Mật Mật xoã mái tóc dài ướt sũng của mình trong tiếng nước chảy "rào rào".
Đuôi mắt cô đỏ hoe, một giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi, hoà cùng bọt nước trên mặt, chảy xuống thái dương.
Cô vươn hai tay ra, không biết nên chống đỡ như thế nào, trong lúc hỗn loạn không thoải mái, cô chỉ cảm nhận được đôi tay của mình dường như đang bị một đôi tay giống như kìm sắt nắm lấy.
Lăng Nhiễm ở trong dòng nước ngẩng đầu lên, cơ bắp trên bộ ngực cường tráng căng chặt, mái tóc ngắn của anh cũng ướt sũng.
Nhưng mà bất chấp tất cả những điều này, anh chỉ muốn phát tiết dục vọng thuần túy của mình.
Mà thứ có thể kích thích dục vọng của anh, trước nay đều chỉ có một mình Mật Mật.
Mật Mật thần phục dưới chân anh, cô đưa những ngón tay trắng nõn của mình len lỏi vào bên trong vòng tay mạnh mẽ của Lăng Nhiễm.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra được, nếu bản thân không thể giải toả được dục vọng của Lăng Nhiễm, thì có khả năng sự tra tấn đối với cô hôm nay sẽ không thể nào dừng lại được.
Cho nên cô cố hết sức để nỗ lực thích nghi với dương v*t đang quấy rối bên trong miệng cô, má cô phồng lên, ngậm chặt lấy côn th*t của anh trai.
“Mật...”
Lăng Nhiễm chịu không nổi, cảm giác rùng mình từ xương cùng bò lên trên toàn bộ sống lưng anh, anh gầm lên giống như dã thú, điên cuồng ra vào trong miệng Mật Mật.
Mỗi một lần và chạm, cô đều nỗ lực ngăn cản sự xâm nhập của Lăng Nhiễm.
Cô cảm nhận được một sức lực thô bạo đang tách môi lưỡi mềm mại của cô ra, ép vào chỗ sâu bên trong cổ họng cô, trong tiếng gầm nhẹ của Lăng Nhiễm, bắn ra tinh dịch sền sệt nóng bỏng.
Cổ họng cô bị buộc phải chuyển động, cô nuốt xuống chất lỏng đặc sệt mà Lăng Nhiễm bắn ra, cảm nhận được đôi tay Lăng Nhiễm đang bắt lấy cánh tay cô buông lỏng, cô đột nhiên lùi về sau, đưa tay lên che môi mình lại, liều mạng ho khan.
Cô dựa lên tường, nước mắt chảy dài trên mặt.
Lăng Nhiễm ở phía trên cô, hai tay chống lên tường phòng tắm, cúi đầu nhìn người phụ nữ của anh, lồng ngực thở dốc còn chưa bình tĩnh lại, trong mắt hiện lên vẻ nhu tình, anh mở miệng nói, hơi thở không đều,
“Rất khó chịu?”
Mật Mật đưa tay lên, đẩy cánh tay đang duỗi lại đây của anh ra
Một giây sau, Lăng Nhiễm khoá vòi sen lại, lấy ra một cái khăn tắm ở trên kệ trong phòng tắm, bọc cả người Mật Mật lại, sau đó bế ngang người cô đi ra khỏi phòng tắm.
Mật Mật vẫn còn khóc thút thít, nhưng đã ngừng ho khan.
Lăng Nhiễm dỗ dành nói:
“Để anh trai nhìn xem...”
Nói xong, anh nâng mặt cô lên, ngón cái vuốt ve môi, khóe miệng cô hơi đỏ còn những chỗ khác đều không có việc gì.
Mật Mật tức giận quay đầu lại đánh anh, anh bắt nạt cô, vẫn luôn bắt nạt cô.
“Được được, đừng như vậy, là anh trai sai, được chưa.”
Lăng Nhiễm vươn cánh tay dài giống như vòng sắt, ôm lấy Mật Mật dỗ dành, bởi vì đã phát tiết dục vọng của mình, nên tính khí của anh rất tốt, giống như một quý ông lịch thiệp.
Phần lớn thời gian, tính khí của Lăng Nhiễm đều rất tốt.
Mật Mật ủy khuất trong lòng, nhưng kỳ thật càng là bởi vì những áp lực và sợ hãi mà cô phải chịu đựng trong mấy ngày qua khiến cho cô cảm thấy suy sụp.
Vì thế sau khi đã khóc rống một trận lúc nghe điện thoại, dưới giọng nói dỗ dành của Lăng Nhiễm cô từ từ nằm trong vòng tay anh, mí mắt nhắm nghiền chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, Mật Mật ủy khuất mở miệng, giọng nói như thể cách một lớp vải mỏng,
“Đây rốt cuộc là nơi nào?”
Sao vừa rồi cô lại cảm thấy người trong bãi đỗ xe, đều kỳ kỳ quái quái.
“Ngủ đi.”
Lăng Nhiễm ôm Mật Mật, chờ cô ngủ rồi, mới cầm khăn lông khô, từng chút từng chút lau tóc cho cô.
Anh nhìn đôi mắt buồn ngủ của cô, dịu dàng nói:
“Một nơi sẽ không khiến chúng ta cảm thấy mình là quái vật.”
Châm Biếm - Đại Bao Tử
Chương 69: Đây rốt cuộc là nơi nào
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương