Chân Tâm Thác Phó
Chương 25
Công viên không xa cũng không gần, lái xe mất hơn hai mươi phút. Chờ tới khi Quách Dật đến nơi, đã là hơn chín giờ tối. Công viên yên tĩnh không một tiếng động, hắn theo đường nhỏ đi vào phía trong. Trong lòng thật ra có một chút mất mát, chỉ là lại nhiều hơn một chút thoải mái, cảm thấy Tống Tâm Nhiên có thể từ bỏ là tốt nhất. Bỗng nhiên vào lúc này, một ánh lửa sáng lên chiếu vào đáy mắt hắn. Tống Tâm Nhiên tay cầm một cái đèn bí đỏ nhỏ, bên trong có một ngọn nến. Nghe được tiếng bước chân, anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Quách Dật cười: " Em nghĩ rằng, ở phía trước lối tắt này đợi, có lẽ sẽ chờ được anh." Quách Dật nhìn khung cảnh trước mắt, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì. Đây là nơi hắn từng dụng tâm tạo cho Tống Tâm Nhiên một niềm vui bất ngờ, hiện giờ trên thân cây treo từng cái đèn lồng bí đỏ, phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Dưới tàng cây đặt một cây đàn dương cầm, Tống Tâm Nhiên mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, thấy Quách Dật tới, liền ngồi trên mặt đất, dùng bật lửa châm cái gì đó. Trong nháy mắt, tiếng xuy xuy vang lên, ánh lửa từ mặt đất đen nhánh phun ra. Là pháo hoa, phát sáng thành một mảnh trên mặt đất. Ở trong mảnh pháo hoa xinh đẹp ấy, Tống Tâm Nhiên ngồi vào trước dương cầm. Tống Tâm Nhiên trước đó vài ngày, nghe được một bài hát, cảm thấy đặc biệt thích hợp. Anh đưa lưng về phía Quách Dật, mở miệng nói: " Sau này em mới biết, anh viết thơ trên các bức họa tặng cho em, cảm thấy, mình cũng nên hướng anh biểu đạt một chút tình cảm." Ngón tay chạm tới phím đàn, giai điệu vang lên. Là một bài hát nổi tiếng:" Một lần là tốt rồi" Lời bài hát tựa như lời trong lòng anh, đều nhờ vào bài hát này, hy vọng người phía sau có thể hiểu được. Một lòng chuẩn bị. Một lần là tốt rồi, em dẫn anh đi xem thiên hoang địa lão. Dưới ánh mặt trời thoải mái cười to. Ở trong không khí tự do tự tại, ồn ào nhốn nháo. Anh có biết không, điều duy nhất em muốn. Thế giới này, em cùng anh đi đến chân trời góc biển Ở một góc không phiền não ngừng tìm kiếm. Ở thời gian vô ưu vô lự chậm rãi già đi. Anh có biết không, trái tim em Vì anh đập điên cuồng. Khúc đàn kết thúc, Tống Tâm Nhiên đứng lên, nhìn Quách Dật từ lúc bắt đầu đến giờ không hề phát ra âm thanh. " Trước đây, anh nói, lãng mạn nhất chính là ở dưới trời đêm phóng pháo hoa, anh đã nói anh thích. Hiện tại em muốn hỏi, anh có còn nguyện ý cùng em đi đến mọi nơi, cùng nhau phóng pháo hoa hay không? Quách Dật ngơ ngác nhìn anh, trầm mặc không nói. Trong Trầm mặc, pháo hoa dần dần yếu đi. Pháo hoa cũng chỉ là nhất thời, vừa mới bắt đầu liền rực sáng, chậm rãi lụi tàn, chỉ còn lại vài đốm lửa, cuối cùng chỉ lưu lại làn khói trắng tịch liêu. Quách Dật thở dài, hắn nhìn Tống Tâm Nhiên: "Tôi...... Không nghĩ." Tống Tâm Nhiên khó khăn mà kéo kéo khóe miệng, giáp mặt cự tuyệt, quả nhiên vẫn là có chút đau lòng Anh nỗ lực khuyên giải an ủi chính mình, không sao, hiện tại thổ lộ còn có chút quá sớm, lần này bị cự tuyệt còn có lần sau mà. Anh có chút vô thố mà ngồi xổm xuống, thu thập tàn cục: " không sao, không sao, em cũng có nghĩ tới anh sẽ không đáp ứng, cái này... anh có thể tới là tốt rồi." Quách Dật nhìn anh cầm túi từng chút một thu thập tro tàn, đôi tay trắng trẻo nhỏ nhắn trở nên dơ hề hề, lồng ngực không khỏi cảm thấy như bị ai đó đụng vào một chút, hơi đau. Hắn thở dài, cũng ngồi xổm xuống cùng nhau dọn dẹp. Lần trước, cũng là hai người bọn họ cùng nhau dọn dẹp tàn cục, Lúc ấy đại thúc bảo an còn đen mặt đứng một bên, hai người bọn họ còn cười trộm. Hiện giờ, giữa hai người lại chỉ còn có trầm mặc. Tống Tâm Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu nói: " Mấy ngày nữa em phải đi Indonesia, anh có muốn đến tiễn em không?" Quách Dật có chút mờ mịt: "Anh phải đi?" "Không phải, chỉ là qua bên kia nói chuyện công việc. Em còn chưa đến mức vừa bị cự tuyệt đã muốn bỏ đi đâu." Quách Dật phục mà cúi đầu, không nói chuyện nữa. Đêm đó sau khi thổ lộ bị cự tuyệt, trong lòng Tống Tâm Nhiên trùng xuống, rồi lại bị công tác bận rộn chật kín cả thời gian. Tình cảm chỉ có thể vội nhét ở sau đầu. Quách Dật bên này cũng xảy ra vấn đề, bản thảo thiết kế thời điểm gửi sang đối tác kiểm duyệt, đã bị người tiết lộ cho đối thủ cạnh tranh. Phương án hoàn toàn phải bỏ đi, Quách Dật giận dữ, đem văn kiện một tay quét xuống mặt bàn. Bản thảo không được duyệt không quan trọng, quan trọng là có người trong công ty để lộ tin tức. Trong công ty đều là anh em cùng hắn một tay dựng lên sự nghiệp hiện tại, làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, chưa từng xuất hiện chuyện này. Hắn ổn định cảm xúc, gọi điện thoại cho đối tác, nói cho đối phương mình còn một phương án dự bị. Nếu không trong thời gian quy định lấy ra một phương án mới, tiền vi phạm hợp đồng sẽ mất một khoản lớn. Hiện tại Quách Dật lấy ra phương án mới, liền có thể đối phó nguy cơ lần này. Một bàn trợ lý bất động thanh sắc, hơi hơi cắn môi. Ban đêm, sau khi tan tầm, trợ lý vụng trộm tiến vào văn phòng Quách Dật. Hắn đã nhìn qua cái usb chứa phương án dự bị kia, chỉ cần lấy được giao cho đám người kia, lần hợp tác này coi như xong. Hắn mới vừa kéo ra ngăn kéo, đèn văn phòng bang một tiếng, sáng lên. Trợ lý kinh ngạc đứng lên, nhìn thấy Quách Dật trầm mặc đứng ở cửa. "cậu, là vì cái gì?" Khuôn mặt trợ lý vặn vẹo:" là bởi vì anh?" "Cái gì?" "Lúc nào cũng là một bộ cao cao tại thượng, ỷ vào việc người khác thích mình mà tùy ý làm bậy, sao không nghĩ tới, mặc dù anh không để tôi vào trong mắt, tôi cũng có thể làm cho người tài như anh té ngã," Quách Dật nhìn biểu tình cuồng loạn của hắn:" cậu, xem quá nhiều phim truyền hình rồi, sao lại nói chuyện kỳ quái như vậy." Thật là dọa người, giống như là người ta không đáp lại tình cảm của hắn, hắn liền đi hủy diệt thế giới vậy. Quách Dật mắt lạnh nhìn trợ lý, vào công ty đều được làm thí nghiệm tâm lý, người kia là ai đặt vào, rõ ràng tâm lý có vấn đề. Hắn lấy ra di động, không muốn nghe người này nói bậy nữa, định gọi người bên ngoài vào. Kết quả trợ lý thấy Quách Dật lấy di động, liền hướng phía hắn vọt tới. Tuy rằng Quách Dật đã từng học qua võ thuật, nhưng không xác định người này có cầm hung khí hay không, không thể cứng đối cứng. Hắn liền xoay người chạy ra bên ngoài, muốn dẫn người chạy ra. Kết quả bị một đồ vật cứng rắn hung hăng nện một cái lên sau gáy. Ong một tiếng, bị đau nhức đánh úp lại, Quách Dật lảo đảo vài bước rồi ngã trên mặt đất. Tầm mắt mê mang, nhìn thấy người xung quanh đều chạy tới. Nhưng hết thảy mọi việc ở đáy mắt hắn chỉ còn là động tác quay chậm, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, hôn mê. ——————————————————————————— Ngày thứ hai, hành lý đều đã chuẩn bị xong. Tống Tâm Nhiên lại lần nữa liếc mắt nhìn di động, hôm đó Quách Dật không nói có thể hay không tới đưa anh ra sân bay, nhưng anh vẫn rất hy vọng đối phương có thể tới. Chỉ là sắp đến giờ lên máy bay rồi mà đối phương vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu. Tống Tâm Nhiên hơi hơi thở dài, nhét điện thoại di động vào túi, đi đến sân bay. ——————————————————————————- Bệnh viện. Quách Dật từ trong trạng thái cực kém tỉnh lại, hắn vừa mơ thấy ác mộng, lúc tỉnh lại lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng không nhớ nổi cảnh trong mơ là cái gì. Vửa tỉnh lại, cảm giác dau đầu choáng váng làm hắn hoảng hốt một trận. TV rất ồn, tầm nhìn mơ hồ, hắn trông thấy cấp dưới ngồi một bên lo lắng mà nhìn mình. "Lão đại, anh không sao chứ, kẻ điên kia đã bị bắt rồi, bác sĩ nói não anh có chút chấn động, phía sau khâu bảy mũi." Quách Dật chậm rãi di chuyển tròng mắt, hắn cảm thấy TV thật sự là quá ồn, từng tiếng như là muốn chui vào lỗ tai vậy. Không thể tiếp tục ngủ lại, đem tầm nhìn dừng ở TV. Hy vọng người bên cạnh có thể thấy hắn không vui mà tắt Tv đi. Nhưng phòng bệnh này còn có người khác, mặc dù cấp dưới có tâm, cũng không thể dễ dàng đem TV tắt đi. Trên TV nữ MC tốc độ nói rất nhanh, sắc mặt ngưng trọng. Quách Dật nghe không rõ ràng đến tột cùng là MC đang nói cái gì, chỉ có thể thông qua phụ đề đang lăn lộn biết được chuyện gì đã xảy ra. Máy bay gặp rủi ro, chuyến bay đi indonesia cất cánh lúc 10 giờ 30 phút. Hỗn loạn hợp thành một cái tin tức đáng sợ. Tâm nhiên! Tâm nhiên! sắc mặt Quách Dật trong nháy mắt trở nên vô cùng đáng sợ. Cũng không biết là sức lực ở đâu ra, Quách Dật vốn nên suy yếu, lập tức từ trên giường bệnh ngồi dậy. Không màng mọi người khuyên can, hắn cường ngạnh nhổ kim truyền dịch trên tay. Vừa đặt chân xuống giường, chân liền mềm nhũn quỳ gối trên mặt đất. Tâm nhiên, tâm nhiên! Trong đầu óc hỗn loạn chỉ còn lại cái tên này, không thể nghĩ đến chuyện khác. Cấp dưới khuyên can không được chỉ có thể cùng hắn ra khỏi bệnh viện, chạy tới sân bay. Thân mình Quách Dật run lên, đủ loại suy nghĩ khẩn cầu tràn ngập, cùng với cái gáy đau đớn làm lỗ tai hắn ầm ầm vang lên. Cấp dưới nhìn sắc mặt Quách Dật thật sự quá kém, một giây đều như là muốn ngất đi, làm hắn ở bên cạnh cũng lo lắng đề phòng, sợ lão đại xảy ra chuyện gì. Thời gian rất dài, lại như rất ngắn, cuối cùng cũng đến sân bay. Quách Dật sắc mặt mờ mịt, bước chân hư nhuyễn chạy tới quầy dịch vụ sân bay. Nơi đó đã loạn thành một đoàn, tiếng khóc của người nhà đủ loại đan chéo, làm lòng hắn càng thêm căng chặt. Đầu Quách Dật đau lợi hại, trong miệng không biết đang nói gì đó. Trong quầy dịch vụ, nhân viên sân bay bận an ủi người nhà, cơ hồ không có ai rảnh để dò hỏi. Bầu không khí thật sự quá mức bi thương, ai nấy đều biết, tai nạn máy bay, liền thật sự hy vọng gì cũng không có. Người, đã không còn...... Ý niệm này vừa mới xuất hiện, Quách dật liền cả người suy xụp ngồi trên mặt đất. Hắn nhớ đến mấy ngày trước, Tống Tâm Nhiên ở trong pháo hoa, mỉm cười hỏi hắn, có nguyện ý hay không cùng mình đi những nơi khác nhau phóng pháo hoa. Đôi mắt trong nháy mắt mơ hồ, Quách Dật thấp giọng nói: "Anh nguyện ý, Em ở đâu, Tâm Nhiên, em ở đâu?" Quách Dật thất hồn lạc phách, trên đầu còn quấn băng vải,ngồi dưới đất chật vật mà rơi lệ. Máu dọc theo cổ, một đường chảy vào bên trong áo bệnh nhân, tiếng người xung quanh kinh hô đã không thể tiến vào trong tai hắn. Quách Dật run rẩy đôi tay, gắt gao che mặt. Mặc kệ bác sỹ ở sân bay khuyên bảo như thế nào, hắn cũng không cho đối phương bất luận phản ứng gì. Rơi vào đường cùng, bác sĩ chỉ có thể lấy thuốc an thần định tiêm cho Quách Dật. Kim tiêm chưa kịp cắm vào, một người bỗng nhiên lao đến làm bác sỹ hoảng sợ. Trong mê man, Quách Dật cảm nhận được có người đem hắn gắt gao ôm lại, dồn dập thở dốc, cơ hồ là nói không thành tiếng. "Quách Dật, Anh...... Ha....anh không sao chứ." Tống Tâm Nhiên từ bệnh viện một đường chạy tới, kết quả gặp phải tắc đường, thiếu chút nữa đem anh nôn nóng tức chết. Anh vừa định lên máy bay, lại nhận được điện thoại nói Quách Dật tối hôm qua bị thương phải nhập viện. Mã bất đình đề ( ngựa không ngừng vó) mà chạy tới bệnh viện, kết quả giường bệnh trống rỗng, còn có vệt đỏ tươi đọng lại trên gối đầu ném ở trên giường. Nghe mọi người xung quanh nói, Quách Dật nhìn thấy tin tức liền chạy đi. Anh xem lại tin tức, lập tức hiểu rõ. Không rõ tâm tình lúc ấy là gì, chưa kịp cảm thụ cảm giác bản thân cùng Tử Thần lướt qua nhau, anh một đường đuổi tới sân bay. Liền nhìn thấy hình ảnh làm anh đau lòng kia. Là Quách Dật, người đàn ông này, luôn luôn kiên cường lãnh ngạnh, khi nào sẽ mềm yếu đến mức có thể khóc trước mặt người khác như vậy. Nhưng là, người đàn ông ấy đang ngồi trên mặt đất, hai tay ôm mặt, đau đớn khóc rống lên giống như trẻ con Anh ấy vì cái gì mà khóc, Tống Tâm Nhiên sao có thể không rõ. Anh liền chạy qua, đem người gắt gao ôm lấy. Trái tim đập kịch liệt còn chưa kịp bình phục, hít thở chưa xong, anh chỉ có thể một tiếng lại một tiếng đứt quãng nói: "Quách Dật, em đây, đừng sợ, em đây. Em không lên máy bay, anh đừng sợ, đừng sợ." Anh cảm thụ được đối phương chôn ở một bên cổ mình, khóc đến run rẩy thân mình, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Quách Dật gắt gao ôm anh, bàn tay chặt chẽ ôm đến trắng bệch, cũng không chịu buông tay. Tống Tâm Nhiên bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm lấy người, để bác sỹ giúp Quách Dật đơn giản cầm máu. Anh đau lòng nhìn miệng vết thương kia, máu chảy đầm đìa, vết thương còn chưa tốt đã thành như vây, sau này có lẽ sẽ để lại sẹo. Miên man suy nghĩ, anh nghe được âm thanh Quách Dật truyền từ cổ đến, hàm hồ nói gì đó. Tống Tâm Nhiên cố hết sức lắng nghe, cầm lòng không đậu hỏi: "Anh nói cái gì?" "Nguyện ý...... Tâm nhiên, Anh nguyện ý." Tống Tâm Nhiên ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu rõ, Quách Dật đến tột cùng đang nói cái gì. Anh rưng rưng mỉm cười, ôm Quách Dật gật đầu: " được! được! để em suy nghĩ lại... kế tiếp, chúng ta sẽ đi nơi nào." Trên sân bay người tới người lui, tiếng còi xe cảnh sát, âm thanh ầm ỹ, ồn ào náo động không thôi. Bọn họ ở trong đám người, gắt gao ôm lấy nhau, trải qua sinh tử, trong lòng đều đã rõ ràng, không bao giờ buông ra nhau nữa. Không bao giờ sẽ buông tay lẫn nhau. Đi qua tầng tầng núi cao Em từng buồn rầu Nên nắm lấy tay anh như thế nào. Hiện tại mới hiểu được. Thì ra. Em tiến thêm một bước Anh lại tới một bước Lặn lội đường xa Cuối cùng nắm chặt tay nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương