Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 82: Đồ CHÓ KHÔNG THỂ SỬA ĐƯỢC THÓI ĂN CỨT
Những sự việc tương tự cũng diễn ra, Châu Mỹ Ngọc, Lý Xung, Châu Mỹ Hoa, Châu Mỹ Hoà và những người khác đều lần lượt được thăng chức.
Vương Nhất lãnh đạm ngồi một mình trong văn phòng rộng hơn 100 mét vuông, ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra âm thanh “cạch cạch” nhịp nhàng.
"Nể mặt ba nên đây là cơ hội cuối cùng tôi cho mấy người. Nếu còn không biết trân trọng thì đừng có trách….” Mắt Vương Nhất loé lên hàn ý, anh tự nói với bản thân.
Sau khi hoàn thành xong công việc, Tăng Quốc Vinh trở lại văn phòng của Vương Nhất và báo cáo tình hình cho anh.
"Ông La đã nhận thiệp mời của công ty Ẩn Long rồi, ông ấy sẽ xuất hiện tại bữa tiệc với thân phận chủ nhân của toà nhà quốc tế. Đồng thời, Lý tổng của tập đoàn Lệ Tinh cũng đã từ chối thư mời này, còn xé ngay trước mặt đối phương rồi vứt vào thùng rác…”
Lý Khinh Hồng làm thế cũng không khiến Vương Nhất ngạc nhiên chút nào. Kim Thành Vũ có mưu đồ làm loạn với cô, sao Lý Khinh Hồng có thể nể mặt hắn ta được?
Nhưng so với chuyện của Lý Khinh Hồng thì Vương Nhất càng quan tâm đến vết thương trên mặt của Kim Thành Vũ hơn.
Mặc dù tối hôm ấy, Lãnh Nhan không giết chết Mã Cung và Kim Thành Vũ vì bị Lý Khinh Hồng ngăn cản, nhưng mặt của anh ta cũng bị anh đánh nát rồi.
Chắc dùng cả đời cũng không thể khôi phục được.
Nhan sắc không chỉ quan trọng với phụ nữ mà cũng vô cùng quan trọng với đàn ông, thậm chí còn quan trọng hơn. Anh ta đã bị Vương Nhất đánh như thế mà còn không huỷ bữa tiệc này, xem ra những hạng mục cải tạo thành phố kia thật sự rất quan trọng đây.
“Khi nào thì mấy công ty mà La Chí Viễn cử tới đến?” Vương Nhất hỏi.
Tăng Quốc Vinh kính cẩn nói: "Trước khi bữa tiệc tài trợ bắt đầu, họ nhất định sẽ có mặt.”
Vương Nhất cũng không hỏi gì thêm, anh không lo những công ty đó dám không đến. Đích thân tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng đã gọi điện truyền lệnh cơ mà. Nếu không đến hoặc tới trễ thì bọn họ không gánh nổi hậu quả đâu.
"Vậy thì cứ đợi đến buổi tiệc tối nay vậy."
Thời gian trôi qua rất nhanh, bây giờ đã là buổi chiều, Vương Nhất gửi tin nhắn cho Lý Khinh Hồng: Con sẽ đến nhà họ Lý một chuyến rồi cùng mọi người tham gia buổi tiệc tài trợ.
Đối phương trả lời rất nhanh, chỉ một chữ duy nhất: “Được.”
Vương Nhất bắt taxi đến nhà họ Lý. Anh vừa vào sân thì phát hiện những người khác đều đã tới đủ rồi, họ đang nói chuyện vui vẻ với nhau.
Vương Nhất đang định bước vào phòng khách thì một tiếng quát lớn vang lên.
"Đứng lại, không được vào trong!"
Châu Mỹ Ngọc chỉ vào chân Vương Nhất rồi nói: "Mày không còn là người của nhà họ Lý của chúng tao nữa. Mày dùng tư cách gì để bước vào nhà. Đợi trong sân — không, đợi ngoài cổng đi."
"Mỹ Ngọc, bà đang nói cái gì vậy?"
Lý Thiên Dương là người đầu tiên đứng lên phản bác, ông cau mày nói: "Nếu mọi người không từng bước ép tiểu Nhất rời đi thì thằng bé sẽ rời khỏi cái nhà này sao?
"Tôi làm sai gì sao?”
Châu Mỹ Ngọc hùng hồn nói: "Một thằng vô dụng như vậy, còn không có việc làm sống bám ở nhà chúng ta, cút đi mới tốt.”
“Mẹ, bây giờ hắn có việc làm rồi.” Lý Mộng Đình đứng một bên nói.
Nghe như một lời nhắc nhở, nhưng thực chất là sỉ nhục anh thêm.
Vương Nhất dửng dưng nhìn bọn họ, không nói một lời.
"Mẹ biết."
Châu Mỹ Ngọc của hôm nay và hôm qua hoàn toàn khác nhau, bà ta tự tin nói: “Muốn quay về cũng được thôi, không phải mày đi làm rồi sao, nộp tiền lương mỗi tháng ra đây thì tao mới cho mày ở lại.”
Vương Nhất bị câu này chọc cười: "Tiền lương hàng tháng của tôi? Tôi sợ bà không kham nổi đâu."
Mỗi tháng anh có thể kiếm được bao nhiêu?
Hàng chục tỷ? hàng trăm tỷ?
Chính anh cũng không biết nữa.
Nhưng khi lời này qua tai nhà họ Lý lại mang một tầng nghĩ khác.
"Vương Nhất, ý mày là gì? Mày tưởng bọn tao đang muốn lấy tiền của mày sao?"
Lý Mộng Đình nói: "Hiện giờ, tao là quản lý nhân sự của công ty Ẩn Long, mẹ tao là quản lý tài vụ, bác tao là…”
Lý Mộng Đình lần lượt giới thiệu chức vụ của từng người, cuối cùng cô ta khinh thường nhìn Vương Nhất: "Còn mày thì sao? Ai mà biết mày làm gì ở Tòa nhà quốc tế chứ, có lẽ lương một tháng còn chưa đến 15 triệu, bảo mày cống hiến một tháng lương là đã hơi cho mày rồi.”
Nghe tới đây, cuối cùng Vương Nhất cũng hiểu tại sao bọn họ lại tự tin như vậy, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nếu anh không nể mặt Lý Thiên Dương cực khổ cầu xin cho bọn họ rồi bảo Tăng Quốc Vinh điều bọn họ từ tầng cơ sở thì làm gì tới lượt bọn họ ngồi lên chức quản lý nhân sự.
"Đồ chó không thể sửa được tật ăn cứt.”
Vương Nhất lạnh lùng nói một câu rồi xoay người đi về phía cửa chính của nhà họ Lý.
Câu này khiến Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc nổi điên lên, cả hai lập tức đứng dậy.
"Mày đang mắng ai là chó không sửa được tật ăn cứt?”
"Đủ rồi!"
Lý Thiên Dương chịu không nổi nữa, ông gầm lên một tiếng: "Mấy người đúng là hết thuốc chữa.”
Sau khi được thăng chức lên vị trí quản lý tài vụ, Châu Mỹ Ngọc tràn đầy tự tin nói: "Lý Thiên Dương, ông mới là đồ hết thuốc chữa!”
Nói rồi, bà ta chỉ vào Vương Nhất đang đợi ngoài cửa rồi nói tiếp: "Một thằng phế vật như nó mà ông xem như bảo bối. Ông lo vụ tài trợ trước đi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, để tôi xem ông sẽ xử lý thế nào."
"Tiểu Nhất nói nó đã giải quyết xong chuyện này rồi."
"Nó? Nó mà tìm được tài trợ gì?"
Tất cả mọi người phá cười: "Ba mươi ngàn? hay ba trăm ngàn? Chút tiền này có tác dụng quái gì đâu.”
Lý Thiên Dương đen mặt nhưng vẫn không nói lời nào.
"Ba, đừng trách con không nhắc ba, nếu ba đặt hi vọng lên người thằng phế vật đó thì ba sẽ phải thất vọng thôi.
Lý Mộng Đình nhìn Lý Thiên Dương rồi nói: "Con nói rồi, ba tới Ẩn Long đi, giám đốc Kim sẽ sắp xếp cho ba một chức vụ thích hợp.”
"Hừ!"
Lý Thiên Dương hừ lạnh, mặt ông tái đi.
"Mộng Đình, cứ mặc kệ lão ta đi.”
Châu Mỹ Ngọc nắm lấy tay Lý Mộng Đình rồi nói: "Nếu lát nữa không có công ty nào đến tài trợ thì sẽ hài lắm đây.”
Lý Xung, Châu Mỹ Hoa và những người khác cũng cười haha nhìn đồng hồ, họ chỉ hận nhanh nhìn thấy cảnh nhà họ Lý mất mặt.
Dù sao thì bây giờ bọn họ cũng là lãnh đạo tầng trung của Ẩn Long. Dù vụ hợp tác của nhà họ Lý và Lệ Tinh có hỏng thì bọn họ cũng chẳng bị thiệt thòi gì về mặt lợi ích.
"Đi thôi, sắp đến giờ rồi."
Châu Mỹ Ngọc nhìn đồng hồ rồi kéo Lý Mộng Đình lên một chiếc Benz thương vụ, và Lý Xung, Châu Mỹ Hoa và những người khác cũng lên xe của mình
Khi chạy ngang qua cổng nhà họ Lý, Châu Mỹ Ngọc thấy Vương Nhất đang đứng ở cửa cũng không thèm dừng lại mà trực tiếp lái xe lướt qua.
Lý Thiên Dương thở dài, lái xe đến bên cạnh Vương Nhất: "Lên xe đi."
"Cảm ơn ba."
Vương Nhất đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh trước đó, anh an ủi ông: "Ba cứ yên tâm, mọi chuyện đều đã được sắp xếp ổn thoả rồi.”
Thấy nụ cười tự tin trên mặt Vương Nhất, Lý Thiên Dương hơi sững sờ.
Lần nào anh cười như vậy thì khó khăn cũng được giải quyết.
Liệu hôm nay, kì tích có xảy ra hay không?
Trời tối dần.
Bữa tiệc tài trợ được tổ chức tại một khách sạn lớn tên là Phỉ Thuý Thiên Thành, tuy không lộng lẫy bằng tàu du lịch hạng sang Thiên An Nhất Hào nhưng vẫn là khách sạn 5 sao, dịch vụ và món ăn đều thuộc hàng top.
Hiện giờ còn sớm, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, nhưng bên trong hội trường đã bày một vài món ăn đặt trên chiếc bàn dài kiểu tây như một con rồng lớn.
Hội trường rất giống xã hội thượng lưu phương Tây, hai bên là những nhạc công mặc lễ phục màu trắng đang diễn tấu.
"Ốc này ngon quá, nhanh lên, lấy nhiều chút đi.”
"Muốn tổ chức một buổi tiệc như vậy phải tiêu bao nhiêu tiền nhỉ. Nếu nhà họ Lý chúng ta phát triển được như Lệ Tinh thì tốt quá.”
"..."
Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình và những người khác cứ như nhà quê lên tỉnh, họ liên tục gắp hết những món ăn đắt tiền trên bàn, không chọn đồ ngon, chỉ chọn đồ đắt tiền. Đồng thời còn liên tục nhìn láo liên cách bài trí hội trường. Những bức tranh nổi tiếng thế giới treo trên tường, những cây đàn piano trị giá hàng triệu USD cùng với những món đồ cổ trong tủ trưng bày, tất cả đều đập vào mắt họ.
So với họ, Lý Thiên Dương không thể nào thích thú nổi. Bây giờ, tâm trí ông ta chỉ toàn là chuyện tài trợ.
Lúc này, Vương Nhất cầm một ly rượu tới, anh cười nói: "Rượu ở đây rất ngon, ba uống thử đi."
Nhưng Lý Thiên Dương xua tay, ông hơi ảm đạm: "Các nhà tài trợ còn chưa đến, ba uống không nổi.”
Nghe vậy, Vương Nhất cũng bất lực, anh chỉ có thể khuyên: "Bọn họ sắp tới rồi."
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc trang phục công sở mang giày cao gót bước tới.
Nhìn thấy cô này, ánh mắt của Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc liền tràn ngập địch ý, chính người phụ nữ này đã vô số lần làm nhục bọn họ.
Tiêu Đào khẽ gật đầu với Vương Nhất, sau đó đưa tay về phía Lý Thiên Dương, cô ta nở một nụ cười chuyên nghiệp: " Ngài Lý, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, các nhà tài trợ đã đến khách sạn chưa?"
"Chuyện này……"
Lý Thiên Dương ngượng ngùng, Vương Nhất tiến lên, cười đáp: "Nói lại với Lý tổng, nội trong mười phút nữa, các nhà tài trợ sẽ đến.”
Sau đó anh hơi dừng lại, Vương Nhất ước tính một chút và đưa ra con số cụ thể: “Số tiền tài trợ chắc khoảng 1500 tỷ.”
Phụt----
Nghe thấy thế, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đứng bên cạnh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Vương Nhất, mày không có tiền, không có quyền, nhưng lại biết khoác lác đấy.”
"1500 tỷ, nếu mày có thể kéo được 1 tỷ rưỡi thì coi như tao thua.”
Vương Nhất liếc bọn họ một cái rồi làm ngơ.
Tiêu Đào gật đầu và nhanh chóng rời đi, trước khi rời đi, cô ta còn nhìn mẹ con Lý Mộng Đình như đồ nhà quê.
"Tiểu Nhất, con nói thật sao?"
Sau khi Tiêu Đào rời đi, Lý Thiên Dương đã sửng sốt hỏi anh.
Vương Nhất chỉ cười cười chứ không nói lời nào.
"Đừng có xuất hiện khiến người khác mất mặt”
Lý Mộng Đình cầm một ly rượu vang đỏ rồi nhìn Vương Nhất nói: "Chuyện mày tự gây ra thì cũng tự giải quyết đi, đừng làm liên lụy bọn tao."
"Yên tâm đi."
Vương Nhất chậm rãi nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi cười đáp: "Lần hợp tác với Lệ Tinh này sẽ kiếm được rất nhiều tiền, mấy người đừng có hòng mà tơ tưởng tới khoản tiền này đấy.”
"Tao tơ tưởng?!"
Lý Mộng Đình cứ như vừa nghe thấy câu chuyện hài hước nhất trên đời, cô ta cười lớn: "Mày còn nửa giờ để chém gió, đợi Lý tổng của Lệ Tinh đến đi, tao chống mắt lên xem mày sẽ giải quyết thế nào.”
Lúc này, Vương Nhất chỉ cười hờ nhạt không phản bác.
Hai mươi phút sau, Lý Khinh Hồng dẫn Tiêu Đào, Phương Huệ và những người khác bước vào hội trường. Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc, Lý Xung và những người khác đều khinh bỉ nhìn Vương Nhất.
Lý Thiên Dương căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, ông nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút thôi nên không nhịn được mà hỏi: "Tiểu Nhất, nhà tài trợ sẽ đến thật sao?"
“Đương nhiên.” Vương Nhất quả quyết nói.
Bữa tiệc được chủ trì bởi thư ký chủ tịch Tiêu Đào. Sau khi trình bày về viễn cảnh tương lai của công ty, tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ.
"Xin chân thành cảm ơn ông Lý Thiên Dương đã kéo thêm tiền tài trợ cho Tập đoàn Lệ Tinh của chúng tôi. Bây giờ, mời các nhà tài trợ tiến vào hội trường.
Bốp bốp bốp ----
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, ánh đèn đều hướng về phía nhà họ Lý.
Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc vừa vỗ tay vừa nói: "Tới giờ này mà còn chưa thấy bóng dáng của các nhà tài trợ, sao có thể….”
Két----
Tuy nhiên, trước khi Lý Mộng Đình nói dứt câu, cánh cửa hội trường đã mở ra.
Một nhóm nam nữ mặc vest bước vào, đi đầu là một người đàn ông trung niên đeo kính.
"Bạch Đỉnh Ngôn, chủ tịch của công ty khoa học kỹ thuật Thiên An Đỉnh Dật, cùng với các quản lý cấp cao?!"
Khi bọn họ bước vào, vẻ mặt Lý Xung liền cứng đờ, trong mắt ông ta hiện lên chút kinh hoàng.
Vương Nhất lãnh đạm ngồi một mình trong văn phòng rộng hơn 100 mét vuông, ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra âm thanh “cạch cạch” nhịp nhàng.
"Nể mặt ba nên đây là cơ hội cuối cùng tôi cho mấy người. Nếu còn không biết trân trọng thì đừng có trách….” Mắt Vương Nhất loé lên hàn ý, anh tự nói với bản thân.
Sau khi hoàn thành xong công việc, Tăng Quốc Vinh trở lại văn phòng của Vương Nhất và báo cáo tình hình cho anh.
"Ông La đã nhận thiệp mời của công ty Ẩn Long rồi, ông ấy sẽ xuất hiện tại bữa tiệc với thân phận chủ nhân của toà nhà quốc tế. Đồng thời, Lý tổng của tập đoàn Lệ Tinh cũng đã từ chối thư mời này, còn xé ngay trước mặt đối phương rồi vứt vào thùng rác…”
Lý Khinh Hồng làm thế cũng không khiến Vương Nhất ngạc nhiên chút nào. Kim Thành Vũ có mưu đồ làm loạn với cô, sao Lý Khinh Hồng có thể nể mặt hắn ta được?
Nhưng so với chuyện của Lý Khinh Hồng thì Vương Nhất càng quan tâm đến vết thương trên mặt của Kim Thành Vũ hơn.
Mặc dù tối hôm ấy, Lãnh Nhan không giết chết Mã Cung và Kim Thành Vũ vì bị Lý Khinh Hồng ngăn cản, nhưng mặt của anh ta cũng bị anh đánh nát rồi.
Chắc dùng cả đời cũng không thể khôi phục được.
Nhan sắc không chỉ quan trọng với phụ nữ mà cũng vô cùng quan trọng với đàn ông, thậm chí còn quan trọng hơn. Anh ta đã bị Vương Nhất đánh như thế mà còn không huỷ bữa tiệc này, xem ra những hạng mục cải tạo thành phố kia thật sự rất quan trọng đây.
“Khi nào thì mấy công ty mà La Chí Viễn cử tới đến?” Vương Nhất hỏi.
Tăng Quốc Vinh kính cẩn nói: "Trước khi bữa tiệc tài trợ bắt đầu, họ nhất định sẽ có mặt.”
Vương Nhất cũng không hỏi gì thêm, anh không lo những công ty đó dám không đến. Đích thân tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng đã gọi điện truyền lệnh cơ mà. Nếu không đến hoặc tới trễ thì bọn họ không gánh nổi hậu quả đâu.
"Vậy thì cứ đợi đến buổi tiệc tối nay vậy."
Thời gian trôi qua rất nhanh, bây giờ đã là buổi chiều, Vương Nhất gửi tin nhắn cho Lý Khinh Hồng: Con sẽ đến nhà họ Lý một chuyến rồi cùng mọi người tham gia buổi tiệc tài trợ.
Đối phương trả lời rất nhanh, chỉ một chữ duy nhất: “Được.”
Vương Nhất bắt taxi đến nhà họ Lý. Anh vừa vào sân thì phát hiện những người khác đều đã tới đủ rồi, họ đang nói chuyện vui vẻ với nhau.
Vương Nhất đang định bước vào phòng khách thì một tiếng quát lớn vang lên.
"Đứng lại, không được vào trong!"
Châu Mỹ Ngọc chỉ vào chân Vương Nhất rồi nói: "Mày không còn là người của nhà họ Lý của chúng tao nữa. Mày dùng tư cách gì để bước vào nhà. Đợi trong sân — không, đợi ngoài cổng đi."
"Mỹ Ngọc, bà đang nói cái gì vậy?"
Lý Thiên Dương là người đầu tiên đứng lên phản bác, ông cau mày nói: "Nếu mọi người không từng bước ép tiểu Nhất rời đi thì thằng bé sẽ rời khỏi cái nhà này sao?
"Tôi làm sai gì sao?”
Châu Mỹ Ngọc hùng hồn nói: "Một thằng vô dụng như vậy, còn không có việc làm sống bám ở nhà chúng ta, cút đi mới tốt.”
“Mẹ, bây giờ hắn có việc làm rồi.” Lý Mộng Đình đứng một bên nói.
Nghe như một lời nhắc nhở, nhưng thực chất là sỉ nhục anh thêm.
Vương Nhất dửng dưng nhìn bọn họ, không nói một lời.
"Mẹ biết."
Châu Mỹ Ngọc của hôm nay và hôm qua hoàn toàn khác nhau, bà ta tự tin nói: “Muốn quay về cũng được thôi, không phải mày đi làm rồi sao, nộp tiền lương mỗi tháng ra đây thì tao mới cho mày ở lại.”
Vương Nhất bị câu này chọc cười: "Tiền lương hàng tháng của tôi? Tôi sợ bà không kham nổi đâu."
Mỗi tháng anh có thể kiếm được bao nhiêu?
Hàng chục tỷ? hàng trăm tỷ?
Chính anh cũng không biết nữa.
Nhưng khi lời này qua tai nhà họ Lý lại mang một tầng nghĩ khác.
"Vương Nhất, ý mày là gì? Mày tưởng bọn tao đang muốn lấy tiền của mày sao?"
Lý Mộng Đình nói: "Hiện giờ, tao là quản lý nhân sự của công ty Ẩn Long, mẹ tao là quản lý tài vụ, bác tao là…”
Lý Mộng Đình lần lượt giới thiệu chức vụ của từng người, cuối cùng cô ta khinh thường nhìn Vương Nhất: "Còn mày thì sao? Ai mà biết mày làm gì ở Tòa nhà quốc tế chứ, có lẽ lương một tháng còn chưa đến 15 triệu, bảo mày cống hiến một tháng lương là đã hơi cho mày rồi.”
Nghe tới đây, cuối cùng Vương Nhất cũng hiểu tại sao bọn họ lại tự tin như vậy, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nếu anh không nể mặt Lý Thiên Dương cực khổ cầu xin cho bọn họ rồi bảo Tăng Quốc Vinh điều bọn họ từ tầng cơ sở thì làm gì tới lượt bọn họ ngồi lên chức quản lý nhân sự.
"Đồ chó không thể sửa được tật ăn cứt.”
Vương Nhất lạnh lùng nói một câu rồi xoay người đi về phía cửa chính của nhà họ Lý.
Câu này khiến Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc nổi điên lên, cả hai lập tức đứng dậy.
"Mày đang mắng ai là chó không sửa được tật ăn cứt?”
"Đủ rồi!"
Lý Thiên Dương chịu không nổi nữa, ông gầm lên một tiếng: "Mấy người đúng là hết thuốc chữa.”
Sau khi được thăng chức lên vị trí quản lý tài vụ, Châu Mỹ Ngọc tràn đầy tự tin nói: "Lý Thiên Dương, ông mới là đồ hết thuốc chữa!”
Nói rồi, bà ta chỉ vào Vương Nhất đang đợi ngoài cửa rồi nói tiếp: "Một thằng phế vật như nó mà ông xem như bảo bối. Ông lo vụ tài trợ trước đi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, để tôi xem ông sẽ xử lý thế nào."
"Tiểu Nhất nói nó đã giải quyết xong chuyện này rồi."
"Nó? Nó mà tìm được tài trợ gì?"
Tất cả mọi người phá cười: "Ba mươi ngàn? hay ba trăm ngàn? Chút tiền này có tác dụng quái gì đâu.”
Lý Thiên Dương đen mặt nhưng vẫn không nói lời nào.
"Ba, đừng trách con không nhắc ba, nếu ba đặt hi vọng lên người thằng phế vật đó thì ba sẽ phải thất vọng thôi.
Lý Mộng Đình nhìn Lý Thiên Dương rồi nói: "Con nói rồi, ba tới Ẩn Long đi, giám đốc Kim sẽ sắp xếp cho ba một chức vụ thích hợp.”
"Hừ!"
Lý Thiên Dương hừ lạnh, mặt ông tái đi.
"Mộng Đình, cứ mặc kệ lão ta đi.”
Châu Mỹ Ngọc nắm lấy tay Lý Mộng Đình rồi nói: "Nếu lát nữa không có công ty nào đến tài trợ thì sẽ hài lắm đây.”
Lý Xung, Châu Mỹ Hoa và những người khác cũng cười haha nhìn đồng hồ, họ chỉ hận nhanh nhìn thấy cảnh nhà họ Lý mất mặt.
Dù sao thì bây giờ bọn họ cũng là lãnh đạo tầng trung của Ẩn Long. Dù vụ hợp tác của nhà họ Lý và Lệ Tinh có hỏng thì bọn họ cũng chẳng bị thiệt thòi gì về mặt lợi ích.
"Đi thôi, sắp đến giờ rồi."
Châu Mỹ Ngọc nhìn đồng hồ rồi kéo Lý Mộng Đình lên một chiếc Benz thương vụ, và Lý Xung, Châu Mỹ Hoa và những người khác cũng lên xe của mình
Khi chạy ngang qua cổng nhà họ Lý, Châu Mỹ Ngọc thấy Vương Nhất đang đứng ở cửa cũng không thèm dừng lại mà trực tiếp lái xe lướt qua.
Lý Thiên Dương thở dài, lái xe đến bên cạnh Vương Nhất: "Lên xe đi."
"Cảm ơn ba."
Vương Nhất đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh trước đó, anh an ủi ông: "Ba cứ yên tâm, mọi chuyện đều đã được sắp xếp ổn thoả rồi.”
Thấy nụ cười tự tin trên mặt Vương Nhất, Lý Thiên Dương hơi sững sờ.
Lần nào anh cười như vậy thì khó khăn cũng được giải quyết.
Liệu hôm nay, kì tích có xảy ra hay không?
Trời tối dần.
Bữa tiệc tài trợ được tổ chức tại một khách sạn lớn tên là Phỉ Thuý Thiên Thành, tuy không lộng lẫy bằng tàu du lịch hạng sang Thiên An Nhất Hào nhưng vẫn là khách sạn 5 sao, dịch vụ và món ăn đều thuộc hàng top.
Hiện giờ còn sớm, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, nhưng bên trong hội trường đã bày một vài món ăn đặt trên chiếc bàn dài kiểu tây như một con rồng lớn.
Hội trường rất giống xã hội thượng lưu phương Tây, hai bên là những nhạc công mặc lễ phục màu trắng đang diễn tấu.
"Ốc này ngon quá, nhanh lên, lấy nhiều chút đi.”
"Muốn tổ chức một buổi tiệc như vậy phải tiêu bao nhiêu tiền nhỉ. Nếu nhà họ Lý chúng ta phát triển được như Lệ Tinh thì tốt quá.”
"..."
Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình và những người khác cứ như nhà quê lên tỉnh, họ liên tục gắp hết những món ăn đắt tiền trên bàn, không chọn đồ ngon, chỉ chọn đồ đắt tiền. Đồng thời còn liên tục nhìn láo liên cách bài trí hội trường. Những bức tranh nổi tiếng thế giới treo trên tường, những cây đàn piano trị giá hàng triệu USD cùng với những món đồ cổ trong tủ trưng bày, tất cả đều đập vào mắt họ.
So với họ, Lý Thiên Dương không thể nào thích thú nổi. Bây giờ, tâm trí ông ta chỉ toàn là chuyện tài trợ.
Lúc này, Vương Nhất cầm một ly rượu tới, anh cười nói: "Rượu ở đây rất ngon, ba uống thử đi."
Nhưng Lý Thiên Dương xua tay, ông hơi ảm đạm: "Các nhà tài trợ còn chưa đến, ba uống không nổi.”
Nghe vậy, Vương Nhất cũng bất lực, anh chỉ có thể khuyên: "Bọn họ sắp tới rồi."
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc trang phục công sở mang giày cao gót bước tới.
Nhìn thấy cô này, ánh mắt của Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc liền tràn ngập địch ý, chính người phụ nữ này đã vô số lần làm nhục bọn họ.
Tiêu Đào khẽ gật đầu với Vương Nhất, sau đó đưa tay về phía Lý Thiên Dương, cô ta nở một nụ cười chuyên nghiệp: " Ngài Lý, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, các nhà tài trợ đã đến khách sạn chưa?"
"Chuyện này……"
Lý Thiên Dương ngượng ngùng, Vương Nhất tiến lên, cười đáp: "Nói lại với Lý tổng, nội trong mười phút nữa, các nhà tài trợ sẽ đến.”
Sau đó anh hơi dừng lại, Vương Nhất ước tính một chút và đưa ra con số cụ thể: “Số tiền tài trợ chắc khoảng 1500 tỷ.”
Phụt----
Nghe thấy thế, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đứng bên cạnh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Vương Nhất, mày không có tiền, không có quyền, nhưng lại biết khoác lác đấy.”
"1500 tỷ, nếu mày có thể kéo được 1 tỷ rưỡi thì coi như tao thua.”
Vương Nhất liếc bọn họ một cái rồi làm ngơ.
Tiêu Đào gật đầu và nhanh chóng rời đi, trước khi rời đi, cô ta còn nhìn mẹ con Lý Mộng Đình như đồ nhà quê.
"Tiểu Nhất, con nói thật sao?"
Sau khi Tiêu Đào rời đi, Lý Thiên Dương đã sửng sốt hỏi anh.
Vương Nhất chỉ cười cười chứ không nói lời nào.
"Đừng có xuất hiện khiến người khác mất mặt”
Lý Mộng Đình cầm một ly rượu vang đỏ rồi nhìn Vương Nhất nói: "Chuyện mày tự gây ra thì cũng tự giải quyết đi, đừng làm liên lụy bọn tao."
"Yên tâm đi."
Vương Nhất chậm rãi nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi cười đáp: "Lần hợp tác với Lệ Tinh này sẽ kiếm được rất nhiều tiền, mấy người đừng có hòng mà tơ tưởng tới khoản tiền này đấy.”
"Tao tơ tưởng?!"
Lý Mộng Đình cứ như vừa nghe thấy câu chuyện hài hước nhất trên đời, cô ta cười lớn: "Mày còn nửa giờ để chém gió, đợi Lý tổng của Lệ Tinh đến đi, tao chống mắt lên xem mày sẽ giải quyết thế nào.”
Lúc này, Vương Nhất chỉ cười hờ nhạt không phản bác.
Hai mươi phút sau, Lý Khinh Hồng dẫn Tiêu Đào, Phương Huệ và những người khác bước vào hội trường. Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc, Lý Xung và những người khác đều khinh bỉ nhìn Vương Nhất.
Lý Thiên Dương căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, ông nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút thôi nên không nhịn được mà hỏi: "Tiểu Nhất, nhà tài trợ sẽ đến thật sao?"
“Đương nhiên.” Vương Nhất quả quyết nói.
Bữa tiệc được chủ trì bởi thư ký chủ tịch Tiêu Đào. Sau khi trình bày về viễn cảnh tương lai của công ty, tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ.
"Xin chân thành cảm ơn ông Lý Thiên Dương đã kéo thêm tiền tài trợ cho Tập đoàn Lệ Tinh của chúng tôi. Bây giờ, mời các nhà tài trợ tiến vào hội trường.
Bốp bốp bốp ----
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, ánh đèn đều hướng về phía nhà họ Lý.
Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc vừa vỗ tay vừa nói: "Tới giờ này mà còn chưa thấy bóng dáng của các nhà tài trợ, sao có thể….”
Két----
Tuy nhiên, trước khi Lý Mộng Đình nói dứt câu, cánh cửa hội trường đã mở ra.
Một nhóm nam nữ mặc vest bước vào, đi đầu là một người đàn ông trung niên đeo kính.
"Bạch Đỉnh Ngôn, chủ tịch của công ty khoa học kỹ thuật Thiên An Đỉnh Dật, cùng với các quản lý cấp cao?!"
Khi bọn họ bước vào, vẻ mặt Lý Xung liền cứng đờ, trong mắt ông ta hiện lên chút kinh hoàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương