Cha Nuôi Biến Thái
Chương 13: Giông bão
Đã mấy tuần trôi qua,biểu hiện của Tố Uyên vẫn tệ như vậy.Cô luôn ngồi thẫn thờ,thậm chí cả ngày cũng không nói một câu.Điều đó làm Bạch Tử Ngạn rất lo lắng.Hắn ngồi trong phòng làm việc,day day hai bên thái dương.Sự lạnh lùng ấy vẫn còn vương lại trên người hắn nhưng có một tia mệt mỏi lộ rõ ra.Mái tóc trước kia luôn được vuốt gọn gàng mà bây giờ lại thấy rối lại.Chuông điện thoại kêu lên.-”Alo?”-hắn mệt mỏi nhấc máy.-”Thiếu gia,tiểu thư lại gặp ác mộng.Tôi sợ cứ thế này cô ấy lại làm hại bản thân mình nữa!..”-vú Dung ấp úng.-”Bà để ý cô ấy kĩ,tôi hiện tại sẽ về!”-hắn nhanh chóng cúp máy rồi bước khỏi phòng.Uyên nhi,em rốt cuộc là làm sao?Bao giờ em mới có thể trở lại như trước..Chẳng lẽ thực như em nói...Bảo bối của hắn giờ lại như vậy.Bạch Tử Ngạn hắn vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.Hắn chưa từng sợ ai.Bây giờ lại gục ngã trước một người con gái.....Về tới biệt thự,vừa vào đã thấy mọi đồ đạc vỡ bể.Người làm lần lượt tới giữ Tố Uyên.-”Buông cô ấy ra,lui xuống hết đi..”-hắn lạnh nhạt nói.Cô theo bản năng co người lại,lấy hai tay bọc quanh thân thể mình rồi ngồi vào góc tường.Hắn tiến đến chỗ cô,ngồi xổm xuống.Đem cô ôm chặt vào lòng.-”Uyên nhi,em làm sao vậy?”-hắn đau lòng nói.Cô không trả lời,thay vào đó nước mắt đầm đìa chảy thấm áo hắn.-”Không..buông tôi ra!A..tôi không muốn!!Anh là đồ ma quỷ!!!..BUÔNG RA!”-Tố Uyên hết lên,giãy dụa chân tay.Đầu lắc liên tục.Cô hét đến khản giọng...Hắn nhắm mắt lại..Bất chấp nốt lần này đi..-”Vú Dung!”-hắn nói,hai tay vẫn ôm chặt cô không buông.Bà bước tới,tay run rẩy cầm ống tiêm.-”Thiếu..gia”-bà ngập ngừng.-”Làm đi!”-Bạch Tử Ngạn giữ chặt người cô.Vú Dung tiêm vào người cô thuốc mê,tiếng thét dần mất đi.Cô xụi lơ trong vòng tay hắn......Mọi chuyện cũng do hắn..Nếu hắn gạt đi thù hận,thì bây giờ cô cũng không phải chịu khổ cực như vậy..Sau khi bác sĩ chuẩn đoán cô đã mắc chứng rối loạn tinh thần,tâm hắn đã chết..Uyên nhi của hắn mới mười lăm.. Cô không đáng phải như vậy..Sao không để hắn gánh vác hết?Nếu vậy có thể thấy nụ cười của cô,hắn chết cũng không sao..Nhưng sợ giờ sẽ không còm được nhìn thấy nụ cười ấy nữa.......Uyên nhi..xin lỗi..!Vì anh quá yêu em..Em chỉ có thể ở bên anh...____________Ngồi bên chiếc giường cô đang nằm,hắn lấy tay chạm vào má cô,khẽ vén sợi tóc khỏi gương mặt thanh tú.-”Uyên nhi à,mau trở về là em đi..!”-hắn lạnh lùng nói.-“....”-”Anh rất nhớ những lúc em cười..bởi vì em cười rất đẹp..!Anh sẽ chờ..em cười với riêng anh..!Cả đời cũng được,miễn là có thể thấy em cười,anh sẽ rất vui.!”-một giọt nước rơi xuống mặt cô.-“...”-”Em còn nhớ câu nói em đã nói với anh lúc anh mới nhận nuôi em chứ?Em đã nói sẽ làm mọi thứ để trả ơn anh.Vậy bây giờ em có thể trả ơn anh không?..”-hắn cười nhẹ..giọt nước thứ hai lại rơi xuống.-“....”-”Anh vốn không cần tiền bạc hay của cải gì của em,anh chỉ muốn sống bình yên,hạnh phúc bên em.Như vậy được không Uyên nhi?”-lần này không phải một giọt nước mà nhiều giọt nước rơi xuống.Bạch Tử Ngạn hắn đã rơi lệ..Lần đầu tiên..-”Uyên nhi..anh rất yêu em..!Anh yêu em..! Em nghe rõ không?..”-hắn cười to,nước mắt cứ thế chảy...Ngồi một hồi,hắn lau khô mặt.Đứng dậy,đắp chăn kín cho cô rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.Sau đó mới rời đi..Vậy mà hắn đâu biết từ lúc hắn đi..Trên khoé mắt xinh đẹp kia chảy ra một giọt lệ..Nó như thể đâm sâu vào tim người nhìn..._____________HICHICC MK XIN CHÂN THÀNH XIN LỖI CÁC MEM VÌ RA CHAP QUÁ CHẬM:((VÌ SNGHI VỀ VỤ TUYẾT NHI
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương