Cha Vương Gia Tuổi 20
Chương 59
Diệp lão cha cùng Diệp lão mẹ thật sự tức giận. Cái rắm thối a! Thế nào lại không chịu buông tha cho nữ nhi của họ. Các ngươi nhìn xem! Nàng hiện tại chỉ là cái nha đầu tám tuổi. Không phải cái loại trước tấn công, sau phòng thủ nga! Vì cái gì thể hiện sự "thèm khát" đến như vậy? Đừng có nói với bọn họ rằng yêu từ cái nhìn đầu tiên nha. Có quỷ mới tin đó! Hừ hừ! Nữ nhi bảo bối của bọn họ sao có thể để tên hoàng đế già nua này chôn vùi được!Diệp lão cha giậm chân, hùng hổ bước ra. Miệng há lớn, đang định rống giận phản đối thì đã có người chen vào:- Hoàng thượng, Tiết Châu có lời muốn giải bày.Nguyên Phong vỗ trán, thở dài phất tay:- Chuẩn.Điệp Tiết Châu liếc nhìn An Tuyết Linh. Thường ngày nàng thân với hoàng hậu, nhị vương phi và tam vương phi nhất, mong rằng bọn họ có thể cứu nàng lần này.An Tuyết Linh cười khẽ. Thầm mắng nha đầu này ranh con, song, cũng nhẹ gật đầu đáo ứng làm bảo kê cho nàng.Điệp Tiết Châu nhìn thẳng vào mắt Nguyên Phong, từng câu từng chữ rõ ràng:- Lời Tiết Châu sắp nói có lẽ sẽ làm long nhan tức giận. Kính xin hoàng thượng mở lòng tha thứ.Nguyên Phong im lặng, liếc mắt nhìn tay áo của mình bị hoàng hậu nắm chặt kéo kéo mà than thở. Được rồi, bọn họ là cùng mộ giuộc với nhau. Hắn đầy hàng!- Ngươi nói.Được hắn đáp ứng, Điệp Tiết Châu mở miệng:Được hắn đáp ứng, Điệp Tiết Châu mở miệng:- Tiết Châu biết được hoàng đế đây để mắt tới là niềm vinh hạnh của tiểu nữ. Nhưng thời gian bảy năm chờ đợi tiểu nữ đến tuổi cặp kê thật sự quá dài. Đừng nói đến việc có tình cảm, ngay cả tiểu nữ là ai, e rằng ngài ấy cũng quên mất. Hơn nữa, tiểu nữ không thích gả cho một lão nam nhân. Mong ước của tiểu nữ chính là một đời một đôi như phụ thân, mẫu thân. Nếu hoàng thượng ngại hai nước mất hoà khí, Tiết Châu có thể không làm con dân Nhật Quang quốc. Nếu vị này có ý ép buộc làm khó dễ, tiểu nữ cam kết sẽ dốc hết sức mình phò trợ binh ta!Đôi mắt băng lam mở to nhìn trừng trừng Hoắc Kiện Minh. Bên trong có muôn vàn cảm xúc, phẫn uất, bi thương cùng tuyệt tình.Hoắc Kiện Minh dù sao cũng là vua của một nước, mặt mũi rất quan trọng. Thế mà hết lần này đến lần khác bị một đứa nhóc tám tuổi từ chối trước mặt quân thần khiến hắn triệt để tức giận. Có lẽ do nhiều năm làm hoàng đế cao cao tại thượng, mặt rồng không giận mà uy khiến cho đám văn võ bá quan ở gần hắn không ngụgwf cảm nhận được khí tràng băng lãnh.Hoắc Kiện Minh âm trầm:- Có lẽ Điệp tiểu thư có chút hiểu lầm. Bổn vương cho ngươi thời gian để suy nghĩ. Sau này, bổn vương sẽ tiếp tục tới bàn chuyện hôn sự. Cáo từ.Hắn phất tay áo rời đi. Hắn biết, bây giờ không được phát hoả. Nếu đã như vậy, hắn đành phải trì hoãn hôn phối rồi.Hoắc Kiện Minh rời đi, tiệc vui kết thúc, mọi người cũng sớm về ai làm việc náy. Điệp Tiết Châu được lão cha lão mẹ, một trái một phải nắm tay dắt đi. Đây quả là một bức tranh gia đình ấm áp. Quả thật là như vậy nếu như các ngươi có thể lờ đi ánh mắt ai oán của tiểu tức phụ và cái đuôi theo sau bọn họ!Điệp lão cha nho nhã tuấn tú, lịch sự xoay người hỏi:- Vị huynh đài này, không biết ngươi vì cái gì đi theo chúng ta?Nhất Minh uỷ khuất nhìn chằm chằm cơ thể nhỏ nhắn của ai đó không trả lời. Ánh mắt hiện rõ: ta là bị phu quân lạnh nhạt, uy khuất a.Điệp Tiết Châu: ...kính nhờ, ngươi có thể buồn nôn hơn nữa được không?Điệp lão mẹ cực kì nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng, bèn hỏi nàng:Điệp lão mẹ cực kì nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng, bèn hỏi nàng:- Con quen biết vị đại thúc này sao?- Không có! - Nàng không chút nghĩ ngợi phủ nhận khiến ánh mắt u oán của ai đó càng tăng mạnh mãnh liệt.Điệp lão cha co giật khoé miệng nhìn Nhất Minh. Hắn thật sự muốn hô lên: huynh đệ, trên mặt ngươi chỉ thiếu điều viết "ta rất uỷ khuất" cho người ta biết thôi đó có được không!?Nhất Minh rất rất rất uất ức:- Tiết Châu... nàng nhẫn tâm với ta như vậy sao? Người ta đã là người của nàng a."Đùng!"Một lời thốt ra như bom oanh tạc khắp chốn. Người đi đường nghe thấy đồng loạt dừng lại. Điệp lão cha, lão mẹ đồng thời đứng hình. Tất cả mọi người đều dùng não tiếp thu thông tin vừa mới nhận được. Sau vài giây, mọi người đồng loạt nhìn theo hướng Nhất Minh nhìn, dùng ánh mắt chất vấn Điệp Tiết Châu như nói: ngươi nhìn đi, một tiểu mỹ nhân như thế, sao ngươi có thể nhẫn tâm bỏ rơi hắn!?- ... - Điệp Tiết Châu triệt để câm nín. Tại sao nàng lại thấy bản thân mình có trí tuệ tuyệt đỉnh thế này? Cảm giác thậ ưu việt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương