Chẩm lộ đa tình
Chương 6
Những ngày tiếp theo tạm thời im lặng. Mạc Kỳ không còn cùng Thư Phàm nói lại chuyện ngày đó. Mà Thư Phàm giống như thay đổi thành một con người khác, mỗi ngày đều cười, nhưng nụ cười lại chết lặng. Cậu cho dù giống Cảnh Dư, nhưng hai người bọn họ là hoàn toàn khác nhau. Gần đây tinh thần của Thư Phàm không tốt lắm, mỗi ngày đều ngây ngốc. Mà việc nôn nghén vốn đã mất đi lại có dấu hiệu quay trở lại, dằn vặt Thư Phàm khiến cho cậu gầy đi một vòng, mà bụng lại càng ngày càng lớn. Mạc Kỳ lo lắng nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể hàng ngày nghĩ cách giúp cậu bồi bổ thân thể, nhưng cũng không thấy có tiến triển gì. Tâm bệnh cần phải được chữa bằng tâm dược, khúc mắc trong lòng chưa được hóa giải, cho dù có thuốc tốt cũng vô dụng...Lúc này, Tề Tư Diệu tới khám cho Thư Phàm. Vị bác sĩ hay nhìn Mạc Kỳ, khe khẽ thở dài. " Người mang thai tâm tình hay mệt mỏi, có rất nhiều chuyện anh nên vì cậu ấy mà suy nghĩ, lúc rảnh rỗi nên nói chuyện với cậu ấy, hay là cải biến quan hệ của hai người đi." Lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Kỳ, Tề Tư Diệu đã nhận ra đây là người mà Thư Phàm nguyện ý vì hắn mang thai, chỉ là hai người có gì đó khúc mắc hay là cãi nhau, mà điều này cần chính hai người giải quyết. Bởi đứa nhỏ càng ngày càng lớn, rất nhiều vấn đề của người mang thai đều xuất hiện: bị chuột rút ở thắt lưng và chân, ra mồ hôi trộm,... khiến cho Thư Phàm không thể ngủ yên được.Hôm nay Thư Phàm tắm xong nằm trên giường, đột nhiên đứa nhỏ đá cậu một cái, thậm chí đá vào thắt lưng của cậu. Vuốt ve cái bụng đã nhô cao lên của mình, trên mặt Thư Phàm tỏa ra ý cười thỏa mãn...Mang thai rất dễ buồn ngủ, Thư Phàm vừa vỗ về bụng, một lúc sau đã nằm ở trên giường chậm rãi đi vào giấc ngủ. Cậu ngủ rất sâu nên không nghe được tiếng Mạc Kỳ mở cửa đi vào. Khi Mạc Kỳ đi vào phòng, điều đầu tiên đập vào mắt là Thư Phàm đang nằm trên giường, vỗ về cái bụng, lông mi hơi nhăn, trong mơ hình như cũng không an ổn. Mạc Kỳ nhẹ nhàng đi qua, lấy tay chậm rãi xoa lên lông mi của Thư Phàm. Lúc này, trong lòng hắn đang có rất nhiều mâu thuẫn giày vò. Rất giống, em và Cảnh Dư lớn lên rất giống nhau. Nhưng em không phải là Tiểu Dư. Ở chung với nhau lâu như vậy, anh nếu còn coi em là thế thân của Cảnh Dư thì chẳng phải không bằng cầm thú hay sao?Cũng bởi vì nhận ra Thư Phàm không phải Tiểu Dư, nhận ra mình không thể ích kỷ coi người trước mặt như thế thân của Tiểu Dư nên mới quyết định rời xa. Nhưng thật ngoài ý muốn, đứa nhỏ đã trở thành mối ràng buộc giữa hai người bọn họ. Kỳ thực, khi biết em là anh trai của Tiểu Dư, anh cũng phải hiểu rằng em và Tiểu Dư có thể chất như nhau, chỉ là không ngờ tới, em lại nguyện ý vì anh mà sinh một đứa con nối dõi. Nghĩ đến đây, Mạc Kỳ không khỏi đưa mắt nhìn về cái bụng đã nhô cao của Thư Phàm. Nơi này có đứa nhỏ của bọn họ. Kì thật hắn và Tiểu Dư cũng có một đứa con, chỉ là bọn hắn duyên phận quá ngắn, đứa nhỏ chung quy cũng không thể mở mắt nhìn thế giới một lần. Hắn đáp ứng Tiểu Dư phải sống thật tốt. Đã mất đi một người, lúc này không ngờ còn có thể có thêm một cơ hội nữa. Tay chậm rãi giơ lên muốn xoa bụng Thư Phàm, nhưng mới đưa tay ra lại ngập ngừng không dám chạm vào. Hoảng loạn đưa tay về nhưng lại gặp đôi mắt mở to của Thư Phàm. "..."Hai người im lặng nhìn nhau, nhất thời không nói chuyện." Anh... anh có thể chạm vào đứa nhỏ không?" Ấp úng nửa ngày, Mạc Kỳ mới hướng Thư Phàm hỏi ý kiến, hắn không dám tự động chạm tới cái bụng nhỏ của Thư Phàm. " Ân..." Thư Phàm nhẹ giọng đáp ứng.Được Thư Phàm cho phép, Mạc Kỳ có chút khẩn trương. Hắn run run đưa tay hướng tới cái bụng đã nhô cao của Thư Phàm, sau đó nhẹ nhàng chạm tới, tỉ mỉ xoa xoa. Bụng Thư Phàm rất mềm, cảm giác khi sờ vào rất thoải mái. Mà đứa nhỏ giống như là đáp lại cha của nó, ở trong bụng Thư Phàm cố sức đạp, nhưng như vậy lại làm khổ Thư Phàm không ít, khiến cho Thư Phàm không khỏi hừ nhẹ. " Ưm.." Cảm nhận được đứa nhỏ vừa cố sức đạp một cái, Mạc Kỳ mới biết tất cả những người sắp làm cha đều có cảm giác giống nhau, trong lòng cảm thấy thoả mãn không nói lên lời. Nhưng là sau đó, hắn lại bị tiếng kêu đau đớn của Thư Phàm làm cho giật mình. " Em làm sao vậy? Khó chịu ở đâu? Có phải con đạp làm em đau hay không?" " Không có việc gì, em ổn..." Thư Phàm sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn điềm đạm cười." Thư Phàm..." " Ân? Sao cơ?" " Tối nay anh có thể... ngủ ở đây không?" Không có cự tuyệt cũng không có đồng ý, nhưng Mạc Kỳ quả quyết tin rằng Thư Phàm đã đồng ý. Cười rồi trèo lên giường, chu đáo để ý hai bên trái phải của Thư Phàm, sau lại đưa tay ôm lấy eo của Thư Phàm, ôm lấy cái bụng đã lộ ra. Ngực dán vào lưng Thư Phàm... Mạc Kỳ lúc này không hiểu tại sao có một cỗ cảm giác thỏa mãn không nói lên lời, thật sự muốn ôm như vậy mãi...Thời khắc Mạc Kỳ ôm lấy thân thể mình, phòng tuyến của Thư Phàm lập tức mềm nhũn. Hai người cùng một chỗ thật lâu, mỗi lần Mạc Kỳ tới gần, Thư Phàm đều không biết làm sao...Lúc này hai người dù có hiểu lầm nhau, mâu thuẫn hay gì đó đều không còn quan trọng nữa, lần đầu tiên trái tim hai người gần nhau đến vậy. Đan vào cùng một chỗ, một loại cảm giác hạnh phúc dần dấy lên trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương