Cậy Sủng - Thần Niên

Chương 27



Bùi Phong cùng Khương Ngạo Chu xông vào.

 

Hai vị vệ sĩ canh giữ ở cửa sau khi bọn họ phá cửa vào, lập tức khống chế cánh tay của hai người.

 

Tư thế như khống chế phạm nhân đập vào mắt Tần Phạn và Tạ Nghiên Lễ.

 

Quả sầu riêng tròn trịa mượt mà cứ thế lăn lông lốc trên sàn nhà vào trong.

 

Cuối cùng dừng lại ở vị trí trung tâm nhất của phòng bệnh.

 

“……”

 

Không khí tràn ngập sự xấu hổ nhàn nhạt.

 

Các vệ sĩ cũng không ngờ Bùi Phong lại l* m*ng như vậy, trực tiếp chào hỏi cũng không thèm đã muốn xông vào.

 

Thấy Tạ Nghiên Lễ không có biểu hiện gì, buông họ ra.

 

Biểu cảm của Khương Ngạo Chu có chút nghẹt thở, sau khi được thả ra, anh ta lặng lẽ lùi về sau nửa bước: “Chúng ta có phải đến không đúng

lúc không?”

 

Bùi Phong sau khi xông vào cũng hối hận.

 

Đặc biệt là khi nhìn thấy hai tay Tần Phạn đang túm cổ áo Tạ Nghiên Lễ, mà Tạ Phật tử trong truyền thuyết không gần nữ sắc lại chủ động cúi người chống trên giường bệnh, hai người như đang trong lúc hôn môi thì bị bọn họ quấy rầy.

 

Nhưng mà chỉ cần mình không xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác.

 

Bùi Phong đứng thẳng người, đóng cửa phòng bệnh lại, quơ quơ tay: “Chào buổi sáng, không ngờ hai vị sáng sớm lại có hứng thú như vậy.”

 

Tần Phạn và Tạ Nghiên Lễ không nói chuyện.

 

Tạ Nghiên Lễ là không muốn nói. Mà Tần Phạn thuần túy là chưa phản ứng kịp, bị cái ‘Surprise!’ này làm cho bất ngờ thật rồi.

 

Thấy phòng bệnh yên tĩnh.

 

Bùi Phong hơi dừng lại, anh ta thử thăm dò đẩy Khương Ngạo Chu về phía trước, chỉ vào quả sầu riêng khác trong tay cậu ta, “Hay là hai chúng tôi biểu diễn ăn sầu riêng cho hai vị trợ hứng nhé?”

 

“……”

 

Khương Ngạo Chu mới phát hiện, trên thế giới này còn có khoảnh khắc xấu hổ hơn.

 

Ví dụ như lúc Bùi Phong nói năng điên khùng xong!

 

Ai thèm ăn sầu riêng cho người ta trợ hứng chứ, đồ thần kinh! Có ai giảm bớt xấu hổ như cậu không?

Bị Tạ Nghiên Lễ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn, Bùi Phong cuối cùng cũng ý thức được mình vừa nói gì, “Tôi chỉ đùa một chút, buồn cười không,

ha ha ha.”

 

“Phụt……” Tần Phạn không nhịn được, thật sự bật cười thành tiếng.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt như ngọc trắng trong suốt vì bệnh tật, lúc này nhiễm ý cười nồng đậm, cả người trông như đóa hoa rực rỡ vừa hé nở, diễm lệ đến cực điểm.

 

Tạ Nghiên Lễ không nhanh không chậm đứng dậy, bình tĩnh chỉnh lại cổ áo hỗn độn bị Tần Phạn kéo xộc xệch, liếc nhìn Bùi Phong và Khương Ngạo Chu: “Vào đi.”

 

Giọng điệu trước sau như một nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.

 

Hai người ở cửa đẩy nhau xem ai vào trước, cuối cùng vẫn là Bùi Phong căng da đầu: “Đây là một người anh em tốt khác của bọn tôi, Khương Ngạo Chu, bọn tôi đến thăm cô.”

 

“Chào hai anh.” Tần Phạn nghĩ đến mình vừa mới dậy còn chưa rửa mặt, cảm thấy có chút thất lễ.

 

Chào hỏi xong, liền chuẩn bị vịn mép giường đi vào nhà vệ sinh. Vừa mới động đậy.

Ngay sau đó, cả người đột nhiên bay lên không, cánh tay rắn rỏi hữu lực của người đàn ông bế ngang cô lên, nhẹ nhàng lướt qua bọn Bùi Phong đi về phía nhà vệ sinh.

 

Phòng bệnh chỉ còn lại Bùi Phong và Khương Ngạo Chu mắt to trừng mắt nhỏ.

 

Liếc nhìn cánh cửa nhà vệ sinh đang đóng chặt, Khương Ngạo Chu hạ thấp giọng nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần sau cậu làm chuyện ngu xuẩn có thể báo trước một tiếng được không?”

 

“Bây giờ vợ lão Tạ chắc chắn cho rằng tôi là đồ thiểu năng rồi.” “Không, cho rằng anh em của lão Tạ đều thiểu năng!”

Bùi Phong mặt bình tĩnh, cười bí hiểm với cậu ta: “Sẽ không đâu, chị ấy còn muốn lăn lộn trong đoàn phim của tôi mà, chị ấy chỉ coi một mình cậu là thiểu năng thôi.”

 

Khương Ngạo Chu nhìn khuôn mặt kia của anh ta: “Mẹ nó chứ……”

 

“Bệnh viện cấm động thủ, yên tâm yên tâm, chờ vỡ lão tạ biết được diệu dụng của quả sầu riêng này sẽ không coi cậu là thiểu năng nữa đâu, còn sẽ cảm ơn chúng ta mang đến món quà hữu dụng như vậy.” Bùi Phong nhanh chóng cứu vãn tình anh em đang nguy kịch này.

 

Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân.

 

Trong nhà vệ sinh.

 

Tần Phạn chân sau đứng không vững, hợp tình hợp lý coi Tạ Nghiên Lễ như cây nạng, lại còn là cây nạng người máy công năng tối tân nhất.

 

Nhìn Tần Phạn đánh răng rửa mặt dưỡng da, như đã quay về dáng vẻ trước khi chiến tranh lạnh.

 

Trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia một lần nữa nhuốm vẻ kiêu kỳ ương bướng, Tạ Nghiên Lễ sâu sắc cảm thấy, tốn chút công sức khôi phục gia đình hòa thuận, là rất cần thiết.

 

Anh như không có việc gì chỉ chỉ vào điện thoại Tần Phạn đặt trên bồn rửa tay: “Bà Tạ, em có phải đã quên cái gì không?”

 

“Quên cái gì?” Tần Phạn hiểu sai ý anh ám chỉ, “Tiên nữ không thể nào cho anh danh phận gì đâu, anh đừng có nằm mơ.”

 

Tần Phạn cho rằng Tạ Nghiên Lễ còn muốn cô chia sẻ lại Weibo công khai kết hôn.

 

Cô mới không cần đội cái danh bà Tạ để lăn lộn trong giới giải trí, lúc trước vào giới giải trí đã nói muốn dựa vào thực lực của chính mình thì phải dựa vào thực lực, tuyệt đối không tự vả mặt mình.

 

Lần này bị Tần Dư Chỉ chèn ép, Tạ Nghiên Lễ đầu tư giúp cô, vậy cô cũng sẽ không để Tạ Nghiên Lễ chịu thiệt, sau này cô sẽ báo đáp lại cho Tạ Nghiên Lễ nhiều tiền hơn!

 

Nghe Tần Phạn nói lời lẽ chính nghĩa, Tạ Nghiên Lễ cái cây nạng này rất muốn đình công.

 

Nhưng cuối cùng không nói gì, tự mình cầm lấy điện thoại, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang ba hoa nói chuyện kia của cô để mở khóa bằng khuôn mặt, nhấn mở ứng dụng màu xanh lá trên trang đầu.

 

“ATM hình người?” Tạ Nghiên Lễ cười như không cười nhìn Tần Phạn?

 

Tần Phạn lúc này mới nhìn thấy Tạ Nghiên Lễ đã tự kéo tài khoản của chính mình ra khỏi danh sách đen, cuối cùng hiểu được ý anh.

 

Cô sờ sờ chóp mũi, sau đó chớp một đôi mắt hoa đào vô tội: “Đây là cách gọi thân thương của tôi dành cho anh, người khác không có đâu!”

 

Cách gọi thân thương?

 

Tạ Nghiên Lễ cứ thế lặng lẽ nhìn, xem cô có thể bịa ra chuyện ma quỷ gì.

 

Tần Phạn chỉ vào cái ghi chú kia: “Trên thế giới có ai không yêu tiền

sao? ATM hình người tương đương với cái gì, tương đương với bảo bối có thể phun tiền ra bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu a, tôi đặt cho anh cái ghi chú này ý nghĩa cùng ‘ông xã bảo bối của tôi’ không có gì khác nhau cả.”

 

Luận điệu vớ vẩn.

 

Tạ Nghiên Lễ cũng không tranh luận với cô.

 

“Chẳng qua ‘ông xã bảo bối của tôi’ quá quê mùa, không phù hợp với thẩm mỹ đặc thù về ghi chú của giới trẻ chúng ta.” Tần Phạn thuận miệng hỏi, “Tôi biết anh không thích loại ghi chú vừa quê vừa sến như vậy.”

 

Tạ Nghiên Lễ như không có việc gì cười cười: “Tôi thích.” Tần Phạn: “???”

Chiếc cằm đường cong lưu loát của Tạ Nghiên Lễ nhướng lên: “Sửa đi, tôi thích cái ghi chú vừa quê vừa sến này.”

 

Đôi mắt hoa đào của Tần Phạn kinh ngạc trợn tròn, như một con mèo con bị dọa sợ, đồng tử đen láy trong veo, khiến người ta không nhịn được muốn trêu chọc nó.

 

Lúc Tần Phạn sửa ghi chú, đầu óc có chút mông lung, triệu lần không ngờ, Tạ Nghiên Lễ lại thích kiểu ngọt ngào quê mùa.

 

Nhưng sau khi sửa xong, đối diện với đôi mắt lộ ra ý cười của Tạ Nghiên Lễ, Tần Phạn mới ý thức được, anh là cố ý!

 

Tiên nữ sao có thể nhận thua như vậy.

 

“Điện thoại của anh đâu, nếu tôi đã sửa rồi, anh cũng sửa đi, anh không phải thích loại ghi chú kiểu này sao!”

 

Vài phút sau, Tần Phạn đem toàn bộ ghi chú về mình trên điện thoại Tạ Nghiên Lễ sửa lại hết.

 

Tạ Nghiên Lễ nhìn thấy trong danh bạ cái tên xếp hạng nhất —— Bà xã tiên nữ tâm can bảo bối của tôi.

 

Ánh mắt vốn luôn bình tĩnh không gợn sóng hiện lên vẻ khác thường: Lấy đá ghè chân mình.

Sau khi Tần Phạn sửa xong, ngón tay thon đặt trên tay nắm cửa chuẩn bị ra ngoài thì bỗng nhiên quay đầu cười với Tạ Nghiên Lễ: “Tạ tổng, anh biết đạo diễn Bùi mang quả sầu riêng kia đến là có ý gì không?”

 

Tạ Nghiên Lễ nhướng mày nhìn cô.

 

Vừa thấy biểu cảm này của anh, Tần Phạn biết Tạ Nghiên Lễ tối hôm qua đăng Weibo xong tuyệt đối không lướt xem diễn biến tiếp theo.

 

Người khác chắc chắn cũng không dám nói với anh. Tần Phạn cười như một con hồ ly nhỏ đầy ẩn ý.

Giây tiếp theo định dùng sức kéo cửa ra.

 

Ai ngờ bên ngoài truyền đến giọng đạo diễn Bùi: “Tần Phạn, Trì Cố Uyên và Phương Du Trạch đến thăm cô.”

 

Nghe cách xưng hô của đạo diễn Bùi, Tần Phạn biết bọn họ đã vào rồi.

 

Lập tức dựa lưng vào cửa nhà vệ sinh, thay đổi khuôn mặt nhỏ nhắn cố ý chọc tức người vừa rồi, cười với Tạ Nghiên Lễ đến mắt cong cong, đặc biệt chân thành: “Ông xã, anh xem nhà vệ sinh của phòng bệnh VIP cao cấp này cũng rất sạch sẽ thoải mái, hay là anh ở đây ngồi nửa tiếng hưởng thụ hưởng thụ nhé?”

 

“Nói lại lần nữa.”

 

Khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú của Tạ Nghiên Lễ không hề thay đổi, cứ thế thờ ơ nhìn cô.

 

Tần Phạn: “……”

 

Cô tung tăng nhảy nhót nhào về phía Tạ Nghiên Lễ, “Ông xã, anh tốt nhất.”

 

Không chút keo kiệt lưu lại vài dấu môi thơm trên mặt Tạ Nghiên Lễ.

 

Tạ Nghiên Lễ đỡ lấy thân hình mềm mại không vững của cô, sau đó ôm người đến bồn rửa tay, đôi môi mỏng phủ xuống, nhưng lại không hôn lên, ngược lại chuyển đến bên tai cô:

 

“Tiểu thịt tươi mà em muốn bao dưỡng kia đến hả?”

 

Tần Phạn đã quên mất chuyện này, không ngờ Tạ Nghiên Lễ lại còn nhớ rõ.

 

Tạ Nghiên Lễ thấy đôi mắt đen trắng phân minh của cô tràn đầy chột dạ, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp.

 

Tần Phạn cố tình nghe ra vài phần nguy hiểm.

 

Vội vàng chống ngực anh: “Ông xã, anh bình tĩnh!”

 

Tạ Nghiên Lễ thong thả ung dung tiếp tục: “Ừm, thân thể trẻ trung tươi mới?”

 

“Không không không!” Tần Phạn lúc này d*c v*ng cầu sinh bùng nổ, “Tôi đối với thân thể bên ngoài hoàn toàn không có hứng thú, tôi chỉ yêu cơ ngực, cơ bụng, cơ eo, cơ lưng của ông xã thôi……”

 

Tần Phạn nói, đôi bàn tay nhỏ nhắn non mềm kia cách lớp áo sơ mi mỏng manh trên người đàn ông một đường sờ xuống, đơn thuần muốn biểu hiện sự yêu thích của mình đối với thân thể ông xã.

 

Nhưng lại quên mất, buổi sáng sớm đàn ông không thể tùy tiện sờ. Mặc dù anh ăn mặc chỉnh tề, nhưng thực ra bên trong ——

Đặc biệt bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, cùng với giọng nói trong trẻo của chàng trai trẻ: “Chị ơi, chị không sao chứ, có muốn em ôm chị ra không ạ?”

 

Giọng Bùi Phong đuổi sát theo sau: “Cậu gõ cửa gì đấy, con gái ở trong nhà vệ sinh thúc giục cái gì, cô ấy có điện thoại, có việc sẽ gọi chúng

ta.”

 

Trì Cố Uyên: “Ồ, vậy ạ, em lo cho chị ấy.”

 

Bùi Phong: “Không cần cậu lo.” Chồng người ta còn ở bên trong kìa, đồ ngốc!

 

Cách tấm cửa mỏng manh.

 

Tạ Nghiên Lễ đã khắc chế cả buổi sáng, bỗng nhiên không muốn nhịn nữa.

 

Đôi mắt đen như mực tựa như vực sâu cuốn hút người ta rơi vào.

 

Anh nắm lấy bàn tay Tần Phạn đang đặt trên ngực mình.

 

Tạ Nghiên Lễ không nhanh không chậm nắm tay Tần Phạn, dẫn dắt đôi đầu ngón tay mềm mại không xương kia.

 

Nghe thấy âm thanh vang lên, làm da đầu Tần Phạn tê rần.

 

Bờ vai tinh tế mặc đồ bệnh nhân co rúm lại, muốn né tránh, nhưng lại làm thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay như gọng kìm của người đàn ông.

 

Tần Phạn không còn sức lực ghé vào hõm vai Tạ Nghiên Lễ, một đôi mắt hoa đào quyến rũ nhìn anh, “Tạ Nghiên Lễ……”

 

Tạ Nghiên Lễ dựa vào gạch men lạnh lẽo, yết hầu nơi cổ thon dài chuyển động, ngón tay dài khoanh lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, phát ra tiếng thở dài: “Bà Tạ, em nên rèn luyện rồi.”

 

Rèn luyện ra một tay cơ bắp sao?

 

Cô không tin cô luyện ra một tay cơ bắp, Tạ Nghiên Lễ còn có thể có tâm tình làm gì.

 

Tần Phạn mệt không muốn nói chuyện, nhằm vào vị trí cằm Tạ Nghiên Lễ cắn một cái, rất hung dữ nói: “Nhanh lên!”

 

Tạ Nghiên Lễ bị cô cắn đến thân hình khựng lại.

 

Ngay sau đó véo gáy cô, như là véo gáy mèo, nhấc cô từ trên cổ mình lên, lòng bàn tay cọ qua khóe môi đỏ bừng của cô: “Chỗ này không tệ?”

 

Tần Phạn há miệng cắn lên đầu ngón tay anh: “……” Nói hàm hàm hồ hồ một câu, “Bớt nằm mơ.”

Nằm mơ?

 

Ánh mắt Tạ Nghiên Lễ dừng trên đôi môi đỏ tươi đẹp của cô, ánh mắt càng ngày càng tối.

 

Không biết qua bao lâu, Tần Phạn cuối cùng cũng được anh ôm từ bồn rửa tay xuống, tự tay rửa tay cho cô, rửa đến sạch sẽ.

 

Tần Phạn cảm thấy đôi tay nhỏ bé của mình bẩn đến rửa không sạch.

 

Trong không khí ngoài mùi hương nước rửa tay hoa nhài tươi mát ra, còn thoang thoảng mùi vị nhạt nhẽo lại làm người ta mặt đỏ tim đập.

 

Bà Tạ xị mặt nhỏ nhắn: “Tôi bây giờ có thể đi ra ngoài chưa?” Nét mặt Tạ Nghiên Lễ giãn ra, kín đáo ừ một tiếng: “Năm phút.”

Hiểu ý anh là cô bỏ ra mười mấy phút công sức, chỉ đổi lấy việc anh ở lại nhà vệ sinh năm phút.

 

Tần Phạn xù lông: “……”

 

Đi chết đi năm phút của anh, cô muốn ra ngoài nói chuyện phiếm 50 phút, để tên cẩu nam nhân này tự ở lại đây, thích làm gì thì làm!

 

Rầm một tiếng, lúc Tần Phạn rời khỏi nhà vệ sinh, cổ tay yếu ớt mềm nhũn, không cẩn thận buông tay, cửa bị đóng lại vang trời.

 

Sợ đến mức bốn người đàn ông trong phòng bệnh đồng loạt nhìn qua.

 

Tần Phạn nở nụ cười thích đáng với họ: “Hôm nay phiền mọi người đến thăm tôi.”

 

Rất nhanh, trong phòng bệnh chỉ còn lại giọng nói hỏi han ân cần nhiệt tình của Trì Cố Uyên đối với Tần Phạn.

 

Bùi Phong và Khương Ngạo Chu lòng còn sợ hãi nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đóng chặt, sau đó liếc nhau, từ trong mắt đối phương thấy được sự kinh ngạc giống nhau.

 

Cuộc đối thoại bằng mắt của hai người như sau —— Khương Ngạo Chu: Lão Tạ bị vợ trói trong nhà vệ sinh à? Bùi Phong: Dùng sắc đẹp để trói?

Khương Ngạo Chu: Người làm văn hóa các cậu đều nói chuyện như vậy à?

 

Bùi Phong: Nếu không thì sao, tiên nữ mảnh mai c**ng b*c mãnh nam cường tráng?

 

Khương Ngạo Chu: ???

 

Hình như có gì đó không đúng.

 

Bất luận không đúng chỗ nào, tóm lại từ ngày đó trở đi, ấn tượng của Khương Ngạo Chu về Tần Phạn trong lòng đã được nâng lên vô hạn, dẫn

 

đến việc anh ta nhắc đến Tần Phạn trong nhóm anh em, luôn dùng những từ như ‘vừa mạnh mẽ vừa dũng cảm’.

 

Chọc cho đám anh em trong nhóm nghi ngờ bà Tạ là nữ siêu nhân cơ bắp có thể đấm Iron Man hay đá Hulk.

 

**

 

Sau khi trở lại đoàn phim, việc quay phim của Tần Phạn lại đi vào quỹ đạo. Sau đó Bùi Phong điều tra qua, vụ dây cáp lần đó của cô đúng là ngoài ý muốn, nhân viên công tác liên quan cũng bị sa thải hết rồi, Tần Phạn không có tiếp tục níu lấy không bỏ.

 

Hôm nay, Tần Phạn vừa quay xong cảnh cuối cùng hợp tác với nam phụ. Trì Cố Uyên hôm nay đóng máy.

Sau khi quay xong cảnh ôm này, Trì Cố Uyên ôm cô nói: “Chị ơi, thật không muốn đóng máy a, đóng phim cùng chị vui quá.”

 

Tần Phạn vỗ vỗ lưng cậu, chàng trai vừa đẹp trai vừa biết làm nũng ai mà không thích.

 

Đương nhiên, sự yêu thích này cũng giống như fan mẹ nhìn con ngỗng (idol) của mình không khác mấy.

 

Trì Cố Uyên rất lịch sự, ôm vài giây liền buông ra: “Hy vọng sau này có cơ hội tiếp tục hợp tác với chị.”

 

Ngồi trên ghế đạo diễn, Bùi Phong chậm rãi chụp một tấm ảnh gửi cho người máy công tác nào đó.

 

Tần Phạn cũng không biết.

 

Bởi vì Tưởng Dung đến: “Em cũng sắp đóng máy rồi, em có nghĩ nếu em đã đóng vai chính phim điện ảnh của đạo diễn Bùi lại đi nhận vai phụ nữ nào đó, thì có chút hạ thấp vị thế của mình, cho nên muốn đợi bộ phim này chiếu xong, chờ thêm nhiều kịch bản nữ chính tìm đến, rồi hẵng tính toán?”

 

“Đương nhiên, trong khoảng thời gian này nếu có nhân vật tốt, cũng có thể nhận.”

 

Tần Phạn đồng ý với lời nói của người quản lý chuyên nghiệp Tưởng Dung này, “Vậy trong khoảng thời gian này em nghỉ ngơi?”

 

Tưởng Dung không đáp, ngược lại lộ ra nụ cười: “Cho nên chị đã nhận cho em một chương trình tạp kỹ, là loại chương trình thực tế cuộc sống chậm, quan sát cuộc sống một mình của nữ minh tinh.”

 

“Vừa có thể kiếm tiền, em lại có thể nghỉ ngơi, thật tốt.”

 

Tần Phạn nghĩ đến cuộc sống một mình thường ngày khi Tạ Nghiên Lễ đi công tác mấy tháng: “……”

 

Chỉ mua mua mua? Tiêu tiền vung vít?

Cuộc sống vô cùng khô khan nhàm chán.

 

Tưởng Dung nghe xong, vỗ tay: “Như vậy mới đúng chứ! Khán giả mùa này thích hiệu quả chương trình tạp kỹ khô khan giản dị như vậy đấy!”

------oOo------

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...