Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 809
Tuy nói trong trường cũng có rất nhiều người vừa học vừa làm thêm việc ngoài giờ, trên đại học lại càng nhiều, nhưng Kiều Bích Ngọc đã đi tìm việc khắp nơi từ khi học cấp 2, gia sư, người mẫu, nhà hàng, quán trà sữa đều sẵn sàng làm việc, thực sự rất ít, đặc biệt là người có tướng mạo như cô.
Nhiều người không khỏi than phiền, đối thủ của họ không chỉ tài năng hơn mà còn siêng năng nữa, điều này thực sự khủng khiếp.
“Cậu giống như vậy, muốn có người nuôi Sao: Bởi vì bình thường đã nghe nhiều những lời châm chọc khiêu khích, khi Kiều Bích Ngọc quay đầu lại ánh mắt liền sắc như dao.
“Ý tớ không phải vậy, hehe…” Phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, bình thường tất cả mọi người đều nói như vậy.
Sau khi Phương Mai cùng với Kiều Bích Ngọc trở nên quen thuộc, bình thường khi đùa giỡn cô ấy luôn vươn tay bẹo má cô: “Tuy nhiên, Kiều Bích Ngọc, giống như cậu, người bình thường còn nuôi không nổi, nói gì tới chuyện giam cậu lại.”
Kiều Bích Ngọc nhìn cô ấy lo lắng cho người đàn ông tương lai của mình như vậy, liền ném ra một câu vô cùng khinh thường: “Nếu không thể kết hôn, tự mình nuôi mình cũng không sao”
Dì của Kiều Bích Ngọc cũng không kết hôn, cô cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng cũng không coi đây là mục tiêu của mình.
Hai người ở bên ngoài đến khi gần thời gian có tiết học, vừa nói chuyện phiếm vừa đi vào trong lớp.
“Tối hôm qua ba người bọn mình ở bên dưới sân khấu chờ cậu, cậu cư nhiên lại lén chạy ra ngoài chơi.”
“Trốn đi cùng với một cậu đàn em.”
“Cậu đàn em nào?”
Kiều Bích Ngọc hờ hững xua tay: “Cậu không biết đâu.”
Nói đến đây cô đã quên mất tên của cậu đàn em kia rồi, nhưng cô lại càng ấn tượng với hình ảnh một cậu nhóc cấp hai mập mạp nhưng khi lên cấp ba lại gầy như một cây tre, rất đáng thương, không biết cậu ta bị bệnh gì mà trở thành như vậy.
Khi hai người họ trở về lớp thì cũng vừa lúc giờ tự học buổi sớm kết thúc.
Phương Mai chợt nhớ ra điều gì đó, liền khẽ nói với Kiều Bích Ngọc: “Tớ nghe nói hôm nay lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới …”
Kiều Bích Ngọc còn chưa nghe rõ, bên kia lớp trưởng Yến Ngân của họ bước tới với vẻ mặt có phần lo lảng, nhanh chóng xen vào, nói: “Tớ nghe nói hôm qua cậu đuổi theo tên trộm lấy lại được điện thoại của mấy người bị mất?”
Kiều Bích Ngọc gật đầu khi thấy cô ấy hỏi gấp như vậy: “Phải.”
‘Yến Ngân nhìn quanh cô một cái, nghiêm túc hỏi: “… Có bị thương gì không? Lần sau gặp phải chuyện này, có thể nhờ người báo tin là được, đừng tự mình đuổi theo, cô gái chỉ có một mình như cậu ngộ nhỡ gặp phải đối phương có vũ khí thì phải làm sao bây gi Yến Ngân nhất thời không thể khống chế được tâm trạng của mình, khi nói ra những lời này trên mặt tràn đầy lo láng.
Kiều Bích Ngọc bị biểu cảm lúc này của cô ấy làm cho sửng sốt một chút.
Thậm chí cô chưa bao giờ lo lắng cho bản thân mình như vậy.
May mắn thay, Phương Mai cũng bắt được vẻ mặt kinh ngạc của Kiều Bích Ngọc: “Tối hôm qua cậu lại làm ra chuyện kinh thiên động địa gì rồi, sao lại không nói cho bọn tớ biết?”
“Tối qua sau khi hoạt động kết thúc, vừa lúc tớ nhìn thấy một tên móc túi, liền lấy lại đồ cho người bị mất, nhưng mà đã để cho tên đó chạy thoát.” Kiều Bích Ngọc nhẹ nhàng nói.
Phương Mai thực sự không biết phải nói gì lúc này.
“Tớ không sao.”
Khi đó, thủ phạm thực sự hoảng sợ hơn, chỉ có điều cô đã để hắn ta chạy thoát.
Nhiều người không khỏi than phiền, đối thủ của họ không chỉ tài năng hơn mà còn siêng năng nữa, điều này thực sự khủng khiếp.
“Cậu giống như vậy, muốn có người nuôi Sao: Bởi vì bình thường đã nghe nhiều những lời châm chọc khiêu khích, khi Kiều Bích Ngọc quay đầu lại ánh mắt liền sắc như dao.
“Ý tớ không phải vậy, hehe…” Phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, bình thường tất cả mọi người đều nói như vậy.
Sau khi Phương Mai cùng với Kiều Bích Ngọc trở nên quen thuộc, bình thường khi đùa giỡn cô ấy luôn vươn tay bẹo má cô: “Tuy nhiên, Kiều Bích Ngọc, giống như cậu, người bình thường còn nuôi không nổi, nói gì tới chuyện giam cậu lại.”
Kiều Bích Ngọc nhìn cô ấy lo lắng cho người đàn ông tương lai của mình như vậy, liền ném ra một câu vô cùng khinh thường: “Nếu không thể kết hôn, tự mình nuôi mình cũng không sao”
Dì của Kiều Bích Ngọc cũng không kết hôn, cô cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng cũng không coi đây là mục tiêu của mình.
Hai người ở bên ngoài đến khi gần thời gian có tiết học, vừa nói chuyện phiếm vừa đi vào trong lớp.
“Tối hôm qua ba người bọn mình ở bên dưới sân khấu chờ cậu, cậu cư nhiên lại lén chạy ra ngoài chơi.”
“Trốn đi cùng với một cậu đàn em.”
“Cậu đàn em nào?”
Kiều Bích Ngọc hờ hững xua tay: “Cậu không biết đâu.”
Nói đến đây cô đã quên mất tên của cậu đàn em kia rồi, nhưng cô lại càng ấn tượng với hình ảnh một cậu nhóc cấp hai mập mạp nhưng khi lên cấp ba lại gầy như một cây tre, rất đáng thương, không biết cậu ta bị bệnh gì mà trở thành như vậy.
Khi hai người họ trở về lớp thì cũng vừa lúc giờ tự học buổi sớm kết thúc.
Phương Mai chợt nhớ ra điều gì đó, liền khẽ nói với Kiều Bích Ngọc: “Tớ nghe nói hôm nay lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới …”
Kiều Bích Ngọc còn chưa nghe rõ, bên kia lớp trưởng Yến Ngân của họ bước tới với vẻ mặt có phần lo lảng, nhanh chóng xen vào, nói: “Tớ nghe nói hôm qua cậu đuổi theo tên trộm lấy lại được điện thoại của mấy người bị mất?”
Kiều Bích Ngọc gật đầu khi thấy cô ấy hỏi gấp như vậy: “Phải.”
‘Yến Ngân nhìn quanh cô một cái, nghiêm túc hỏi: “… Có bị thương gì không? Lần sau gặp phải chuyện này, có thể nhờ người báo tin là được, đừng tự mình đuổi theo, cô gái chỉ có một mình như cậu ngộ nhỡ gặp phải đối phương có vũ khí thì phải làm sao bây gi Yến Ngân nhất thời không thể khống chế được tâm trạng của mình, khi nói ra những lời này trên mặt tràn đầy lo láng.
Kiều Bích Ngọc bị biểu cảm lúc này của cô ấy làm cho sửng sốt một chút.
Thậm chí cô chưa bao giờ lo lắng cho bản thân mình như vậy.
May mắn thay, Phương Mai cũng bắt được vẻ mặt kinh ngạc của Kiều Bích Ngọc: “Tối hôm qua cậu lại làm ra chuyện kinh thiên động địa gì rồi, sao lại không nói cho bọn tớ biết?”
“Tối qua sau khi hoạt động kết thúc, vừa lúc tớ nhìn thấy một tên móc túi, liền lấy lại đồ cho người bị mất, nhưng mà đã để cho tên đó chạy thoát.” Kiều Bích Ngọc nhẹ nhàng nói.
Phương Mai thực sự không biết phải nói gì lúc này.
“Tớ không sao.”
Khi đó, thủ phạm thực sự hoảng sợ hơn, chỉ có điều cô đã để hắn ta chạy thoát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương