuỗi ngọc Phật này, tại sao cậu lại cảm thấy Tần Phạn muốn ném nó đi?”

 

Bùi Phong không ngốc, lần này xem như hiểu rõ, sau đó gạt phắt cánh tay đang bị Khương Ngạo Chu kéo ống tay áo: “Cậu buông ra, lão Tạ muốn tìm tôi làm chuyên gia tư vấn tình cảm đây mà!”

 

Khương Ngạo Chu: “Tôi thấy cậu là muốn chết thì có, úp úp mở mở cái gì.”

 

Vài phút sau.

 

Ba người đàn ông to lớn ngồi trong bộ sofa yên tĩnh sau tấm bình phong.

 

Bùi Phong chỉ vào từng tấm ảnh chụp màn hình tin tức hiển thị trên điện thoại của mình ở giữa giải thích xong: “Sự tình chính là như vậy.”

 

“Bây giờ trên mạng đồn thổi là cậu đối với bạch nguyệt quang này của mình nhớ mãi không quên, mới giữ lại chuỗi ngọc Phật tình nhân cùng kiểu với cô ta.”

 

“Lời nói vô căn cứ.” Đôi môi mỏng của Tạ Nghiên Lễ nhếch lên một nụ cười lạnh, “Loại suy đoán không hề có bằng chứng này cũng có người

tin?”

 

Khương Ngạo Chu liếc nhìn số lượt thích: “……” Kẻ ngốc cũng rất nhiều.

“Tìm người xóa ins của cô ta đi? Mấy cái Weibo ngu xuẩn này cũng xóa luôn?”

 

Bùi Phong nghe đề nghị này cười nhạo: “Tôi thấy cậu mới là đồ ngốc, tình hình hiện tại thế này, biện pháp tốt nhất không phải là xóa bỏ những suy đoán này, mà là làm sáng tỏ có được không!”

 

“Cậu bịt hết miệng người ta lại, chẳng phải là chột dạ sao!”

 

Hàng mi Tạ Nghiên Lễ cụp xuống, khuôn mặt thanh tú nhàn nhạt nhìn những suy đoán ngày càng vớ vẩn về chuỗi ngọc Phật trên màn hình.

 

Bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy áo vest đi ra ngoài. “Ai, lão Tạ” Khương Ngạo Chu định đuổi theo.

Bị Bùi Phong ngăn lại, “La hét cái gì, Cậu ấy đi xin lỗi vợ rồi, ngày mai chúng ta lại đi xem kịch.”

 

Anh ta quyết định ngày mai mang một quả sầu riêng tặng Tần Phạn, tránh để cô ở bệnh viện, không tìm được công cụ.

 

Mình thật đúng là tri kỷ nha.

 

Thế là Bùi Phong hứng thú bừng bừng kéo Khương Ngạo Chu: “Đi, cùng tôi đến chợ đầu mối trái cây.”

 

Khương Ngạo Chu tưởng mình nghe nhầm: “Cậu nói là quán bar bên cạnh chợ đầu mối trái cây, hay là KTV bên cạnh chợ đầu mối trái cây?”

 

……

 

Khi Tạ Nghiên Lễ đến bệnh viện, bóng đêm càng thêm nồng đậm.

 

Vệ sĩ canh giữ bên ngoài mở cửa phòng bệnh cho Tạ Nghiên Lễ.

 

Trong phòng bệnh lạnh lẽo, chỉ bật một ngọn đèn tường mờ tối, Tạ Nghiên Lễ nhẹ nhàng đi đến mép giường, ánh mắt u ám sâu thẳm nhìn về phía bóng dáng tinh tế mà yếu ớt trên giường.

 

Chăn đắp kín cả mặt, chỉ lộ ra vầng trán trắng nõn sạch sẽ. Tạ Nghiên Lễ từ từ kéo tấm chăn che trên mặt cô xuống.

Xuyên qua ánh sáng vàng dịu, có thể nhìn rõ mí mắt nhắm chặt của thiếu nữ rõ ràng sưng đỏ, đuôi mắt phiếm hồng, đôi mày tinh xảo cũng nhíu chặt, dường như ngủ cũng không yên ổn.

 

Tạ Nghiên Lễ ngồi ở mép giường nhìn cô một lát.

 

Ngón tay thon dài luồn vào trong chăn nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại không xương bên trong, từ từ đem chuỗi ngọc Phật màu đen thần bí dưới ánh đèn mờ tối kia từng vòng từng vòng quấn lỏng lên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô.

 

Tiểu Thỏ nghe thấy bên ngoài có tiếng động rất nhỏ, tưởng Tần Phạn tỉnh.

 

Vừa mở cửa chuẩn bị gọi người, đột nhiên liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

 

Theo bản năng che miệng mình lại, đồng tử chấn động, phản xạ có điều kiện giơ điện thoại lên chụp: “……”

 

“……” Điện thoại lóe lên một cái.

 

Người đàn ông vừa quấn xong chuỗi ngọc Phật, ánh mắt thanh lãnh lạnh lùng đảo qua, Tiểu Thỏ mới phản ứng lại, nhanh chóng đóng cửa lại.

 

Ôm lấy trái tim nhỏ bé, nhìn tấm ảnh trên điện thoại. Má ơi, cô không có nằm mơ!

Tạ tổng thế mà lại, thế mà lại nửa đêm đem chuỗi ngọc Phật đã đặt bên người nhiều năm, đeo lên cổ tay tiên nữ Phạn.

 

Còn bị cô chụp được khoảnh khắc lịch sử này! Tấm ảnh này, có thể trị giá 1 triệu không?!

Tạ Nghiên Lễ đối với hành vi của trợ lý kia của Tần Phạn thờ ơ, ngược lại rũ mắt nhìn chuỗi ngọc Phật khắc đầy kinh văn màu đen trên cổ tay Tần Phạn.

 

Một phút sau, Tạ Nghiên Lễ nâng bàn tay đeo chuỗi ngọc Phật này của cô lên chụp một tấm ảnh.

 

Rồi sau đó mở Weibo, tạm thời dùng điện thoại đăng ký tài khoản Weibo, chuẩn bị đăng bài Weibo đầu tiên thì đầu ngón tay thon dài dừng lại một chút.

 

Tạ Nghiên Lễ chuyển đến giao diện WeChat, gửi tin nhắn cho thư ký Ôn ‘Sếp không ngủ tôi không ngủ’: “Dùng tốc độ nhanh nhất xác thực tài khoản Weibo của tôi.”

 

Tạ Nghiên Lễ: “Trong vòng nửa giờ”

 

Thư ký Ôn: “……”

 

------oOo------

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...