Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 812
Trong lòng Phương Mai tức giận người này giả chết, tay trái Châu Mỹ Duy lặng lẽ đưa cho cô ấy tờ giấy, có ý là Kiều Bích Ngọc không thích người khác hỏi chuyện người nhà cô.
Từ năm đầu tiên Châu Mỹ Duy cùng lớp với Kiều Bích Ngọc, nên cô ấy quen thuộc nhất với Kiều Bích Ngọc.
Châu Mỹ Duy từ trước đến nay là người tính tình chu đáo nhất, phỏng đoán người thân của Kiều Bích Ngọc hẳn là không còn ở đây nữa, vạch trần vết sẹo của người khác là không tốt, tốt hơn là đừng hỏi.
Phương Mai lại cảm thấy tính tình của Kiều Bích Ngọc nhìn thế nào cũng không thê thảm như cha mẹ đều đã chết, thoạt nhìn càng có nhiều khả cô xích mích với người nhà, mới rời khỏi nhà.
Gia đình Kiều Bích Ngọc, vấn đề này Tư Viên An cũng rất muốn biết.
Năm Kiều Bích Ngọc làm gia sư cho cậu ta, anh học cấp một, chính là thời kỳ trẻ trâu nổi loạn, thành tích kém lại chán ghét đi học, thích ăn đồ ăn vặt, người trong nhà sủng ái, cậu ta nổi giận với rất nhiều thầy cô dạy kèm, chỉ có chị gái học lớp 10.
Kiều Bích Ngọc này khiến cậu ta nghe theo. Cô tuyệt đối không sợ cậu ta đe dọa, hơn nữa cô đánh người cũng không e dè ai.
Cô không vui sẽ nhíu mày, tâm tình tốt sẽ nở nụ cười, lúc cô làm chuyện gì dáng vẻ luôn rất chuyên chú nghiêm túc, trong mắt lóe ra ánh sáng, giống như cô mà nhận định cái gì, mặc kệ đúng hay sai, nghiến răng nghiến lợi cũng sẽ kiên trì.
Ở nhà Tư Viễn An là cậu chủ nhỏ, nhưng ở trước mặt Kiều Bích Ngọc giống như con gấu này, cậu ta muốn biểu hiện ra dáng vẻ thành thục một chút, nhưng liền không khống chế được mình, thật là quá mất mặt.
Tư Viễn An từ trong phòng hiệu trưởng trở lại phòng học, dáng vẻ thư sinh nhã nhặn ôm một ít tư liệu đặt trên bàn học, sau đó cẩn thận quan sát đám con trai trong lớp này, phát hiện người đàn ông tối hôm qua cũng không có ở đây, nhất thời yên tâm.
Chỉ cần không phải là người đàn ông tối hôm qua lấy đi tờ giấy đánh dấu ước nguyện kia, Tư Viễn An cảm thấy những kẻ địch khác cũng không đủ sợ hãi.
Giờ này khắc này, Quách Cao Minh theo ông nội anh trở về nhà họ Quách ở thành phố Bắc An.
“Cậu chủ Cao Minh, cậu ấy… Cậu ấy đang ở trong bếp”
Ông quản gia nói lời này, ngay cả mình cũng rất không dám tin.
Cậu chủ Cao Minh của bọn họ tự nhiên lại chạy đến phòng bếp luyện tập nấu ăn, trước kia cũng đã thiêu rụi hai cái nồi, chém hỏng ba con dao, hủy bốn cái thớt, vô số nguyên liệu nấu ăn lãng phí thành đống núi.
Ba vị đầu bếp nhà họ Quách hoảng hốt chạy ra: “Ông, ông chủ, cậu chủ Cao Minh muốn làm một con cá koi giấm đường, kết quả cầm rượu trắng mà cứ nghĩ là giấm, lập tức đổ quá nhiều, lửa trên bếp bị phựt, nồi dầu ở bên cạnh bị nhiệt độ quá cao cũng cháy…” Khói đen cuồn cuộn dày đặc, khiến tất cả bọn họ đều phải chạy ra ngoài.
Nhà bếp năm sao của nhà họ Quách được trang bị đầy đủ tiện nghỉ cao cấp lúc này chẳng khác gì là địa ngục cả.
Từ năm đầu tiên Châu Mỹ Duy cùng lớp với Kiều Bích Ngọc, nên cô ấy quen thuộc nhất với Kiều Bích Ngọc.
Châu Mỹ Duy từ trước đến nay là người tính tình chu đáo nhất, phỏng đoán người thân của Kiều Bích Ngọc hẳn là không còn ở đây nữa, vạch trần vết sẹo của người khác là không tốt, tốt hơn là đừng hỏi.
Phương Mai lại cảm thấy tính tình của Kiều Bích Ngọc nhìn thế nào cũng không thê thảm như cha mẹ đều đã chết, thoạt nhìn càng có nhiều khả cô xích mích với người nhà, mới rời khỏi nhà.
Gia đình Kiều Bích Ngọc, vấn đề này Tư Viên An cũng rất muốn biết.
Năm Kiều Bích Ngọc làm gia sư cho cậu ta, anh học cấp một, chính là thời kỳ trẻ trâu nổi loạn, thành tích kém lại chán ghét đi học, thích ăn đồ ăn vặt, người trong nhà sủng ái, cậu ta nổi giận với rất nhiều thầy cô dạy kèm, chỉ có chị gái học lớp 10.
Kiều Bích Ngọc này khiến cậu ta nghe theo. Cô tuyệt đối không sợ cậu ta đe dọa, hơn nữa cô đánh người cũng không e dè ai.
Cô không vui sẽ nhíu mày, tâm tình tốt sẽ nở nụ cười, lúc cô làm chuyện gì dáng vẻ luôn rất chuyên chú nghiêm túc, trong mắt lóe ra ánh sáng, giống như cô mà nhận định cái gì, mặc kệ đúng hay sai, nghiến răng nghiến lợi cũng sẽ kiên trì.
Ở nhà Tư Viễn An là cậu chủ nhỏ, nhưng ở trước mặt Kiều Bích Ngọc giống như con gấu này, cậu ta muốn biểu hiện ra dáng vẻ thành thục một chút, nhưng liền không khống chế được mình, thật là quá mất mặt.
Tư Viễn An từ trong phòng hiệu trưởng trở lại phòng học, dáng vẻ thư sinh nhã nhặn ôm một ít tư liệu đặt trên bàn học, sau đó cẩn thận quan sát đám con trai trong lớp này, phát hiện người đàn ông tối hôm qua cũng không có ở đây, nhất thời yên tâm.
Chỉ cần không phải là người đàn ông tối hôm qua lấy đi tờ giấy đánh dấu ước nguyện kia, Tư Viễn An cảm thấy những kẻ địch khác cũng không đủ sợ hãi.
Giờ này khắc này, Quách Cao Minh theo ông nội anh trở về nhà họ Quách ở thành phố Bắc An.
“Cậu chủ Cao Minh, cậu ấy… Cậu ấy đang ở trong bếp”
Ông quản gia nói lời này, ngay cả mình cũng rất không dám tin.
Cậu chủ Cao Minh của bọn họ tự nhiên lại chạy đến phòng bếp luyện tập nấu ăn, trước kia cũng đã thiêu rụi hai cái nồi, chém hỏng ba con dao, hủy bốn cái thớt, vô số nguyên liệu nấu ăn lãng phí thành đống núi.
Ba vị đầu bếp nhà họ Quách hoảng hốt chạy ra: “Ông, ông chủ, cậu chủ Cao Minh muốn làm một con cá koi giấm đường, kết quả cầm rượu trắng mà cứ nghĩ là giấm, lập tức đổ quá nhiều, lửa trên bếp bị phựt, nồi dầu ở bên cạnh bị nhiệt độ quá cao cũng cháy…” Khói đen cuồn cuộn dày đặc, khiến tất cả bọn họ đều phải chạy ra ngoài.
Nhà bếp năm sao của nhà họ Quách được trang bị đầy đủ tiện nghỉ cao cấp lúc này chẳng khác gì là địa ngục cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương