Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 805
Đường đi trong khuôn viên trường là một con đường gồ ghề đầy sỏi đá, cú ngã như vậy khiên hẳn ta đau đớn vô cùng, trán, tay và lưng đầy vết bầm tím, thở hổn hển vì đau đớn.
Ánh đèn đường lờ mờ, Kiều Bích Ngọc đi chân trần, từng bước một đi về phía hẳn ta, khinh thường khinh bỉ gã đàn ông to lớn có hình xăm trên ngực và cánh tay, chắc là xã hội đen, thừa dịp trường học có hoạt động nên mới tiến vào để hành sự.
“Nhóc con, đừng xẵng bậy-”
Người đàn ông này tuổi tác cũng không lớn lắm, không thích học hơn nữa cũng có thể đã bỏ học từ năm cấp 3, hình xăm trên người hẳn ta khiến người khác cảm thấy đặc biệt ngầu cũng rất có khí thế.
Hắn ta có vẻ ngoài dữ tợn, thân hình cường tráng, người bình thường khi nhìn thấy hẳn ta cũng không dám hé răng nửa lời, làm sao có thể nghĩ đến chuyện hôm nay bị một nữ sinh hạ gục?
Người đàn ông bị ngã đau đến mức không còn sức để đứng dậy, nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp như vậy, đầy đặn eo liễu, nhưng với kỹ năng vững vàng như vậy, khiến hẳn ta không khỏi cảm giác được có chút kỳ quái cũng có chút sợ hãi.
“Đưa điện thoại ra đây!” Kiều Bảo Bối không dài dòng với hẳn ta, giọng nói lạnh lùng đầy khí thế.
Với vẻ ngoài này, cô gái này chẳng khác gì một đại ca trong trường cả.
Lúc này hắn ta cũng không quan tâm tới thể diện của bản thân mình, cũng biết mình không thể đánh lại được cô gái trước mặt này, hắn ta khó khăn ngồi thẳng người dậy, thành thật lấy trong túi ra năm chiếc điện thoại di động, đặt xuống đất.
Kiều Bích Ngọc liếc mặt một cái liền vô cùng kinh ngạc, tên này còn có thế trộm được nhiều điện thoại như vậy.
Hôm nay cô nhất định phải đưa hẳn ta về đồn cảnh sát.
Hăn ta cũng không phải người dễ dàng đi vào khuôn khổ, bèn lấy một nắm cát trong tay ném về phía Kiều Bích Ngọc, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Mắt Kiều Bích Ngọc bị cát bay vào, tâm mắt cũng trở nên mơ hồ, đợi khi mắt trở lại bình thường thì cảm thấy vô cùng tức giận, nhìn bộ dáng đang bỏ chạy kia thì liền muốn đuổi theo, nhưng chờ đến khi cô nhặt năm chiếc điện thoại di động ở dưới đất lên, cũng không có thấy bóng dáng của tên trộm đâu nữa.
Sau khi bị trộm năm chiếc điện thoại đều bị hung thủ ngay lập tức tắt nguồn, sau khi Kiều Bích Ngọc bật những chiếc điện thoại di động này lên, 4 chiếc điện thoại di động lập tức có người gọi đến Tất cả đều là điện thoại di động của học sinh. Hai mươi hay ba mươi cuộc gọi nhỡ.
Giọng nói của những học sinh này có chút khẩn trương, còn mang theo chút tức giận: “Điện thoại di động trong tay bạn là của mình!”
Sau khi được kết nối, Kiều Bích Ngọc phớt lờ những người này chỉ giải thích ngắn gọn tình hình: “Mang theo chứng minh thư của các bạn đến hội học sinh nhận lại.”
Để đuổi theo tên trộm, Kiều Bích Ngọc mặt xám mày tro, đến đôi giày cao gót cũng bị cô làm gần hỏng, thật sự rất đau lòng, đôi giày này là cô mất hơn 3 triệu để mua đấy à.
Ánh đèn đường lờ mờ, Kiều Bích Ngọc đi chân trần, từng bước một đi về phía hẳn ta, khinh thường khinh bỉ gã đàn ông to lớn có hình xăm trên ngực và cánh tay, chắc là xã hội đen, thừa dịp trường học có hoạt động nên mới tiến vào để hành sự.
“Nhóc con, đừng xẵng bậy-”
Người đàn ông này tuổi tác cũng không lớn lắm, không thích học hơn nữa cũng có thể đã bỏ học từ năm cấp 3, hình xăm trên người hẳn ta khiến người khác cảm thấy đặc biệt ngầu cũng rất có khí thế.
Hắn ta có vẻ ngoài dữ tợn, thân hình cường tráng, người bình thường khi nhìn thấy hẳn ta cũng không dám hé răng nửa lời, làm sao có thể nghĩ đến chuyện hôm nay bị một nữ sinh hạ gục?
Người đàn ông bị ngã đau đến mức không còn sức để đứng dậy, nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp như vậy, đầy đặn eo liễu, nhưng với kỹ năng vững vàng như vậy, khiến hẳn ta không khỏi cảm giác được có chút kỳ quái cũng có chút sợ hãi.
“Đưa điện thoại ra đây!” Kiều Bảo Bối không dài dòng với hẳn ta, giọng nói lạnh lùng đầy khí thế.
Với vẻ ngoài này, cô gái này chẳng khác gì một đại ca trong trường cả.
Lúc này hắn ta cũng không quan tâm tới thể diện của bản thân mình, cũng biết mình không thể đánh lại được cô gái trước mặt này, hắn ta khó khăn ngồi thẳng người dậy, thành thật lấy trong túi ra năm chiếc điện thoại di động, đặt xuống đất.
Kiều Bích Ngọc liếc mặt một cái liền vô cùng kinh ngạc, tên này còn có thế trộm được nhiều điện thoại như vậy.
Hôm nay cô nhất định phải đưa hẳn ta về đồn cảnh sát.
Hăn ta cũng không phải người dễ dàng đi vào khuôn khổ, bèn lấy một nắm cát trong tay ném về phía Kiều Bích Ngọc, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Mắt Kiều Bích Ngọc bị cát bay vào, tâm mắt cũng trở nên mơ hồ, đợi khi mắt trở lại bình thường thì cảm thấy vô cùng tức giận, nhìn bộ dáng đang bỏ chạy kia thì liền muốn đuổi theo, nhưng chờ đến khi cô nhặt năm chiếc điện thoại di động ở dưới đất lên, cũng không có thấy bóng dáng của tên trộm đâu nữa.
Sau khi bị trộm năm chiếc điện thoại đều bị hung thủ ngay lập tức tắt nguồn, sau khi Kiều Bích Ngọc bật những chiếc điện thoại di động này lên, 4 chiếc điện thoại di động lập tức có người gọi đến Tất cả đều là điện thoại di động của học sinh. Hai mươi hay ba mươi cuộc gọi nhỡ.
Giọng nói của những học sinh này có chút khẩn trương, còn mang theo chút tức giận: “Điện thoại di động trong tay bạn là của mình!”
Sau khi được kết nối, Kiều Bích Ngọc phớt lờ những người này chỉ giải thích ngắn gọn tình hình: “Mang theo chứng minh thư của các bạn đến hội học sinh nhận lại.”
Để đuổi theo tên trộm, Kiều Bích Ngọc mặt xám mày tro, đến đôi giày cao gót cũng bị cô làm gần hỏng, thật sự rất đau lòng, đôi giày này là cô mất hơn 3 triệu để mua đấy à.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương