Chẩm lộ đa tình
Chương 4
Thư Phàm nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn không nói thành lời. Lúc này, bởi vì có trong bụng đã đứa nhỏ khiến cho cậu tạm thời quên hết những bi thương đau khổ, tình ái dày vò. Cậu không phải là một thế thân không có chút giá trị gì. Cũng không phải là bị người ta vứt bỏ. Cậu chỉ là một người đang hoài thai chính đứa nhỏ của mình mà thôi. Đứa nhỏ là tất cả tình thương của cậu, cậu chỉ muốn dùng tất cả tấm lòng chăm sóc nó mà thôi. Có đôi lúc cũng sẽ cười chính mình, vì sao lại giống như phụ nữ mà quan tâm sống chết như thế?Tuy rằng trong thời gian đầu, chính cậu cũng hoài nghi mình có phải là người không bình thường hay không, nhưng sau đó chậm rãi nghĩ lại, đứa nhỏ vô tội, mà nó lại là kết tinh của mình với người mình yêu nhất, mình làm sao có thể đơn giản mà buông tay. Thư Phàm cười khổ, hay cậu thật sự là một người số khổ.Tình yêu với cậu thật sự quá gian nan, thế nhưng cậu vẫn còn có người thân. Tuy rằng cậu mới nhận ba cha, nhưng cậu có thể nhận ra hai người bọn họ là thật lòng yêu thương cậu.Thân tình bao quanh cậu, làm cho cậu cảm thấy vô cùng ấm áp." Con à, ba ba bất tài, tuy cho con hai người cha, nhưng sẽ có hai người ông ngoại rất yêu thương con, con sẽ rất hạnh phúc nha..." Cùng đứa nhỏ thủ thỉ suốt buổi chiều, Thư Phàm cũng có chút khát nước.Không muốn làm phiền mọi người, cậu tự mình đi xuống lầu. Nhưng mà ngay tại thời điểm cậu vừa bước ra khỏi cửa phòng, quay đầu nhìn lại đã thấy ở cửa phòng bên cạnh có một người đi ra. Thư Phàm cảm giác như bị sét đánh, đần độn đứng đó, tất cả ý thức dường như tiêu thất. Như thế nào cũng không muốn gặp phải người nọ ở nơi này. Cũng có thể đã biết có khả năng sẽ gặp được Mạc Kỳ ở nơi này, chỉ là ý thức không thể nào thừa nhận sự thật.Trước mắt là hình bóng của con người mà Thư Phàm không thể nào quên. Người nọ là cha của đứa nhỏ trong bụng Thư Phàm. Mạc Kỳ...Vì sao lại gặp người nọ ở chỗ này? Thư Phàm lúc này cũng không có tâm tình để đoán xem chuyện gì xảy ra. Giờ khắc này cậu chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, cậu muốn thoát khỏi người kia suốt đời không bao giờ gặp lại nữa. Nhưng, sự thực không như cậu mong muốn... Thời điểm Mạc Kỳ đi vào phòng khách, Hồ Thấm Ức đã đứng đó đón đợi... Nhìn Thư Phàm ánh mắt ngập tràn đau thương, Hồ Thấm Ức có thể nhìn ra quan hệ của hai người. Bất quá Thư Phàm từ lâu đã quyết định phải quên người kia triệt để, lúc này hai người gặp nhau cũng chỉ là tăng thêm thương cảm mà thôi. Vì vậy nước cũng không uống nữa, Thư Phàm quyết tâm ở trên phòng tới giờ ăn tối. Khi Hồ Thấm Ức tới phòng gọi Thư Phàm xuống ăn tối thì Thư Phàm đã ngủ say ở trên giường. Người mang thai đặc biệt mệt mỏi, Thư Phàm từ khi mang thai cũng thường như thế, nhiều khi đang làm việc cũng nằm úp sấp lên bàn mà ngủ. Dù ba ba thường xuyên khuyên cậu nên tạm nghỉ làm, nhưng cậu thực sự rất thích công việc này, huống hồ dự án kia đã sắp hoàn thành, công việc thời gian tới cũng không quá nhiều. Lúc này Thư Phàm ngủ thật sự sâu, Hồ Thấm Ức cũng không muốn gọi con dậy, chỉ là lần gần nhất Thư Phàm nôn nghén khá nghiêm trọng, biếng ăn, nên Thư Phàm và đứa nhỏ đều không được tốt lắm.Cũng chỉ có gọi con thức dậy, thuận tiện giới thiệu Mạc Kỳ cho hai người nhận thức về nhau. Thư Phàm vẫn còn có điểm buồn ngủ, cứ thế cùng Hồ Thấm Ức mơ mơ hồ hồ ra khỏi phòngMà khi cậu đi vào phòng khách, cậu cùng người nào đó lập tức giật mình tại chỗ...Hai người mặt đối mặt, trong lòng đều có những suy nghĩ khác nhau. Thư Phàm nghĩ đến tại sao người nọ lại chưa đi, hiện tại bọn họ có quan hệ xấu hổ như thế, cậu phải đối mặt thế nào đây? Mà Mạc Kỳ thì khi nhìn thấy cậu, hắn còn tưởng rằng Ôn Cảnh Dư đã về, nhưng nhìn lại mới biết là không phải. Đối phương rất khác với Cảnh Dư, trái lại thấy người trước mắt rất giống một người, một người mà hắn nghĩ đã phải chịu nhiều thua thiệt. " Mạc Kỳ, đây là Thư Phàm, chúng ta mới tìm được lại nó, đây là anh trai của Tiểu Dư". Khi nghe Hồ Thấm Ức nói đến Thư Phàm, thân thể Mạc Kỳ liền chấn động." Thư Phàm, ta đã nói với con, Mạc Kỳ là bạn của Tiểu Dư đấy." Thư Phàm từ lâu đã biết Mạc Kỳ có quan hệ với em trai mình, nhưng nghe Hồ Thấm Ức giới thiệu, trái tim vẫn tránh không khỏi một trận co rút. Vốn tưởng rằng mình đã có thể bình lặng tiếp nhận, nhưng sự thật thì... Thì ra mình lại yếu đuối như vậy, vốn tưởng rằng đã kinh qua rất nhiều chuyện, có thể luyện thành trái tim thép, ai biết ở trước mặt người kia lại thất bại một cách vô cùng xấu hổ...Nhìn biểu tình của Mạc Kỳ, hiển nhiên là không định nói rõ quan hệ của hai người. Như vậy Thư Phàm cũng sẽ không nói ra. Cậu không hi vọng ba ba của mình biết, mình và em trai lại thích chung một người, mà người nọ lại là cha của đứa nhỏ trong bụng mình. Cả giờ cơm tối, hai người đều trầm mặc không nói gì. Không khí có chút lãnh đạm. Hồ Thấm Ức mẫn cảm phát hiện ra hai người có chút quái dị, bất quá chỉ nghĩ rằng bọn họ không quen, Thư Phàm có chút sợ khi gặp người lạ mà thôi. Vì thế, bọn họ cũng chỉ là kêu Thư Phàm và Mạc Kỳ ăn nhiều hơn một chút. Bọn họ kỳ thực coi Mạc Kỳ như con của mình. Tuy rằng Tiểu Dư phúc bạc, nhưng may mắn bọn họ đời này có thể tìm được Thư Phàm, như thế đã phải cảm tạ thượng đế nhân từ rồi. Hôm nay coi như một nhà đoàn viên, đối với những người đã sống tới từng tuổi này như bọn họ, đây là chuyện rất hạnh phúc. Dù bữa cơm khá hòa thuận, nhưng Thư Phàm và Mạc Kỳ đều có tâm sự trong lòng, ăn gì cũng không thấy có mùi vị. Sau khi ăn xong, Thư Phàm cùng Hồ Thấm Ức rửa bát, Mạc Kỳ thì cùng Ôn Minh nói chuyện phiếm."Tiểu Mạc, thằng bé này cũng là một người chung tình. Tiểu Dư qua đời đã ba năm, nhưng nó cứ cách một thời gian lại tới thăm chúng ta, sau đó ngủ ở phòng Tiểu Dư một đêm, mỗi lần đều khóc tới hai mắt đỏ bừng, có thể thấy được Tiểu Dư của chúng ta là một người rất hạnh phúc." Hồ Thấm Ức nhìn Mạc Kỳ và Ôn Minh ở trong phòng khách nói chuyện rất vui vẻ, khẽ thở dài: " Có lúc ta hi vọng Mạc Kì có thể quên được Tiểu Dư, như vậy nó có thể sống hạnh phúc hơn." " Cái loại thâm tình này rất nhanh có thể rơi vào quên lãng, cái gì cũng không thâm tình như ba vừa nói..." Thư Phàm chuyên chú xoa xà phòng trên tay, không hề nhìn về phía Mạc Kỳ... " Cha mẹ nào cũng đều mong muốn con cái của mình có thể hạnh phúc." Dừng một chút, Hồ Thấm Ức nhìn vào mắt Thư Phàm, nói: " Rồi con sẽ hiểu được loại tâm tình này..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương