Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 771
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Manh Manh vừa hét xong, mặt tròn như quả trứng của cô hơi đơ lại, hơi ngây người nhìn đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây đứng ở cổng trường, người đàn ông đó rất đẹp trai, hơn nữa anh ta đang nhìn về phía bọn họ.
€ó thể là do khí chất của đối phương quá xuất chúng, hình như Châu Mỹ Duy cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn, cũng sững người.
Tống Manh phấn khích dùng cánh tay ngắn kéo kéo Tiểu Châu: Anh ta là ai?”
Tiểu Châu làm sao có thể quen biết một anh đẹp trai như vậy, hơn nữa nhìn trang phục của người này, chắc chắn không phải học sinh của trường bọn họ, cũng không giống một giáo viên, nói là quý công tử của danh môn vọng bước ra từ phim điện ảnh cũng không khác là mấy.
“Anh ta đang nhìn chúng ta kìa!” Tống Manh Manh đã không còn chút bực dọc nào, kích động khoa chân múa tay.
Quách Cao Minh đúng thật là đang nhìn bọn họ.
Sự kinh ngạc thoáng qua trên mặt anh, thính giác của anh rất tốt, vừa nấy anh nghe được hai cô gái kia nói một câu, Kiều Bích Ngọc, nghèo khó.
Em ấy rất thiếu tiền?
Bởi vì trong điểm mà hai bên chú ý không giống nhau, nên có chút ngơ ngác Quách Cao Minh nhìn mặt bọn họ thêm vài lần, rồi lướt qua bọn họ đi mất.
Tống Manh Manh và Châu Mỹ Duy giống như hai đứa trẻ ngoan ngoãn đứng chờ nghe mắng, eo thẳng tắp, mắt nhìn thẳng phía trước không dám nhúc nhích, nín thở, mãi cho đến khi người đàn ông đi xa, mới từ từ thở phào một hơi.
Châu Mỹ Duy cười bất lực, nhưng lời Tống Manh Manh nói rất cường điệu, nhưng người đàn ông như vậy rất giống ảo giác.
Một người bạn cùng phòng khác, tên Phương Mai đeo một cặp kính cận, bị Tống Manh Manh làm phiền muốn chết, mở miệng dọa cô ta: “Cậu mau im miệng, kế bên lại phàn nàn ký túc xá của chúng ta quá ồn ào. Kiều Bích Ngọc lát nữa sẽ về, cậu làm phiền cậu ấy, coi chừng cậu ấy đánh cậu”
Có một lần, Kiều Bích Ngọc xách cổ áo Tống Manh Manh treo lên cột sắt trên giường hai tầng giống như Chúa Giê-su vậy.
Trong lòng Tống Manh Manh hơi kinh hãi, nhưng cô ta không sợ: “Kiều Bích Ngọc có thể sẽ không về ngủ đâu, cậu ấy làm ca đêm ở quán trà sữa rồi”
Ngày đầu tiên Kiều Bích Ngọc làm ở quán trà sữa, bà chủ là một người phụ nữ hiền hậu, không hề hà khắc với nhân viên, biết cô chỉ là học sinh, nên cho phép cô về trước khi trường đóng cửa.
Quán trà sữa này năm gần trường học, chủ yếu là bán cho học sinh, giá cả tương đối bình dân, nhưng xung quanh cũng có rất nhiều quán tương tự như vậy, tính cạnh tranh khá cao, cho nên quán này chỉ miễn cưỡng, mở bán cho qua ngày.
Bà chủ này hình như đã ly hôn với chồng rồi, một mình nuôi con gái, Kiều Bích Ngọc cũng không hỏi kỹ, cảm thấy đây là chuyện nhà người khác, cô nghe thấy trên lầu có tiếng cãi nhau, con gái bà chủ giống như một cô gái thích lông bông vậy, không chịu đọc sách, trên lầu bà chủ hết nước hết cái khuyên cô bé đi học, “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Một cô gái có mái tóc nhuộm năm sáu màu, đùng đùng chạy xuống lầu, thấy Kiều Bích Ngọc nhìn cô một cái, lập tức hừng hực khí thế quát cô.
Có lẽ là cảm thấy Kiều Bích Ngọc làm thuê cho nhà cô bé, giọng điệu y hệt một chủ nhân cao cao tại thượng đang nói chuyện với người hầu.
Kiều Bích Ngọc nhíu mày, không trả lời “Thanh Đan!”
Bà chủ có thân hình hơi mập đuổi theo, gọi lớn theo bóng lưng của con gái. Nhưng cô bé đó rất phản nghịch, không quay đầu lại mà đi mất.
“Con gái của cô… ây, thật ngại quá”
Bà chủ thở dài, xoay người lại xin lỗi Kiều Bích Ngọc.
Tống Manh Manh vừa hét xong, mặt tròn như quả trứng của cô hơi đơ lại, hơi ngây người nhìn đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây đứng ở cổng trường, người đàn ông đó rất đẹp trai, hơn nữa anh ta đang nhìn về phía bọn họ.
€ó thể là do khí chất của đối phương quá xuất chúng, hình như Châu Mỹ Duy cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn, cũng sững người.
Tống Manh phấn khích dùng cánh tay ngắn kéo kéo Tiểu Châu: Anh ta là ai?”
Tiểu Châu làm sao có thể quen biết một anh đẹp trai như vậy, hơn nữa nhìn trang phục của người này, chắc chắn không phải học sinh của trường bọn họ, cũng không giống một giáo viên, nói là quý công tử của danh môn vọng bước ra từ phim điện ảnh cũng không khác là mấy.
“Anh ta đang nhìn chúng ta kìa!” Tống Manh Manh đã không còn chút bực dọc nào, kích động khoa chân múa tay.
Quách Cao Minh đúng thật là đang nhìn bọn họ.
Sự kinh ngạc thoáng qua trên mặt anh, thính giác của anh rất tốt, vừa nấy anh nghe được hai cô gái kia nói một câu, Kiều Bích Ngọc, nghèo khó.
Em ấy rất thiếu tiền?
Bởi vì trong điểm mà hai bên chú ý không giống nhau, nên có chút ngơ ngác Quách Cao Minh nhìn mặt bọn họ thêm vài lần, rồi lướt qua bọn họ đi mất.
Tống Manh Manh và Châu Mỹ Duy giống như hai đứa trẻ ngoan ngoãn đứng chờ nghe mắng, eo thẳng tắp, mắt nhìn thẳng phía trước không dám nhúc nhích, nín thở, mãi cho đến khi người đàn ông đi xa, mới từ từ thở phào một hơi.
Châu Mỹ Duy cười bất lực, nhưng lời Tống Manh Manh nói rất cường điệu, nhưng người đàn ông như vậy rất giống ảo giác.
Một người bạn cùng phòng khác, tên Phương Mai đeo một cặp kính cận, bị Tống Manh Manh làm phiền muốn chết, mở miệng dọa cô ta: “Cậu mau im miệng, kế bên lại phàn nàn ký túc xá của chúng ta quá ồn ào. Kiều Bích Ngọc lát nữa sẽ về, cậu làm phiền cậu ấy, coi chừng cậu ấy đánh cậu”
Có một lần, Kiều Bích Ngọc xách cổ áo Tống Manh Manh treo lên cột sắt trên giường hai tầng giống như Chúa Giê-su vậy.
Trong lòng Tống Manh Manh hơi kinh hãi, nhưng cô ta không sợ: “Kiều Bích Ngọc có thể sẽ không về ngủ đâu, cậu ấy làm ca đêm ở quán trà sữa rồi”
Ngày đầu tiên Kiều Bích Ngọc làm ở quán trà sữa, bà chủ là một người phụ nữ hiền hậu, không hề hà khắc với nhân viên, biết cô chỉ là học sinh, nên cho phép cô về trước khi trường đóng cửa.
Quán trà sữa này năm gần trường học, chủ yếu là bán cho học sinh, giá cả tương đối bình dân, nhưng xung quanh cũng có rất nhiều quán tương tự như vậy, tính cạnh tranh khá cao, cho nên quán này chỉ miễn cưỡng, mở bán cho qua ngày.
Bà chủ này hình như đã ly hôn với chồng rồi, một mình nuôi con gái, Kiều Bích Ngọc cũng không hỏi kỹ, cảm thấy đây là chuyện nhà người khác, cô nghe thấy trên lầu có tiếng cãi nhau, con gái bà chủ giống như một cô gái thích lông bông vậy, không chịu đọc sách, trên lầu bà chủ hết nước hết cái khuyên cô bé đi học, “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Một cô gái có mái tóc nhuộm năm sáu màu, đùng đùng chạy xuống lầu, thấy Kiều Bích Ngọc nhìn cô một cái, lập tức hừng hực khí thế quát cô.
Có lẽ là cảm thấy Kiều Bích Ngọc làm thuê cho nhà cô bé, giọng điệu y hệt một chủ nhân cao cao tại thượng đang nói chuyện với người hầu.
Kiều Bích Ngọc nhíu mày, không trả lời “Thanh Đan!”
Bà chủ có thân hình hơi mập đuổi theo, gọi lớn theo bóng lưng của con gái. Nhưng cô bé đó rất phản nghịch, không quay đầu lại mà đi mất.
“Con gái của cô… ây, thật ngại quá”
Bà chủ thở dài, xoay người lại xin lỗi Kiều Bích Ngọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương