“Chờ đã.”
Ánh mắt Khúc Linh nhìn về phía sau Mật Mật, sau đó ra hiệu cho Mật Mật nhìn đằng sau.
Tâm trạng Mật Mật chùng xuống, cô trừng mắt nhìn Khúc Linh, quay đầu nhìn lại.
Chàng trai tóc ngắn mặc áo thể thao, đôi mắt ửng đỏ đang đứng bên cạnh bức tường bê tông màu xám dán đầy những quảng cáo về bệnh vẩy nến phía sau cô.
Đúng là Cảnh Hoàn.
Hôm nay cậu ta không có đội mũ, ánh nắng chiếu trên mái tóc vàng của cậu ta, làm ánh lên trên màu tóc cậu một loại cảm giác dầu mỡ*.
(*)Dầu mỡ: ám chỉ những người có ngoại hình luộm thuộm, nói chuyện thô lỗ,...
Dầu mỡ? Không hiểu sao Mật Mật lại nghĩ đến từ này, trước kia cô còn rất thích những chàng trai ăn diện như vậy, có vẻ bướng bỉnh, cũng có vẻ ngổ ngược, càng có một loại phong cách không đàng hoàng, là kiểu người mà các cô gái trẻ hiện đang rất thích.
Nhưng mà hiện tại Mật Mật có thể đã ở bên cạnh một người nghiêm túc như Lăng Nhiễm quá lâu, thẩm mỹ của cô có chút thay đổi, cô luôn cảm thấy đàn ông hẳn là nên giống như Lăng Nhiễm vậy, có vẻ ngoài chín chắn, chững chạc, thận trọng và nghiêm túc, thậm chí còn có hơi cổ hủ và cứng nhắc.
Điều Lăng Nhiễm quan tâm cũng không phải là đội bóng nào hay ngôi sao nào, mỗi ngày ở nhà anh sẽ xem tin tức đúng một khung giờ cố định… Đúng vậy, 7 giờ tối mỗi ngày, nhất định phải xem tin tức, anh nói như vậy sẽ khiến cho anh không bị tách biệt với xã hội.
Anh có thói quen đọc sách, Mật Mật xem một chữ cũng không hiểu, không phải sách tiếng Anh thì cũng là sách tham khảo liên quan đến sinh học, một quyển sách tham khảo còn dày hơn cả từ điển, nhưng Lăng Nhiễm mỗi ngày đều sẽ xem, còn xem đến rất có hứng thú.
Quần áo anh mặc đều là áo sơ mi đen và quần tây, quá lắm cũng chỉ là thay một bộ tây trang, anh nói so với việc anh lãng phí thời gian và sức lực để tự phối đồ cho mình, còn không bằng làm cô thêm vài lần.
Mật Mật: “...”
Trong vô thức, mắt nhìn đàn ông của Mật Mật đã bị Lăng Nhiễm thay đổi, nếu so sánh với Cảnh Hoàn, người đàn ông như Lăng Nhiễm, dường như càng hấp dẫn hơn.
Dù cho hiện tại Mật Mật và Lăng Nhiễm ở bên nhau, tràn ngập cảm giác tội lỗi
“Mật Mật.”
Vành mắt Cảnh Hoàn đỏ lên, cậu ta dựa vào bức tường dán đầy tờ rơi quảng cáo, bước đến gần Mật Mật, trong mắt cậu ta đều là tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm Mật Mật, hỏi:
“Lời cậu nói hôm qua ở siêu thị có phải là thật không? Cậu thật sự đã kết hôn?”
Mặc dù Cảnh Hoàn đã đi hỏi Khúc Linh để chứng thực, Khúc Linh cũng nói với cậu ta là đúng vậy, Mật Mật thật sự đã kết hôn, nhưng mà Cảnh Hoàn không tin, cậu ta ngây thơ muốn tìm ra manh mối để chứng minh rằng cả thế giới đang lừa dối mình.
Mật Mật xoay người lại, đối mặt với Cảnh Hoàn, gật đầu nói:
“Đúng vậy, Cảnh Hoàn, tôi đã kết hôn, ngày hôm qua tôi đã nói với cậu, tôi...”
“Tôi không tin, anh ta có gì tốt chứ? Cái loại đàn ông già này, cổ hủ lại nhàm chán, có cái gì tốt chứ? Cậu muốn cái gì ở anh ta chứ? Tiền sao?”
Cảnh Hoàn không ngủ cả đêm, thể xác mệt mỏi lại cộng thêm cú sốc tinh thần bởi vì Mật Mật kết hôn, khiến cho Cảnh Hoàn có hơi mất khống chế, cậu ta nói năng không lựa:
“Tôi biết cậu thiếu tiền, cậu thiếu tiền có thể tìm tôi mà, sao cậu lại ủy khuất chính mình ở bên cạnh loại đàn ông già này?”
“Cảnh Hoàn!”
Khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của Mật Mật phủ lên một lớp sương lạnh, cô tức giận thấp giọng quát:
“Tôi hy vọng cậu biết chính mình đang nói cái gì.”
Khúc Linh đứng ở sau lưng Mật Mật cũng cảm thấy lời Cảnh Hoàn nói không đúng, cô sốt ruột bước đến, nói với Cảnh Hoàn:
“Cảnh thiếu gia, cậu nói lời này thật quá đáng, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Mật Mật là dạng người gì, cậu lại không phải không biết, cậu không thể nói cậu ấy như vậy, tôi dẫn cậu tới, cũng không phải để cho cậu nhục mạ cậu ấy như vậy.”
Châm Biếm - Đại Bao Tử
Chương 44: Tôi đã kết hôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương