Chàng Khờ Ở Rễ
Chương 227: Tung Ra Một Quyền, Định Đoạt Sống Chết
Người đàn ông bệnh tật thua rồi.Toàn cảnh nhự đông cứng lại.Vũ Thánh mạnh nhất – người đàn ông bệnh tật ngã xuống đất rồi, hơi thở yếu ớt, mặt trắng bệch, cả Ngô Bách Tuế tuổi trẻ ngời ngời, giờ phút này lại giống như Chiến Thần mạnh nhất, đứng thẳng đầy ngạo nghễ, khí thế nuốt cả núi sông.Kết quả này thật sự khiến tất cả mọi người chấn động.Tứ Đại Thiên Vương cùng chiến đội hàng nghìn người đồ đen đều như bị sét đánh, trợn mắt nhìn trântrối, não như đứt dây. Đội ngũ hùng mạnh của họ đếnđây với sĩ khí ngất trời là vì có người đàn ông bệnh tậtdẫn đầu, thế nên bọn họ tràn đầy tự tin, nhiệt huyếtsôi sục, đỉnh ninh có thể san bằng nhà họ Ngô. Tuytrước đó bị trận pháp phòng hộ cản bước, sĩ khí củachiến đội đã giảm đi một ít nhưng người đàn ôngbệnh tật đã đánh sập trận pháp phòng thủ bằng thựclực tuyệt đối của lão, hành động này càng gia tănglòng tự tin cho chiến đội hàng ngàn người. Bọn họcàng lúc càng cảm thấy nhà họ Ngô đã là chim lồngcá chậu rồi, thắng trận chỉ là chuyện sớm muộn màthôi. Bọn họ kiên quyết tin rằng người đàn ông bệnhtật chính là vị thần mạnh mẽ nhất, là Vũ Thánh vôđịch.Thế nhưng, không ai ngờ được nửa đường lại cóNgô Bách Tuế nhảy ra. Ngô Bách Tuế này còn vừa bịmất hết võ công biến thành đồ vô dụng không lâutrước đây. Nay đột nhiên anh thoát xác thành bướm,lại còn đánh bại Minh Vương, thậm chí dùng sứcmạnh xác thịt đơn thuần nhất để đánh gục người đànông bệnh tật. Vũ Thánh nghịch thiên đến mức này màlại bị Ngô Bách Tuế đánh gục. Sao bọn họ có thểchấp nhận được sự thật này cơ chứ? Quan trọng hơnlà, người đàn ông bệnh tật chính là trung tâm trongđội ngũ lớn mạnh của bọn họ, lão ngã xuống rồi thìđội ngũ của họ chỉ là thứ đồ trang trí mà thôi! Bọn họcòn đòi tắm máu nhà họ Ngô bằng cách nào chứ?Nhìn sang đám người nhà họ Ngô, bọn họ ai nấyđều kích động đến suýt khóc. Giây phút trận phápphòng thủ bị đánh sập, người nhà họ Ngô đều rơi vàovực sâu tuyệt vọng, họ đều cực kì sợ hãi hệt như tráiđất tới ngày tận thế rồi, bọn họ không nhìn thấy bất kìtia hi vọng nào nữa. Nhưng Ngô Bách Tuế đột nhiêntrở thành tia sáng chói lọi nhất, soi sáng thếgiới tối tắm của bọn họ, khiến họ thấy được hi vọng,thậm chí còn khiến họ sinh ra cảm giác tự hào. Nhàhọ Ngô đầy nhân tài, Ngô Bách Tuế chính là nhân tàituyệt thế xuất chúng nhất của nhà họ Ngô từ xưa đếnnay, người nhà họ Ngô tự hào vì anh.Người nhà họ Hạ thì càng mừng rỡ như điên, bâygiờ bọn họ đã quên sạch chuyện Ngô Bách Tuế từnglà một thằng ngốc rồi. Ngay giờ phút này, Ngô BáchTuế chính là Thần Vương lợi hại nhất trong mắt bọnhọ, là Đấng cứu thế của tất cả bọn họ, là chỗ dựavững vàng của người nhà họ Hạ bọn họ. Có anh ởđây thì người nhà họ Hạ sẽ vô cùng yên tâm.Còn nội tâm của Ngô Thiên thì bị hai luỗng cảmxúc cực kì mạnh mẽ giằng xé. Một là cực kì vui mừngphẩn khích vì nhà họ Ngô được cứu rồi. Hai là điêncuồng đổ kị và không cam tâm, hắn thua kém NgôBách Tuế nhiều năm, cuối cùng nay cũng có thể vượtmặt anh, hắn mới là gia chủ hiện tại của nhà họ Ngô,nhưng người cứu người nhà họ Ngô lại là Ngô BáchTuế. Ngô Bách Tuế hoàn toàn đàn áp hẳn, Ngô BáchTuế tỏa sáng một cách triệt để còn hắn thì lại mờnhạt không màu. Sự thật này khiến trái tim hắn nhưbùng nổ, hẳn rơi vào một cảm xúc cực kì mâu thuẫn,không thể nào thoát ra.Tâm trạng của nhiều người ở đây đều cuộn tràonhư sóng biển, chỉ có Ngô Bách Tuế là vẫn điểmnhiên như thường, anh thản nhiên liếc nhìn người đànông bệnh tật rồi trầm giọng nói: “Tôi cho ông một cơhội cuối cùng. Nếu bây giờ ông dẫn người rút khỏinhà họ Ngô thì tôi có thể cho ông một con đườngsống”.Cùng một câu nói đó, lúc trước Ngô Bách Tuế nóira, mọi người chỉ nghĩ anh ăn nói ngông cuồng,không biết trời cao đất dày. Còn bây giờ, lời anh nóilại trở thành lẽ đương nhiên, anh đã dùng thực lực đểchứng minh chính mình.Người đàn ông bệnh tật bẩy giờ thật sự là đã chịuphải cú đả kích nặng nề nhất từ xưa đến giờ, mộtChúa Tể đứng trên đỉnh cao chót vót như lão lại ngãqục xuống đất. Thậm chí lão còn bị một tiểu bối nhưNgô Bách Tuế khinh thường mỉa mai, lão thật sự bịNgô Bách Tuế giẫm dưới chân rồi, sao lão chịu chonổi?Sau một lúc, người đàn ông bệnh tật mới đứngdậy, sau đó lão nhìn chằm chằm Ngô Bách Tuế với vẻmặt tàn độc, lão nghiến răng gẳn từng chữ một: “Thamạng cho tôi? Cậu thật sự cảm thấy chút thực lựcnày của cậu có thể giết được tôi sao?”Giọng nói của lão vô cùng thâm trầm, ánh mắt thìcàng hung tợn toát ra sát khí lạnh ghê người, ma lựctrên người lão toát ra, hơi thở đó vừa u ám vừa nặngnề, vừa sâu thẳm vừa quỷ dị khiến người ta hoảng sợ.Ngô Bách Tuế thì vẫn không đổi sắc mặt, anh nhìnlão rồi đanh giọng nói: “Tôi đã cho ông cơ hội rồi, nếuông vẫn cố chấp ngu muội thì bây giờ ông có muốn đicũng không đi được nữa rồi!”Mặc kệ người đàn ông bệnh tật trở nên đáng sợthế nào, lòng tự tin của Ngô Bách Tuế từ đầu đếncuối vẫn không thay đổi. Anh đã phán quyết kết cụccủa người đàn ông bệnh tật rồi, sau đây, anh sẽkhông nương tay nữa.Người đàn ông bệnh tật nghe vậy thì sát khí càngtăng mạnh, lão hừ mũi rồi lạnh giọng quát: “Hôm nay,cậu nhất định phải chết!”Người đàn ông bệnh tật không hiểu vì sao xác thịtcủa Ngô Bách Tuế lại có năng lượng mạnh mẽ đếnvậy. Nhưng dù là nguyên nhân gì thì lão đã xác địnhrồi, Ngô Bách Tuế là một sự uy hiếp cực kì lớn đối vớilão. Bây giờ Ngô Bách Tuế còn trẻ trưng mà đã cóthực lực đến vậy rồi, còn để sau này thì không biếtNgô Bách Tuế sẽ mạnh đến cỡ nào nữa.Người đàn ông bệnh tật không dám tưởng tượng.Lão buộc phải bóp chết Ngô Bách Tuế trước khi anhđủ lông đủ cánh. Chuyện này không thể chậm trễ.Chỉ trong nháy mắt, sức mạnh ma quỷ của lãocàng tỏa ra dữ dội hơn, hơi thở vừa mạnh mẽ vừađáng sợ, uy lực cuồn cuộn, không khí xung quanhdường như đều bị lão giam cầm, khí thế của lão baotrùm hết mọi thứ. Đám người đứng từ xa chỉ cảm thấycả người khó chịu, không thở được như bị núi đè.Người đàn ông bệnh tật mang theo khí thế khủngbố này xông về Ngô Bách Tuế nhanh như chớp.“Toái Hồn Quyển!”Vừa tới trước Ngô Bách Tuế là lão hét lên mộttiếng rồi tung ra một cú đấm.Nắm đấm của lão mang trên mình chân nguyênmạnh mẽ nhất, có khí thế chẻ vàng phá đá, cơn giómà nó tạo ra như có thể cuốn bay cả mặt đất, nhữngnơi nó đi qua đều vang lên những tiếng nổ giòn tan.Lão hiểu rõ sức lực trong xác thịt của Ngô BáchTuế có thể phá vỡ chân nguyên của lão, thế nên lãocũng ra chiêu ngang trình độ với Ngô Bách Tuế, lấyquyền đối quyền, lấy thịt chống thịt, đồng thời lãocũng không quên dẫn chân nguyên của mình vàotrong đó để khiến lão có ưu thế hơn khi đối đầu vớiNgô Bách Tuế.Lần này, lão nhất định phải phá được sức mạnhxác thịt của Ngô Bách Tuế.Ôm trong mình lòng tin này, nắm đấm của ngườiđàn ông bệnh tật đột phá tất cả, đánh vỡ linh hổn, laovề phía Ngô Bách Tuế như một mũi chông.Ngô Bách Tuế đã tích lực toàn thân vào nắm đấmtay phải trước khi người đàn ông bệnh tật di chuyểnrồi. Lúc lão tung nắm đấm lại gần thì Ngô Bách Tuếkhông hề nể nang mà vung một nắm đấm ra trả lại.So với những lần trước, nắm đấm lần này của NgôBách Tuế vẫn vô cùng đơn giản và sử dụng lực mạnhnhất. Anh vừa tung nắm đấm ra thì không khí đã bịđèn nén, vạn vật bùng nổ, tỉnh hoa của đất trời hội tụhết nơi đầu nắm đấm của anh.Ẩm!Hai quyền va vào nhau, làn sóng khí kình điêncuồng tỏa ra từ đó, phát lên tiếng nổ kinh người.Một luồng chân nguyên cực kì mạnh mẽ chỉ thuộcvề Vũ Thánh cuộn lên trên đầu nắm đấm của ngườiđàn ông bệnh tật, điên cuồng nuốt chửng Ngô BáchTuế.Tầng tầng lớp lớp lực đạo bùng phát trên nắmđấm của Ngô Bách Tuế, lớp sau cao và mạnh hơn lớptrước.Hai nắm đấm va vào nhau, khí thế đối lập, cơ thểđứng bất động.Một giầy sau, chân nguyên ngưng tụ trên đầunắm đấm của người đàn ông bệnh tật lại bị đánh tan.Sức mạnh cuồn cuộn phát ra tầng tầng lớp lớpcủa Ngô Bách Tuế thì lại tiếp tục đè về phía ngườiđàn ông bệnh tật.Trong lòng người đàn ông bệnh tật hoảng hốt,chân nguyên của lão đã bị phá rồi, bây giờ lão khôngthể chống đỡ được tầng tầng lớp lớp sức mạnh liêntiếp này của Ngô Bách Tuế được.Một giây sau, không có gì bất ngờ, năng lượngcủa Ngô Bách Tuế đánh thẳng lên xác thịt của ngườiđàn ông bệnh tật, lão chợt bị đánh phải lùi sau thậtnhanh.Lùi lại mấy bước, läo mới cố gắng hết sức để đứng vững lại. Lão nhíu mày, ho khan hai tiếng rồisau đó nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, thâm trầmnói: “Năng lượng của cậu lại có thể không ngừng tíchlũy, bùng phát tầng tầng lớp lớp như vậy sao? Đây làmôn tu luyện gì thế?”Người đàn ông bệnh tật bị sửng sốt tột độ. Lúcvừa mới chạm nắm đấm với nhau, lão cảm nhận đượcrõ ràng sức mạnh trên người Ngô Bách Tuế bộc phátra tầng tầng lớp lớp rồi tích lũy lại, năng lượng đó trởnên cực kì đáng sợ, cơ hồ như là mạnh đến vô địch,chớp mắt đã đánh vỡ chân nguyên của lão. Quảnhiên Ngô Bách Tuế này là một kì tài, lần này càngkhiển người đàn ông bệnh tật phải xem trọng anh hơn.Ngô Bách Tuế nhìn lão rồi lạnh lùng nói: “Đây làlực đa tầng, sức mạnh xác thịt của cơ thể ngườikhông hề kém khí kình, ngược lại, sức mạnh xác thịtlà vô cùng vô tận, có thể liên tục bộc phát. Còn lựccủa khí kình, tu luyện đến sau cùng sẽ có nhữngxiểng xích nhất định, chẳng phải ông xem thường sứcmạnh của xác thịt sao? Bây giờ, tôi sẽ dùng sứcmạnh xác thịt đơn thuần nhất để đánh bại ông”.Lực đa tầng là lực mạnh nhất mà Ngô Bách Tuếlĩnh ngộ ra được, chỉ có năng lượng tự thân mới làtuyệt đối và vô địch.Người đàn ông bệnh tật sắc mặt u ám, tàn độcnói: “Đánh bại tôi? E không dễ vậy đâu!”Mấy lần chịu nhục trước Ngô Bách Tuế nhưngngười đàn ông bệnh tật vẫn đủ tự tin. Cả đời lão tuluyện võ công, từ sức mạnh xác thịt cho tới phóngthích nội kình, đến chân khí sau cùng là chân nguyên,lão vẫn luôn tiến bộ và đột phá. Chân nguyên của lãolà do lão tu luyện một đời mới có được, là điểm kếtcủa sức mạnh. Lão kiên định tin rằng sức mạnh vôđịch chính là sức mạnh của chân nguyên.Lời này vừa dứt, ánh mắt người đàn ông bệnh tậtkhẽ lay động, mắt lão phóng ra tia sát khí hung tàn,khí thế âm ỉ tỏa ra, đôi môi đột ngoác to ra rồi gầmlên: “Sinh Tử Quyền!”Bờ vực giữa sự sống và cái chết.Đây là một nắm đấm sống chết ác liệt và đáng sợ nhất.Tung một quyền để định đoạt sống chết.Không sống thì chết, không còn đường nào khác nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
