Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 815
“Kiều Bích Ngọc, tớ có gì không tốt, tại sao tớ không xứng với cậu?” Giọng điệu của Yến Ngân có chút bối rối.
Thật sự rất khó để có thể chấp nhận kết quả như vậy, dù biết xác suất bị từ chối rất cao nhưng cậu ta vẫn chưa từng thử, nhưng vẫn luôn cảm thấy mình so với người khác có khả năng cao hơn một chút.
“Cậu rất tốt” Kiều Bích Ngọc rút tay về, giọng nói trước sau vẫn bình thản như vậy.
Trong suy nghĩ của Yến Ngân, giọng điệu bình tĩnh của cô là đang giễu cợt cậu ta, khiến.
‘Yến Ngân khó mà chịu được đả kích này. Cậu †a vẫn chắn trước mặt cô, mang theo một chút hy vọng hỏi: “Nếu chúng ta học cùng một trường đại học, như vậy sau này, chúng ta có thể…
“Có lẽ cậu sẽ gặp được người mình thực sự thích”
‘Yến Ngân kiên quyết nói: “Không đâu, tớ vẫn thích cậu.”
“Sau này dài như vậy, cậu lấy gì ra để đảm bảo?” Kiều Bích Ngọc vẫn không cảm xúc mà hỏi cậu ta, thậm chí là lý trí như khi cô đang giải một bài toán.
Cha cô, Kiều Văn Vũ, kết hôn với người mẹ kế chỉ hơn cô ba tuổi, nhưng không phải vì thế mà Kiều Bích Ngọc không tin vào những người khác giới khác, tương lai quá xa vời, trước nay cô luôn quan tâm đến hiện tại.
‘Yến Ngân không nói thêm nữa, cậu ta cảm thấy lòng tự tôn cùng kiêu ngạo của mình đã đầy thương thích, cậu ta xấu hổ cúi đầu xuống.
Kiều Bích Ngọc không chút do dự mà bước sang bên cạnh.
Tư Viễn An ở bên trong cửa kính của thư viện chứng kiến cảnh này cũng có chút kinh ngạc, lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Bích Ngọc từ chối người khác như vậy, cô không ngượng ngùng, không bất mãn, vẫn thản nhiên như thường mà ứng phó với mọi chuyện.
‘Yến Ngân ngẩng đầu với đôi mắt đỏ hoe, vừa lúc đối diện với Tư Viễn An bên trong cửa kính, ánh mắt sát khí cùng vài phần ghen tuông.
‘Yến Ngân dường như đang gồng mình lên một cách kiêu ngạo, quay người lại ngẩng cao đầu bước đi.
Tư Viễn An nhìn bộ dáng này của cậu ta thì không tránh khỏi việc cảm thấy khinh thường.
Theo đuổi con gái đương nhiên không thể miễn cưỡng người ta, bị cự tuyệt liền nghĩ đến lòng tự tôn của mình đã bị thương tổn, người này thật sự quá tự cao tự đại rồi. Ngược lại, Tư ‘Viễn An cảm thấy tương lai của mình vẫn còn tươi sáng.
Áp lực của học sinh vô cùng lớn, nhà trường khuyến khích bọn họ thể dục rèn luyện nhiều hơn, để nâng cao thể lực cùng trí lực.
Những lớp chọn mỗi lần nghe điểm thì đều là những người thông minh, nói khó nghe thì đại bộ phận là cua lột, gà cựa trắng, những người kém vận động.
Cứ mỗi lần tới đại hội thế dục thế thao, chủ nhiệm của bọn họ đều rất lo lắng, căn bản là không thể tìm được mấy người có thể tham gia thi đấu “Kiều Bích Ngọc” Mọi cuộc thi đấu thể thao sẽ luôn được gọi tên.
Gần như đã trở thành thói quen của giáo viên mỗi khi đến đại hội thể thao, Kiều Bích Ngọc đúng là phát huy tác dụng Kiều Bích Ngọc ở dưới lớp đột nhiên ngẩng đầu hỏi, không nhanh không chậm mà nhắc nhở một câu: “Thưa thầy lần này là đấu bóng rổ mà?”
Bóng rổ nam, liên quan gì đến cô.
Mỗi lần đều bắt cô tiên phong đi đầu, lần này lại bị bắt đóng giả nam.
Kiều Bích Ngọc lặng lẽ liếc nhìn từng học sinh đứng đầu trong lớp, giận tái mặt, lớp bọn họ chẳng lẽ lại thiếu thốn tài nguyên đến nông nỗi như thế.
Tối hôm qua ở thư viện, lớp trưởng Yến Ngân đột nhiên động kinh mà thổ lộ với cô, điều kiện của cậu ta rất tốt, nhưng Kiều Bích Ngọc không thích những nam sinh mềm yếu này, từ nhỏ cô đã là người nói như thế nào thì sẽ làm như thế ấy, dùng từ để hình dung về cách dạy của ông ngoại cô thì chính là coi như một chàng trai mà dạy bảo chỉ hận một nỗi không thể ra ngoài chiến trường mà thôi, đối với những cậu nam sinh lúc nào cũng yếu ớt mọt sách này không phải sở thích của cô.
Chủ nhiệm lớp cũng bất lực đứng trên bục giảng, nhìn vào đôi mắt to tròn của Kiều Bích Ngọc mà thở dài: ‘Kiều Bích Ngọc sẽ là đội trưởng đội cố động của chúng ta”
Tư Viễn An đã chủ động đăng ký, rất may cậu ta chơi bóng rổ rất tốt.
“Cậu nhóc, tôi đề nghị cậu đừng đi, chiến trường rất nguy hiểm”Hình tượng mềm yếu của Tư Viên An đã ăn sâu vào lòng người, nghe nói cậu ta là người thân của hiệu trưởng, rất nhiều nữ sinh trong lớp tốt bụng nhắc nhở cậu ta đừng đi.
Tư Viễn An chỉ cười.
“Em chơi bóng rổ có giỏi không?” Kiều Bích Ngọc cũng quay sang hỏi cậu ta.
Tư Viễn An lập tức trả lời: “Cũng được ạ”
Lúc trước cậu ta vì giảm béo mà điên cuồng tập luyện không ngừng.
Kiều Bích Ngọc đối với câu trả lời của cậu ta dường như rất không vừa lòng, thở dài và quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Thật sự rất khó để có thể chấp nhận kết quả như vậy, dù biết xác suất bị từ chối rất cao nhưng cậu ta vẫn chưa từng thử, nhưng vẫn luôn cảm thấy mình so với người khác có khả năng cao hơn một chút.
“Cậu rất tốt” Kiều Bích Ngọc rút tay về, giọng nói trước sau vẫn bình thản như vậy.
Trong suy nghĩ của Yến Ngân, giọng điệu bình tĩnh của cô là đang giễu cợt cậu ta, khiến.
‘Yến Ngân khó mà chịu được đả kích này. Cậu †a vẫn chắn trước mặt cô, mang theo một chút hy vọng hỏi: “Nếu chúng ta học cùng một trường đại học, như vậy sau này, chúng ta có thể…
“Có lẽ cậu sẽ gặp được người mình thực sự thích”
‘Yến Ngân kiên quyết nói: “Không đâu, tớ vẫn thích cậu.”
“Sau này dài như vậy, cậu lấy gì ra để đảm bảo?” Kiều Bích Ngọc vẫn không cảm xúc mà hỏi cậu ta, thậm chí là lý trí như khi cô đang giải một bài toán.
Cha cô, Kiều Văn Vũ, kết hôn với người mẹ kế chỉ hơn cô ba tuổi, nhưng không phải vì thế mà Kiều Bích Ngọc không tin vào những người khác giới khác, tương lai quá xa vời, trước nay cô luôn quan tâm đến hiện tại.
‘Yến Ngân không nói thêm nữa, cậu ta cảm thấy lòng tự tôn cùng kiêu ngạo của mình đã đầy thương thích, cậu ta xấu hổ cúi đầu xuống.
Kiều Bích Ngọc không chút do dự mà bước sang bên cạnh.
Tư Viễn An ở bên trong cửa kính của thư viện chứng kiến cảnh này cũng có chút kinh ngạc, lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Bích Ngọc từ chối người khác như vậy, cô không ngượng ngùng, không bất mãn, vẫn thản nhiên như thường mà ứng phó với mọi chuyện.
‘Yến Ngân ngẩng đầu với đôi mắt đỏ hoe, vừa lúc đối diện với Tư Viễn An bên trong cửa kính, ánh mắt sát khí cùng vài phần ghen tuông.
‘Yến Ngân dường như đang gồng mình lên một cách kiêu ngạo, quay người lại ngẩng cao đầu bước đi.
Tư Viễn An nhìn bộ dáng này của cậu ta thì không tránh khỏi việc cảm thấy khinh thường.
Theo đuổi con gái đương nhiên không thể miễn cưỡng người ta, bị cự tuyệt liền nghĩ đến lòng tự tôn của mình đã bị thương tổn, người này thật sự quá tự cao tự đại rồi. Ngược lại, Tư ‘Viễn An cảm thấy tương lai của mình vẫn còn tươi sáng.
Áp lực của học sinh vô cùng lớn, nhà trường khuyến khích bọn họ thể dục rèn luyện nhiều hơn, để nâng cao thể lực cùng trí lực.
Những lớp chọn mỗi lần nghe điểm thì đều là những người thông minh, nói khó nghe thì đại bộ phận là cua lột, gà cựa trắng, những người kém vận động.
Cứ mỗi lần tới đại hội thế dục thế thao, chủ nhiệm của bọn họ đều rất lo lắng, căn bản là không thể tìm được mấy người có thể tham gia thi đấu “Kiều Bích Ngọc” Mọi cuộc thi đấu thể thao sẽ luôn được gọi tên.
Gần như đã trở thành thói quen của giáo viên mỗi khi đến đại hội thể thao, Kiều Bích Ngọc đúng là phát huy tác dụng Kiều Bích Ngọc ở dưới lớp đột nhiên ngẩng đầu hỏi, không nhanh không chậm mà nhắc nhở một câu: “Thưa thầy lần này là đấu bóng rổ mà?”
Bóng rổ nam, liên quan gì đến cô.
Mỗi lần đều bắt cô tiên phong đi đầu, lần này lại bị bắt đóng giả nam.
Kiều Bích Ngọc lặng lẽ liếc nhìn từng học sinh đứng đầu trong lớp, giận tái mặt, lớp bọn họ chẳng lẽ lại thiếu thốn tài nguyên đến nông nỗi như thế.
Tối hôm qua ở thư viện, lớp trưởng Yến Ngân đột nhiên động kinh mà thổ lộ với cô, điều kiện của cậu ta rất tốt, nhưng Kiều Bích Ngọc không thích những nam sinh mềm yếu này, từ nhỏ cô đã là người nói như thế nào thì sẽ làm như thế ấy, dùng từ để hình dung về cách dạy của ông ngoại cô thì chính là coi như một chàng trai mà dạy bảo chỉ hận một nỗi không thể ra ngoài chiến trường mà thôi, đối với những cậu nam sinh lúc nào cũng yếu ớt mọt sách này không phải sở thích của cô.
Chủ nhiệm lớp cũng bất lực đứng trên bục giảng, nhìn vào đôi mắt to tròn của Kiều Bích Ngọc mà thở dài: ‘Kiều Bích Ngọc sẽ là đội trưởng đội cố động của chúng ta”
Tư Viễn An đã chủ động đăng ký, rất may cậu ta chơi bóng rổ rất tốt.
“Cậu nhóc, tôi đề nghị cậu đừng đi, chiến trường rất nguy hiểm”Hình tượng mềm yếu của Tư Viên An đã ăn sâu vào lòng người, nghe nói cậu ta là người thân của hiệu trưởng, rất nhiều nữ sinh trong lớp tốt bụng nhắc nhở cậu ta đừng đi.
Tư Viễn An chỉ cười.
“Em chơi bóng rổ có giỏi không?” Kiều Bích Ngọc cũng quay sang hỏi cậu ta.
Tư Viễn An lập tức trả lời: “Cũng được ạ”
Lúc trước cậu ta vì giảm béo mà điên cuồng tập luyện không ngừng.
Kiều Bích Ngọc đối với câu trả lời của cậu ta dường như rất không vừa lòng, thở dài và quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương