Chàng Khờ Ở Rễ
Chương 249: Con Rể Ra Mắt
Lý tríbảo Ngô Bách Tuế phải từ chối Đường Dĩnh, nhưng đột nhiên môi cô dán chặt vàomôi anh, khiến cả người Ngô Bách Tuế như bị điện giật, cứng đơ lại. Não của anhtrống rỗng trong nháy mắt, tim đập dồn dập không kiểm soát, cảm thấy có chútchoáng váng, lâng lâng.ĐườngDĩnh cũng chẳng có kinh nghiệm gì, cô để cảm xúc dẫn dắt, lấy dũng khí để chủđộng.Sau đó,Đường Dĩnh và Ngô Bách Tuế trải qua một đoạn cảm xúc mê loạn khó tả.Một giờsau, Ngô Bách Tuế mệt mỏi tựa vào đầu giường, ánh mắt ngập tràn cảm xúc phứctạp.ĐườngDĩnh mặt đỏ bừng, tựa vào người Ngô Bách Tuế, giữa đôi lông mày còn sót lại cảmgiác lưu luyến chưa dứt. Ánh mắt cô đầy mê ly, cơ thể vốn đã quyến rũ nay lạitoát ra hương vị mê đắm lòng người. Chỉ trong vòng vỏn vẹn một tiếng đồng hồ,dường như cô đã trở nên chín muồi, từ một đóa hoa e ấp biến thành một nàng tiêndiễm lệ.Hai ngườihọ, mỗi người đều miên man trong dòng suy nghĩ riêng.Trongphòng ngập tràn bầu không khí mê đắm.Một lúcsau, Đường Dĩnh duỗi tay phải ra cẩn thận nhìn. Sau đó cô thì thầm với Ngô BáchTuế: “Nhìn này, Thủ Cung Sa đã biến mất rồi”.Ngô BáchTuế quay đầu nhìn cánh tay Đường Dĩnh không rời mắt, sau đó vươn tay ôm chặtcô, trầm giọng đáp: “Ừ!”Một chữnày không nặng không nhẹ, nhưng biểu hiện rõ ý thức trách nhiệm và gánh vác củaNgô Bách Tuế.Thấy NgôBách Tuế chủ động ôm mình vào lòng, trong lòng Đường Dĩnh thấy ngọt ngào, côcũng thâm tình và kiên định ngẩng mặt nhìn Ngô Bách Tuế, nhẹ giọng thỏ thẻ:“Bây giờ em đã trở thành người phụ nữ của anh rồi”.Khi nóilời này, khóe miệng Đường Dĩnh bất giác cong lên, cô thật sự rất hạnh phúc. Bấtluận trước đây Ngô Bách Tuế thuộc về ai thì từ nay về sau Ngô Bách Tuế cũng đãlà chồng cô, điều này khiến Đường Dĩnh thấy vững tin.NgheĐường Dĩnh nói vậy, sắc mặt Ngô Bách Tuế trở nên nghiêm túc hơn, anh nhìn thẳngĐường Dĩnh không né tránh, trịnh trọng nói: “Em yên tâm, từ nay về sau tôi sẽđối xử với em thật tốt”.Đây chínhlà cam kết của Ngô Bách Tuế dành cho Đường Dĩnh, là trách nhiệm của một ngườiđàn ông. Không cần biết cuộc hôn nhân này do đâu mà có, tóm lại, anh và ĐườngDĩnh đã kết hôn, đã trở thành vợ chồng, vậy thì anh phải đối xử tốt với ĐườngDĩnh. Người phụ nữ duy nhất anh phải chịu trách nhiệm là Đường Dĩnh. Người phụnữ anh khắc cốt ghi tâm là Hạ Mạt Hàn hay người đang đợi anh chịu trách nhiệmlà Gia Cát Thanh Thanh, anh đều phải phụ lòng. Đời này của anh, về phương diệntình cảm đã xác định là thất bại. Anh không muốn trở thành kẻ bội bạc, nhưngcuối cùng lại trở thành một kẻ bội bạc.Có đượcsự cam đoan của Ngô Bách Tuế, Đường Dĩnh mới nhẹ nhõm mỉm cười, sau đó, cô cũngnghiêm túc không kém nói với Ngô Bách Tuế: “Em không muốn anh sống với em gò bóvà áp lực, nếu anh thấy có điểm nào không thoải mái, anh cứ nói ra, hai chúngta cùng tìm cách giải quyết”.ĐườngDĩnh biết rõ Ngô Bách Tuế là người đàn ông đáng tin cậy, nhưng trở thành ngườinhà họ Đường không phải là điều anh muốn, cho nên cuộc sống sau này không tránhkhỏi có điều bức bối. Đường Dĩnh không muốn anh một mình chịu đựng đau khổ hayáp lực. Là vợ của Ngô Bách Tuế, cô nguyện cùng Ngô Bách Tuế đồng cam cộng khổ.ThấyĐường Dĩnh hiểu chuyện như vậy, Ngô Bách Tuế cũng mỉm cười đáp lời cô: “Ừ, tôibiết rồi”.ĐườngDĩnh khẽ mỉm cười, gật đầu nói nhỏ: “Được rồi, chúng ta đi ngủ sớm thôi, sángmai còn phải dậy sớm đi mời trà bố mẹ em!”Nói rồicả hai nằm xuống, ôm nhau chìm vào giấc ngủ.Đêm trôinhanh.Sáng sớmhôm sau, Đường Dĩnh và Ngô Bách Tuế thức dậy, hai người họ tắm rửa sạch sẽ, sauđó cùng nhau đi đến đại điện của dinh cơ.Trong đạiđiện, Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên đã ngồi đợi sẵn.Ngô BáchTuế và Đường Dĩnh bước vào, đi tới trước mặt Đường Chấn Phong và Tống NghiNhiên kính cẩn chào: “Bố, mẹ”.Tống NghiNhiên mỉm cười, dịu dàng nhìn Đường Dĩnh, rồi nhìn Ngô Bách Tuế đứng bên cạnh,không nói gì.ĐườngChấn Phong nghiêm nghị nhìn Ngô Bách Tuế, rồi quay sang nói với người đàn ôngtrung niên đứng bên cạnh: “Dâng trà”.Nghelệnh, người đàn ông trung niên lập tức bưng một cái khay đi tới, trên khay làbốn chén trà đã pha.ĐườngDĩnh bưng lên một chén trà mời Đường Chấn Phong, đợi ông ta uống xong, cô bưngtiếp một chén trà khác mời Tống Nghi Nhiên.Giống nhưvậy, Ngô Bách Tuế cũng mời trà Đường Chấn Phong trước rồi mới đến Tống NghiNhiên.Xongxuôi, người đàn ông trung niên bưng khay trà lui ra.Sau đó,Tống Nghi Nhiên nắm tay Đường Dĩnh, kiểm tra Thủ Cung Sa trên tay cô.Xác nhậnThủ Cung Sa đã biến mất, Tống Nghi Nhiên mới mỉm cười nói với Đường Chấn Phong:“Thành hôn rồi”.Nghe TốngNghi Nhiên nói vậy, nét mặt nghiêm nghị Đường Chấn Phong mới hơi giãn ra, ônhòa gật đầu, nhìn Ngô Bách Tuế rồi nghiêm giọng nói: “Hôn lễ đã xong, mời tràcũng đã xong, bây giờ, con đã là con rể của Đường Chấn Phong này. Nhà họ Đườngcó nhiều quy tắc, mấy ngày này con theo Dĩnh Nhi tìm hiểu cho kĩ đi”.ĐườngChấn Phong trước mặt Ngô Bách Tuế đã bớt đi vài phần hung ác và tàn bạo, lạităng thêm vài phần đạo mạo của bậc trưởng bối và sự uy nghiêm áp đảo.Nghexong, Ngô Bách Tuế thản nhiên đáp: “Vâng”.Ngô BáchTuế vừa nói xong, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói hấp tấp: “Em ba, nghe nóicậu mới tìm được một chàng trai chịu ở rể, thân làm anh hai, tôi đến chúc mừngđây”.Ngay sauđó, một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi, cùng một thanh niên tuấntú bước vào đại điện.Người đànông trung niên đang nói chuyện chính là anh hai của Đường Chấn Phong, Đường MụcĐức.Thanhniên đi cùng là con trai ông ta, Đường Tiếu Hồng.Tống NghiNhiên đang ngồi trên ghế, khi nhìn thấy Đường Mục Đức liền cau mày, hiển nhiênlà bà ta không hề hoan nghênh vị khách này.Sắc mặtcủa Đường Chấn Phong cũng rất khó coi, ông ta nhìn chằm chằm vị khách không mờinày, không mấy vui vẻ nói: “Việc nhà chúng tôi, không phiền anh hai phải đíchthân đến”.Đường MụcĐức phớt lờ sự xua đuổi rõ mồn một trong lời nói của Đường Chấn Phong, bước đếncạnh Ngô Bách Tuế, nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó ông ta lắc đầu chê bai:“Tôi còn tưởng kiếm được con rể quý hóa ra sao, không chịu cho anh em chúng tôinhìn lấy một cái, hóa ra cũng chỉ là một tên tầm thường”.Đường Tiếu Hồng cũng bước đến, khinh thường liếc Ngô Bách Tuế một cái, sau đó nói đệmthêm: “Trông có vẻ yếu ớt, chỉ là lũ người phàm, cháu chỉ cần một đấm thôi đãgiết chết mười tên như vậy. Chú ba, chú thật sự già rồi đó, nên mắt mới kém nhưvậy, loại người này mà chú cũng nhìn lọt mắt à?”Hai bốcon kẻ tung người hứng, hạ bệ Ngô Bách Tuế, khích bác Đường Chấn Phong.ĐườngChấn Phong và Đường Mục Đức tuy là anh em, nhưng trước giờ chẳng có lúc nào hòahợp.Nhà họĐường là một gia tộc ẩn dật, gia tộc này cực kì lớn, tương tự như một môn pháivõ lâm, bao gồm nhiều gia đình nhỏ và những phe phái, giữa những gia đình cũngnhư giữa những phe phái thường xuyên nổ ra những cuộc đụng độ lớn nhỏ. ĐườngChấn Phong và Đường Mục Đức tranh đấu nhiều năm, về sau, Đường Mục Đức càng tựtin và kiêu ngạo, ông ta coi thường gia đình Đường Chấn Phong và cũng khôngthèm giấu giếm sự chế giễu và khinh khi ấy.Đươngnhiên Đường Chấn Phong biết Đường Mục Đức cố ý tìm tới cửa không có ý tốt gì,ông ta rõ ràng là cố tình đến kiếm chuyện. Đường Chấn Phong vô cùng tức giậntrước những lời lẽ khiêu khích của hai bố con Đường Mục Đức, ông ta trừng mắt,gay gắt quát: “Đây là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, không tới lượt cácngười đến chỉ trỏ”.Thấy phảnứng của Đường Chấn Phong, Đường Mục Đức vô cùng sảng khoái, ông ta nhếch mép,lớn tiếng nói: “Cậu cho rằng tôi không biết trong lòng cậu nghĩ gì sao? Cậu vộivàng kén rể như vậy, không phải là vì cuộc thi “Thanh niên tranh bá” năm naysao?”“Thanhniên tranh bá” là một sự kiện lớn hàng năm do nhà họ Đường tổ chức với sự thamgia của tất cả thanh niên con cháu đời sau nhà họ Đường. Đây là đợt chọn lọc tựnhiên, kẻ mạnh thì được sống. Nhà họ Đường là một gia tộc lớn, nội bộ đấu đátranh giành quyền lực, các cuộc cạnh tranh cứ nổi lên không ngừng, ai cũng muốntranh giành vị trí cao nhất. “Thanh niên tranh bá” là một giải pháp ưu việt đểlọc người, mỗi gia đình, mỗi phe phái cử ra ứng cử viên tham gia, cuối cùngchọn ra thanh niên ưu tú nhất để đóng góp cho nhà họ Đường, đồng thời đào thảinhững người yếu đuối.Đây làmột cuộc thi về sức mạnh, ở trên đấu trường không có điểm dừng, trừ khi đối thủnhận thua, nếu không phải đấu đến chết.Phươngpháp này có vẻ tàn nhẫn, nhưng đối với nhà họ Đường mà nói, đó là cách hữu hiệunhất để chọn ra những người mạnh nhất. Từ xưa đến nay, nhà Đường luôn theo đuổinguyên tắc kẻ mạnh thì sống, cá lớn nuốt cá bé, chưa từng có ngoại lệ.Nhà ĐườngChấn Phong, ngoài con gái Đường Dĩnh còn có một đứa con trai, nhưng đã chếttrong giải đấu “Thanh niên xưng bá” năm ngoái. Có conchết trên sàn đấu đối với nhà họ Đường là một nỗi ô nhục. Đường Chấn Phongkhông chỉ mất đi con trai, mà kể từ đó, gia đình của Đường Chấn Phong đi đâucũng bị chèn ép, địa vị tụt dốc thảm hại.Nghe câuhỏi của Đường Mục Đức, Đường Chấn Phong cau mày, lạnh lùng hỏi: “Đúng thì saomà không đúng thì sao?”Đường MụcĐức cười cười, tiếp tục ra vẻ cao ngạo châm chọc Đường Chấn Phong: “Em ba, cậucần tìm con rể tham gia “Thanh niên tranh bá” để rửa nhục, điều này tôi có thểhiểu, nhưng có nhất thiết tìm một thằng vô dụng từ bên ngoài về không? Loạingười trần mắt thịt này có thể sống được mấy giây trên sàn đấu của nhà họ Đườngchúng ta chứ?”Đường MụcĐức luôn coi thường Ngô Bách Tuế, ông ta cho rằng Ngô Bách Tuế chỉ là ngườingoài tộc, so với con cháu nhà họ Đường thua xa cả trăm nghìn cây số.Tống NghiNhiên nãy giờ vẫn im lặng, nghe xong lời này rốt cuộc cũng không nhịn được nữa,không vui nhìn Đường Mục Đức, lạnh lùng nói: "Anh hai, anh nói khó nghequá rồi đấy!"Mặc dùNgô Bách Tuế là người ngoài tộc, nhưng bây giờ anh đã là con rể của Đường ChấnPhong và Tống Nghi Nhiên, nói cách khác, Ngô Bách Tuế bây giờ là người thântrong nhà, nên Tống Nghi Nhiên không thể chịu được những lời mỉa mai của ĐườngMục Đức.Đường MụcĐức chưa kịp trả lời Tống Nghi Nhiên thì Đường Tiếu Hồng đã nắm lấy bả vai NgôBách Tuế như đang chơi đùa, sau đó siết chặt cánh tay Ngô Bách Tuế, rồi mỉa maiĐường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên đang ngồi ở ghế: “Chú thím ba, dựa vào thânhình phế vật của cậu ta, hai người vẫn hi vọng cậu ta tỏa sáng ở “Thanh niêntranh bá” sao?”Nói rồi,Đường Tiếu Hồng cười rộ lên một cách trơ trẽn.Lúc này,Ngô Bách Tuế nãy giờ vẫn đứng im như tượng bất ngờ hất tay Đường Tiếu Hồng ra,lạnh lùng nói: “Đừng động vào tôi!”Giọng nóicủa Ngô Bách Tuế đầy nội lực, lại hết sức uy nghiêm.Bố conĐường Mục Đức giễu cợt anh, anh có thể giả câm giả điếc, nhưng Đường Tiếu Hồngđụng vào người anh, anh không nhẫn nhịn được.Vẻ mặtcủa Đường Tiếu Hồng đột nhiên thay đổi, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm NgôBách Tuế, lớn tiếng nói: "Đồ rác rưởi như cậu cũng biết tức giận sao?"Ngô BáchTuế quay đầu đối mặt với Đường Tiếu Hồng, nói nhát gừng: “Cút!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương