Cậy Sủng - Thần Niên

Chương 34



Dưới ánh nắng mặt trời dịu nhẹ, đôi mắt người đàn ông đen sâu như mực, ánh nhìn trong trẻo mà thờ ơ, khiến người ta bất giác lạnh sống lưng.

 

Dù bầu trời sao rộng lớn vạn dặm, nhưng lại phảng phất như vô tình bước vào vực sâu vạn trượng băng giá.

 

Đám người vốn đang rôm rả trò chuyện, theo bản năng đứng thẳng người, dõi theo người đàn ông lạnh lùng kiêu bạc ấy lên xe rời đi.

 

Chiếc Maybach màu đen trông khá khiêm tốn, nhưng biển số xe lại phô trương và ngạo mạn đến cực điểm.

 

Mãi đến khi bóng xe biến mất, phó đạo diễn mới hơi ngỡ ngàng lên tiếng: “Người kia trông quen mắt quá.”

 

“Giờ người giàu có chất lượng cao thế này sao, không chỉ có tiền mà còn có cả nhan sắc nữa,” một nhà quay phim lớn tuổi bên cạnh cảm thán, “Đủ sức debut làm người nổi tiếng luôn rồi.”

 

Bỗng nhiên, một nữ nhân viên trẻ tuổi bên cạnh hét lên: “A, đó là, đó là Tạ Nghiên Lễ, vị Phật sống của giới kinh doanh đó!!!”

 

“Trời ơi, vậy mà lúc nãy tôi lại không chụp ảnh.”

 

“Không đúng, tôi thế mà lại được nhìn thấy Phật sống bằng xương bằng thịt!”

 

“Ngoài đời đẹp trai thật sự, lại còn cao nữa!”

 

Phó đạo diễn đã trấn tĩnh lại, nhắc nhở: “Thôi được rồi, ở nơi này gặp

được đại gia cũng là chuyện bình thường, mọi người phải nâng cao cảnh giác, đừng đắc tội với người không nên đắc tội.”

 

“Ủa mà khoan, sao Tạ tổng lên xe ở trước cửa nhà cô Tần nhỉ?”

 

Tưởng Dung vừa ra ngoài gọi điện thoại xong, quay lại đã thấy tổ đạo diễn đến trước cửa.

 

Vừa đến gần, cô liền nghe thấy giọng nói nghi hoặc của ai đó. Lập tức phản ứng lại, bọn họ thấy Tạ tổng rồi sao?

Nghĩ đến việc Tần Phạn lúc nãy đã dặn trước là có thể sẽ chạm mặt Tạ tổng, Tưởng Dung đè nén trái tim đang dao động, bình tĩnh nói: “Tần Phạn chuẩn bị xong rồi, chúng ta vào thôi.”

 

Thật ra mọi người cũng không nhìn thấy Tạ tổng bước ra từ nhà Tần Phạn, chỉ là hơi thắc mắc một chút.

 

Họ cũng không dựa vào cuộc gặp gỡ tình cờ không đáng tin này mà liên tưởng Tần Phạn và Tạ Nghiên Lễ có mối quan hệ mờ ám nào đó.

 

Rất nhanh sau đó, họ đã bị cảnh tượng bên trong biệt thự thu hút, chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi lung tung.

 

Phó đạo diễn hỏi Tưởng Dung: “Đây thật sự là nhà của cô Tần sao?” “Không phải thuê tạm đấy chứ?”

Tưởng Dung nói đùa: “Có cần cho tổ chương trình xem tên trên giấy tờ nhà đất không?”

 

Phó đạo diễn hỏi luôn: “Được không?”

 

“Nếu được thì cũng là một điểm nhấn hay, để tránh sau khi phát sóng, có người hiểu lầm cô Tần.”

 

Tưởng Dung không ngờ phó đạo diễn lại thuận nước đẩy thuyền đồng ý thật, may mà trên giấy tờ đúng là tên Tần Phạn.

 

Tần Phạn thật sự chẳng sợ bị xem, dù sao đây cũng là căn nhà tân hôn nhà họ Tạ tặng cô, đúng là đứng tên một mình cô.

 

Khu biệt thự ở ngoại ô này cũng được phân khu quản lý, càng đi vào vị trí trung tâm, bốn phía được bao quanh bởi một cái hồ, biệt thự như đứng sừng sững giữa hồ, tứ phía có thể nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp, cách xa trung tâm thành phố, yên tĩnh đáng sống.

 

Khi cửa chính mở ra, tổ chương trình mới hiểu thế nào là choáng ngợp.

 

Bên ngoài chiếm trọn vị trí địa lý đắc địa nhất đã đành, trang hoàng bên trong mới thật sự là sự xa hoa tinh tế.

 

Chiếc bình hoa nhìn như tùy ý đặt ở huyền quan lại là hàng thật đời Thanh.

 

Cứ thế lấy ra làm đồ trang trí, đây là đồ cổ đó bạn ơi!

 

Quay phim chính rất am hiểu đồ cổ, lúc q*** t** cũng run theo, sau đó càng đi vào trong, những bức tranh treo trên hành lang là tác phẩm gốc của các đại sư, nghe nói đã thất truyền từ lâu, vậy mà giờ lại thấy trong nhà một nữ diễn viên không mấy tên tuổi.

 

Ngoài ra, chiếc bình sứ Thanh Hoa men lam nguyên bản, vật phẩm áp trục tại một buổi đấu giá quốc tế lớn năm ngoái, lại được đặt trên kệ để đựng mấy chùm chìa khóa xe.

 

Dù là siêu xe đi nữa, cũng không thể dùng đồ cổ làm khay đựng chìa khóa xe được!

 

Những người khác thì không hiểu những thứ này, chỉ cảm thấy nhà Tần Phạn trang trí rất cao cấp.

 

Chỉ là thỉnh thoảng xuất hiện vài món đồ cũ kỹ, trông không hợp với căn nhà này cho lắm.

 

Quay phim chính thầm nghĩ: Lũ người ngu ngốc, những thứ không hợp đó mới là bảo bối thật sự đấy biết không!

 

Quản gia dẫn theo tám cô gái người làm có chiều cao tương đồng, đứng thành hai hàng ở cửa chào đón: “Mời các vị khách quý vào, cô… cô chủ của chúng tôi vẫn chưa dậy.”

 

“Mời ngồi.”

 

Mọi người vừa quan sát xung quanh, vừa ngồi xuống bộ sofa da trông đã rất đắt tiền, đều đáp: “Là chúng tôi đến sớm, không vội, không vội.”

 

Nhìn thấy vị quản gia mặt mày cung kính, đoan chính, các nhân viên công tác bắt đầu thì thầm:

 

“Cô Tần gia thế cỡ nào vậy, lại còn có cả quản gia?” “Không phải cũng thuê người diễn đấy chứ?”

“Thời buổi này mà còn có quản gia sao?”

 

Bọn họ cũng không phải chưa từng quay giới nhà giàu, nhưng những gia đình giàu có hiện tại, cũng chẳng thấy mấy ai phô trương như nhà Tần Phạn.

 

Lại còn có quản gia, người làm, rồi cả đầu bếp ra hỏi cô Tần sáng nay dùng bữa gì?

 

Đây thật sự không phải đang đóng phim chứ?

 

Tổ chương trình vác máy quay và thiết bị thật sự nghi ngờ sâu sắc liệu mình có lạc vào một không gian song song nào không.

 

Chỉ có nhà quay phim chính là vẻ mặt đầy ẩn ý.

 

Mang một cảm giác ưu việt kiểu “người đời say cả, mình tôi tỉnh”.

 

Có thể lấy những món đồ cổ thật sự này ra làm đồ dùng hàng ngày, sao có thể cho một nữ diễn viên nhỏ thuê được chứ.

 

Mãi đến khi trên lầu hai vang lên tiếng bước chân, mới đánh thức cảm giác sốc của mọi người.

 

Chuyển thành một cú sốc khác.

 

Tần Phạn đã thay bỏ lớp trang điểm và phục sức tinh xảo gọn gàng thường ngày, xuất hiện với mặt mộc, không chút phấn son, ngũ quan tinh xảo vô cùng, làn da trắng đến mức quay cận cảnh cũng không thấy bất kỳ tì vết nào.

 

Cô mặc một chiếc váy mặc nhà màu xanh lam chuyển sắc đơn giản, để lộ một đoạn mắt cá chân thon thả trắng nõn, chân đi đôi dép lê thỏ bông mềm mại, khi đi đường, chiếc lục lạc nhỏ tinh tế trên mắt cá chân khẽ rung lên, mọi người mới dần dần hoàn hồn.

 

Thấy mọi người đổ dồn ánh mắt vào mắt cá chân mình, Tần Phạn cúi mắt, nhìn thấy chiếc lục lạc màu vàng nhạt, trong đầu hiện lên cảnh tượng tối qua, lúc dậy vội quá, cô quên cả tháo lục lạc ra.

 

Tạ Nghiên Lễ, tên b**n th** này, cứ một hai bắt cô đeo chiếc lục lạc anh tặng lần đó, cũng không biết là sở thích quái đản gì.

 

Đôi mắt đào hoa vốn đã long lanh, khi ngước lên lần nữa, lại phủ một lớp hơi nước mỏng manh, ánh mắt lưu chuyển, nhuốm vẻ quyến rũ mà chính cô cũng không nhận ra, làm tim gan người khác tan chảy.

 

Trong phòng khách rộng lớn, không khí tức thì ngưng trệ.

 

Giọng nói mềm mại dễ nghe của Tần Phạn vang lên: “Mọi người ngồi đi ạ, tôi đã chuẩn bị ít trà bánh.”

 

“Bây giờ bắt đầu quay chưa ?”

 

Tần Phạn xuống lầu, nhìn chiếc camera trước mặt người quay phim chính, thản nhiên hỏi.

 

“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.”

 

Phó đạo diễn phản ứng đầu tiên, bắt đầu chỉ huy mọi người lắp đặt thiết bị quay phim, “Có chỗ nào không được vào không?”

 

Biệt thự này quá lớn, camera của họ có lẽ không đủ.

 

Tần Phạn nghĩ đến phòng sách, Tạ Nghiên Lễ căn bản không dọn dẹp phòng sách, cũng không biết hai bức tranh sơn dầu kia ra sao rồi, “Cũng không có chỗ nào không vào được đâu.”

 

Phòng sách có khóa mật mã hai lớp, đến cô là nữ chủ nhân còn chẳng vào được, huống chi người khác, nên cô chẳng hề sợ hãi.

 

Thế nhưng, khi Tần Phạn đang ngồi trên sofa chờ đạo diễn phỏng vấn, ánh mắt cô liếc thấy nhân viên công tác dưới sự chỉ dẫn của quản gia đã lên lầu hai, đang đặt tay lên tay nắm cửa.

 

Từ từ vặn.

 

Cửa mở—— Khoan đã?

Cửa mở???

 

Sắc mặt Tần Phạn hơi đổi, đột ngột đứng dậy, “Đừng vào!” Quay phim trên lầu hai đã lia máy quay vào trong.

Đủ loại sách vở tràn ngập hơi thở học thức, chiếm gần nửa phòng sách, cứ thế xông vào ống kính.

 

Nhìn thấy nhà quay phim ngây người đứng tại chỗ, đầu óc Tần Phạn như muốn nổ tung, không phải là quay phải hình ảnh gì cần làm mờ đấy chứ.

 

Nghĩ đến hai bức tranh sơn dầu kia, một bức không biết bị Tạ Nghiên Lễ vẽ thành bộ dạng gì, nhưng bức còn lại, tuyệt đối không thể lộ ra trước mặt người khác!

 

Sau khi Tần Phạn lên lầu, thậm chí không dám nhìn xem bên trong rốt cuộc đã quay được những gì, nhỏ giọng nói: “Đoạn phòng sách này có

 

thể xóa đi không?”

 

“Xóa đi?” Nhà quay phim hoàn hồn từ biển sách mênh mông, “Cô chắc chứ?”

 

Đây không phải là cơ hội tốt để xây dựng hình tượng nữ diễn viên có học vấn, khí chất tri thức, đậm chất sách vở sao?

 

Tần Phạn nhìn theo ánh mắt anh ta, mới phát hiện, bên trong phòng sách sạch sẽ gọn gàng, vẫn là lối trang trí màu xám cao cấp, ngoài những giá sách chiếm trọn bức tường ra, chẳng còn gì khác.

 

Thậm chí bàn làm việc cũng sạch bong.

 

Tần Phạn nhớ lần trước cô vào phòng sách, là buổi tối ngày bị Tạ Nghiên Lễ lừa vẽ tranh sơn dầu nhạy cảm, tối hôm đó, trên bàn làm việc còn bày đầy các loại tài liệu.

 

Trên bức tường chính diện treo bức tranh sơn dầu cơ thể người khổng lồ. Sự va chạm mãnh liệt giữa vẻ nồng diễm hoa lệ và sự lạnh lùng khắc kỷ. Mà bây giờ, chỉ còn lại dấu vết của lối trang trí lạnh lùng.

Tần Phạn tức khắc thở phào nhẹ nhõm, phản ứng cực nhanh: “Thật ra sau khi trang trí xong nơi này, tôi rất ít khi đến, sách là đồ trưng bày

thôi.”

 

“Nữ minh tinh thẳng thắn như cô Tần thật sự không nhiều lắm đâu ha ha ha,” anh quay phim khen ngợi, nhưng cũng nghe lời chủ nhà, rời khỏi phòng sách.

 

Tim Tần Phạn đập thình thịch.

 

Vừa nãy suýt nữa thì nhảy ra ngoài.

 

A a a,cái tên đàn ông khốn nạn Tạ Nghiên Lễ kia, phòng sách bị anh dọn sạch rồi cũng không nói sớm.

 

Tối qua cô còn hỏi anh, đã dọn dẹp phòng sách chưa, tranh sơn dầu giấu đi chưa.

 

Tạ Nghiên Lễ thẳng thừng không đáp, dùng miệng chặn lại những lời tiếp theo của cô.

 

Nghĩ lại mà thấy tức ghê.

 

Tần Phạn bây giờ có bằng chứng chứng minh tên khốn kia cố tình!

 

Dù sao cũng là cuộc sống độc thân của nữ minh tinh, Tần Phạn sau đó cũng mặc kệ máy quay, lười biếng dựa vào sofa trải qua một buổi sáng uể oải và nhàm chán.

 

Chủ yếu là tối qua quá mệt, hơn nữa tổ chương trình còn cố ý nhắc nhở cô, cứ tự nhiên, bình thường ở nhà thế nào thì cứ như vậy.

 

Bình thường cô ở nhà, luôn muốn ngủ cả ngày.

 

Tuy tổ chương trình cảm thấy Tần Phạn dù có nằm im trên sofa cũng có thể ngắm cô cả ngày, nhưng… đang quay chương trình mà.

 

Không thể ngày nào cũng chỉ ăn, uống, ngủ, chẳng làm gì khác được.

 

Họ nói không cần gượng ép, nhưng nữ minh tinh này, cũng quá không coi họ là người ngoài rồi!

 

Tưởng Dung nhận ra vẻ mặt phức tạp của phó đạo diễn, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: “Phạn Phạn, chiều nay em không phải còn phải đi bàn hợp đồng đại ngôn game sao.”

 

Tổ chương trình thở phào nhẹ nhõm.

 

Cuối cùng cũng không phải cả ngày quay cảnh cô nằm liệt trên sofa hay ghế quý phi ngủ nữa.

 

Tần Phạn lười biếng dựa vào gối ôm, mở to đôi mắt xinh đẹp vô tội, nếu không phải có máy quay ở đây, cô thật sự rất muốn nhắc chị Tưởng, chị quên bên A của hợp đồng đại ngôn game là tập đoàn Tạ thị sao.

 

Nói cách khác, họ phải đến tập đoàn Tạ thị quay phim. Chị không sợ mối quan hệ với Tạ Nghiên Lễ bị lộ sao?

Tưởng Dung cũng rất sợ, nhưng cô cảm thấy diễn xuất của Tần Phạn không có vấn đề gì, quan trọng hơn là, Tần Phạn thật sự không thể tiếp tục nằm liệt như vậy, nếu không chương trình biết biên tập thế nào, cô còn muốn lên hình nữa không.

 

Đến tập đoàn Tạ thị ký hợp đồng đại ngôn game, thật ra là một điểm nhấn rất tốt.

 

Là công ty của chồng Tần Phạn, dùng một chút thì sao, còn có thể tuyên truyền cho game mới này, lợi cả đôi đường.

 

Tưởng Dung ra hiệu bằng mắt với Tần Phạn, bảo cô báo trước cho chồng mình.

 

Tần Phạn cuối cùng cũng nhấc điện thoại trên bàn trà lên.

 

Lúc cô xuống lầu trước đó còn nhắn tin cho Tạ Nghiên Lễ, lên án tên khốn kia tối qua quá sức, hại cô chân mềm nhũn, phải nghỉ hồi lâu mới có thể giả vờ như không có chuyện gì xuống lầu.

 

Cư dân mạng rất tinh mắt, xem show giải trí cứ như mang theo kính lúp, nếu để họ nhìn ra cô bị chân mềm, nguyên nhân còn là do “vận động”

quá độ, thì cô thật sự không cần lăn lộn trong giới giải trí nữa.

 

Ngón tay Tần Phạn dừng lại trên giao diện WeChat của Tạ Nghiên Lễ hồi lâu, sau đó chuyển sang WeChat của thư ký Ôn:

 

“Thông báo cho tên tội đồ họ Tạ kia, chiều nay tiên nữ muốn đến quý công ty bàn hợp đồng đại ngôn game, bảo anh ấy kẹp chặt đuôi lại trốn trong văn phòng đừng có ra ngoài.”

 

Thư ký Ôn: “…Vâng ạ.”

 

Nhận được câu trả lời khẳng định, Tần Phạn yên tâm. Thế nhưng——

Trăm triệu lần không ngờ tới.

 

Chiều 2 giờ 30, khi Tần Phạn cùng đạo diễn và nhà quay phim theo sau tiến vào cửa lớn tập đoàn Tạ thị, lại vừa vặn chạm mặt người đàn ông đang được đám tinh anh vây quanh ở giữa – đúng là oan gia ngõ hẹp.

 

Quay phim chuẩn xác lia ống kính về phía đoàn người Tạ Nghiên Lễ.

 

Trong lòng thầm cảm thán: Đây là duyên phận gì vậy, nhân vật lớn như Tạ tổng, bọn họ trong vòng một ngày mà gặp được hai lần, nói ra ngoài có thể khoe mười năm.

 

Người phụ trách dự án game dẫn Tần Phạn vào công ty vội vàng đứng thẳng người, cung kính nói: “Tạ tổng.”

 

Các nhân viên khác đi ngang qua cũng cúi đầu chào theo.

 

Trên gương mặt tuấn mỹ của Tạ Nghiên Lễ không có cảm xúc gì, bình thản đáp một tiếng.

 

Động tác thong dong tao nhã chỉnh lại khuy măng sét xà cừ màu xanh xám, ngay khi sắp lướt qua họ.

 

Anh bỗng nghiêng mắt nhìn Tần Phạn, dừng bước, đôi môi mỏng màu nhạt hé mở, giọng điệu đầy ẩn ý: “Đây là người phát ngôn mới mà bà xã tôi yêu thích sao?”

 

Bà xã tôi?

 

Bất ngờ nghe Tạ tổng nhắc đến bà xã của mình, đám nhân viên tập đoàn Tạ thị kinh ngạc.

 

Không phải nói Tạ tổng ngày thường bảo vệ Tạ phu nhân rất kỹ, rất ít khi nhắc tới sao, sao hôm nay lại nhắc đến trước mặt tổ chương trình, không sợ bị phát sóng ra ngoài à?

 

Người khác không biết, nhưng Tần Phạn lại thấy được ý cười như không cười trong mắt Tạ Nghiên Lễ——

 

Tên đàn ông khốn nạn này quả nhiên là cố tình!

 

Dưới ánh đèn hoa lệ của đại sảnh, đôi môi đỏ mọng của Tần Phạn mím chặt, toát ra một khí chất lạnh lùng quyến rũ động lòng người.

 

Thấy không khí không ổn.

 

Người phụ trách dự án game lập tức nói: “Đúng vậy, bức ảnh sa mạc mà Tạ phu nhân chia sẻ cho ngài trong phòng họp lần trước, chính là cô Tần Phạn đây.”

 

Tạ Nghiên Lễ như thờ ơ nhìn về phía Tần Phạn, dùng chất giọng thiên về tông lạnh nói: “Nếu là người phát ngôn do bà xã chọn, tôi sẽ đích thân phỏng vấn.”

 

“Hai tiếng sau, đến văn phòng đợi.”

 

Nói xong, Tạ Nghiên Lễ dẫn theo đoàn tinh anh, không nhanh không chậm rời khỏi tòa nhà tập đoàn.

 

Nhìn bóng lưng cao thẳng nổi bật như hạc giữa bầy gà của người đàn ông giữa đoàn tinh anh, Tần Phạn chỉ muốn ném cái túi xách nhỏ trong tay vào mặt anh.

------oOo------

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...