Cha Nuôi Có Lý

Chương 7



Vì sao còn chưa tới?

Tiểu Ngải thất vọng thu hồi tầm mắt nhìn bát mì trước mắt dù thơm ngào ngạt nhưng khuôn mặt trắng mịn có vẻ uể oải, trong tay chiếc đũa như không gắp được, hoàn toàn ăn không vô.

Nàng đã rời nhà đã mười ngày.

Ghi nhớ lời đại phụ thân chỉ giáo nên khi đi đường để lại dấu vết, chỉ cần gặp ngã ba liền quay lưng lại ném cục đá, đi qua rừng núi đã trải qua thôn trang trên đường dùng y thuật của nàng đã giúp người, rồi không có chỗ đặt chân qua đêm ở nông phu tốt bụng. Nàng không biết mình đi bao xa, cũng chưa từng hỏi qua đây là chỗ nào, bởi vì một khi biết rồi nàng rất có thể sẽ để ý hắn lúc nào sẽ đuổi theo, có lẽ còn có thể bước chậm lại chờ hắn cũng không chừng.

Nàng mới không cần! Sao nàng lại không buông ra 1 chút chứ… nàng lần đầu tiên rời nhà trốn đi muốn phải oanh oanh liệt liệt, muốn chấn động trời đất….

Nhưng bao sự điên cuồng, ngông nghênh cùng kiên định đều đánh không lại nỗi nhớ nhà, nàng thật nhớ nhà, thật là nhớ cái khuôn mặt tức giận kia.

Phát hiện mình nhanh đã khóc nàng vội vàng cúi đầu ăn mì, đem tâm tình nghẹn ngào cùng nhau nuốt vào trong bụng.

Thật vậy chăng? Cha nuôi thật sự sẽ đến đuổi theo nàng sao? Thật sự sẽ phát hiện ra hắn kỳ thật yêu bóng trăng trong nước này sao?

Nàng cũng không hiểu được chính mình tại sao lại dễ dàng bị kích động như vậy, lần to gan lớn nhất từ nhỏ đên giờ nhưng đại phụ thân như có một loại ma lực có thể làm cho người ta tự nhiên tin phục ngài ấy, cảm thấy theo như lời kia đều là đúng.

Nhưng….. tịch mịch thật sự rất khó chịu…. Nàng không tự chủ lại nhìn ra ngoài, khát vọng có thể tìm tới thân ảnh quen thuộc kia.

Nàng từ lúc mới bắt đầu đầy mong đợi, dần dần chuyển thành hoài nghi, càng về sau mất tự tin, mỗi khi tới 1 trấn nàng lại không tự chủ lưu lại thêm một ít thời gian, không phải là nàng ham chơi mà là như thế này nàng cũng sẽ không đi quá nhanh, hắn mới tương đối dễ dàng đuổi theo nàng.

Chỉ là… vì cái gì hắn còn chưa tới? Hắn rốt cuộc là không muốn tìm nàng, hay là ngốc đến mức tìm không ra nàng? Nghĩ đi nghĩ lại nàng nhịn không được tức giận nhưng mặc kệ dù nổi giận thế nào thì dưới đáy lòng không ngừng có sự thấp thỏm cùng hoảng hốt.

Nàng hiện tại đã không sợ bị hắn tìm được mà nàng chỉ hi vọng hắn sẽ đuổi theo, hạ xuống bậc thang mà không phải rơi vào tình cảm mất mặt cứ thế tự mình về nhà.

Tiểu Ngải thở dài, miễn cưỡng lại ăn vài miếng đang chuẩn bị gọi tiểu nhị đến trả tiền thì bên cạnh truyền đến tiếng tranh chấp.

“Đại gia ta xem trọng con gái của ngươi là việc nên vui mừng mới đúng, ngươi khóc cái gì!” Một nam nhân bộ dáng du côn ôm theo một cô nương, hung ác mà đem ông già gầy guộc đạp ngã xuống đất.

“Chúng tôi là bán nghệ không bán thân, van cầu ngài… buông tha cho con gái của tôi đi!” Lão già khóc kêu, cho dù bị đạp phải bò dậy không nổi cũng ôm chặt nam nhân kia không buông.

Chứng kiến cha con hát rong bị người ta khi dễ, nàng rất tức giận từ trong bọc quần áo cầm ra kim châm cứu, lập tức vọt tới.

“Ngươi không thấy được cô nương ấy không thích ngươi sao? Còn không mau buông ra?” Kết quả có người mau hơn nàng một bước, có một cô nương kiều mị đi vào trước mặt tráng hán kia, thân hình tuy mảnh khảnh nhưng khí thế không thua tên kia chút nào.

Cuối cùng có người ra tay giúp. Tiểu Ngải cũng không nhàn rỗi, chuyển đi đem ông lão trên mặt đất đỡ dậy.

” Ông lão, lão có sao không?” Nàng bên cạnh nhìn thương thế của ông lão, một bên quan sát tình hình vừa vặn nhìn vào cô nương xinh đẹp đối diện kia… và 2 kẻ cùng chung ý chí hữu tình lập tức phát sinh.

Tráng hán đầu tiên là sửng sốt, gặp có một cô nương khác đẹp hơn tự động đưa tới cửa, sắc dục làm hắn cười nheo mắt, lập tức dời đi mục tiêu.

“Tốt thôi, ta nghe lời nàng, đổi tới là nàng ~~ “

Thấy thế, tiểu Ngải nhanh chóng mang ngân châm ra, chuẩn bị hướng các huyệt đạo của nam nhân hung ác đâm tới;nhưng cùng một thời gian đó cô nương nhìn như mảnh mai cũng dùng tốc độ sét đánh vật ngã tên kia, vẫn còn ở cằm hắn dùng sức đánh mạnh một quyền.

Cô nương này không đơn giản! Phát hiện đối phương đều có chuẩn bị, các nàng vừa vui mừng nhìn thoáng qua nhau.

“Ngươi thử động thủ 1 lần xem… ?” Tiểu Ngải còn muốn tặng hắn thêm một cây châm lại kinh ngạc chứng kiến tráng hán ngã xuống đất kia đã hai mắt trợn trắng toàn thân còn liên tục run rẩy.

Làm sao vậy? Nàng đâm huyệt đạo cùng lắm sẽ chỉ làm người ta đau nhức đến nước mắt chảy ròng sẽ không tới mức mất mạng chứ! Nàng đang muốn ngồi xổm nhìn xem lại đột nhiên lại có đến một cước đem tráng hán kia đá văng tiểu Ngải ngây ngốc chỉ thấy một người mặt không chút thay đổi, 1 nam tử ngang tàng khom người đem tên này sững sờ khiêng lên vai, không coi ai ra gì sải bước đi ra khỏi quán ăn.

“Không chết được, chỉ là sẽ 2 – 3 năm bất lực thôi.” (L: … ác nhỉ…)

Cô nương kiều mị thanh thúy cười nói, dáng thướt tha cùng nam tử kia rời đi.

Chỉ là bất lực mà thôi, may quá… Nàng vừa mới yên tâm ý thức thấy không đúng, lập tức lại bị lời nói không giống vẻ bề ngoài của vị cô nương kia ngôn từ túng quẫn đỏ mặt.

Phát hiện người ngoài kia một đôi mắt kinh ngạc toàn bộ rơi xuống trên người nàng, nàng vội vàng cầm bao đồ, bước nhanh đuổi theo.

Xuyên qua mấy con đường, cho đến khi cách quán ăn 1 đoạn, nam tử kia mới đem nam hán kia để xuống mà các nàng cũng đúng lúc tới, thở hồng hộc.

“Đừng bước chân đến cái thôn này nếu không lần tới không ai có thể cứu ngươi.” Đối với lão hán kia cảm động đến rơi nước mắt hoàn toàn làm như không thấy, cô nương kiều mị kia nói xuống 1 câu rồi dứt khoát cất bước rời đi.

Tiểu Ngải vẫn còn thở, đối với nữ hiệp này cảm thấy khâm phục không thôi, lại đột nhiên phát hiện mình càng ngày càng xa 2 cha ôm ôm nhau khóc kia.

“Chờ.. chờ một chút…”

Nàng, nàng làm chi ôm lấy nàng? Tiểu Ngải giật mình nhìn xem khuỷu tay có người túm lại.

Đối phương cũng không để ý tới nàng, còn đi thẳng dưới tình thế cấp bách, nàng đành phải vội vàng móc ra ngân lượng, cố gắng duỗi dài cánh tay, thật vất vả mới đưa ngân lượng nhét vào trong tay ông lão.

“Ông lão bảo trọng, 2 người mau rời đi đi ~~” Thân bất do kỷ nàng cất giọng nói, chứng kiến ông lão cùng nữ nhi của hắn trên mặt vẻ mặt chuyển thành mừng đến phát khóc, nàng cũng bởi vì giúp người thành công mà cảm thấy rất vui vẻ.

Vừa rồi tại quán ăn mì nàng có cùng ông lão đó hàn huyên vài câu, biết rõ bọn họ không có chỗ ở cố định, đi đến chỗ nào hát đến đó, mong bọn họ về sau đừng gặp lại loại người xấu này…

“Khó có khi gặp người chung ý nghĩ, đến nhà ta ngồi một chút đi.” Khi đi xa 1 quãng cô nương xinh đẹp này thân mật ôm lấy nàng rốt cục mở miệng, khẩu khí giống như các nàng là bằng hữu quen biết nhiều năm.

“Ách…” Nàng nhìn một chút cô gái kia, lại nhìn một chút nam tử phía sau kia… không biết là hộ vệ hay là huynh đệ hoặc là bằng hữu chỉ thấy hắn vẫn là 1 vẻ mặt không thay đổi.

“Nhưng… chúng ta mới quen …” Cá tính của nàng đã đủ bình dị gần gũi rồi, không có nghĩ đến cô nương xinh đẹp này so với nàng còn không câu nệ tiểu tiết hơn.

“Ta tên Linh Chi. Còn ngươi?” Cô nương xinh đẹp cười liếc nàng một cái.

Vẻ đẹp hồn nhiên kia nháy lên làm cho tiểu Ngải dù là nữ nhân cũng không nhịn mà đỏ mặt, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng tới là nàng đang hỏi tên mình.

“Đoan… Đoan Mộc Ngải.” Mọi người hỏi , nàng đương nhiên phải đáp.

Vị cô nương kia dừng bước lại, một đôi mắt thủy mâu thẳng nhìn nàng, lại bỗng dưng giương cao nụ cười chúng sinh điên đảo.

” Như này coi là quen biết rồi… Đi thôi.” Cặp tay kia lại lần nữa chiếm hữu khuỷu tay của nàng, không nói lời gì mà dẫn dắt nàng tiếp tục đi lên phía trước.

Cô ấy… cần phải… thật sự chỉ là… Hiếu khách đi? Lần đầu hành tẩu giang hồ Tiểu Ngải không rõ ràng cử chỉ như này rốt cuộc là bình thường hay là quỷ dị vẫn có chút chần trừ.

Dù sao võ công của nàng không tốt lắm, châm cứu lui địch là phương thức chỉ có thể đánh úp, cô nương này vừa rồi toàn bộ đều thấy được, chiêu này thành vô dụng, cộng thêm nam nhân đằng sau kia cảm giác rất thâm hậu nếu là bọn họ thật sự trong lòng có ý đồ xấu, nàng căn bản đánh không lại bọn họ.

Bất quá cô nương này nếu là người xấu vừa rồi cũng sẽ không ra tay giúp ông lão … Nhớ lại tình cảnh vừa rồi liên thủ kháng địch, cảm giác hưng phấn tự nhiên sinh ra đem nghi ngờ còn sót lại tất cả đều xóa đi.

Chỉ là đi nhà cô ấy ngồi một chút cũng sẽ không sao, đi thì đi … nàng cũng rất muốn thỉnh giáo cô ấy vừa rồi dùng cái gì mà thoáng cái liền chế trụ người xấu hỏi cách điều chế đây!

Đắm chìm tại niềm vui kết bạn mới, tiểu Ngải cao hứng bừng bừng , không chút phản kháng đi theo.

Đợi nàng phát hiện mình lên thuyền giặc là lúc đã không còn kịp nữa rồi…

“A ~~ ừ ~~ “

Ngồi ở trong lương đình nàng nghe tiếng quay đầu lại, chứng kiến Linh Chi quần áo không chỉnh tề đi về hướng mình, nàng vừa tán thưởng lại bội phục.

Vì sao lại có người trời sinh liền lộ ra kiều mị rồi, ngay cả ngáp cũng có thể làm cho người ta mặt hồng tim đập ? Hết lần này tới lần khác Linh Chi lại không chút nào tiếc rẻ lộ ra mị lực của mình, dây lưng thoải mái buộc hờ, vạt áo rộng mở ngay cả cái yếm đều không che được.

“Cậu bị xem sạch rồi.” Tiểu Ngải mặt đỏ nói thầm.

Mặc dù mấy ngày nay chung đụng đã làm cho nàng đối với hành vi lớn mật của Linh Chi thấy nhưng không thể trách, nhưng có người hở bộ ngực sữa lộ ở trước mặt sáng ngời nàng cũng chỉ biết lúng túng con mắt không biết nên hướng chỗ bày.

“Hô… tối hôm qua chơi quá ác, thực mệt chết ta.” Linh Chi mặc kệ ngồi đến bên cạnh nàng, lại đánh cái ngáp thật dài.

“Cậu cũng cần phải biết, Quý Thủy trước khi đến luôn đặc biệt muốn…”

“Mình tinh thông chính là y thuật, không phải là phòng trung thuật.” Nàng cắn răng cắt đứt lời cô bạn mới nhưng trong đầu vẫn không tự chủ được hiện lên hình ảnh hương diễm nhu mì, nàng mặt càng đỏ hơn.

“Ơ… tiểu Ngải cũng động tình sao?” Linh Chi trông thấy, dùng đầu ngón tay cạo nhẹ qua cằm dưới cười.

“Có muốn hay không mình kêu Thiên Hải giúp cậu một chút, dẫn cậu đi lãnh hội cái tư vị mất hồn này?”

“Cậu còn nói?” Tiểu Ngải đẩy ra cái tay kia, giận trừng nàng.

“Ai …2 người muốn tham vui cũng nên tìm địa phương kín đáo một chút hình ảnh kích thích như vậy mình không có biện pháp quên đây?”

Nàng hiện tại biết rồi, đi theo người xa lạ về nhà là chuyện thật không tốt.

Câu “đến nhà ta đi ngồi một chút “, làm cho nàng ngồi xe ngựa hai ngày, đi tới một 1 nơi làm nàng nghẹn họng trân trối.

Linh chi nói đến, bọn họ là “ bái nguyệt giáo” trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, tinh thông thái dương bổ âm, điều hoà tình dục nam nữ mà cậu ấy thân là đại đệ tử, lại nói trong đó phòng nàng thậm chí còn có thể tùy thời cung cấp nam luyến cho nàng ấy, nam nữ hoan ái rất sung sướng.

Nàng là không hiểu thị phi trên giang hồ, cũng đúng không mang theo bất kỳ kỳ thị nào nhưng nàng không có biện pháp trông thấy nam nhân cứ như vậy lượn qua lại khiến người ta thật đỏ mặt! Không cẩn thận lại nghĩ tới hình ảnh kia không khỏi che mặt lại xấu hổ.

Trước hoa dưới trăng thật là làm cho người ta kìm lòng không được, nhưng Linh Chi biết rõ có nàng là khách ở đây chẳng lẽ không thể bớt phóng túng sao? Hại nàng đến bây giờ còn không dám nhìn thẳng Thiên Hải, mà Linh Chi thậm chí ngay cả Thiên Hải đem đi chia sẽ cho mình cũng nói ra miệng được?

“Như vậy đã bị hù ?” Linh Chi cười.

” Hay đau lòng cho nam nhân không thương ăn mình, cậu hay là suy tính một chút làm cho Thiên Hải dạy cậu đi, bằng không cho dù đến ngày cậu có tình lang xuất hiện cũng vô dụng, người kia có bản lĩnh dụ hoặc ác hổ bổ nhào dê đó?”

“Mình không cần phải, thân thể của mình chỉ có hắn mới có thể đụng.” Nàng liều mình lắc đầu, rồi sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm:

” Nên phải học sao…”

Khi phát hiện đó nơi này là một nơi kinh hãi như thế không có làm cho nàng chạy trối chết mới lạ

Cùng linh chi hợp ý là thứ nhất, cho dù quan niệm chênh lệch cực xa nhưng cá tính của các nàng lại ăn nhịp với nhau, ngắn ngủi mấy ngày các nàng đã tình như tỷ muội.

Sau đó, là Linh Chi theo như lời nói.

Nàng vốn là dấu không được chuyện lại gặp được một người bạn tốt hợp ý để nói, đương nhiên là đem nguyên nhân nàng rời nhà ra đi cùng bạn nói ra, cũng thuận tiện thỉnh giáo ý kiến của Linh Chi, cậu ấy hiểu nam nhân như vậy sẽ có sự giải thích.

“Loại nam nhân ra vẻ đạo mạo này mình hiểu nhất, chớ nhìn hắn miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, kỳ thật trong đầu sớm đem cậu ăn sạch sẽ. Đừng nóng vội, tỷ tỷ sẽ thật tốt giúp cậu chờ hắn đến đây xem phản ứng của hắn nếu là như thế này …thì cậu phải như vậy, hắn nếu như là vẫn như vậy, tỷ tỷ có pháp bảo tốt giúp cậu~~

Khi nghe thấy kết quả của Linh Chi nàng rất hưng phấn, nói thẳng giúp nàng, kêu nàng dù bận vẫn ung dung đợi tại chỗ này đợi cá lớn tự chui đầu vào lưới, còn muốn nàng thừa dịp thời gian chờ đợi này học chút ít tình huống nam nữ chuẩn bị bất cứ hoàn cảnh nào… miễn cho khi thực thi có công dụng chứ không như sự gấp gáp lần trước.

Nàng rất nghiêm túc học, cũng đem mọi kế sách bạn cung cấp ghi nhớ trong lòng, cho dù lại hại nàng mỗi ngày xấu hổ ở trong đầu muốn đầu hang nhưng muốn hắn phải rốt cuộc trốn không thoát, làm cho hắn ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần…..Vấn đề là, nếu là hắn không đến những thứ này tất cả đều uổng công sao!

“Cậu nói xem hắn thật sự sẽ đến ư?” Tiểu Ngải thấp giọng hỏi. Dù cho Linh Chi vỗ ngực bảo đảm, nàng cũng vẫn sợ.

“Đều nhiều ngày như vậy nếu như hắn thật sự có tìm mình thì đã tới rồi chứ…”

“Yên tâm đi, người của Bái Nguyệt giáo chúng ta trên giang hồ có nhiều kẻ không ưa? Cho dù hắn không thương cậu nhưng nghe được nơi này cũng sẽ không thể nào có thể ngồi nhìn được.” Nói đến kinh miệt trên giang hồ Linh Chi chỉ cảm thấy kiêu ngạo.

“Nếu là hắn thật sự không đến, cậu đúng lúc phải hết hy vọng, buông lòng dạ đi cảm thụ niềm vui nam nữ giao hợp đi.” (L: @@)

“Cậu rốt cuộc là muốn an ủi mình hay chọc thêm mình vậy?” tiểu Ngải cứu ảo não chu miệng lên.

Khi nàng đi theo Linh Chi tới, Thiên Hải đã phát hiện nàng có người âm thầm bảo vệ lại cố làm ra vẻ không biết, tùy ý theo tới, chắc hẳn tai mắt… nàng vừa vào Bái Nguyệt giáo sẽ không rời đi, vì vậy người theo dõi đương nhiên cũng thấy rõ ràng tường tận.

Biết rõ hướng đi một mực trong lòng bàn tay của người nào đó lòng của nàng kinh hoảng ra không ít, nếu không nàng thật là sợ thật sự không ai tìm lấy được nàng, nàng cũng chỉ có thể không ngừng mà lang thang đi tiếp.

Nàng dám khẳng định tùy tòng kia nhất định là đại phụ thân phái tới, không đếm xỉa đến nhìn, lại hoàn toàn thao túng, ngoại trừ đại phụ thân thì cũng không còn người nào có khả năng này.

Nhưng nàng không hiểu nếu đã hành tung của nàng cũng đã rõ vậy, vì cái gì hắn còn không đuổi theo? Hại nàng mỗi ngày càng chờ càng hoảng hốt, luôn bị lời Linh Chi nói đùa nhiễu loạn đứng ngồi không yên.

Tức giận!

“Cậu không phải nói hắn chỉ là bị lễ giáo trói buộc, kỳ thật nội tâm nhiệt tình như lửa sao?” Nàng ngửa lên dùng lời nói của bạn phản bác, đồng thời cũng là cường thế thuyết phục chính mình.

“Hắn yêu mình… hắn rất yêu! Hắn nhất định sẽ đuổi theo !”

“Này không phải …” Linh Chi chờ đúng là một câu này. Nếu không mỗi ngày nhìn bạn than thở, phiền đến chết .

“Có muốn hay không mình lại làm mẫu mấy chiêu cho cậu xem? Nếu không mình sợ đến lúc đó tình lang kia đến cậu lại không có dũng khí ra tay, dù có phương thức ứng biến mình chỉ cũng là uổng công.”

Biết rõ bạn da mặt mỏng, nàng chi còn cố ý trêu chọc cô ấy.

“Không cần… mình cũng không muốn về sau chứng kiến Thiên Hải phải trốn.” Không cần đoán cũng biết Linh Chi sẽ tìm ai phối hợp làm mẫu, nàng xin miễn cho kẻ bất tài.

Khi đó nghe được cậu ấy nói Thiên Hải là nam luyến của cậu ấy, nàng quả thực cả kinh.

Bởi vì nhìn hắn cao ngất lạnh lùng, lại có hơi thở cao ngạo căn bản cũng không giống như là người chơi trò luyến nô, nhưng nàng không cẩn thận bắt gặp người thường xuyên ở trong phòng Linh Chi truyền đến tiếng người ngâm nga, cũng rõ hắn xác thực là công cụ làm vui cho bạn mình làm cho nàng cũng vẫn không tin lắm….

Với lai lịch của Thiên Hải không hiểu hắn vì cái gì mà hắn tình nguyện khuất phục thân phận này, liên tục cảm thấy thật tò mò, nhưng cái đề tài này thực quá cấm kỵ rất khó mở miệng, Linh Chi cũng không có chủ động đề cập qua, nàng cũng chỉ đặt ở trong lòng, mỗi lần chứng kiến hắn như người hộ vệ lẳng lặng đi theo bạn mình vấn đề này lại nổi lên……

“Vậy cậu bây giờ nên trốn còn chưa trốn?” Nhìn qua bên kia Linh Chi cười nói.

“Thiên Hải đến sao.”

“Cậu cũng đừng nói với hắn.” Nàng cũng nhìn thấy vội vàng cùng Linh Chi dặn dò.

Các cô nương có bí mật cười cười nói nói là một chuyện, nếu như bị Thiên Hải biết rõ nàng vừa nhìn thấy hắn liền hướng sự việc kia thì nàng một đầu đâm chết mất thôi.

Linh Chi chẳng nói đúng sai cười liếc nhìn bạn một cái, thật may là lúc Thiên Hải đến gần nàng cũng không có nói bất kỳ gì làm nàng khốn quẫn.

“Thiên Hải có chuyện gì?” Nàng cười, bên cạnh đưa tay phẩy phẩy, động tác này khiến cho 1 bên tà áo nghiêng, lộ ra bờ vai, có vẻ phong tình vạn chủng.

Tiểu Ngải lại mặt hồng tim đập, thật là muốn giúp nàng ấy đem y phục kéo lên. Linh Chi rốt cuộc là cố ý vẫn không có tự giác? Nàng len lén ngó qua hướng nam nhân kia dừng bước tại đình nghỉ mát, đối với hắn mặt không đổi sắc thật sự rất bội phục.

Rất khó tưởng tượng người nội liễm như vậy cũng sẽ có sự mất khống chế mạnh mẽ như vậy… Thật vất vả hình ảnh tạm quên lại bắt đầu hiện lên, tiểu Ngải vội vàng nghĩ phải vững vàng , không dám lại loạn tưởng.

“Có khách.” Phảng phất đối cảnh mê người trước mắt tập mãi thành thói quen, Thiên Hải bình tĩnh đáp, lướt hướng Tiểu Ngải một cái.

“Đến tìm Đoan Mộc cô nương .”

Lời này vừa nói ra, làm cho nàng cùng Linh Chi hai người đều ngạc nhiên mừng rỡ đứng lên.

“Trời ạ… rốt cuộc đã tới, thật tốt quá… thật tốt quá…” Liên tục như nắng hạn gặp mưa đột nhiên khiến cho tiểu Ngải không khỏi nghẹn ngào, kích động không ngừng thì thầm.

“Rốt cục đến.” Còn lại Linh Chi vẻ mặt như trò hay bắt đầu hưng phấn.

“Đi… tiếp khách đi.”

Nàng lập tức đi khỏi đình nghỉ mát, lại bị tiểu Ngải kéo lại.

“Cậu…. cậu không thể cứ như vậy đi gặp cha mình.” Dù cho Linh Chi sẽ cười nàng thích ăn dấm chua cũng không sao cả, nàng không muốn tầm mắt của hắn dừng lại trên nữ nhân khác, nhất là người có hương diễm kích thích như vậy bất kể là kinh ngạc hoặc là sợ hãi cũng không được.

“Sách… cổ hủ!” Ngoài miệng mặc dù cười mắng nhưng Linh Chi cầm quần áo sửa sang lại cho tốt. Cho dù nàng dù thế nào cũng không muốn làm cho tỷ muội có chỗ bất an.

“Như vậy được rồi đi?”

“Ừ.” Tiểu Ngải lúc này mới giương lên cười.

“Chúng ta đi mau, mau mau mau!”

Nàng chờ thật lâu thật lâu, hắn sẽ là vẻ mặt gì đây? Sẽ tức giận? Sẽ lo lắng? Hay là sẽ nghĩ đến nguyện ý ở trước mặt người khác tháo xuống vẻ mặt tỉnh táo vẻ mặt đây?

Tiểu Ngải tim đập thật nhanh, trên mặt tràn đầy mong đợi không thể che hết cùng vui sướng. Hắn thật sự đuổi theo làm cho nàng tin tưởng hắn xác thực là yêu nàng.

Nàng rất nhớ hắn đó… nàng rốt cục có thể nhìn thấy hắn!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...