Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 43: Quan Tâm Đến Từ Đại Sư Huynh
Nhưng mà vẫn chắp tay với Diệp Lạc.“Cho dù sư huynh không thể giúp ta, nhưng sư đệ vẫn cảm ơn sư huynh! Sư huynh, nếu không còn chuyện gì, vậy sư đệ tiếp tục tham ngộ đây, sư đệ không muốn cô phụ ân tình này của sư tôn!”Trương Hàn xoay người chuẩn bị tiếp tục tham ngộ dấu vết trên tảng đá.Diệp Lạc vươn tay ngăn cản Trương Hàn, xua tay nói: “Sư huynh đúng là không thể giúp đệ, nhưng sư huynh có thể dẫn đệ tới một nơi, có lẽ có thể giúp được đệ.”“Đi đâu vậy?”“Điện Truyền Pháp!”“...”...Khi hai người đi tới điện Truyền Pháp, đã là nửa đêm canh ba.Diệp Lạc mặc áo bào màu xanh hình con hạc, ôm trường kiếm, cao ngạo lạnh lùng.Giống như một pho tượng kiếm tiên vô thượng.Ấn ký màu vàng kim trên trán lấp lóe hào quang.Khiến hắn ta đứng trong đêm đen, rất dễ bị trông thấy.“Vào đi, muốn đọc cái gì thì đọc, nói không chừng có trợ giúp đối với đệ.”Diệp Lạc chậm rãi nói.Trong lòng hắn ta ngầm hạ quyết tâm.Sư đệ này có ngộ tính thấp như vậy, sau này khó tránh khỏi phải làm phiền tới sư tôn.Hắn ta thân là đại sư huynh.Nên chia sẻ cho sư tôn!Sau này chiếu cố sư đệ này nhiều một một chút.Cũng khiến sư đệ này mau chóng mạnh dần.Hắn ta tin đến lúc đó sư tôn biết được, nhất định vô cùng vui vẻ.Trương Hàn đứng bên cạnh nhíu mày, nói: “Đại sư huynh, nơi quan trọng như điện Truyền Pháp này, chúng ta muốn đi vào, nên hỏi trưởng bối trong tông môn trấn thủ nơi này trước đúng không?”Giống như ý nghĩ của người bình thường.Trương Hàn cũng biết đây là khu vực quan trọng của tông môn, chắc chắn có cường giả tọa trấn.Không nói khu vực truyền pháp của tông môn, cho dù là khu vực thư viện của gia tộc phàm tục, đều có không ít cao thủ phàm tục trấn thủ.Dù sao đồ ở bên trong nơi này đều vô cùng trân quý.Diệp Lạc nghe thấy thế, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ lạ, hỏi ngược lại: “Sư đệ, chẳng lẽ sư tôn không nói với đệ sao? Tông môn của chúng ta là tông môn ẩn thế, các trưởng bối trong tông đã sớm phi thăng, đương nhiên là điện truyền pháp không có ai trấn thủ.”“Hơn nữa trong tông chỉ có hai đệ tử là đệ và ta, có gì phải trấn thủ.”Xôn xao...Bỗng nhiên Trương Hàn trợn to mắt, nho nhã gì đó đều bị hắn ta ném ra sau đầu.Tông môn hắn ta gia nhập là tông môn ẩn thế sao?Trưởng bối trong tông đã sớm phi thăng rồi?Ôi chúa ơi...Trương Hàn vẫn cho rằng, hắn ta gia nhập chỉ là một tông môn cường thịnh, đâu nghĩ tới đây là một tông môn ẩn thế.Chuyện này giống như hắn ta cho rằng mình nhặt được một hạt vừng, kết quả con mẹ nó lại nhặt được một viên đạn pháo...Chẳng trách chẳng trách...Chẳng trách sư tôn yêu cầu hắn ta, ngộ đạo một năm trước rồi lại tu đạo.Hóa ra không lừa gạt gì.Mà đây là phương thức tu luyện đặc biệt của tông môn ẩn thế.“Chuyện này, chuyện này sư đệ thực sự không biết, đa tạ sư huynh cho biết!”Hơi thở của Trương Hàn nặng nề hơn mấy phần, chắp tay cúi đầu với Diệp Lạc.“Không sao, đi thôi, đi vào bên trong xem trước.”Diệp Lạc xua tay, ý bảo Trương Hàn đi vào trong điện Truyền Pháp.Trương Hàn không nói gì thêm, cúi người hành lễ với Diệp Lạc, sau đó đi vào trong điện Truyền Pháp.Diệp Lạc đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Trương Hàn.Ngầm gật đầu.Hắn ta nhất định phải giúp vị sư đệ này ngộ đạo.Chỉ cần vị sư đệ này ngộ đạo thành công, thì không cần làm phiền sư tôn nữa.Hắn ta cũng coi như giải ưu phiền cho sư tôn!Vì khiến sư tôn vui mừng, hắn ta nhất định phải giúp Trương Hàn ngộ đạo thành công!...Cùng lúc đó, trong Càn Đế Đạo Tông.Rất nhiều trưởng lão tụ tập trong đại điện lần nữa.Lúc này, vẻ mặt bọn họ đều tràn ngập tức giận!Vậy mà Càn Đế Đạo Tông bọn họ xuất hiện phản đồ!Đều lưu truyền tông môn ẩn thế, cùng với bức họa cuộn tròn vẽ tông chủ của tông môn ẩn thế ra ngoài.“Tên phản đồ này! Quả thực là đáng chết!”“Năm nay toàn chuyện gì vậy nhỉ? Lúc trước có cuồng đồ pháp ngoại trộm bí mật bất truyền cùng với rất nhiều bí tịch pháp điển của tông ta, hiện giờ còn chưa tìm được về, bây giờ lại xuất hiện phản đồ.”“Kế hoạch tạo dựng quan hệ thân thiết giữa Vô Đạo Tông và Càn Đế Đạo Tông ta còn chưa hoàn thành, lúc này tin tức đó lộ ra ngoài, chuyện này phải làm sao đây.”“Tông chủ, ngài nói xem nên làm sao mới tốt... Hả? Tông chủ người, người đi đâu vậy?”Các trưởng lão nhao nhao nghi ngờ, nhìn về phía tông chủ ngồi trên ngai vàng.Vậy mà tông chủ Càn Nguyên không thấy nữa.Không phải vừa rồi vẫn còn có người sao?Sao chỉ trong nháy mắt đã không còn ai?Rất nhiều trưởng lão tìm một lúc lâu.Mới tìm được tông chủ Càn Nguyên ngồi xổm phía dưới một cây cột.Đám trưởng lão không khỏi tò mò tông chủ Càn Nguyên ngồi xổm bên cạnh cây cột làm gì.Tông chủ Càn Nguyên chỉ cười đối với những người này.“Ta, ta nhặt đồ.”Lão ta có thể nói với bọn họ, tu vi của lão ta đã bị phế, tiếp xúc gần với đám người này quá, khí thế vô hình ép lão ta không thoải mái sao?Chuyện này có thể nói? Có thể nói được à?Chuyện này khó mà mở miệng nói ra được...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương