Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 794
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Bích Ngọc mỉm cười và vỗ vai cô ấy: “Hội trưởng học sinh của trường chúng ta đã từng là bất khả chiến bại đâu rồi, ban nấy gặp người phụ nữ kia đã bị dọa sợ rồi, sau này nếu như gặp phải sài lang mãnh thú thì phải làm sao bây giờ”
Châu Mỹ Duy nghẹn một lúc lâu, bây giờ mới có thể nói ra: “Khi nấy làm mình sợ chết đi được.”
Thực sự không phải những nữ sinh này nhát gan, mà là Kiều Bích Ngọc quá dũng cảm.
“Ban nãy thanh toán hết bao nhiêu?” Kiều Bích Ngọc nhanh chóng kéo Tống Manh Manh, cô quan tâm hơn đến số tiền thực chỉ kia hơn.
Tống Manh Manh giơ hai ngón tay.
“Hàng hiệu cao cấp, không có cách nào khác” Phương Mai cẩn thận cất chiếc vòng cổ vào túi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nói với Tống Manh Manh: “Manh Manh, cuối tuân mình về nhà sẽ chuyển tiền cho cậu”
Ở trong phòng ký túc xá của bọn họ, Tống Manh Manh là một tiểu phú bà, vô cùng hào sảng khoát tay nói: “Được rồi, được rồi, không vội không vội, khi nào cậu vào trường đại học có thể chuyển cho mình cũng được”
Đối với những học sinh có xuất thân bình thường như bọn họ mà nói, mua một sợi dây chuyền gần sáu mươi triệu quả thực là một chuyện quá lớn, sản phẩm ở quảng trường trung tâm này quá cao cấp, họ vẫn mặc kệ, đi thẳng đến nhà hàng mà bọn họ đã hẹn trước để ăn cơm.
Giá thuê các cửa hàng ở đây cao ngất ngưởng, các nhà hàng trên tầng cao nhất đều được trang trí bằng vàng, đồ ăn đắt nhưng hương vị rất ngon Nhiều người đến ăn ở nhà hàng này, chẳng trách họ phải hẹn trước, hầu hết những người đến ăn đều là những người thuộc tầng lớp.
thượng lưu, Kiều Bích Ngọc và những người khác dường như lại có chút lạc lõng với nơi này bởi trang phục trên người họ.
Khi họ bước vào, nhân viên giữ cửa còn cố ý tiến lên hỏi có phải mấy người các cô đi nhầm rồi không, nơi này thực sự không thích hợp với học sinh.
“Chúng tôi có hẹn trước” Cảm ơn cha của Tống Manh Manh.
Kiều Bích Ngọc và những người khác được đặt ở một cái bàn ở cửa chờ dùng bữa.
Chính là đang dùng bữa, thật sự là oan gia ngõ hẹp, bọn họ thấy ngôi sao nữ ở cửa hàng trang sức ban nãy cũng tới đây ăn cơm.
Cô ta cùng đi vào với một người đàn ông, giọng nói lúc này vô cùng nhỏ nhẹ, không khó để có thể nhìn ra cô ta đang không ngừng lấy lòng người đàn ông này. Tống Manh Manh khẽ đá chân Kiều Bích Ngọc đang ngồi ở phía đối diện, nhỏ giọng nói: “Người đàn ông đi cùng với cô ta không phải là anh chàng tóc vàng đẹp trai mà chúng ta đã thấy ở cổng trường sao?”
Kiều Bích Ngọc sửng sốt một chút, cô cũng không biết người này, nhưng mái tóc vàng cùng một loạt khuyên tai bằng kim cương vô cùng chói mắt của anh ta, quả thật khiến cho người khác không ấn tượng không được.
Kiều Bích Ngọc mỉm cười và vỗ vai cô ấy: “Hội trưởng học sinh của trường chúng ta đã từng là bất khả chiến bại đâu rồi, ban nấy gặp người phụ nữ kia đã bị dọa sợ rồi, sau này nếu như gặp phải sài lang mãnh thú thì phải làm sao bây giờ”
Châu Mỹ Duy nghẹn một lúc lâu, bây giờ mới có thể nói ra: “Khi nấy làm mình sợ chết đi được.”
Thực sự không phải những nữ sinh này nhát gan, mà là Kiều Bích Ngọc quá dũng cảm.
“Ban nãy thanh toán hết bao nhiêu?” Kiều Bích Ngọc nhanh chóng kéo Tống Manh Manh, cô quan tâm hơn đến số tiền thực chỉ kia hơn.
Tống Manh Manh giơ hai ngón tay.
“Hàng hiệu cao cấp, không có cách nào khác” Phương Mai cẩn thận cất chiếc vòng cổ vào túi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nói với Tống Manh Manh: “Manh Manh, cuối tuân mình về nhà sẽ chuyển tiền cho cậu”
Ở trong phòng ký túc xá của bọn họ, Tống Manh Manh là một tiểu phú bà, vô cùng hào sảng khoát tay nói: “Được rồi, được rồi, không vội không vội, khi nào cậu vào trường đại học có thể chuyển cho mình cũng được”
Đối với những học sinh có xuất thân bình thường như bọn họ mà nói, mua một sợi dây chuyền gần sáu mươi triệu quả thực là một chuyện quá lớn, sản phẩm ở quảng trường trung tâm này quá cao cấp, họ vẫn mặc kệ, đi thẳng đến nhà hàng mà bọn họ đã hẹn trước để ăn cơm.
Giá thuê các cửa hàng ở đây cao ngất ngưởng, các nhà hàng trên tầng cao nhất đều được trang trí bằng vàng, đồ ăn đắt nhưng hương vị rất ngon Nhiều người đến ăn ở nhà hàng này, chẳng trách họ phải hẹn trước, hầu hết những người đến ăn đều là những người thuộc tầng lớp.
thượng lưu, Kiều Bích Ngọc và những người khác dường như lại có chút lạc lõng với nơi này bởi trang phục trên người họ.
Khi họ bước vào, nhân viên giữ cửa còn cố ý tiến lên hỏi có phải mấy người các cô đi nhầm rồi không, nơi này thực sự không thích hợp với học sinh.
“Chúng tôi có hẹn trước” Cảm ơn cha của Tống Manh Manh.
Kiều Bích Ngọc và những người khác được đặt ở một cái bàn ở cửa chờ dùng bữa.
Chính là đang dùng bữa, thật sự là oan gia ngõ hẹp, bọn họ thấy ngôi sao nữ ở cửa hàng trang sức ban nãy cũng tới đây ăn cơm.
Cô ta cùng đi vào với một người đàn ông, giọng nói lúc này vô cùng nhỏ nhẹ, không khó để có thể nhìn ra cô ta đang không ngừng lấy lòng người đàn ông này. Tống Manh Manh khẽ đá chân Kiều Bích Ngọc đang ngồi ở phía đối diện, nhỏ giọng nói: “Người đàn ông đi cùng với cô ta không phải là anh chàng tóc vàng đẹp trai mà chúng ta đã thấy ở cổng trường sao?”
Kiều Bích Ngọc sửng sốt một chút, cô cũng không biết người này, nhưng mái tóc vàng cùng một loạt khuyên tai bằng kim cương vô cùng chói mắt của anh ta, quả thật khiến cho người khác không ấn tượng không được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương