Chàng Khờ Ở Rễ
Chương 241: Bố Mẹ Của Đường Dĩnh
Trong Tứhợp viện, hai người Ngô Bách Tuế và Đường Dĩnh vẫn tiếp tục đánh nhau kịchliệt, hơn nữa càng đánh càng mạnh, không có ý định ngừng lại.Bất phânthắng bại!Lưu TinhQuyền của Đường Dĩnh rất mạnh, Lược Phong Chưởng của Ngô Bách Tuế cũng khôngyếu, hai người bọn họ không phân cao thấp, sức mạnh ngang nhau.Ngô BáchTuế đánh mà không biết phải làm sao. Anh cảm nhận được rõ ràng rằng Đường Dĩnhvẫn còn vì chuyện mình túm trúng chỗ không nên đụng của cô vừa nãy mà thẹn quáhóa giận. Cô giống như một con hổ mất kiểm soát, tấn công càng ngày càng mạnh,càng hừng hực khí thế. Ngô Bách Tuế cũng cần phải nỗ lực lắm mới đối phó được.Anh buộc phải tập trung cao độ để chống trả, phản kích. Vậy nhưng, thái độ nhưăn phải thuốc nổ của Đường Dĩnh lại khiến anh nghĩ lại về cảnh tượng ngượngngùng vừa rồi. Đến bây giờ, tay anh vẫn còn cái lưu lại cảm giác vừa mềm mạivừa đàn hồi. Anh hổ thẹn vì bản thân có cái suy nghĩ như vậy nhưng anh cũng rấtbất lực vì sự thật này.ĐườngDĩnh thấy Ngô Bách Tuế có vẻ lơ đễnh, cô không khỏi cho rằng Ngô Bách Tuế lạinghĩ linh tinh đến chuyện ban nãy, do đó, ngọn lửa tức giận của cô lại bốc lênlớn hơn. Cô đột nhiên ngừng tấn công bằng Lưu Tinh Quyền, mở miệng quát mộttiếng, cơ thể bỗng di chuyển, cả người như biến thành một cơn lốc, càn quét vềphía Ngô Bách Tuế.Vù!Tiếng giónhẹ vang lên, trong nháy mắt, Đường Dĩnh đã tới trước mặt Ngô Bách Tuế. Cô mangtheo khí thế hừng hực cùng với luồng chân nguyên vô cùng mạnh mẽ, đấm một cúthật mạnh về phía Ngô Bách Tuế.Cùng lúcđó, đám mị ảnh phượng hoàng vây quanh Đường Dĩnh cũng lập tức tỏa ra, bay theocú đấm của Đường Dĩnh, tấn công Ngô Bách Tuế.Thấy thế,Ngô Bách Tuế phải hít sâu một hơi. Anh không dám khinh thường Đường Dĩnh, khicô đang bùng nổ, anh lập tức dùng tay phải tung ra một cú đấm sấm sét thẳng vềphía Đường Dĩnh, đỡ đòn tấn công của Đường Dĩnh.Nắm đấmnày của Ngô Bách Tuế là cú đấm trực diện đơn giản nhất, chứa đựng sức mạnh thôbạo nhất, đơn sơ nhất của thể xác. Trời đất vạn vật bỗng đông cứng lại, quyềnthế mạnh bạo.Uỳnh!Hai nấmđấm đụng vào nhau bỗng tạo nên một âm thanh cực lớn.Ngô BáchTuế hơi lùi lại vài bước. Đường Dĩnh vẫn không ngừng tấn công, vẫn tiếp tụctung đòn về phía Ngô Bách Tuế.Ngô BáchTuế vừa nhanh chóng đối phó vừa hét lên với Đường Dĩnh: “Đường Dĩnh, cô bìnhtĩnh lại đi. Vừa nãy tôi nắm trúng chỗ đó là lỗi của tôi nhưng tôi thật sựkhông cố ý”.ThấyĐường Dĩnh như muốn liều mạng với mình, Ngô Bách Tuế buộc phải giải thích.ĐườngDĩnh nghe thấy lời này, khuôn mặt bỗng đỏ ửng lên. Cô lớn tiếng quát: “Khôngcho phép anh nhắc đến chuyện đó nữa”.Vốn dĩĐường Dĩnh rất để ý chuyện này, bây giờ lại nghe thấy Ngô Bách Tuế nói ra màkhông hề kiêng dè như thế, Đường Dĩnh bỗng trở nên ngượng ngùng. Sự xấu hổtrong lòng cô cũng sâu hơn, sức tấn công của cô cũng trở nên mãnh liệt hơn.Ngô BáchTuế hoàn toàn không còn cách nào với cô nữa rồi. Anh cố gắng tập trung sức mạnhđể đối phó với những đòn tấn công ngày một mạnh hơn của Đường Dĩnh, đồng thờinói tiếp: “Chúng ta tiếp tục đánh nữa sẽ chỉ lãng phí thể lực của nhau mà thôi,chẳng có ý nghĩa gì cả, chẳng bằng cô nói thẳng cho tôi biết địa chỉ của nhà họĐường luôn đi”.Mới đầu,Ngô Bách Tuế còn có lòng đánh một trận tử tế với Đường Dĩnh, phân cao thấpnhưng bây giờ, phát sinh ra một chuyện như thế, cuộc chiến giữa anh và ĐườngDĩnh cũng biến chất rồi. Đây đã không còn là một trận phân cao thấp bình thườngnữa, anh không muốn đánh tiếp, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.ĐườngDĩnh nghe thấy vậy, giọng điệu càng nặng nề hơn, nói chắc nịch với Ngô BáchTuế: “Anh đấu với tôi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chiếm được chút ưu thế nào,vậy anh đến nhà họ Đường thì có thể sống được mấy phút? Tôi muốn đánh bại anh,đập tan ý nghĩ đến nhà họ Đường cứu người của anh”.Dứt lời,Đường Dĩnh lại dồn lực tấn công, tung những đòn ác liệt về phía Ngô Bách Tuế.Ngô BáchTuế vừa dốc sức đỡ những đòn tấn công của Đường Dĩnh vừa nói đầy khí phách:“Cho dù nhà họ Đường là đầm rồng hang hổ, tôi cũng phải xông vào!”Đến tậnlúc này, sự quyết tâm của Ngô Bách tuế vẫn giữ vững như ban đầu, anh chưa từngdao động chút nào.Nghe vậy,Đường Dĩnh bỗng dừng tấn công Ngô Bách Tuế. Cô nhìn Ngô Bách Tuế, biểu cảm vôcùng phức tạp, nghiêm túc nói: “Ngô Bách Tuế, lẽ nào trong lòng anh thật sựkhông thể chấp nhận tôi sao? Anh thà đâm đầu vào chỗ chết chứ không chịu lấytôi à?”Thái độkiên quyết đối đầu với nhà họ Đường của Ngô Bách Tuế đã làm tổn thương ĐườngDĩnh. Xem xét từ góc độ của mình, cô không muốn Ngô Bách Tuế và nhà họ Đườngtrở thành kẻ thù của nhau, điều quan trọng hơn là Ngô Bách Tuế một mực đòi tớinhà họ Đường để cứu bố, vậy thì chắc chắn là đâm đầu vào ngõ cụt. Đường Dĩnhkhông muốn Ngô Bách Tuế bán mạng, cô muốn dốc hết sức để bảo vệ tính mạng củaNgô Bách Tuế.Ngô BáchTuế nghe Đường Dĩnh nói vậy, bỗng ngẩn người, sau đó anh vội vã lên tiếng giảithích: “Không phải vậy! Cô rất tốt, tôi không hề coi thường cô. Nhưng tôi nóivới cô rồi. Tôi đã có người phụ nữ cần tôi chịu trách nhiệm rồi. Ngoài ra, tôithật sự không muốn trở thành quân cờ của nhà họ Đường. Đã sống thì tôi phải làchính mình! Cho dù chết, tôi cũng phải nghe theo lựa chọn của bản thân!”Ngô BáchTuế không ngờ lời từ chối của mình sẽ tạo thành đả kích với Đường Dĩnh. Anhthật sự không coi thường Đường Dĩnh, cũng có thể nói, anh từ chối ở rể nhà họĐường hoàn toàn không liên quan gì tới Đường Dĩnh. Đổi bất kỳ người con gái nàocủa nhà họ Đường, anh cũng không đồng ý. Anh có lý do và sự kiên trì của riêngmình.Khôngphải Đường Dĩnh không biết nguyên nhân Ngô Bách Tuế từ chối nhưng cô chẳng thểkhông đau lòng, cũng cảm thấy bất lực vô cùng. Cô không khỏi nghĩ nếu như cô làngười con gái mà Ngô Bách Tuế yêu thương, vậy liệu Ngô Bách Tuế sẽ vì cô mànhượng bộ cho vẹn đôi đường, làm con rể nhà họ Đường dù anh vốn không muốn làmkhông?Tiếc làkhông có nếu như! Ngô Bách Tuế nhất định sẽ không vì cô mà thay đổi quyết tâm.Cô chẳng là gì trong lòng của Ngô Bách Tuế nhưng cô vẫn muốn giữ mạng sống choNgô Bách Tuế. Cô nhìn Ngô Bách Tuế, vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu như anh chết,cái gì cũng không còn nữa. Khí phách, tự do, vui vẻ, còn cả cái anh gọi là thâmtình và trách nhiệm, tất cả đều không còn nữa. Chỉ cần anh tiếp tục sống, tươnglai mới có những khả năng khác, anh không thể nhẫn nhịn chút, bảo vệ mạng củamình và của bố trước rồi tính tiếp sao?”Ngô BáchTuế cũng nghiêm túc nhìn Đường Dĩnh, nói chắc nịch: “Xin lỗi, tôi chỉ có thểphụ ý tốt của cô. Tôi sẽ dùng cách của bản thân, cố gắng cứu bố mình. Tôi tin,bố sẽ hiểu cho hành động của tôi, bởi vì ông cũng không muốn nhẫn nhục sống tạmbợ”.Nói đếnđây, Ngô Bách Tuế ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Còn nữa, cô có cuộc sống củamình, cô không cần phải vì tôi mà coi chuyện hôn nhân như trò trẻ con. Sau này,nhất định cô sẽ tìm được một người yêu thương mình để sống bên nhau cả đời. Tôitùy tiện cưới cô mới là không có trách nhiệm với cô”.Nghe lời này, trái tim của Đường Dĩnh bỗng đập dồn dập. Quả thực cô chưa từng nghĩ, khimình kết hôn với Ngô Bách Tuế rồi thì liệu bản thân có hạnh phúc hay không, côchỉ muốn Ngô Bách Tuế được sống. Bây giờ, được Ngô Bách Tuế nhắc nhở, cô mới ýthức được, không có nền móng tình cảm, kết hôn rồi có thể sẽ không hạnh phúcnhưng cô vẫn không để tâm. Cô vẫn luôn cảm thấy, chẳng có gì quan trọng hơnmạng sống.Do đó,Đường Dĩnh đanh mặt, nói dứt khoát: “Dù thế nào đi nữa, sống tiếp mới là quantrọng nhất. Nếu như anh đã hạ quyết tâm, vậy thì tôi phải đánh đến khi anhkhông lết được ra khỏi Tứ hợp viện này mới thôi”.Vừa dứtlời, Đường Dĩnh bỗng tấn công Ngô Bách Tuế. Lần này, cô vẫn dùng Lưu Tinh Quyềnnhưng quyền thế nhanh hơn, quyết liệt hơn.Vù vù vù!Trongphút chốc, Đường Dĩnh tung ra ba cú đấm về phía Ngô Bách Tuế, mỗi một cú đấmđều cuốn theo luồng sức mạnh chân nguyên đáng sợ.Thấy vậy,Ngô Bách Tuế không chút chần chừ, nhanh chóng thi triển Lược Phong Chưởng.Vẫn làlấy nhanh chế nhanh.Ầm!Mộtchưởng tung ra, trời đất đổi sắc, khí thế trong nắm đấm đủ để khuấy đảo giônggió, rung chuyển đất trời.Trongnháy mắt, quyền thế và chưởng thế đâm thẳng vào nhau, tạo thành một làn sóngkhí mãnh liệt, rung chuyển toàn bộ Tứ hợp viện.Sau khiĐường Dĩnh và Ngô Bách Tuế đánh nhau lần này, hai người đều giữ nguyên tư thế,khí thế của hai người cũng vẫn mạnh bạo như cũ.Thấy NgôBách Tuế ngăn được nắm đấm của mình, Đường Dĩnh không hề dừng tay, tiếp tụctung Lưu Tinh Quyền về phía Ngô Bách Tuế. Cô tập hợp toàn bộ sức mạnh của cơthể lại, ôm theo lòng quyết thắng, dùng toàn bộ sức mạnh liên tiếp tung ra hếtquyền này đến quyền khác, chỉ trông thấy trong không trung, hết quyền ảnh nàyđến quyền ảnh khác phóng nhanh, điên cuồng hướng về phía Ngô Bách Tuế.Ngô BáchTuế không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng tung Lược Phong Chưởng với tốc độ nhanhnhất. Anh cũng đánh ra hết chưởng này đến chưởng khác không ngừng nghỉ. Trongchưởng thế còn đem theo sức mạnh hoang dã, cuồng bạo của anh, chưởng nào chưởngnấy kinh thiên động địa.Hai ngườiđều loại bỏ hết những suy nghĩ linh tinh, tập trung hết sức vào trận quyết đấu này. Lần này, hai người bọn họ không có thời gian phân tâm, bọn họ buộc phảitập trung toàn bộ tinh lực, dốc sức đối phó mới không bị lép vế.Cuộcchiến bước vào giai đoạn khốc liệt chưa từng có.Haingười, ai cũng không chịu thua.ĐườngDĩnh không cho phép mình thua bởi vì cô phải ngăn cản Ngô Bách Tuế đến nhà họĐường tìm cái chết.Ngô BáchTuế cũng không để bản thân thua bởi vì anh muốn Đường Dĩnh cam tâm tình nguyệnnói ra địa chỉ nhà họ Đường.Quyết tâmcủa hai người đều kiên định khác thường.Càng kiênđịnh, họ càng dốc toàn bộ sức lực giao chiến. Chỉ có điều, đánh nhau một hồilâu, bọn họ vẫn chưa thể phân được thắng thua.Ngay khiĐường Dĩnh và Ngô Bách Tuế bất phân thắng bại, bỗng có hai người từ trên trờibay tới, đáp xuống sân Tứ hợp viện.Một nammột nữ, hai người bọn họ không tính là quá lớn tuổi nhưng hai người bọn họ đềucó phong thái của thần tiênNgô BáchTuế và Đường Dĩnh đang giao đấu kịch liệt bỗng ngừng lại, hai người cùng nhauquay đầu nhìn về phía hai người vừa mới từ trên trời bay tới.“Bố,mẹ!”, Đường Dĩnh nhìn thấy người thì lập tức kính cẩn lên tiếng.Hai ngườinày chính là bố mẹ ruột của Đường Dĩnh - Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên.Vừa rồibọn họ đứng trên sân thượng của tòa nhà cách đó vài trăm mét, quan sát toàn bộquá trình Ngô Bách Tuế giao đấu với Đường Dĩnh, đồng thời, bọn họ cũng ngheđược cuộc nói chuyện của Ngô Bách Tuế và Đường Dĩnh nhờ vào công lực đặc biệtcủa bản thân. Thấy Ngô Bách Tuế vẫn cứng đầu cố chấp nên bọn họ mới xuất hiện ởđây.ĐườngChấn Phong nhìn Ngô Bách Tuế chăm chăm, từ tốn nói: “Ngô Bách Tuế, nếu cậu chịucưới con gái của tôi, ở rể nhà họ Đường, tôi đảm bảo nhà họ Ngô của cậu trămnăm yên bình, cậu đồng ý chứ?”Ngô BáchTuế nhìn Đường Chấn Phong, trả lời rành rọt: “Tôi không đồng ý!”Ánh mắtcủa Đường Chấn Phong bỗng lạnh băng, ông ta lạnh lùng nói: “Vậy cậu đi chết đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương