“Phạn Phạn, đã về rồi.” Bà Tạ hướng về phía cô vẫy tay, “Lại đây nhìn xem mẹ trong khoảng thời gian này xuất ngoại mua quà cho con, còn có cả quà sinh nhật bù nữa này.”
Tần Phạn hoàn hồn từ sự kinh ngạc, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh trên sofa đặt mấy chiếc túi giấy tinh xảo.
“Cảm ơn mẹ, gần đây mẹ đi chơi vui vẻ chứ ạ?”
Nhìn thấy cái tư thế bà mẹ chồng vẫy tay kia, Tần Phạn hơi khựng lại, trong đầu hiện ra bóng dáng Tạ Nghiên Lễ. Ngày thường anh cũng luôn gọi cô như thế, không ngờ đây là di truyền sao?
Ngay khi Tần Phạn đang miên man suy nghĩ, bà Tạ đã nắm lấy tay cô ngồi xuống, vừa chỉ huy hai người hầu mở quà.
Bà Tạ nhìn vòng eo mảnh khảnh Tần Phạn một tay có thể ôm trọn, giọng nói khẽ khàng, “Các con nữ minh tinh cứ theo đuổi hình tượng gầy là đẹp, nhưng gầy cũng phải gầy một cách khỏe mạnh chứ.”
Tần Phạn há miệng: “Con… con vẫn rất khỏe mạnh ạ…” Ba bữa đều do chuyên gia dinh dưỡng phối hợp tốt cả rồi.
Tần Phạn đôi mắt cong cong ý cười nhìn bà mẹ chồng nhà mình, nội tâm: (Đến đây nào! Cái gì đây?)
Ngay sau đó.
Bà Tạ đích thân từ chiếc hộp quà người làm đang nâng lấy ra một chiếc sườn xám thêu thùa cầu kỳ, nặng công, màu đỏ tía. Nó mang đậm nét cổ kính, không hề có quá nhiều yếu tố thời thượng chồng chất lên, nhưng lại toát lên vẻ đẹp đầy phong vận chân chính của sườn xám.
Tần Phạn vừa nhìn thì biết là đúng cỡ của mình.
Bà Tạ đưa chiếc sườn xám vào tay cô, “Đây là do trước kia mẹ mời đại sư chuyên làm sườn xám đích thân thiết kế và may, làm thủ công từng đường kim mũi chỉ, kỳ hạn thiết kế phải non nửa năm mới xong. Quà sinh nhật tặng con đấy, nhớ phải mặc đấy nhé.”
Đúng là rất có tâm. Tần Phạn có chút cảm động, dù sao từ nhỏ đến lớn, ngay cả mẹ ruột của cô cũng chưa từng dụng tâm với cô đến thế. Cho nên dù biết mục đích của mẹ chồng không chỉ đơn thuần là đến tặng quà cho cô, Tần Phạn vẫn từ tận đáy lòng cảm kích.
Rất nhanh, sự cảm kích của Tần Phạn chưa đầy ba giây.
Bà Tạ tiếp tục nói: “Dù sao các con trẻ tuổi lại có thai, từ khi mang thai đến sau khi sinh con không thể mặc, cho dù hậu sản khôi phục tốt đến đâu, đường cong cơ thể cũng sẽ thay đổi, sườn xám dù sao cũng cần phải dán sát dáng người mới đẹp được.”
Bà thở dài nhẹ nhõm, “Cũng chỉ có thể tranh thủ khoảng thời gian này mặc thôi.”
Đôi môi đỏ mọng của Tần Phạn khẽ kéo xuống, quả nhiên đúng như cô liệu: “Mẹ à, có lẽ mẹ hiểu lầm rồi ạ.”
“Các con cầu con còn lên cả hot search, gần đây mẹ ở nước ngoài thường xuyên nghe được tin tức của hai đứa đấy.” Ý bà Tạ rất rõ ràng: (Đừng hòng lừa gạt bà già này.)
Rồi sau đó vỗ vỗ mu bàn tay Tần Phạn: “Mẹ biết các con muốn tạo bất ngờ cho ba mẹ, vậy thì mẹ cứ coi như chưa biết gì nhé?”
Tần Phạn giải thích: “Mẹ, không phải ạ, thật ra chúng con tạm thời vẫn chưa có kế hoạch có con…”
Bà Tạ gật đầu: “Mẹ hiểu, mẹ cứ chờ sang năm hai đứa sẽ xuất hiện với cả nhà ba người để tạo bất ngờ cho bố mẹ.”
Tần Phạn: “……”
Có đôi khi nói mãi cũng không giải thích rõ ràng được một chuyện là có thật sao? Hơn nữa cô nghi ngờ sâu sắc rằng mẹ chồng cố tình giả vờ không hiểu! Cô mới không tin người thông minh nhạy bén như mẹ chồng đại nhân, lại không hiểu được tin tức trên mạng thật giả thế nào.
Có đôi khi, đừng ý định đánh thức một người cố tình giả vờ ngủ, đặc biệt là người đó là mẹ chồng của bạn. Vì có gọi cũng vô ích.
Bà Tạ tao nhã nhắc đến chiếc túi Hermes da quý hiếm khóa kim cương của mình, “Vậy lần sau gặp mặt, mẹ hy vọng con không mặc vừa chiếc sườn xám mẹ tặng cho con nữa.”
Ý ngoài lời: (Hy vọng lần sau gặp mặt con đã mang thai quý tử cho nhà họ Tạ.)
Không, cho dù mười năm nữa, cô vẫn có thể mặc vừa chiếc sườn xám này. Tần Phạn nhìn chiếc sườn xám xem chừng nặng công, thực ra xúc cảm cực kỳ mềm mại trong lòng, đừng nói là sang năm, dáng tiên nữ vĩnh viễn sẽ không thay đổi!
Dáng người cô hiện tại đã đủ hoàn hảo, Tần Phạn không muốn xảy ra dù chỉ một chút thay đổi nào khác.
Và kẻ chủ mưu cho tất cả những chuyện này chính là đám ‘truyền thông’ đã đăng video cô đi chùa Từ Bi ‘cầu con’ lên mạng trước đó.
Đừng để cô biết đám truyền thông này là ai, nếu không ——
Tần Phạn hít sâu một hơi, sau đó gửi cho Tạ Nghiên Lễ một tin nhắn WeChat:
“A a a, cái đám truyền thông phỉ báng tôi đi chùa cầu con lần trước anh có tra ra là ai làm không? Đều tại cái kẻ tung tin nóng này, giờ ba mẹ đều tưởng chúng ta sắp có thai rồi, còn bảo sang năm gặp cả nhà ba
người.”
“Thần mẹ nó cả nhà ba người, lấy đâu ra đứa cháu trai cho họ đây!”
Trước đó cô quá ngây thơ rồi, chỉ nhìn thấy dư luận đã chứng minh sự trong sạch của cô không phải tiểu tam, ai ngờ lại bị mẹ chồng rất ít lên mạng biết được, thừa nước đục thả câu giục sinh.
Tần Phạn cảm thấy Tạ Nghiên Lễ chắc là cũng không muốn có con, dù sao đàn ông càng không mong bị gia đình, con cái trói buộc. Kết hôn ba năm, anh luôn chủ động dùng biện pháp tránh thai, nếu không có đồ dùng tránh thai, thà chịu đựng chứ nhất quyết không làm. Đàn ông nào muốn có con, lại làm đến mức này.
Tần Phạn biết Tạ Nghiên Lễ đôi khi bận rộn, nên không trông mong anh có thể hồi đáp ngay lập tức, bảo quản gia mang hết những món quà mẹ chồng đưa đến sắp xếp gọn gàng, tiện tay chụp một bức ảnh, lúc này mới về phòng.
Gửi ảnh cho Khương Dạng. Kèm tin nhắn: “Mẹ chồng tớ đưa cho tớ đấy.”
Khương Dạng quả không hổ là cô bạn thân tốt, lập tức gọi video lại ngay: “Cậu lại bị giục sinh à?”
Tần Phạn nhìn bối cảnh Khương Dạng đang ở là phòng suite Tổng thống khách sạn, cũng không lấy làm lạ: “Đúng vậy, đống quà tổng giá trị sắp phá trăm triệu, nếu không tặng lại cho bà ấy một đứa cháu trai, giống hệt như tớ đang ‘ăn chùa’ vậy.”
“Nhưng mà cậu đấy, cậu lại đi đâu mua sắm điên cuồng thế.” Khương Dạng ừ một tiếng mơ hồ, chưa nói có phải hay không.
Đúng lúc này, Tần Phạn nghe thấy bên phía cô ấy truyền đến một tiếng nói trầm ấm của một người đàn ông: “Dạng Dạng, quần áo lót thay ra anh giặt giúp em rồi.”
Tần Phạn: “!!!”
“Khương Dạng! Cậu vậy mà cùng đàn ông thuê phòng!”
Khương Dạng cũng triệu lần không ngờ tới, cái gã ‘cẩu nam nhân’ Bùi Cảnh Khanh kia tắm thì cứ tắm đi, vậy mà còn nói chuyện với cô trong phòng tắm, nói chuyện còn chưa tính, lại còn nói mấy lời đáng xấu hổ như vậy! Cô không cần mặt mũi sao!
“Bùi Cảnh Khanh! Anh câm miệng ngay!”
“Cậu nghe tớ giải thích đã.” Khương Dạng cuống quýt nhặt điện thoại lên, suýt chút nữa đập vào mặt, rống xong Bùi Cảnh Khanh xong, liền nhìn về phía màn hình điện thoại.
Tần Phạn vẻ mặt không cảm xúc nhìn dấu hôn trên cổ cô ấy: “Cậu định nói với tớ rằng, tuy hai người thuê phòng, nhưng vẫn là đắp chăn bông trong sáng trò chuyện thôi sao?”
Khương Dạng hơi khựng lại, hết sức cẩn thận: “Không thể sao?”
Tần Phạn bị cô ấy làm cho tức cười: “Che hết dấu hôn trên người cậu lại rồi nói chuyện tiếp.”
Khương Dạng co rúm lại, nhanh chóng đổ lỗi: “…Tại Bùi Cảnh Khanh quyến rũ tớ hết đấy!”
“Cậu nghĩ xem, nếu Tạ phật tử c** s*ch quyến rũ cậu trước mặt, cậu có nhịn được không?”
Tần Phạn suy nghĩ một chút hình ảnh Tạ Nghiên Lễ chủ động c** đ* quyến rũ mình, suýt chút nữa đỏ mặt ngay tại chỗ, may mắn kịp thời kiềm chế biểu cảm của mình, “Cậu đừng đánh trống lảng, hai người còn chưa kết hôn đâu, “làm ăn” cẩn thận đấy? Đừng để xảy ra chuyện gì
nhé.”
Bây giờ đàn ông tồi quá nhiều, ai biết Bùi Cảnh Khanh vì cưới cô ấy, liệu có cố tình làm cô ấy mang thai không. Cô biết mà, lần trước Bùi Cảnh Khanh đi Khương gia cầu thân, còn bị chú Khương đuổi ra ngoài.
Khương Dạng tuy miệng thì chê Bùi Cảnh Khanh, nhưng vẫn bênh vực anh ta: “Biết rồi, anh ấy sẽ không làm chuyện đó đâu.”
“Nếu anh ấy thật sự cố tình làm tớ mang thai, tớ sẽ chia tay ngay! Làm một ‘single mom’ nóng bỏng kiêm ‘sea king’!” Chí khí ngút trời.
Nhưng mà Tần Phạn đã nhìn thấy bóng dáng người đàn ông xuất hiện phía sau cô bạn mình.
Khương Dạng còn đang tiếp tục nói: “Gen của Bùi Cảnh Khanh cũng không tệ lắm, coi như tớ ‘ăn chùa’ được ‘tinh tử’ gen chất lượng tốt của anh ấy, ôi mẹ ơi, tớ đúng là vừa xinh đẹp lại vừa thông minh.”
Tần Phạn: “Ngoảnh đầu lại nhìn xem.”
Khương Dạng ý thức được gì đó, cơ thể đột nhiên cứng đờ, lặng lẽ xoay người: “À…”
Bùi Cảnh Khanh giật lấy điện thoại của cô ấy, nói với Tần Phạn: “Chị dâu, chúng tôi có chút việc rồi, lần sau gặp nói chuyện tiếp nhé.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với Khương Dạng.”
Tần Phạn nghe giọng nói thận trọng nghiêm túc của Bùi Cảnh Khanh, ừ một tiếng, chủ động ngắt video call.
Trước khi ngắt, mơ hồ vẫn nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Khương Dạng: “Bùi Cảnh Khanh, anh bỏ tay ra! Quần áo lót giặt rồi, q**n l*t anh giặt chưa? Mau đi giặt đi! Đừng quên thân phận của anh bây giờ, anh còn đang trong thời gian thử thách đấy!”
“Cẩn thận không cho anh ‘chuyển chính thức’ đấy.”
Tần Phạn không nhịn được khẽ cong môi cười, trong khoảng thời gian này Khương Dạng quả thực rất vui vẻ, thời gian thử thách, ‘chuyển chính thức’ gì cũng nghĩ ra được. Nắm chặt trong tay Bùi Cảnh Khanh, lão đại giới thương trường được xưng là ‘hồ ly’.
Bị Khương Dạng làm gián đoạn như vậy, phiền não bị mẹ chồng giục sinh của Tần Phạn tạm thời bị vứt ra sau đầu. Cùng lắm thì để Tạ Nghiên Lễ tự đi giải thích với mẹ anh. Dù sao anh cũng không muốn có con.
…
Tại Pháp, chiếc Bentley dài chạy trên con đường hai bên trồng đầy cây ngô đồng.
Đã là hai giờ chiều, Tạ Nghiên Lễ vừa xử lý xong công việc ở chi nhánh công ty, chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi. Tính đến hiện tại, đã hai ngày một đêm anh không được nghỉ ngơi tử tế.
Trong xe, Tạ Nghiên Lễ xoa xoa mi tâm mệt mỏi.
Thư ký Ôn bên cạnh đưa điện thoại di động cá nhân lên: “Tạ tổng, phu nhân gửi tin nhắn cho anh.”
“Hình như là vì phu nhân lại giục sinh.”
Tạ Nghiên Lễ tiếp nhận điện thoại, mở màn hình. Đập vào mắt là bức ảnh dưới ánh trăng, ánh mắt dừng lại hai giây trên khuôn mặt nghiêng của cô, mới không vội không chậm vào giao diện WeChat.
Nhìn thấy tin nhắn của bà Tạ thái thái.
Tạ Nghiên Lễ khớp ngón tay khẽ gõ lên đầu gối, vẻ suy tư.
Thư ký Ôn khẽ ho một tiếng: “Tạ tổng, có nên nói cho phu nhân biết chuyện này là do chúng ta làm không ạ?”
Phu nhân đã nhờ Tạ tổng điều tra rồi, vậy thì…
Tạ Nghiên Lễ nhấc mí mắt lên, hờ hững liếc anh ta một cái: “Đây không phải là cậu tự ý quyết định sao?”
Thư ký Ôn: “???”
Giọng nói Tạ Nghiên Lễ chậm rãi: “Vậy nên, chuyện đó có liên quan gì đến tôi chứ.”
Thư ký Ôn:!!!
A a a a, đây là Tạ tổng muốn vắt chanh bỏ vỏ!
Thư ký Chu ngồi ở hàng ghế trước nhịn cười nhắc nhở, “Thư ký Ôn nhớ về nước rồi phải tìm phu nhân xin lỗi thật tử tế đấy nhé, phu nhân tha thứ thì sếp mới có thể tha thứ cho cậu.”
Tạ Nghiên Lễ nhẹ nhàng gõ vài chữ hồi đáp:
“Được, sẽ điều tra rõ.”
Rồi sau đó liền tiện tay đặt điện thoại vào hộc đựng đồ, khẽ nhắm mắt dưỡng thần.
Để lại thư ký Ôn với tâm trạng phức tạp và chua chát. Ai bảo anh ta là thư ký trưởng cơ chứ, chỉ có thể hèn mọn gánh tội thay cho sếp. Hy vọng sau này sếp đối xử tốt hơn với anh ta một chút!
Thư ký Chu động viên đưa cho anh ta một tờ giấy ăn: “Lau lau nước mắt đi.”
Giọng nói thanh u của Tạ Nghiên Lễ chậm rãi vang lên: “Ủy khuất sao?”
“Tuyệt đối không ủy khuất!” Thư ký Ôn căng thẳng cả người, “Chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến Tạ tổng cả, là do tôi tự ý làm, muốn giúp anh bớt lo, không ngờ lại gây ra họa lớn, khiến phu nhân bị phu nhân lớn giục sinh, tất cả là lỗi của tôi.”
“Chờ về nước, tôi lập tức đến xin lỗi phu nhân để chịu tội.”
Tạ Nghiên Lễ không đáp, mi tâm thanh tú khẽ nhíu lại, một lát sau, bỗng nhiên mở miệng: “Sinh con là họa lớn sao?”
Ruột gan thư ký Ôn run rẩy: “……”
Ối, chẳng lẽ Tạ tổng đang muốn có con với phu nhân???
Nhưng mà Tạ Nghiên Lễ không cảm thấy hứng thú với câu trả lời của thư ký Ôn, nói xong thì lần nữa khép lại đôi mắt.
**
Trong nước, biệt thự ngoại ô.
Tần Phạn ở trong phòng tắm tắm rửa, chăm sóc da, sấy tóc, loay hoay gần hai tiếng mới xong, lúc này chiếc đồng hồ treo tường đã chỉ 11 giờ 5 phút tối.
Trên người mặc chiếc váy ngủ lụa đen thiết kế khoét lưng hở, hiếm khi mặc, vạt váy chỉ đến ngang đùi. Vải đen và làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ bừng sau khi tắm, sự tương phản màu sắc cực kỳ bắt mắt, trong căn phòng ngủ xa hoa nhưng không phô trương, đặc biệt quyến rũ và diễm lệ.
Theo từng bước chân cô, lớp vải lụa mềm mại dán sát vào thân hình uyển chuyển thướt tha, mái tóc dài ngang eo trong không trung tạo nên đường cong mê hoặc lòng người.
Đáng tiếc, không có ai đủ tư cách để thưởng thức vẻ đẹp trời ban này.
Khi đi ngang qua chiếc gương toàn thân, cô liếc nhìn dáng vẻ mình lúc này, phát ra một tiếng hừ nhẹ dịu dàng từ mũi: “Hừ.”
Mặc đẹp, tâm trạng quả nhiên vui vẻ. Đặc biệt là mặc đẹp mà không cần lo lắng tối nay sẽ bị ‘vạ lây’. Haizz, thời gian lão chồng không ở nhà tốt nhất là càng dài càng tốt.
Tần Phạn cố tình lờ đi cảm giác cô độc khi trên giường chỉ có một mình, cầm điện thoại chuẩn bị mở ra lướt Weibo trước khi ngủ để ‘thôi miên’ bản thân.
Lại nhìn thấy tin nhắn Tạ Nghiên Lễ gửi tin trả lời cô.
Đôi mày thanh tú tinh xảo lập tức nhíu lại: “Anh dùng có năm chữ để trả lời lấy lệ thôi à?”
“Có phải anh ở ngoài có ‘tiểu yêu tinh’ nào rồi không, nên mới trả lời lấy lệ ‘bà thím già’ vợ cả như tôi thế này?”
“Tôi thật sự là một tiên nữ đáng thương.”
“Chồng tôi đến mấy chữ trả lời thêm cũng không làm được.”
Tần Phạn cảm thấy không khí quá yên tĩnh, không nhịn được nằm nghiêng gõ mấy tin nhắn chất vấn anh. Đặc biệt là nghĩ đến Bùi Cảnh Khanh còn giặt quần áo riêng tư như vậy cho Khương Dạng, trong khi Tạ Nghiên Lễ lại chỉ vào chiếc chăn bị cô quệt son môi làm bẩn, cười nhạo cô!
Càng nghĩ càng thấy tức!
Đúng vậy, họ chỉ là cuộc hôn nhân thương mại không có tình cảm, rốt cuộc cô đang mong chờ điều gì chứ.
Vẻ rạng rỡ trên mặt Tần Phạn dần dần trở lại bình tĩnh, đôi môi đỏ mọng ướt át mím chặt thành một đường thẳng, dưới ánh đèn tường màu vàng ấm áp chiếu rọi, phảng phất nét lạnh lùng.
Điện thoại im lặng vài giây. Tần Phạn thậm chí có thể cảm nhận được mặt sau điện thoại âm ấm nóng lên.
Tiếng chuông video call đột ngột vang lên.
Tần Phạn theo bản năng nhìn về phía màn hình điện thoại, hiển thị —— Chồng bảo bối của tôi.
Từ lần đó ở bệnh viện bị Tạ Nghiên Lễ nhìn chằm chằm bắt sửa tên, Tần Phạn vẫn luôn không đổi lại được, hiện tại cảm thấy cái tên gọi này như đang trào phúng cô vậy.
Cô dùng khuôn mặt nhỏ lạnh tanh bắt máy video: “Làm sao?”
Trên màn hình, người đàn ông chắc là vừa tắm xong, trên người vẫn mặc bộ đồ ở nhà màu trắng, mái tóc đen nhánh rối bời ẩm ướt bám trên trán.
Nhìn qua màn hình, Tần Phạn lại thấy vài phần cảm giác thiếu niên. Cô vội vàng kìm nén cảm xúc, cảm thấy mình chắc chắn là mắt mờ tâm si, một lão đàn ông sắp 30 tuổi, làm gì có cảm giác thiếu niên nào!
Tạ Nghiên Lễ không đáp lời, ngược lại điều chỉnh điện thoại sang
camera sau, sau đó xoay camera vòng quanh phòng khách sạn, đến cả phòng tắm cũng không tha. Chắc là vừa tắm xong, hơi nóng khiến
camera bị phủ một lớp sương mù.
Tần Phạn ngờ vực nhìn hành động này của anh ấy. Thế này là có ý gì?
Tạ Nghiên Lễ ngồi xuống sofa, chuyển lại camera trước, giọng nói bình tĩnh: “Thấy chưa? Không có ai cả.”
Tần Phạn: “……”
Quả nhiên, cô và Tạ Nghiên Lễ không cùng tần số với nhau. Ai thèm quan tâm bên cạnh anh có người hay không.
Vừa định nói không thèm để ý, Tần Phạn bỗng nhiên liếc thấy ánh sáng chói lọi ngoài cửa sổ sát đất xuyên qua lớp kính chiếu lên người anh, đồng tử đen nhánh mở to: “Tạ Nghiên Lễ, giờ này mà anh còn tắm cái gì?”
“Thảo nào đột nhiên cho tôi xem quanh phòng, ‘tiểu yêu tinh’ chắc chắn đang trốn sau lưng anh rồi!”
Tạ Nghiên Lễ cũng không ngờ phu nhân nhà anh lại phân tích có logic đến thế.
Anh xoa xoa đuôi lông mày, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trong đêm vẫn sáng ngời như ngọc của Tần Phạn. Vẻ đẹp ở cốt cách, cho nên Tần
Phạn dù đang tức giận vẫn rất đẹp.
Tạ Nghiên Lễ im lặng vài giây: “Em không nhìn gương sao?”
“Anh quản tôi có nhìn gương hay không làm gì? Đánh trống lảng như Tạ tổng đúng là đỉnh của chóp 666.” Tần Phạn nhìn khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi của anh, nghi ngờ sâu sắc rằng anh có thể đang chơi bời hư hỏng ở ngoài. Ai cũng bảo Pháp là đất nước của lãng mạn và những cuộc gặp gỡ tình cờ, nhưng càng nhiều cô nàng tóc vàng mắt xanh cực kỳ xinh đẹp, dáng người siêu chuẩn, siêu cởi mở, nhìn vừa mắt trên phố là có thể hẹn hò về, thậm chí ‘dã chiến’ ngay tại chỗ cũng có.
Giọng điệu Tạ Nghiên Lễ cuối cùng cũng có chút lên xuống, sự bất đắc dĩ hiện lên trong vẻ đạm mạc: “Bà Tạ, tôi mắc chứng sạch sẽ quá mức.”
Tần Phạn đang bừng bừng lửa giận, phản ứng đầu tiên là vén chăn lên: “Tôi tắm rồi đấy! Thế nào, giờ video call tôi cũng phải tắm rửa sạch sẽ mới có tư cách diện kiến bệ hạ sao?”
“Cuộc sống này không sống nổi nữa rồi!” Cái ‘cẩu nam nhân’ này ở ngoài ‘ăn vụng’ còn chê bai cô!
Giây tiếp theo.
Giọng nói đạm mạc của Tạ Nghiên Lễ vang vọng bên tai. Anh nói: “Còn kén ăn.”
【 Sạch sẽ quá mức còn kén ăn 】
Tần Phạn trong đầu hiện lên mấy chữ này, phản ứng vài giây, lửa giận đột nhiên tắt ngóm.
Ánh mắt Tạ Nghiên Lễ dừng lại trên người Tần Phạn đang ngồi trên giường, để lộ ra chiếc váy ngủ lụa đen mỏng manh xinh đẹp, ngón tay thon dài vuốt nhẹ chuỗi hạt Phật màu xanh nhạt trên cổ tay.
“Vậy nên, còn có thể ‘sống’ tiếp không đây?”
Trong chốc lát, Tần Phạn có chút xấu hổ, khẽ ngồi thẳng người, đôi đồng tử đen nhánh bỗng chột dạ né tránh.
Tạ Nghiên Lễ không nhanh không chậm nói: “Nếu không, những thứ em liệt kê trong danh sách mua sắm nào là trang sức đá quý, túi da quý hiếm, cùng với món đấu giá ‘Ngôi sao Ngọc Bích’ mà em muốn giành
được trong buổi đấu giá ngày mai, đều sẽ nhường cho người khác. Dù sao tôi cũng chỉ tiêu tiền cho bà xã của mình.”
“Thật ra…” Tần Phạn hoàn toàn bình tĩnh lại, “Tôi thấy vẫn có thể ‘vá víu’ sống tiếp được.” A a a, ‘Ngôi sao Ngọc Bích’ cô đã xem qua rất nhiều lần, không ngờ lại có mặt trong buổi đấu giá ở Pháp, thèm muốn chết đi được. Không ngờ Tạ Nghiên Lễ vì muốn tiếp tục sống cùng cô, lại dùng thứ này để dụ dỗ cô.
Tần Phạn cảm thấy sâu sắc rằng mình đã bị dụ dỗ thành công rồi. Dù sao cũng kết hôn lâu đến thế rồi, Tạ Nghiên Lễ không ngoại tình, không lăng nhăng, hào phóng với vợ, đẹp trai, dáng chuẩn, kỹ thuật cũng không tệ.
Nghĩ vậy, hình như nửa đời sau ‘nhắm mắt đưa chân’ cũng không tệ. Cô nhất quyết không thừa nhận, bản thân bị ‘Ngôi sao Ngọc Bích’ thuyết
phục đâu nhé.
Nhìn đôi mắt Tần Phạn, ngọn lửa giận tắt hẳn, trở lại sáng ngời trong veo, khóe môi mỏng của Tạ Nghiên Lễ bỗng nhiên cong lên ý cười nhàn nhạt không rõ lý do.
Tần Phạn đối diện với đôi mắt sâu thẳm và thâm trầm của Tạ Nghiên Lễ, hàng mi rũ xuống, như thể bị bỏng vậy. Thẳng đến trước khi ngắt video
call. Nghe giọng nói trầm ấm đầy từ tính nói: “Váy ngủ đêm nay không tệ.”
Tần Phạn nhìn màn hình đã tắt, đôi mắt hoa đào mở to tròn xoe, hoàn toàn không thể tin nổi. Cô vậy mà có thể nghe được một câu khen ngợi chân thành từ cái miệng vốn khắc nghiệt của Tạ Nghiên Lễ.
Quả nhiên, tiểu biệt thắng tân hôn, người xưa nói không sai chút nào. Ngay cả cái miệng của Tạ Nghiên Lễ cũng trở nên bình thường.
**
Ngoài sân bay, Tần Phạn oan gia ngõ hẹp gặp lại đám phóng viên truyền thông đến chụp cô.
Tần Phạn: “……”
Đám phóng viên lén lút theo đến: “……”
Phóng viên: “Khụ khụ khụ, chúng tôi chỉ đưa tiễn Tiên nữ Tần thôi, tuyệt đối không chụp ảnh đâu, camera tắt hết rồi!” Người cầm camera phía sau đồng loạt hạ máy xuống.
Hôm nay Tần Phạn mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt, lớp trang điểm cũng không diễm lệ rực rỡ như thường ngày, ngược lại kết hợp với son môi màu trà sữa mật đào, trầm ấm dịu dàng. Khoác chiếc túi kẹp nách
họa tiết cọ đan xen màu trắng, mẫu kinh điển của một nhãn hiệu lớn, toát lên một phong thái hoàn toàn khác biệt. Nhưng cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Ngay cả các phóng viên cũng không nhịn được thầm khen Tần Phạn quá linh hoạt.
Tần Phạn khẽ mỉm cười với họ, giọng nói ôn hòa dễ nghe:
“Lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý mang trà sữa ấm đến cho mọi người sưởi ấm nhé, trời lạnh thế này vất vả quá rồi.”
“Cô Tần khách sáo quá rồi, không cần đâu,chúng tôi đi ngay đây.” Làm paparazzi tuy bị đồn là chẳng có giới hạn gì, nhưng họ cũng là con người, bị đối xử săn sóc như vậy, cũng ngại mà ‘cà khịa’ việc chụp ảnh người ta.
Đợi khi Tần Phạn đã vào trong sân bay, vẫn còn nghe thấy tiếng các phóng viên: “Chúc cô Tần quay chụp thuận lợi, đắt show nhé!”
“Tiên nữ Tần quay chụp thuận lợi.” “Chúng tôi sẽ đến đón cô!”
“Tuy hôm nay không chụp được gì, nhưng chúng tôi sẽ không từ bỏ việc hé lộ thân phận bạn trai của cô đâu, cô nhớ bảo anh ấy che kín mít vào
nhé.”
“Đúng vậy, không có tin tức gì là chúng tôi không moi ra được đâu, cô cứ bảo anh ấy giấu kỹ vào!”
Phụt —— Tần Phạn không nhịn được cười.
Cảnh này bị các fan đến đưa tiễn Tần Phạn quay lại. Đồng thời đăng lên Weibo: Cập nhật nhận thức của tôi về mối quan hệ giữa nữ minh tinh và truyền thông.
Cư dân mạng hóng hớt kéo đến ——
“Hahaha, lần đầu thấy truyền thông nhắc nữ minh tinh giấu kỹ đời tư để họ ‘bóc’.”
“Cười ngất, bao nhiêu ngày qua đi rồi mà bạn trai Tiên nữ Tần vẫn chưa có tí tin tức nào à?”
“Giới truyền thông này kém thế!”
“@phóng viên, chụp như vậy còn không được, lại còn bảo người ta giấu kỹ mít vào, giấu kỹ mít rồi mấy ông bà chụp được không?”
Lúc này, có phóng viên từng đi đưa tiễn hồi đáp bình luận này của cư dân mạng:
—— Đây là chúng tôi đang làm Tiên nữ Tần thả lỏng cảnh giác đấy, các vị không hiểu đâu.
Các cư dân mạng: @Tần Phạn. Nữ minh tinh lướt sóng 18G mau vào! Phóng viên lên tiếng:……
Triệu lần không ngờ tới, còn có thể như thế!
Mười mấy tiếng bay, Tần Phạn hạ cánh ở thủ đô Pháp.
Tưởng Dung và Tiểu Thỏ đi cùng cô, đi cùng còn có không ít nhân viên của ‘Nguyên Nhân’. Sau khi hạ cánh, cũng có người phụ trách của ‘Nguyên Nhân’ ở Pháp đến đón.
Tưởng Dung đi theo bên cạnh Tần Phạn, nói nhỏ vào tai cô ấy: “Tạ tổng không phải đang công tác ở Pháp sao, em thật sự không định nói cho anh ấy biết à?”
“Nói cho anh ấy thì còn gì là bất ngờ nữa.” Tần Phạn đột nhiên cong môi cười lên.
Thấy cô cười như một con hồ ly nhỏ, Tưởng Dung nheo mắt lại: “Em lại đang tính giở trò xấu gì vậy?”
------oOo------