Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 38: Quách Cao Minh, tôi rất thích anh
“Mang thai, còn để cho con bé này ăn cua, rốt cuộc là cháu có kiến thức hay không?”
Những lời này nghe có vẻ quen thuộc, Kiều Bích Ngọc chột dạ vùi đầu vào trong chăn, tối qua Quách Cao Minh còn dạy dỗ cô không có kiến thức, không nghĩ tới bây giờ… Hiện giờ người bị mắng đổi thành Quách Cao Minh.
Từ xưa tới nay ông cụ Quách luôn dậy sớm, rạng sáng 4 giờ Kiều Bích Ngọc đột nhiên phát sốt, gọi bác sĩ tới đây, cho nên muốn giấu cũng không giấu được, ông cụ dựng cây gậy nổi giận đùng đùng mắng.
“Ông nội, thật ra là do cháu…”
Là cháu muốn ăn cua.
Kiểu Bích Ngọc vươn đầu ra, đang định thẳng thắn được khoan hồng, nhưng tâm trạng của ông cụ Kiều rất khó chịu, vẻ mặt ông âm trầm nhìn thoáng qua cô, Kiều Bích Ngọc lập tức sợ hãi, câu nói kế tiếp lập tức nuốt trở vào.
Quách Cao Minh bị ông nội gào thét, không phản bác, nhưng sắc mặt cũng không được tốt lắm, liếc nhìn Kiểu Bích Ngọc với ý tứ hàm xúc không rõ.
“Từ giờ trở đi, mỗi tuần hai đứa đều phải tới trung tâm chăm sóc thai nhi để học cách làm cha mẹ như thế nào, hừ…“ Sắc mặt ông cụ Quách rất không vui, ra lệnh cho bọn họ.
Mỗi tuần đều phải đi học, Kiều Bích Ngọc không sao cả, dù sao cô cũng là sâu gạo rất nhàn rỗi, nhưng Quách Cao Minh bận rộn nhiều việc… Thấy ông nội đi xuống lầu, Kiều Bích Ngọc quay đầu nhìn về phía Quách Cao Minh, quả nhiên là anh không vui.
“Kiều Bích Ngọc…”
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt chột dạ của cô, hung dữ lẩm bẩm tên cô, tức tới mức nghiến răng cảnh cáo: “Tốt nhất là cô an phận một chút cho tôi!”
Cô không dám phản bác, bởi vì chuyện này là anh gánh tội thay cho cô.
Vẻ mặt Quách Cao Minh âm trầm rời đi, còn Kiều Bích Ngọc thì bị ép nằm trên giường nghỉ ngơi, ngay cả bữa sáng cũng do dì Phương bưng lên cho cô, không quên nhắc nhở.
“Cậu chủ nói, bắt đầu từ hôm nay phải về phòng ngủ trước mười giờ, muốn ra ngoài thì phải gọi cho cậu ấy trước tiên…“ Dì Phương nói một nửa, đột nhiên nở nụ cười.
“Đúng rồi, ông cụ bảo tôi hỏi cô, cậu chủ Quách nhà chúng ta vào bếp tay nghề thế nào?”
Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc hơi ngớ ra, có chút giật mình.
Ông cụ chưa được ăn đồ Quách Cao Minh nấu sao? Thật ra câu nói của ông cụ Quách là, đồ tên xấu xa kia nấu có thể ăn ngon được sao, chắc chắn rất khó ăn! Đúng thế, ông ấy chưa được ăn bao giờ.
Ông cụ Quách rất khó chịu, lông mày nhíu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm bác sĩ trước mặt: “Tên xấu xa kia còn có chuyện gì lén gạt tôi đúng không?”
Bác sĩ rất vô tội, mở miệng có chút gian nan: “Mợ chủ, bây giờ cô ấy không thích hợp quá mệt nhọc…”
“Thực sự cho rằng tôi không biết video clip Kiều Bích Ngọc nhảy vào trong hồ ở thành phố Hải Châu sao?”
Vẻ mặt ông cụ Quách càng âm trầm hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sợ tôi mắng cô ta, còn hơn nửa đêm làm bữa ăn khuya cho cô ta nữa!”
Vì sao chưa bao giờ nấu một bát mì cho ông ấy? Ông cụ Quách vì không ăn được bát mì của cháu nội nhà mình mà canh cánh trong lòng mấy ngày, ngay cả Quách Thanh Nga tới chúc tết cũng cảm nhận được lửa giận của ông cụ, hỏi thăm xong mới biết thiếu chút nữa là Kiểu Bích Ngọc sinh non.
Mà từ khi ông cụ phát uy xong, Quách Cao Minh lập tức trở về đúng giờ, Kiều Bích Ngọc luôn có cảm giác ánh mắt người đàn ông này nhìn mình hơi thâm trầm.
Tay phải anh cầm di động kiểu nữ, nhìn tin nhắn mới nhất được gửi tới, vẻ mặt Quách Cao Minh không được tốt cho lắm.
[Bích Ngọc, gần đây cơ thể em thế nào rồi, anh rất lo lắng cho em, có thể trả lời tin nhắn của anh không?] Là tin nhắn của Doãn Thành Trung – em họ anh gửi tới.
Kiều Bích Ngọc vì e sợ anh, cho nên tránh ở chỗ ghế sofa xem tivi, không dám tới gần anh, ngón tay Quách Cao Minh lướt qua vài lượt, lập tức xóa tin nhắn này đi.
Xoay người, anh cầm theo túi văn kiện đi về phía phòng làm việc.
“Cao Minh, chuyện Kiều Bích Ngọc bị bắt cóc ở thành phố Hải Châu lúc trước, chúng tôi bắt được một số người…“ Lục Khánh Nam đang báo cáo một số việc, bỗng nhiên giọng nói của anh ta trở nên châm chọc: “Là Diệp Tuyết phái người làm.”
Quách Cao Minh nghe đến đó, thật sự không có chút giật mình nào, chỉ là đôi mắt thâm trầm nhìn bên ngoài cửa sổ, giống như nghĩ tới chuyện gì đó.
“Cao Minh, anh tính xử lý chuyện này thế nào?”
Lục Khánh Nam thấy anh im lặng, truy hỏi một câu.
“Cậu đừng nhúng tay vào, tôi tự có sắp xếp.“ Anh không trả lời thẳng.
Lục Khánh Nam nghe giọng điệu của anh rất lạnh lùng, cũng có chút dự cảm không tốt: “Cao Minh, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
“Tôi nói, tất cả những chuyện của Kiều Bích Ngọc cậu đừng động vào.”
Trong giọng nói của Quách Cao Minh có chút bực bội.
Ông cụ Quách vì không ăn được bát mì của cháu nội nhà mình mà canh cánh trong lòng mấy ngày, ngay cả Quách Thanh Nga tới chúc tết cũng cảm nhận được lửa giận của ông cụ, hỏi thăm xong mới biết thiếu chút nữa là Kiểu Bích Ngọc sinh non.
Mà từ khi ông cụ phát uy xong, Quách Cao Minh lập tức trở về đúng giờ, Kiều Bích Ngọc luôn có cảm giác ánh mắt người đàn ông này nhìn mình hơi thâm trầm.
Tay phải anh cầm di động kiểu nữ, nhìn tin nhắn mới nhất được gửi tới, vẻ mặt Quách Cao Minh không được tốt cho lắm.
[Bích Ngọc, gần đây cơ thể em thế nào rồi, anh rất lo lắng cho em, có thể trả lời tin nhắn của anh không?] Là tin nhắn của Doãn Thành Trung – em họ anh gửi tới.
Kiều Bích Ngọc vì e sợ anh, cho nên tránh ở chỗ ghế sofa xem tivi, không dám tới gần anh, ngón tay Quách Cao Minh lướt qua vài lượt, lập tức xóa tin nhắn này đi.
Xoay người, anh cầm theo túi văn kiện đi về phía phòng làm việc.
“Cao Minh, chuyện Kiều Bích Ngọc bị bắt cóc ở thành phố Hải Châu lúc trước, chúng tôi bắt được một số người…“ Lục Khánh Nam đang báo cáo một số việc, bỗng nhiên giọng nói của anh ta trở nên châm chọc: “Là Diệp Tuyết phái người làm.”
Quách Cao Minh nghe đến đó, thật sự không có chút giật mình nào, chỉ là đôi mắt thâm trầm nhìn bên ngoài cửa sổ, giống như nghĩ tới chuyện gì đó.
“Cao Minh, anh tính xử lý chuyện này thế nào?”
Lục Khánh Nam thấy anh im lặng, truy hỏi một câu.
“Cậu đừng nhúng tay vào, tôi tự có sắp xếp.“ Anh không trả lời thẳng.
Lục Khánh Nam nghe giọng điệu của anh rất lạnh lùng, cũng có chút dự cảm không tốt: “Cao Minh, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
“Tôi nói, tất cả những chuyện của Kiều Bích Ngọc cậu đừng động vào.”
Trong giọng nói của Quách Cao Minh có chút bực bội.
Lục Khánh Nam nghe thấy anh nói vậy, không dám xen vào việc của người khác.
Anh ta vội chuyển đề tài: “Cao Minh, hiện giờ là năm mới, những công việc này cứ để ở đây đi, anh trở về nhà họ Quách sớm như vậy làm gì, ra ngoài chơi đi, có rất nhiều người đang đợi gặp anh đấy.”
“Có chuyện quan trọng.”
Quách Cao Minh không nhiều lời, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, trong mắt có chút đăm chiêu.
Đang chuẩn bị cúp điện thoại, lại nghĩ tới một người phụ nữ khác, anh thản nhiên nói: “Thay đổi vị trí nữ chính bộ phim đầu năm của công ty cậu đi…”
Điện thoại cứ thế cúp máy, Lục Khánh Nam nghe anh nói câu cuối xong, biểu cảm cứng đờ nhìn tin tức giải trí trên TV.
[Lê Yến Nhi trở về giới giải trí…] “Mấy ngày nay bận rộn như vậy đều vì chuyện Lê Yến Nhi sao?”
Lục Khánh Nam lẩm bẩm một câu, việc riêng của Quách Cao Minh, anh ta không quản được, chỉ là… Bởi vì Lê Yến Nhi trở lại, cho nên chuyện Kiều Bích Ngọc bị bắt cóc lần trước, anh không muốn quản nữa rồi sao? “Yêu nữ Kiều Bích Ngọc kia cũng không dễ dàng gì…”
Lục Khánh Nam có chút đồng tình với cô.
Kiểu Bích Ngọc! Quách Cao Minh đi từ trong phòng làm việc ra, đẩy cửa phòng ngủ, anh thấy TV đang mở, người phụ nữ đang co rúm trên ghế sofa, cứ thế ngủ thiếp đi.
Rất tốt, anh vội vàng trở về nhìn chằm chằm cô mười giờ về phòng nghỉ ngơi, cô lại co rúm trên ghế sofa ngủ.
Vẻ mặt Quách Cao Minh âm trầm tới gần cô, rất muốn lay cô tỉnh dậy, giáo huấn cô một trận.
Tuy vẻ mặt anh không được tốt lắm, nhưng động tác cúi người ôm cô gái trên ghế sofa lên rất nhẹ nhàng: “Cô đúng là rất phiền phức…”
Không biết có phải vì khí thế của Quách Cao Minh quá mạnh mẽ hay không, cho nên Kiều Bích Ngọc ngủ mơ mơ màng màng cảm thấy có ai đó nhìn chằm chằm mình, cô giật mình mở mắt ra: “Quách Cao Minh, anh, anh muốn làm gì?”
“Cô nghĩ rằng tôi muốn làm gì cô?“ Quách Cao Minh chán nản, ném người phụ nữ lên giường.
Cô chú ý tới tâm trạng của Quách Cao Minh không được tốt lắm, anh xoay người đi về phía phòng tắm, Kiều Bích Ngọc bị anh làm cho giật mình, cơn buồn ngủ mất sạch.
Ánh mắt có vẻ đăm chiêu nhìn TV trong phòng khách nhỏ bên trái, vừa rồi có thông báo tin tức giải trí, là về cô Lê kia… “Quách Cao Minh, có một việc, tôi muốn nói với anh… Anh vừa mới ra khỏi phòng tắm, Kiều Bích Ngọc lập tức nổi lên dũng khí đàm phán với anh.
“Muốn nói gì?”
Đáng tiếc, Quách Cao Minh mới mở miệng, trái tim của Kiều Bích Ngọc hơi run lên, người đàn ông này đúng là hung dữ.
“Chuyện đó, có phải là tâm trạng của anh không được tốt lắm không?”
Tay phải của Quách Cao Minh cầm khăn tùy ý lau mái tóc ẩm ướt, liếc mắt nhìn thoáng qua dáng vẻ muốn nói lại thôi của người phụ nữ trên giường, ý bảo cô nói tiếp.
“Quách Cao Minh, tôi biết, bất kỳ người nào gặp phải chuyện như vậy đều rất tức giận.”
Vẻ mặt cô giống như cùng chung mối thù, ngón tay chỉ về phía TV.
“Những người đó đều nói cô Lê của anh có kim chủ thần bí, chụp hình linh tỉnh đăng lên, anh đừng quá tức giận, cô Lê yêu anh như vậy, chắc chắn sẽ không tìm đàn ông khác sau lưng anh.”
Quách Cao Minh nghe cô nói mà không hiểu gì, anh quay đầu cầm điều khiển bên cạnh lên, tua lại một đoạn tin tức, quả nhiên là vụ tai tiếng liên quan tới Lê Yến Nhi.
“Kiều Bích Ngọc, sao cô biết được, người đó không phải là tôi?”
Anh nhìn ảnh chụp mơ hồ trên màn hình, thực ra đây là quản lý cố ý tung tin này ra, nhưng anh đột nhiên có hứng thú hỏi.
“Đó là đương nhiên, anh đẹp trai như vậy, tôi thấy bóng lưng phàm phu tục tử kia không thể là của anh được.”
Kiểu Bích Ngọc cảm thấy mấy ngày hôm trước anh gánh tội thay cho mình, cho nên có chút áy náy với anh, lúc này cười rất chân chó.
Quách Cao Minh thấy cô cười ngốc như vậy, lông mày của anh hơi nhướng lên, giọng nói phức tạp hỏi một câu: “Cô hiểu rất rõ về tôi à?”
Kiều Bích Ngọc tiếp tục nịnh nọt anh: “Quách Cao Minh, bộ dạng của anh đẹp trai như vậy, khí chất đó người khác không thể học được, vừa xuất hiện sẽ làm mê chết một đống phụ nữ, tuyệt đối là khiến người ta khắc sâu ấn tượng.”
“Rất khắc sâu sao?“ Nghe thấy mấy từ này, không hiểu sao Quách Cao Minh hơi tức giận: “Kiều Bích Ngọc, cô đối với tôi thật sự khắc sâu như vậy sao?“ Khắc sâu như vậy còn quên được tôi! Cô không biết vì sao anh đột nhiên tức giận, người đàn ông này đúng là khó hầu hạ.
Nhưng tối nay Kiều Bích Ngọc có chuyện đứng đắn cần nói với anh, cô nhìn anh đã lâu, bằng bất cứ giá nào, cô cũng phải nói ra được! Cô mới mở miệng, giọng điệu rất kinh người: “Quách Cao Minh, tôi rất thích anh!“ Cô bày ra tư thế thấy chết không sờn, hét to.
Vốn dĩ người đàn ông đang đứng bên cạnh giường, tay đang lau đống đất.
Quách Cao Minh lộ ra biểu cảm phức tạp, còn thay đổi rất nhiều cảm xúc, trừng người phụ nữ trên giường: “Cô nói, cô nói cái gì?”
Anh đột nhiên đè giọng, nói rất nhỏ.
Cô cảm thấy anh rất kỳ lạ, chẳng lẽ mình nói một câu thích anh, đã chọc giận anh rồi? “Quách Cao Minh, anh đừng hiểu lầm…“ Cô vội vàng giải thích: “Tôi muốn nói, anh là người đàn ông ưu tú như vậy, sẽ có rất nhiều phụ nữ thích anh, tôi biết mình không xứng với anh…“ Cô cố ý nói nhỏ dần.
Biểu cảm của Quách Cao Minh dần nghiêm túc hơn.
“Anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối không dám chiếm lấy vị trí mợ chủ nhà họ Quách này, đợi tôi sinh đứa bé ra, tôi sẽ nói rõ với ông nội, tôi rất vui vẻ thành toàn cho anh và cô Lê, hy vọng hai người sớm ngày quang minh chính đại ở bên nhau.”
Kiều Bích Ngọc tự nhận mình nói rất lưu loát, còn mang theo ý chúc phúc.
Nhưng mà vì sao, người đàn ông đối diện vẫn bày ra gương mặt như khối băng, hơn nữa trong đôi mắt tràn ngập sát khí.
“Kiều Bích Ngọc, cô ghét bỏ tôi!”
Anh thấy rõ chút kích động và vui sướng trong mắt người phụ nữ chết tiệt này, cô giống như rất vui vẻ khi anh ở bên Lê Yến Nhi.
“Tôi, tôi đâu dám.“ Kiều Bích Ngọc chết cũng không nhận.
“Cô không dám sao?”
Quách Cao Minh hùng hổ tới gần giường, động tác rất nhanh, tức giận đè cô dưới người.
Anh hung dữ nhìn chằm chằm gương mặt cô: “Kiểu Bích Ngọc, cô còn chuyện gì mà không dám làm! Cô làm sai chuyện, còn có thể ác nhân cáo trạng trước.”
Anh đã biết, lá gan của người phụ nữ này rất lớn.
Kiểu Bích Ngọc nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, nghe anh lên án mình, có chút chột dạ, cô thừa nhận cô từng bắt nạt một số người, nhưng mà… “Anh, anh đừng đè nặng tôi, ông nội từng nói ba tháng đầu không thể…“ Hai cơ thể dán sát vào nhau như vậy, gò má cô ửng đỏ, vùng vẫy đẩy anh ra.
Rất tốt, đã học được cách lấy ông nội ra đối phó mình rồi.
“Vậy thì đợi qua ba tháng, chúng ta lại làm!”
Quách Cao Minh buông cô ra, đôi mắt âm trầm trừng cô.
Ai muốn làm chuyện đó với anh… Kiểu Bích Ngọc rất lúng túng.
“Cô lại cử động xem, chúng ta sẽ thử phương thức đặc biệt!”
Cô nằm trên giường vô cùng an phận, cơ thể căng cứng không dám cử động, mà người đàn ông ở bên trái lại rất hài lòng coi cô là gối ôm, rất tự nhiên vùi đầu vào trong cổ cô, giống như bọn họ là vợ chồng già.
Trước khi tắt đèn, Quách Cao Minh còn rất vô liêm sỉ khen ngợi một câu: “Kiều Bích Ngọc, cơ thể của cô thật mềm, ừ, mùi vị khá được…”
Em gái anh! Trong lòng Kiểu Bích Ngọc đang ân cần thăm hỏi anh.
Vì sao bạo quân Quách Cao Minh này không động lòng với đề nghị của cô, cô không rõ, mỗi lần thấy gương mặt Lê Yến Nhi, trong lòng cô rất không thoải mái.
Những lời này nghe có vẻ quen thuộc, Kiều Bích Ngọc chột dạ vùi đầu vào trong chăn, tối qua Quách Cao Minh còn dạy dỗ cô không có kiến thức, không nghĩ tới bây giờ… Hiện giờ người bị mắng đổi thành Quách Cao Minh.
Từ xưa tới nay ông cụ Quách luôn dậy sớm, rạng sáng 4 giờ Kiều Bích Ngọc đột nhiên phát sốt, gọi bác sĩ tới đây, cho nên muốn giấu cũng không giấu được, ông cụ dựng cây gậy nổi giận đùng đùng mắng.
“Ông nội, thật ra là do cháu…”
Là cháu muốn ăn cua.
Kiểu Bích Ngọc vươn đầu ra, đang định thẳng thắn được khoan hồng, nhưng tâm trạng của ông cụ Kiều rất khó chịu, vẻ mặt ông âm trầm nhìn thoáng qua cô, Kiều Bích Ngọc lập tức sợ hãi, câu nói kế tiếp lập tức nuốt trở vào.
Quách Cao Minh bị ông nội gào thét, không phản bác, nhưng sắc mặt cũng không được tốt lắm, liếc nhìn Kiểu Bích Ngọc với ý tứ hàm xúc không rõ.
“Từ giờ trở đi, mỗi tuần hai đứa đều phải tới trung tâm chăm sóc thai nhi để học cách làm cha mẹ như thế nào, hừ…“ Sắc mặt ông cụ Quách rất không vui, ra lệnh cho bọn họ.
Mỗi tuần đều phải đi học, Kiều Bích Ngọc không sao cả, dù sao cô cũng là sâu gạo rất nhàn rỗi, nhưng Quách Cao Minh bận rộn nhiều việc… Thấy ông nội đi xuống lầu, Kiều Bích Ngọc quay đầu nhìn về phía Quách Cao Minh, quả nhiên là anh không vui.
“Kiều Bích Ngọc…”
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt chột dạ của cô, hung dữ lẩm bẩm tên cô, tức tới mức nghiến răng cảnh cáo: “Tốt nhất là cô an phận một chút cho tôi!”
Cô không dám phản bác, bởi vì chuyện này là anh gánh tội thay cho cô.
Vẻ mặt Quách Cao Minh âm trầm rời đi, còn Kiều Bích Ngọc thì bị ép nằm trên giường nghỉ ngơi, ngay cả bữa sáng cũng do dì Phương bưng lên cho cô, không quên nhắc nhở.
“Cậu chủ nói, bắt đầu từ hôm nay phải về phòng ngủ trước mười giờ, muốn ra ngoài thì phải gọi cho cậu ấy trước tiên…“ Dì Phương nói một nửa, đột nhiên nở nụ cười.
“Đúng rồi, ông cụ bảo tôi hỏi cô, cậu chủ Quách nhà chúng ta vào bếp tay nghề thế nào?”
Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc hơi ngớ ra, có chút giật mình.
Ông cụ chưa được ăn đồ Quách Cao Minh nấu sao? Thật ra câu nói của ông cụ Quách là, đồ tên xấu xa kia nấu có thể ăn ngon được sao, chắc chắn rất khó ăn! Đúng thế, ông ấy chưa được ăn bao giờ.
Ông cụ Quách rất khó chịu, lông mày nhíu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm bác sĩ trước mặt: “Tên xấu xa kia còn có chuyện gì lén gạt tôi đúng không?”
Bác sĩ rất vô tội, mở miệng có chút gian nan: “Mợ chủ, bây giờ cô ấy không thích hợp quá mệt nhọc…”
“Thực sự cho rằng tôi không biết video clip Kiều Bích Ngọc nhảy vào trong hồ ở thành phố Hải Châu sao?”
Vẻ mặt ông cụ Quách càng âm trầm hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sợ tôi mắng cô ta, còn hơn nửa đêm làm bữa ăn khuya cho cô ta nữa!”
Vì sao chưa bao giờ nấu một bát mì cho ông ấy? Ông cụ Quách vì không ăn được bát mì của cháu nội nhà mình mà canh cánh trong lòng mấy ngày, ngay cả Quách Thanh Nga tới chúc tết cũng cảm nhận được lửa giận của ông cụ, hỏi thăm xong mới biết thiếu chút nữa là Kiểu Bích Ngọc sinh non.
Mà từ khi ông cụ phát uy xong, Quách Cao Minh lập tức trở về đúng giờ, Kiều Bích Ngọc luôn có cảm giác ánh mắt người đàn ông này nhìn mình hơi thâm trầm.
Tay phải anh cầm di động kiểu nữ, nhìn tin nhắn mới nhất được gửi tới, vẻ mặt Quách Cao Minh không được tốt cho lắm.
[Bích Ngọc, gần đây cơ thể em thế nào rồi, anh rất lo lắng cho em, có thể trả lời tin nhắn của anh không?] Là tin nhắn của Doãn Thành Trung – em họ anh gửi tới.
Kiều Bích Ngọc vì e sợ anh, cho nên tránh ở chỗ ghế sofa xem tivi, không dám tới gần anh, ngón tay Quách Cao Minh lướt qua vài lượt, lập tức xóa tin nhắn này đi.
Xoay người, anh cầm theo túi văn kiện đi về phía phòng làm việc.
“Cao Minh, chuyện Kiều Bích Ngọc bị bắt cóc ở thành phố Hải Châu lúc trước, chúng tôi bắt được một số người…“ Lục Khánh Nam đang báo cáo một số việc, bỗng nhiên giọng nói của anh ta trở nên châm chọc: “Là Diệp Tuyết phái người làm.”
Quách Cao Minh nghe đến đó, thật sự không có chút giật mình nào, chỉ là đôi mắt thâm trầm nhìn bên ngoài cửa sổ, giống như nghĩ tới chuyện gì đó.
“Cao Minh, anh tính xử lý chuyện này thế nào?”
Lục Khánh Nam thấy anh im lặng, truy hỏi một câu.
“Cậu đừng nhúng tay vào, tôi tự có sắp xếp.“ Anh không trả lời thẳng.
Lục Khánh Nam nghe giọng điệu của anh rất lạnh lùng, cũng có chút dự cảm không tốt: “Cao Minh, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
“Tôi nói, tất cả những chuyện của Kiều Bích Ngọc cậu đừng động vào.”
Trong giọng nói của Quách Cao Minh có chút bực bội.
Ông cụ Quách vì không ăn được bát mì của cháu nội nhà mình mà canh cánh trong lòng mấy ngày, ngay cả Quách Thanh Nga tới chúc tết cũng cảm nhận được lửa giận của ông cụ, hỏi thăm xong mới biết thiếu chút nữa là Kiểu Bích Ngọc sinh non.
Mà từ khi ông cụ phát uy xong, Quách Cao Minh lập tức trở về đúng giờ, Kiều Bích Ngọc luôn có cảm giác ánh mắt người đàn ông này nhìn mình hơi thâm trầm.
Tay phải anh cầm di động kiểu nữ, nhìn tin nhắn mới nhất được gửi tới, vẻ mặt Quách Cao Minh không được tốt cho lắm.
[Bích Ngọc, gần đây cơ thể em thế nào rồi, anh rất lo lắng cho em, có thể trả lời tin nhắn của anh không?] Là tin nhắn của Doãn Thành Trung – em họ anh gửi tới.
Kiều Bích Ngọc vì e sợ anh, cho nên tránh ở chỗ ghế sofa xem tivi, không dám tới gần anh, ngón tay Quách Cao Minh lướt qua vài lượt, lập tức xóa tin nhắn này đi.
Xoay người, anh cầm theo túi văn kiện đi về phía phòng làm việc.
“Cao Minh, chuyện Kiều Bích Ngọc bị bắt cóc ở thành phố Hải Châu lúc trước, chúng tôi bắt được một số người…“ Lục Khánh Nam đang báo cáo một số việc, bỗng nhiên giọng nói của anh ta trở nên châm chọc: “Là Diệp Tuyết phái người làm.”
Quách Cao Minh nghe đến đó, thật sự không có chút giật mình nào, chỉ là đôi mắt thâm trầm nhìn bên ngoài cửa sổ, giống như nghĩ tới chuyện gì đó.
“Cao Minh, anh tính xử lý chuyện này thế nào?”
Lục Khánh Nam thấy anh im lặng, truy hỏi một câu.
“Cậu đừng nhúng tay vào, tôi tự có sắp xếp.“ Anh không trả lời thẳng.
Lục Khánh Nam nghe giọng điệu của anh rất lạnh lùng, cũng có chút dự cảm không tốt: “Cao Minh, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
“Tôi nói, tất cả những chuyện của Kiều Bích Ngọc cậu đừng động vào.”
Trong giọng nói của Quách Cao Minh có chút bực bội.
Lục Khánh Nam nghe thấy anh nói vậy, không dám xen vào việc của người khác.
Anh ta vội chuyển đề tài: “Cao Minh, hiện giờ là năm mới, những công việc này cứ để ở đây đi, anh trở về nhà họ Quách sớm như vậy làm gì, ra ngoài chơi đi, có rất nhiều người đang đợi gặp anh đấy.”
“Có chuyện quan trọng.”
Quách Cao Minh không nhiều lời, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, trong mắt có chút đăm chiêu.
Đang chuẩn bị cúp điện thoại, lại nghĩ tới một người phụ nữ khác, anh thản nhiên nói: “Thay đổi vị trí nữ chính bộ phim đầu năm của công ty cậu đi…”
Điện thoại cứ thế cúp máy, Lục Khánh Nam nghe anh nói câu cuối xong, biểu cảm cứng đờ nhìn tin tức giải trí trên TV.
[Lê Yến Nhi trở về giới giải trí…] “Mấy ngày nay bận rộn như vậy đều vì chuyện Lê Yến Nhi sao?”
Lục Khánh Nam lẩm bẩm một câu, việc riêng của Quách Cao Minh, anh ta không quản được, chỉ là… Bởi vì Lê Yến Nhi trở lại, cho nên chuyện Kiều Bích Ngọc bị bắt cóc lần trước, anh không muốn quản nữa rồi sao? “Yêu nữ Kiều Bích Ngọc kia cũng không dễ dàng gì…”
Lục Khánh Nam có chút đồng tình với cô.
Kiểu Bích Ngọc! Quách Cao Minh đi từ trong phòng làm việc ra, đẩy cửa phòng ngủ, anh thấy TV đang mở, người phụ nữ đang co rúm trên ghế sofa, cứ thế ngủ thiếp đi.
Rất tốt, anh vội vàng trở về nhìn chằm chằm cô mười giờ về phòng nghỉ ngơi, cô lại co rúm trên ghế sofa ngủ.
Vẻ mặt Quách Cao Minh âm trầm tới gần cô, rất muốn lay cô tỉnh dậy, giáo huấn cô một trận.
Tuy vẻ mặt anh không được tốt lắm, nhưng động tác cúi người ôm cô gái trên ghế sofa lên rất nhẹ nhàng: “Cô đúng là rất phiền phức…”
Không biết có phải vì khí thế của Quách Cao Minh quá mạnh mẽ hay không, cho nên Kiều Bích Ngọc ngủ mơ mơ màng màng cảm thấy có ai đó nhìn chằm chằm mình, cô giật mình mở mắt ra: “Quách Cao Minh, anh, anh muốn làm gì?”
“Cô nghĩ rằng tôi muốn làm gì cô?“ Quách Cao Minh chán nản, ném người phụ nữ lên giường.
Cô chú ý tới tâm trạng của Quách Cao Minh không được tốt lắm, anh xoay người đi về phía phòng tắm, Kiều Bích Ngọc bị anh làm cho giật mình, cơn buồn ngủ mất sạch.
Ánh mắt có vẻ đăm chiêu nhìn TV trong phòng khách nhỏ bên trái, vừa rồi có thông báo tin tức giải trí, là về cô Lê kia… “Quách Cao Minh, có một việc, tôi muốn nói với anh… Anh vừa mới ra khỏi phòng tắm, Kiều Bích Ngọc lập tức nổi lên dũng khí đàm phán với anh.
“Muốn nói gì?”
Đáng tiếc, Quách Cao Minh mới mở miệng, trái tim của Kiều Bích Ngọc hơi run lên, người đàn ông này đúng là hung dữ.
“Chuyện đó, có phải là tâm trạng của anh không được tốt lắm không?”
Tay phải của Quách Cao Minh cầm khăn tùy ý lau mái tóc ẩm ướt, liếc mắt nhìn thoáng qua dáng vẻ muốn nói lại thôi của người phụ nữ trên giường, ý bảo cô nói tiếp.
“Quách Cao Minh, tôi biết, bất kỳ người nào gặp phải chuyện như vậy đều rất tức giận.”
Vẻ mặt cô giống như cùng chung mối thù, ngón tay chỉ về phía TV.
“Những người đó đều nói cô Lê của anh có kim chủ thần bí, chụp hình linh tỉnh đăng lên, anh đừng quá tức giận, cô Lê yêu anh như vậy, chắc chắn sẽ không tìm đàn ông khác sau lưng anh.”
Quách Cao Minh nghe cô nói mà không hiểu gì, anh quay đầu cầm điều khiển bên cạnh lên, tua lại một đoạn tin tức, quả nhiên là vụ tai tiếng liên quan tới Lê Yến Nhi.
“Kiều Bích Ngọc, sao cô biết được, người đó không phải là tôi?”
Anh nhìn ảnh chụp mơ hồ trên màn hình, thực ra đây là quản lý cố ý tung tin này ra, nhưng anh đột nhiên có hứng thú hỏi.
“Đó là đương nhiên, anh đẹp trai như vậy, tôi thấy bóng lưng phàm phu tục tử kia không thể là của anh được.”
Kiểu Bích Ngọc cảm thấy mấy ngày hôm trước anh gánh tội thay cho mình, cho nên có chút áy náy với anh, lúc này cười rất chân chó.
Quách Cao Minh thấy cô cười ngốc như vậy, lông mày của anh hơi nhướng lên, giọng nói phức tạp hỏi một câu: “Cô hiểu rất rõ về tôi à?”
Kiều Bích Ngọc tiếp tục nịnh nọt anh: “Quách Cao Minh, bộ dạng của anh đẹp trai như vậy, khí chất đó người khác không thể học được, vừa xuất hiện sẽ làm mê chết một đống phụ nữ, tuyệt đối là khiến người ta khắc sâu ấn tượng.”
“Rất khắc sâu sao?“ Nghe thấy mấy từ này, không hiểu sao Quách Cao Minh hơi tức giận: “Kiều Bích Ngọc, cô đối với tôi thật sự khắc sâu như vậy sao?“ Khắc sâu như vậy còn quên được tôi! Cô không biết vì sao anh đột nhiên tức giận, người đàn ông này đúng là khó hầu hạ.
Nhưng tối nay Kiều Bích Ngọc có chuyện đứng đắn cần nói với anh, cô nhìn anh đã lâu, bằng bất cứ giá nào, cô cũng phải nói ra được! Cô mới mở miệng, giọng điệu rất kinh người: “Quách Cao Minh, tôi rất thích anh!“ Cô bày ra tư thế thấy chết không sờn, hét to.
Vốn dĩ người đàn ông đang đứng bên cạnh giường, tay đang lau đống đất.
Quách Cao Minh lộ ra biểu cảm phức tạp, còn thay đổi rất nhiều cảm xúc, trừng người phụ nữ trên giường: “Cô nói, cô nói cái gì?”
Anh đột nhiên đè giọng, nói rất nhỏ.
Cô cảm thấy anh rất kỳ lạ, chẳng lẽ mình nói một câu thích anh, đã chọc giận anh rồi? “Quách Cao Minh, anh đừng hiểu lầm…“ Cô vội vàng giải thích: “Tôi muốn nói, anh là người đàn ông ưu tú như vậy, sẽ có rất nhiều phụ nữ thích anh, tôi biết mình không xứng với anh…“ Cô cố ý nói nhỏ dần.
Biểu cảm của Quách Cao Minh dần nghiêm túc hơn.
“Anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối không dám chiếm lấy vị trí mợ chủ nhà họ Quách này, đợi tôi sinh đứa bé ra, tôi sẽ nói rõ với ông nội, tôi rất vui vẻ thành toàn cho anh và cô Lê, hy vọng hai người sớm ngày quang minh chính đại ở bên nhau.”
Kiều Bích Ngọc tự nhận mình nói rất lưu loát, còn mang theo ý chúc phúc.
Nhưng mà vì sao, người đàn ông đối diện vẫn bày ra gương mặt như khối băng, hơn nữa trong đôi mắt tràn ngập sát khí.
“Kiều Bích Ngọc, cô ghét bỏ tôi!”
Anh thấy rõ chút kích động và vui sướng trong mắt người phụ nữ chết tiệt này, cô giống như rất vui vẻ khi anh ở bên Lê Yến Nhi.
“Tôi, tôi đâu dám.“ Kiều Bích Ngọc chết cũng không nhận.
“Cô không dám sao?”
Quách Cao Minh hùng hổ tới gần giường, động tác rất nhanh, tức giận đè cô dưới người.
Anh hung dữ nhìn chằm chằm gương mặt cô: “Kiểu Bích Ngọc, cô còn chuyện gì mà không dám làm! Cô làm sai chuyện, còn có thể ác nhân cáo trạng trước.”
Anh đã biết, lá gan của người phụ nữ này rất lớn.
Kiểu Bích Ngọc nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, nghe anh lên án mình, có chút chột dạ, cô thừa nhận cô từng bắt nạt một số người, nhưng mà… “Anh, anh đừng đè nặng tôi, ông nội từng nói ba tháng đầu không thể…“ Hai cơ thể dán sát vào nhau như vậy, gò má cô ửng đỏ, vùng vẫy đẩy anh ra.
Rất tốt, đã học được cách lấy ông nội ra đối phó mình rồi.
“Vậy thì đợi qua ba tháng, chúng ta lại làm!”
Quách Cao Minh buông cô ra, đôi mắt âm trầm trừng cô.
Ai muốn làm chuyện đó với anh… Kiểu Bích Ngọc rất lúng túng.
“Cô lại cử động xem, chúng ta sẽ thử phương thức đặc biệt!”
Cô nằm trên giường vô cùng an phận, cơ thể căng cứng không dám cử động, mà người đàn ông ở bên trái lại rất hài lòng coi cô là gối ôm, rất tự nhiên vùi đầu vào trong cổ cô, giống như bọn họ là vợ chồng già.
Trước khi tắt đèn, Quách Cao Minh còn rất vô liêm sỉ khen ngợi một câu: “Kiều Bích Ngọc, cơ thể của cô thật mềm, ừ, mùi vị khá được…”
Em gái anh! Trong lòng Kiểu Bích Ngọc đang ân cần thăm hỏi anh.
Vì sao bạo quân Quách Cao Minh này không động lòng với đề nghị của cô, cô không rõ, mỗi lần thấy gương mặt Lê Yến Nhi, trong lòng cô rất không thoải mái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương